Khoảng thời gian này Phương Nhật Hạ cảm thấy vô cùng thoải mái, cô đã không còn liều mạng học hành như trước nữa, mà là đan xen giữa việc học và việc chơi, đương nhiên còn có hẹn hò.
Nói là hẹn hò nhưng thật ra Giang Vĩ và Phương Nhật Hạ chỉ đi thư viện hoặc là đến quán cà phê “Thiên Đường“.
Một sự việc cứ lặp đi lặp lại, nối tiếp nhau như thế, nhưng Phương Nhật Hạ đều không cảm thấy vô vị, nhàm chán. Đơn giản là bởi vì những việc đó được thực hiện cùng với Giang Vĩ, là người mà cô tâm tâm niệm niệm, là người mà cô vô cùng vô cùng thích.
Thời gian cách kì thi đại học không còn xa lắm, khoảng hơn dưới 200 ngày.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Mới đó đã trải qua một học kì, cũng chính thức bước vào kì nghỉ tết dài ngày.
Ôn Nhu vô cùng phấn khích: “Mùng ba chúng ta tụ tập đi chơi đi!”
Diệp Mộng Dao cũng vui vẻ: “Hay là các cậu tới nhà của tớ đi.”
Diệp Tiểu Mạn buồn bã trả lời: “Không được, hôm nay tớ phải về quê rồi, mùng tám mới lên lại.”
Lâm Hạc Hiên nghe vậy, cười trêu chọc: “Vậy cậu phải đem đặc sản về cho bọn tớ đó.”
“Được thôi, nếu cậu không ngại phải ăn ớt hiểm.”
“...”
...
Bố Phương Nhật Hạ bình thường là một người vô cùng bận rộn, không có quá nhiều thời gian rảnh bên gia đình, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, ông đều không tụ tập đi chơi với bạn bè, mà lại giành thời gian cho vợ và con cái.
Có đôi khi cô thấy ông rất vất vả, thay vì ông giành thời gian để nghỉ ngơi thì ông lại lựa chọn đi vào bếp nấu ăn, việc nhà cũng không cho mẹ Phương đụng.
Nhưng ông lại cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện với điều đó, ông nói mẹ cô muốn vào bếp vì đó là sở thích của bà, không phải là nghĩa vụ mà bà phải làm. Ai cũng có công việc của bản thân, đều bận rộn như nhau, đương nhiên là nên san sẻ việc nhà với nhau.
Huống hồ ông cưới bà về là để nuông chiều, không phải để phục vụ gia đình.
Có đôi khi Phương Nhật Hạ rất hâm mộ tình cảm của bố mẹ mình, dù đã không còn là những thanh niên thiếu nữ, nhưng bố cô vẫn sẽ luôn như thuở ban đầu coi mẹ cô như một đứa trẻ mà cưng chiều. Chính vì vậy mà khi còn nhỏ Phương Nhật Hạ đã hạ quyết tâm sẽ cưới một người giống như bố của mình.
Bố cô từng nói với cô: “Bảo bối của bố, sau này khi con muốn quen bạn trai. Hãy quen một người có tám tiếng để nghỉ ngơi nhưng lại giành trọn vẹn cả tám tiếng đó cho con, chứ không phải một người có mười sáu tiếng nhưng lại chỉ giành cho con tám tiếng.”
Phương Nhật Hạ lúc đó cái hiểu cái không hiểu nghiêm túc gật đầu với ba cô.
Bây giờ cô mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói đó.
Giang Vĩ rất bận rộn, anh không giống đại đa số học sinh khác, phải vừa làm việc lại phải vừa giành thời gian cho việc học, hầu như thời gian rảnh của anh không có nhiều.
Nhưng chỉ cần là lúc anh rảnh, anh đều sẽ giành thời gian hẹn hò với cô, không phải vì cái gì khác, chỉ đơn giản là anh muốn ở bên cô, dù cho nó rất vất vả.
Ở bên người mình thương là một điều vô cùng hạnh phúc!
Phương Nhật Hạ cũng coi như đã cảm thụ được.
...
Đêm giao thừa, Phương Nhật Hạ bận rộn phụ giúp ba mẹ Phương dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp mâm ngũ quả và bánh kẹo đâu ra đấy rồi mới vào bếp nấu chè trôi nước.
Theo quan niệm của dân gian, vào đầu năm mới nếu ăn món chè trôi nước thì cả năm sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi việc trôi chảy theo ý muốn.
Ba người bận rộn trong bếp cả buổi, cuối cùng mọi thứ cũng hoàn chỉnh.
Phương Nhật Hạ nhìn những viên bánh trôi nước trong nồi, hình thù có hơi kì lạ, có viên rất to lại có viên rất nhỏ, có viên hình tròn lại có viên hình vuông...chung quy lại hình thức có vẻ không được đẹp lắm.
Nhưng tất cả đều là công sức của cả gia đình, mang một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Trái ngược với không khí hài hoà ấm cúng bên này, tại phòng của Giang Vĩ bên kia, một mình anh cô đơn ngồi trong căn phòng rộng lớn.
Căn phòng rất to, nhưng nội thất không nhiều lắm, anh ngồi một mình ở bên ghế sô pha, có cảm giác vô cùng tĩnh mịch...
Giang Minh Thiệu gõ cửa phòng Giang Vĩ, nhận được sự cho phép của anh, mới mở cửa tiến vào, bước chân nhẹ nhàng, dịu dàng nói chuyện với anh, ông đã không còn dáng vẻ của một vị lãnh đạo nghiêm khắc trên thương trường: “Tiểu Vĩ, sắp đến mười hai giờ rồi, chúng ta cùng xuống nhà đón năm mới được không?”
Cánh tay anh khựng lại, rồi nhanh chóng coi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục công việc của mình, lạnh lùng trả lời: “Không cần.”
Giang Minh Thiệu cứng đờ, nhẹ giọng khuyên bảo: “Chúng ta là người một nhà, năm mới rồi phải biết suy nghĩ thoáng hơn, những chuyện cũ đã qua rồi, thì cho nó qua đi...”
Giang Vĩ từ kẽ răng bật ra một tiếng cười mỉa mai: “Ông cho rằng có một số chuyện muốn cho qua là được? Có những việc đã xảy ra rồi thì tức là đã xảy ra. Tôi cũng không cần ông phải làm gì cho tôi, ông cứ sống đúng theo những gì mà ông đã lựa chọn đi.”
Giang Minh Thiệu không biết phải nói gì, thở dài một tiếng: “Con chắc chắn cứ muốn mọi chuyện phải thành ra như vậy?”
Giang Vĩ không trả lời, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.
Giang Minh Thiệu nặng nề quay đầu bước ra ngoài.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chương này Giang đại thần nhà ta đã chịu uất ức rồi, không sao hết, Hạ Hạ bé nhỏ sẽ dỗ dành anh nha QAQ.