Phó Tiểu Vũ, cậu bị Trác Viễn bỏ thuốc nên mới đột ngột phát tình.
Đến hiện tại, tất cả các bằng chứng đương nhiên đều chỉ tới đáp án này.
Vì vậy, nói một cách chính xác, đây là một câu hỏi không cần phải hỏi lại nữa.
Nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn trả lời.
Omega này vừa rồi rõ ràng đã mất khống chế trong chốc lát, nhưng sau khi chống tay vào bàn và đứng vững, cậu rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế bản thân, duy trì sự bình tĩnh thường ngày.
"Phải." Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hứa Gia Lạc, nói: "Nhưng..."
Âm cuối của Phó Tiểu Vũ đột nhiên ngừng lại, nét mặt của cậu chợt lộ ra vẻ do dự.
Phó Tiểu Vũ nói, phải.
Nhưng điều khiến Hứa Gia Lạc càng xoắn xuýt hơn là cậu lại thêm một chữ "nhưng".
Nhưng gì mới được?
Những lời được che giấu dường như ẩn chứa hàng nghìn khả năng.
Nhưng bây giờ, rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để đặt câu hỏi.
"Xin lỗi..."
Giọng nói của Văn Kha hoàn toàn khản đặc, buổi sáng khi anh xuất hiện ở Đại học B trông đã rất hốc hác. Đến giờ phút này, đôi môi của người kia đã không còn chút máu nào.
Anh thoát khỏi Hứa Gia Lạc đang đỡ lấy mình, nhưng lại phải dựa vào thùng các tông bên cạnh, từ từ trượt xuống nền đất: "Là tôi đã làm liên lụy đến cậu, Tiểu Vũ."
Omega vẫn luôn cứng đầu lại dẻo dai là thế, vậy mà lúc này hình như đã hoàn toàn sụp đổ, anh đập đầu vào thùng các tông, luôn miệng: "Xin lỗi, là lỗi của tôi. Mục tiêu của Trác Viễn vốn dĩ là tôi. Phải là tôi..."
Văn Kha không ngừng nỉ non lặp đi lặp lại những câu cụt lủn "tôi xin lỗi, "phải là tôi" như thể cả người sắp gục ngã.
Hình ảnh này khiến trái tim Hứa Gia Lạc thắt lại, lúc này anh mới nhận ra vừa rồi mình đã mất kiểm soát, vội vàng đè xuống tin tức tố mùi bạc hà đang cuồng nộ, rồi mới bước tới kéo người bạn đang nằm liệt trên mặt đất lên.
"Văn Kha!" Nhưng lúc này Phó Tiểu Vũ đã đi qua và ngồi xổm xuống, gắt gao nắm lấy bả vai của Omega kia, cậu nói: "Anh đang nghĩ linh tinh gì thế, nhìn tôi này!"
"Xin lỗi——"
Văn Kha cuối cùng cũng không tự chủ được, run rẩy ôm chặt lấy Phó Tiểu Vũ.
Cơ thể của cậu hơi cứng lại trong giây lát.
Tính cách của cậu không hề thích gần gũi với người khác, ngay cả với Phó Cảnh cũng rất ít khi có những hành động thân thiết, từ nhỏ đến lớn đây vẫn là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ được người cùng giới ôm lấy như thế này.
À không, lần trước Vương Tiểu Sơn thất tình lại phải tăng ca liên tiếp ba ngày, cậu ta uống nhiều quá nên đã ôm lấy cậu mà khóc.
Phó Tiểu Vũ đã tức đến nỗi lông mày nhíu chặt vào, nhưng vẫn bất đắc dĩ phê duyệt cho Omega đang mất đi EQ được nghỉ phép một tuần.
Cậu hít một hơi thật sâu, cũng trở tay lại ôm lấy vai Văn Kha——
"Văn Kha, anh không được nghĩ như vậy. Người làm điều xấu không phải anh."
