Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 37: Chương 37




Hôm nay là thứ bảy, Phương Nhật Hạ phá lệ dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô đến trước tủ quần áo, nhớ đến bộ váy màu trắng lần trước mua ở cửa hàng liền lấy nó ra mặc.

Tuy buổi hẹn ngày hôm nay mục đích tới là để học bài, nhưng vẫn phải xinh đẹp, phòng trừ sau này hai người không thể nào học chung một trường đại học thì cô vẫn có thể nắm bắt được trái tim anh, miễn cho có chị gái nào ở đó cướp mất!

Thiếu nữ đứng trước gương, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào mềm mại, lông mày cong cong, dáng vẻ lại thướt tha yêu kiều.

Cô hài lòng gật đầu: “Như này làm sao mà bạn học nhỏ Giang không mê cho được!”

Địa điểm hẹn là một quá trà sữa cách nhà cô không xa, lúc tới nơi đã thấy anh đang ngồi ở bàn bên trái cạnh cửa sổ.

Hôm nay anh không mang áo sơ mi đen như thường ngày, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn lên trên cổ tay, lộ ra một đoạn da thịt trắng trẻo, khớp xương ngón tay rõ ràng, gân tay nổi lên, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào một bên sườn mặt của anh, đường nét rõ ràng mà thâm thuý.

Đẹp trai đến bức người…

Phương Nhật Hạ nhìn đến ngây ngẩn cả người, lại phát hiện có một nữ sinh tóc vàng ngo ngoe rục rịch muốn tới gần bắt chuyện với anh.

Nhưng không đợi cô cảm thấy có nguy cơ, Giang Vĩ đã lạnh nhạt từ chối, cũng không cho nữ sinh kia một chút mặt mũi.

Phương Nhật Hạ đi tới chỗ anh ngồi xuống, cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại vang lên: “A Vĩ~”

Giang Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, ngoài ý muốn nhìn thấy hôm nay cô xinh đẹp giống như một tiểu tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên một đợt sóng lớn.

Phục vụ đưa đồ uống tới, ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm hai người, đứng một lúc mới chịu rời khỏi.

Phương Nhật Hạ vừa hay nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: “Người kia làm sao vậy, nụ cười cũng quá nham hiểm đi.”

Giang Vĩ bật cười: “Tớ làm thêm ở đây, người đó là một người anh đồng nghiệp làm chung, chắc là lần đầu tiên nhìn thấy tớ dẫn một cô gái tới nên hiếu kì.”

Phương Nhật Hạ rốt cuộc đã hiểu, lại áy náy nhìn anh: “Hôm nay cậu có ca làm?”

“Không sao, bây giờ vẫn chưa đông khách lắm, hơn nữa cũng đã xin phép với ông chủ rồi. Tớ giảng bài cho cậu một lúc, lại giao bài tập, chỗ nào không hiểu sẽ nói trọng điểm cho cậu.”

Phương Nhật Hạ thấy anh vì mình mà lại vất vả hơn thì liên tục tự nhủ trong lòng phải nỗ lực cố gắng hơn nữa, không thể phụ lòng anh được.

Cô đem sách mở ra, rất nghiêm túc mà nghe anh giảng bài, giọng nói anh dễ nghe, truyền cảm. Anh luôn có thể đưa ra những cách giải ngắn gọn nhưng lại vô cùng dễ hiểu, chỉ đúng trọng tâm.

Phương Nhật Hạ rốt cuộc cũng hiểu bài, cô tưởng bản thân mình đã vô phương cứu chữa, không ngờ có một ngày cô sẽ hiểu những con số phức tạp này…

Giang Vĩ đưa đề bài cho cô: “Cậu giải đi, chỗ nào không hiểu thì gọi tớ.”

“Được! Cậu cứ bận việc đi.”

Lúc trước Phương Nhật Hạ lưu ai oán, tại sao ông trời đã sinh ra Phương Nhật Hạ rồi cớ sao còn sinh ra toán học.

Nhưng bây giờ hiểu bài rồi, cô cảm thấy cũng rất thú vị.

Giang Vĩ nhìn cô vùi đầu vào làm bài, cười khẽ rồi yên lặng rời khỏi chỗ ngồi.

Anh lấy tạp dề dài của quán mặc lên người, nhận lấy đơn nước từ khách, bắt đầu pha chế.

