Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 45: Chương 45: Công chúa của anh




Trước kì thi thử hai ngày, là sinh nhật của Phương Nhật Hạ.

Phương Gia cũng được xem như là có tiếng tăm trong giới hào môn. Ông nội Phương lúc trước từng là thiếu tá uy phong một thời trong quân đội. Hạ gia* lại là thương nhân, cũng từng là gia tộc đứng đầu thành phố, thế nhưng họ chỉ có một cô con gái về sau lại con gái họ lại quyết định theo nghề nhà giáo, ông bà ngoại Hạ cũng lui về ở ẩn, mấy năm trở lại đây rất khiêm tốn, cũng chỉ có những người thế hệ cũ mới biết tới Hạ Gia.

****Hạ gia là gia đình của mẹ nữ chính! Cho những ai quên chi tiết thì mẹ nữ chính tên là Hạ Uyển Uyển. ***

Bố mẹ Phương rất thương con gái, sinh nhật mười tám tuổi cũng giống như là đánh mốc sự trưởng thành quan trọng của đời người, bọn họ càng không thể làm qua loa, dự định tổ chức một buổi tiệc lớn cho cô.

Nhưng bởi vì từng trải qua chuyện kia* Phương Nhật Hạ ngược lại không muốn làm rầm rộ, chỉ mời một số người bạn thân thiết tới dự, như vậy đối với cô đã rất hạnh phúc rồi!

*Chi tiết chương ba.

Bố mẹ Phương nghe con gái bảo bối nói vậy cũng chiều theo ý cô.

Nhưng vẫn cho người trang trí đủ loại bóng bay đầy màu sắc…

Đến tối, khi mọi người đã tới đông đủ, Phương Nhật Hạ lại không nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, cô quyết định chờ thêm một lát rồi mới dùng bữa.

Một phút đồng hồ…

Năm phút đồng hồ…



Ba mươi phút đồng hồ…

Lúc ăn tiệc xong, là đến tiếc mục cầu nguyện và cắt bánh sinh nhật.

Phương Nhật Hạ vẫn muốn đợi anh, muốn được gặp anh…

Nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua Giang đại thần vẫn không xuất hiện, ngay cả một tin nhắn cũng không thấy anh trả lời.

Phương Nhật Hạ có chút rầu rĩ không vui, mẹ Phương đi tới vỗ vai cô: “Tiểu Hạ, mau tới cắt bánh sinh nhật.”

Trước khi đi, cô ôm hi vọng nhìn ngoài cửa một lần nữa nhưng người cô muốn gặp vẫn không xuất hiện.



Gần mười giờ đêm, mọi người mới vui vẻ rời khỏi nhà Phương Nhật Hạ.

Có rất nhiều quà tặng, đủ loại màu sắc nằm trong phòng cô, nhưng Phương Nhật Hạ một chút cũng không cảm thấy vui, cứ như có thứ gì đó đang mắc nghẹn ở cổ.

Cô lại gọi một cuộc điện thoại, nhưng vẫn là không có người bắt máy.

Phương Nhật Hạ nhìn lịch sử cuộc gọi hơn chín chín cuộc, không hỏi hừ lạnh.

Nếu mình mà đợi cậu nữa thì mình là cẩu!!!

Cô dứt khoát tắt đèn muốn đi ngủ, nhưng lúc này ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng động.

Phương Nhật Hạ bực bội muốn chết, tên nào lại phá phách ném đá nhà cô vào giờ này?

Cô ra ngoài ban công, muốn xem xem tên nào bị thần kinh như vậy!

Mắt cô nương theo ánh đèn đường ở dưới tiểu khu, Phương Nhật Hạ lờ mờ thấy được bóng dáng Giang đại thần.

Cô sửng sốt, tưởng mình bị hoa mắt, cô dụi mắt mấy lần, sau đó mới chắc chắn đó là anh, Phương Nhật Hạ cảm thấy vô cùng tủi thân, vừa nãy không thấy gì, bây giờ đột nhiên rất muốn khóc…

Cô hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến anh nữa, bước vào phòng nằm lên giường nhắm mắt lại.

Cuối cùng vẫn là không chịu được, một lần nữa ra ban công, nhưng lần này ở dưới tiểu khu không có ai.

Phương Nhật Hạ bực bội muốn chết, đồ móng heo, đợi có một chút đã không có kiên nhẫn rồi!!!

Lúc cô xoay người lại muốn về phòng lại bị một bàn tay to lớn kéo lại.

Trái tim cô nảy lên, Phương Nhật Hạ sợ tới mức cả người cứng lại, cánh tay bị nắm lấy nổi một lớp da gà, đang lúc cô muốn hét lên liền bị người đó dùng tay che miệng, môi áp sát vào tai cô thì thầm: “Là tớ.”

Phương Nhật Hạ xoay người lại, gật đầu tỏ ý đã hiểu, lúc này Giang Vĩ mới buông bàn tay đang che miệng của cô ra.