Omega lắc đầu, khổ sở nói: "Là tôi, là tôi, đáng lẽ ra tôi nên biết rằng—— Trác Viễn là loại người có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy, nhưng tôi lại thà rằng làm một con đà điểu chết tiệt. Tiểu Vũ, Hàn Giang Khuyết nói đúng, cậu ấy còn hiểu rõ bản chất của gã hơn cả tôi. Tôi đã tự dối lòng mình, lúc nào cũng yếu đuối, tôi cứ cho rằng nếu mình rời khỏi gã thì có thể không cần quay đầu lại và bắt đầu cuộc sống mới. Tôi đúng là một thằng ngốc, là tôi đã hại cậu, cậu là Omega..."
Anh không khỏi nghẹn ngào nói: "Cậu là Omega, tôi biết lần đầu tiên phát tình đối với cậu mà nói quan trọng đến thế nào... Tiểu Vũ, cậu có thể đã bị người khác đánh dấu, tôi biết cảm giác đó rất đáng sợ và đau đớn bao nhiêu, thậm chí không chỉ là bị đánh dấu tạm thời mà còn có thể bị người khác nhân cơ hội cắn vào cổ cậu để đánh dấu vĩnh viễn."
Trước đó tại bệnh viện khi Hàn Giang Khuyết vô tình nhỡ miệng, Phó Tiểu Vũ cũng đoán được vài người có mặt ở đó thực ra đều đã biết cậu là một Omega chưa có lần đầu tiên, Văn Kha lúc đó chắc cũng mới biết, nhưng Hàn Giang Khuyết thì đã biết từ lâu, còn Hứa Gia Lạc thì là chính miệng tự hỏi.
Mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Omega kia quầng mắt đều đỏ cả lên, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại cảm thấy buồn bực——
Văn Kha đang đau lòng cho cậu.
Phó Tiểu Vũ lần nữa nhớ lại lời Hàn Giang Khuyết đã từng nói với mình: Kỳ phát tình đầu tiên của Văn Kha đã bị Trác Viễn nửa cưỡng bức nửa bắt cóc để đánh dấu, lúc đó anh mới phân hóa chưa được bao lâu. Lại là tin tức tố cấp E yếu ớt nhất, cho dù là Alpha có chút thương xót cho anh đều sẽ không nỡ gấp gáp tiến vào khoang sinh sản như vậy.
Thực ra cậu cũng đã được nghe người kia kể lại đứt quãng những nỗi khổ mà Omega này đã phải trải qua, nhưng trước đây Phó Tiểu Vũ tuy là cảm thấy rất thảm nhưng lại không quá đồng cảm.
Cho đến tận giờ phút này, khi cậu nhìn thấy Văn Kha đau lòng như thế vì cảnh ngộ lần đầu tiên phát tình của bản thân.
Phó Tiểu Vũ mới lờ mờ nhận ra rằng, có một mối liên hệ tình cảm giữa Omega mà Alpha không thể hiểu được.
Thật ra kể từ khi kỳ phát tình kết thúc, cậu rất ít khi nghĩ đến tính chất nghiêm trọng của sự việc này, có lẽ cảm giác vui vẻ của hai ngày đó đã làm tê liệt tính cảnh giác của Phó Tiểu Vũ, mãi đến khi Văn Kha sợ hãi ôm cậu vào lòng thế này, cậu mới cảm thấy có hơi sợ.
Đúng, cậu là một Omega cấp A, vì vậy đương nhiên cậu biết chắc chắn rằng có biết bao nhiêu Alpha sẽ thèm muốn mình vì bản năng sinh lý.
Một khi bước vào kỳ phát tình, tuyến thể của cậu sẽ sưng lên do phản ứng. Trong tình huống đó, bất kỳ Alpha nào cũng có thể tiến vào khoang sinh sản của cậu, đồng thời dễ dàng cắn vào tuyến thể đang sưng lên kia, thậm chí còn có thể đánh dấu Phó Tiểu Vũ vĩnh viễn.
Đây là một thảm họa trong đời đối với bất kỳ Omega nào.
Cho dù là CEO của IM, cho dù là Omega cấp A đi chăng nữa, trên thực tế Phó Tiểu Vũ chỉ còn cách một bước nữa là đã trở thành một người cậu vốn cho là yếu đuối như Văn Kha.