Trần Triết Vũ tiến lại gần anh, dơ ngón tay cái lên: “Được đó tiểu Vĩ, bình thường các cô gái xin số điện thoại, cậu đều khéo léo từ chối. Ra là do đã có một cô bạn gái xinh đẹp ngọt ngào rồi, chẳng trách lại không để mấy người kia vào mắt.”

Giang Vĩ nghe hai từ “bạn gái” không khỏi run lên: “Là bạn học thôi.”

Trần Triết Vũ nhìn Giang Vĩ bằng ánh mắt tôi không tin: “Bạn mà nhìn người ta trìu mến thế à! Cậu thích thầm con gái người ta chứ gì.”

Giang Vĩ không trả lời lại anh ta, nghiêm túc pha trà sữa cho khách.

Trần Triết Vũ vẫn không bỏ cuộc, liên tục thao thao bất tuyệt: “Anh nói cậu nghe, muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải biết chủ động một chút, giá trị nhan sắc của chú em cao vậy, chì cần tỏ ra dịu dàng ân cần, nói không chừng sẽ đem người bắt về tay đó. Hơn nữa, cậu…”

Giang Vĩ nhíu mày cắt ngang anh ta: “Anh rảnh lắm phải không? Có muốn gọi ông chủ ra không?”

Trần Triết Vũ nhất thời ngậm miệng, ánh mắt ai oán nhìn anh: “Đáng đời cậu mãi vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta!”

Một tiếng sau, Phuong Nhật Hạ đã đem toàn bộ đề bài làm sạch sẽ, vẫn còn chừa lại một số câu cô tính không ra, vừa mới thư giãn gân cốt đã nhìn thấy quán từ lúc nào lại có rất nhiều khách đến, nhân viên trong quán cũng chỉ có Giang Vĩ và anh trai phục vụ vừa nãy, còn có ông chủ đang bận bịu pha trà sữa.

Phương Nhật Hạ đem sách vở thu dọn lại, tiến lại quầy, nhìn ông chủ đang bận tối mặt tối mũi thành khẩn hỏi: “Cháu có thể giúp một tay không ạ?”

Ông chủ nhìn sang, cũng không biết cô là ai, gật đầu qua loa: “Tạp dề đằng sau, cháu đeo vào rồi phụ bưng trà sữa ra ngoài.”

Phương Nhật Hạ gật đầu, vui vẻ đem tạp dề mặc vào rồi cầm lấy trà sữa bưng ra bàn.

Giang Vĩ bên này bận bịu cũng không chú ý tới cô.

Mãi đến khi quán đóng cửa, anh mới nhìn rõ cô.

Giang Vĩ ánh mắt lạnh như băng nhìn ông chủ: “Chuyện gì vậy?”

Ông chủ nhìn thấy sắc mặt thiếu niên không được tốt, khịt mũi nói: “Lúc đó bận quá, tôi cũng không nhìn kĩ.”

Lát sau lại nghe thấy thanh âm ngọt ngào: “Tớ muốn giúp cậu mà.”

Giang Vĩ thở dài: “Cậu làm xong bài tớ giao chưa?”

Cô nhanh chóng gật đầu rồi quay sang nhìn ông chủ: “Hôm nay cháu làm có được tính lương không ạ?”

Ông chủ nào dám không tính, hơn nữa quả thật cô đã phụ giúp cho quán rất nhiều: “Tất nhiên là có rồi!”

Phương Nhật Hạ mỉm cười: “Vậy thì cộng vào tiền lương của A Vĩ đi ạ.”



Hai người ra khỏi quán cà phê, làn gió thoảng qua mang theo hương hoa thơm ngào ngạt, một vài chiếc lá trên cây rơi xuống.

Giang Vĩ bất lực nói: “Lần sau cậu không cần phải như vậy đâu.”

Phương Nhật Hạ nâng khuôn mặt nhỏ lên: “A Vĩ giúp tớ học bài, tớ giúp A Vĩ làm việc, rất công bằng mà! Hơn nữa tớ cũng vô cùng tình nguyện!”

Thân thể thiếu niên khẽ run lên, mấp máy môi, thanh âm rất nhỏ: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cậu đã bước vào cuộc đời tối tăm, thắp lên ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn buốt giá này.



Tiểu kịch trường:

Giang Vĩ: Cảm ơn cậu.

Phương Nhật Hạ: Muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp đi!

Tác giả:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.