Trong phòng có ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, trên tay anh vẫn còn phảng phất độ mềm mại của đôi môi anh đào căng mọng.

Trong không khí là mùi hương sữa ngọt ngào của cô gái.

Trong đầu Giang Vĩ không nhịn được suy nghĩ: Tại sao đã lớn như vậy rồi mùi sữa vẫn nồng đậm như thế?

Phương Nhật Hạ vẫn còn hờn dỗi, cô đi tới bên giường ngồi xuống, đôi môi đỏ mọng chu lên trông rất đáng yêu.

Giang Vĩ đi tới cạnh cô, đưa hộp quà sau lưng cho cô.

“Mặc dù đã trễ nhưng vẫn chưa qua mười hai giờ. Hạ Hạ! Sinh nhật vui vẻ!”

Phương Nhật Hạ đối diện tầm mắt anh, theo chuyển động của cô mái tóc đen mượt xoã sau lưng cũng hơi đong đưa, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên trời khẽ lay động, cô nhìn anh rồi lại hốt hoảng: “A Vĩ, sao người cậu lại có vết thương?”

Lúc nãy trời tối, căn bản Phương Nhật Hạ không thấy rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện quần áo của anh có chỗ rách có chỗ lại rất bẩn, trên tay cũng có chi chít các vết thương màu đỏ chói đánh vào thị giác.

Phương Nhật Hạ sợ hãi vội cầm lấy tay anh kiểm tra…

Giang đại thần mỉm cười, như anh không quan tâm tới mấy vết thương này: “Hạ Hạ, xin lỗi! Tớ không thể tới dự sinh nhật của cậu.”

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vốn dĩ hôm nay tớ đi lấy quà cho cậu, không ngờ trên đường lại gặp phải mấy tên côn đồ, sau đó giằng co một lúc thì bị một tên cầm gậy đánh phải…Lúc sau công an tới, tớ phải lên đồn để giải quyết, không ngờ khi ra về đã trễ thế này.”

Anh lại đưa chiếc điện thoại đã vỡ nát màn hình tới cho cô xem: “Điện thoại tớ bị hỏng rồi, xin lỗi Hạ Hạ.”

Lông mi dài của người con gái hơi run rẩy: “Sao cậu không tới bệnh viện?”

Giang Vĩ lắc đầu: “Mấy vết thương này không quan trọng bằng cậu.”

Trong lòng cô chua xót, vươn tay ra ôm anh vào lòng: “A Vĩ, cậu thật tốt.”

Giang đại thần sửng sốt, không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, nhìn thân ảnh mềm mại trong lòng, anh cảm thấy chuyện lần này bị thương cũng rất đáng giá.



Sau khi xử lí vết thương xong xuôi, Phương Nhật Hạ mới mở hộp quà ra.

Cô nhanh chóng nhận ra thương hiệu xa xỉ này, cô biết người đại diện của nhãn hàng này là ảnh hậu nổi tiếng Bạch Gia Thi, chỉ một cái áo thun bình thường cũng gần cả triệu bạc, chứ đừng nói đến bộ lễ phục tinh xảo bên trong.

Cô biết bố Giang bình thường rất hào phóng, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh rất nhiều, nhưng Giang Vĩ một đồng cũng không xài, anh vẫn luôn đi làm thêm kiếm tiền.

Đương nhiên bộ lễ phục này cũng là tiền anh tự kiếm được mua cho cô gái.

Chóp mũi Phương Nhật Hạ cay cay: “A Vĩ, tớ không cần cái này, tớ không thích.”

Giang Vĩ biết trong lòng cô nghĩ cái gì, đưa tay ra xoa đầu cô: “Hạ Hạ, cái này cũng không đáng bao nhiêu đâu.”

Anh muốn nói, cái này thì tính là gì, công chúa của anh xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Dù cho cô có muốn một chiếc xe hơi, anh cũng sẽ liều mạng mua cho cô.

Bàn tay Phương Nhật Hạ run run, mở từng lớp giấy gói ra, bên trong là một bộ váy liền thân màu xanh đậm, bên trên được đính kèm vô số hạt cườm lấp lánh, kiểu thiết kế không tay đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng, đằng sau có thêm một lớp lụa trắng bồng bềnh.

Chiếc váy này hôm trước Phương Nhật Hạ vừa nhìn thấy trong bộ sưu tập Thu Đông mới nhất của nhãn hàng “luxurious”, hơn nữa váy của hãng này không phải muốn mua là mua được.

Chỉ riêng chi phí cộng lại cũng gần một nghìn đô la mỹ, cô cầm trên tay mà cảm giác như bị phỏng: “A Vĩ, hay là chúng ta trả lại được không?”

Giang Vĩ nhìn cô, dịu dàng ôn nhu: “Hạ Hạ, cậu không cần phải lo, tiền học bổng của tớ cũng không tệ, có thể chi trả được, tớ không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cậu mặc cho tớ xem được không?”

Phương Nhật Hạ lúc này mới nặng nề gật đầu một cái, đi vào trong phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.