Vào đêm giao thừa, cậu thật sự không nên vội vàng nói với Hàn Giang Khuyết như vậy: "Tôi thực sự không quan tâm Văn Kha đã phải chịu đựng những gì! Tất cả đều là thì quá khứ rồi."
Khi đó Phó Tiểu Vũ trẻ con quá.
Có những tổn thương sẽ không bao giờ vượt qua nổi trong cuộc đời.
Chẳng qua cậu may mắn, tìm được Hứa Gia Lạc.
Người kia đã thương yêu và che chở cho cậu, theo nhiều nghĩa khác nhau.
"Văn Kha!"
Phó Tiểu Vũ ôm chặt lấy Omega kia, cậu nói: "Chuyện đã xảy ra không ai trong chúng ta có thể thay đổi được, nhưng những gì không xảy ra thì anh cũng đừng vì tưởng tượng mà bóp chết mình. Tôi không sao hết, kỳ phát tình này rất tuyệt và tôi cũng không bị đánh dấu ngoài ý muốn."
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều chắc chắn và bình tĩnh, Phó Tiểu Vũ nói tiếp: "Văn Kha, không phải anh có lỗi với tôi bởi kẻ làm chuyện ác là Trác Viễn, cũng chỉ có một mình gã ta. Anh không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, đây cũng là một kiểu vô trách nhiệm với chính bản thân đấy."
Phó Tiểu Vũ cho rằng mình không chỉ mỗi an ủi Văn Kha mà thôi, thực ra cậu vẫn luôn là người phân rõ đúng sai như vậy.
Cũng giống như cậu sẽ không vui vì Vương Tiểu Sơn giao trách nhiệm mua nhầm cafe cho người khác, Phó Tiểu Vũ cũng không thích Văn Kha gánh lấy vai ác này.
Kết quả là khi nói đến vế sau, giọng điệu thậm chí còn trở nên nghiêm khắc hơn.
Nhưng cũng chính bởi sự nghiêm khắc đó, mới khiến Văn Kha ngẩng đầu lên, cả người giống như vừa thoát khỏi trạng thái suy sụp lại đờ người ra một lúc.
Khi Phó Tiểu Vũ và Văn Kha ôm lấy nhau, Hứa Gia Lạc vẫn luôn ngồi xổm ở một bên và nhìn vào bọn họ.
Dù sao anh cũng là Alpha, cho dù lo lắng thế nào cũng không tiện vươn tay ra ôm Văn Kha vào lòng, bởi vì Phó Tiểu Vũ ôm lấy lưng của anh bạn mình cho nên anh cũng không tìm được vị trí nào ở phía sau, vì vậy chỉ có thể ngốc nghếch vỗ vỗ vào đầu Văn Kha.
Văn Kha ngốc, trong lòng Hứa Gia Lạc thầm thở dài.
Tự trách bản thân thực ra là nỗi đau chỉ thuộc về người tốt, trớ trêu thay.
Vào lúc này sự nghiêm khắc của Phó Tiểu Vũ, ngược lại có thể mang đến cho người chút cảm giác an toàn kỳ diệu.
Omega này sẽ không cho phép mọi người tùy tiện chìm đắm trong những cảm xúc không cần thiết, cậu giống như một cây leo ngoan cường, dựa vào bản năng vươn mình leo lên.
Đó thực sự là một loại sức sống hiếm có.
Hứa Gia Lạc bỗng nhiên bị phân tâm.
...
"Văn Kha, cậu phải vui lên."
Một lúc lâu sau, Hứa Gia Lạc mới khẽ lên tiếng.
Văn kha yên lặng gật đầu, rồi lại gật đầu thêm lần nữa.
Cuối cùng anh cũng bám vào thùng các tông chậm rãi đứng dậy, đồng thời vịn vào bả vai Phó Tiểu Vũ người cao hơn mình nửa cái đầu, đôi mắt hơi đỏ lên, không ngừng nói: "Tiểu Vũ, cậu tin tôi đi, chuyện lần này, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời. Tôi sẽ không để cậu bị tổn thương một cách vô ích đâu."
"Được." Phó Tiểu Vũ dứt khoát nói.
"Văn Kha," Hứa Gia Lạc lên tiếng: "Trước tiên cậu hãy tìm Hàn Giang Khuyết về đã. Đợi cậu ta trở về, chuyện của Trác Viễn—— mấy người chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết."
Trước mặt Văn Kha, giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Alpha đương nhiên biết rõ, Văn Kha vốn dĩ đã bị tổn thương về mặt tinh thần vì những tranh cãi với Hàn Giang Khuyết, lại cộng thêm cảm xúc tội lỗi áy náy đó thì bất kể sự giận dữ nào của mình cũng sẽ khiến cho người này tạo thành gánh nặng quá lớn.
Vì vậy, ngay từ khi nhận ra không thể kiểm soát được tin tức tố, Hứa Gia Lạc đã phải nhẫn nhịn và cư xử điềm tĩnh lạ thường.
Nhưng sự kiềm chế này cho đến sau khi chia tay với Văn Kha, trên đường lái xề về nhà Phó Tiểu Vũ lại càng lúc càng không thể kiểm soát nổi.
MK, Trác Viễn.
"Ở trong xe đợi tôi."
Hứa Gia Lạc nói một câu với Phó Tiểu Vũ, rồi đột nhiên ngoặt tay lái đến một ngõ nhỏ bên đường, sau đó anh mở cửa xe và xông ra ngoài.
Anh đứng trước bức tường bẩn thỉu, quay lưng về phía chiếc Tesla và châm thuốc, vừa hút vừa nói chuyện điện thoại.
"Alo, là tôi." Tiếng Hứa Gia Lạc rất trầm: "Điều tra cho tôi thằng oắt con Trác Viễn đang định gây chuyện gì ở thành phố B?"
"Đừng quan tâm đến ba tôi nghĩ thế nào, cứ theo lời tôi mà làm, ông ta không quản được tôi đâu."
Kể cả sau khi cúp máy, cơn tức giận còn sót lại vẫn chảy trong người Hứa Gia Lạc, đến nỗi anh phải đứng chôn chân trong con ngõ nồng nặc mùi nước tiểu cho đến khi hút hết điếu thuốc kia.
Trác Viễn đương nhiên đáng chết.
Nhưng cảm xúc hỗn loạn của anh lúc này, cũng không phải chỉ cần xử lý Trác Viễn là có thể loại bỏ.
Phó Tiểu Vũ thích anh sao?
Thích con người này của anh? Hay là thích cái khác?
Trước ngày hôm nay, những câu hỏi như thế này đã từng hiện lên trong đầu anh chưa?
Đã từng.
Đôi khi trong đầu sẽ nghĩ về những câu hỏi này, giống như bản thân tự chơi trò trốn tìm nho nhỏ mà đối phương không hề hay biết, anh chỉ là đang suy ngẫm, không quá đào sâu tìm kiếm câu trả lời cụ thể, trong quá trình suy nghĩ thì lại thấy rất vui.
Được rồi, còn hơn cả niềm vui, Hứa Gia Lạc thậm chí còn cảm thấy bản thân rất đáng tự hào.
Dù thế nào chăng nữa, được một Omega giống như Phó Tiểu Vũ vụng về lại có ý đồ khác cố gắng đến gần mình như vậy, lòng tự trọng của Alpha được thỏa mãn, anh đã khiến cho Phó Tiểu Vũ kiêu ngạo là thế sung sướng đến vậy cơ mà.
Nếu anh không thừa nhận niềm tự hào này, mới chính là không ngay thẳng.
Mới hôm qua, anh vẫn còn nói với Phó Tiểu Vũ rằng: "Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao lúc đó cậu lại chọn tôi, nhưng tôi hy vọng đó không phải là vì cậu thích tôi."
Anh hào phóng nói rằng bản thân thậm chí không thèm tò mò về lý do đằng sau nó.
Hào phóng, là vì mình đã đứng đủ cao, đủ an toàn.
Hứa Gia Lạc đứng ở vị trí đó vì bản thân luôn cho rằng—— mình đã giúp Phó Tiểu Vũ.
Chính Omega này đã đề nghị anh cùng mình vượt qua kỳ phát tình.
Alpha là người cho đi, là người đưa tay ra giúp đỡ, anh không chê vào đâu được, cho dù trong quá trình giúp đỡ cũng vô cùng sung sướng, nhưng anh vẫn có thể tùy ý rút lui.
Nhưng bây giờ đã có điều gì đó thay đổi, Hứa Gia Lạc đột nhiên cảm thấy...
Mình đã không còn có thể đơn thuần, thoải mái đứng ở vị trí cao như thế an toàn như thế nữa.
Lần này, cuối cùng anh cũng phải bắt đầu nghiêm túc điều tra——
Tại sao Phó Tiểu Vũ lại chọn mình.
Nếu, nếu như, giả sử, Phó Tiểu Vũ hoàn toàn là vì bị bỏ thuốc mới chọn anh và cũng bởi vì tác dụng của thuốc mới thỏa mãn như vậy.
Vậy rốt cuộc Phó Tiểu Vũ... tại sao sau khi chuyện đó chấm dứt vẫn còn bằng lòng muốn đến gần anh.
Hút xong điếu thuốc, Hứa Gia Lạc đành phải trở lại trong xe với nét mặt bình tĩnh.
"Anh vẫn ổn chứ?" Phó Tiểu Vũ không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hứa Gia Lạc quay đầu lại, Omega mặc trên người một chiếc áo len màu trắng sữa, đó là cách ăn mặc không giống bình thường lúc ở Office của cậu. Khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ nhỏ nhắn, bởi vì chưa được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt tái nhợt trông rất mệt mỏi.
Đột nhiên, Alpha có hơi mất tập trung, anh nghĩ, vào buổi sáng ngày cậu xuất viện, khi anh đưa Phó Tiểu Vũ về lại khu nhà vườn Quân Nhã và quay người rời đi, Hứa Gia Lạc đã từng cảm thấy mình làm vậy là đúng, là rất phóng khoáng.
Nhưng vào lúc này, trái tim anh chợt nhói lên.
Đó là cảm xúc mà bản thân anh không thể hiểu, cũng không thể giải nghĩa được.
"Phó Tiểu Vũ," Anh bỗng nhiên mở lời: "Tôi biết. Lần đầu tiên là vô giá, Văn Kha cũng là vì quá xót xa điểm này."
Mie nó, Hứa Gia Lạc.
Anh rất muốn mình im đi, đừng nói năng theo kiểu một người cha nữa.
Nhưng giọng anh vẫn khàn đi, tiếp tục: "Nhưng... đây không phải là sự vô giá của kim cương và những chiếc đồng hồ nổi tiếng trong mắt người khác, mà đó là sự vô giá mà cậu sẽ mãi mãi trân trọng trong lòng. Cậu đừng nghĩ rằng, không còn lần đầu tiên sẽ bị mất giá hay gì đó... Nếu như sau này, có người nào nói như thế hoặc có ý như vậy, cậu đừng có nghe, đã biết chưa?"
Những lời này có hơi khó nói, bàn tay đang nắm vào vô lăng của Hứa Gia Lạc cũng nổi lên những đường gân xanh.
Theo lập trường của bản thân, đương nhiên anh biết nói như vậy, dường như có chút cảm giác giống như không đặt mình vào hoàn cảnh của người kia để suy nghĩ, nhưng khi anh nói mỗi một câu đều cảm thấy trái tim có chút đau nhói.
Giống như, nỗi sợ hãi từ trước đó của anh, vì lo lắng Omega này sẽ không gặp được Alpha nào đủ dịu dàng tử tế, lo lắng thế giới này quá tầm thường, sẽ đánh giá cậu bằng ánh mắt không đủ thiện ý.
"Hứa Gia Lạc."
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn anh, ngay lúc đó trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, bọn họ gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Cậu ngừng lại vài giây, cuối cùng mới khẽ thì thầm: "Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước... là thứ vô giá tôi sẽ mãi mãi trân trọng trong lòng mình."
Lời tác giả:
Đến đây đến đây!
- -------------------------------------
1h03 am, mọi người dần có câu trả lời cho thắc mắc ở chương 39 chưa?
"Không người nào có thể mất tinh thần dưới tay tôi!"