Ngày mai chỉ cần thi mấy môn Xã Hội nữa là hoàn thành kì thi, Phương Nhật Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần.
Môn văn là môn cô học giỏi nhất, so với toán học thì đúng là một trời một vực.
Hơn bốn giờ chiều, cuối cùng Phương Nhật Hạ cũng âm thầm thở phào ra khỏi phòng thi.
Thi xong tất cả các môn, cô ước tính điểm số, tính xong thì rầu rĩ không vui.
Cộng lại còn chưa tới bốn trăm!!!
Nhìn tới các bạn học đang sôi nổi thảo luận đề bài với nhau, Phương Nhật Hạ bĩu môi, thi xong còn dò đáp án làm gì chứ!
Buồn quá đi mất!
Lại phải gặp Giang Vĩ nạp năng lượng rồi~
Cô chỉ mãi nghĩ tới Giang Vĩ, không cẩn thận đụng trúng người khác.
Phương Nhật Hạ cũng không nhìn người đó là ai, vội cúi đầu xin lỗi.
Sau đó cô lách người sang bên trái muốn đi tiếp.
Người kia thấy vậy cũng đi sang trái, cô lại đi qua bên phải, người kia cũng đi theo.
Phương Nhật Hạ bắt đầu không kiên nhẫn ngẩng đầu lên.
Ngoài ý muốn là khuôn mặt mà Phương Nhật Hạ vô cùng chán ghét, Phó Từ.
Cô lạnh nhạt lên tiếng: “Bạn học Phó, có ý gì thế?”
Phó Từ nhíu mày, nhất thời chưa kịp thích ứng cách xưng hô xa lạ này.
Trước kia mỗi lần gặp anh ta, cô đều ngọt ngào gọi A Từ, vậy mà bây giờ một câu bạn học Phó, hai câu cũng là bạn học Phó.
Phó Từ nỗ lực khắc chế sự khác lạ đang dần lan ra trong trái tim, hỏi ngược lại cô: “Tôi mới là người nên hỏi rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Phương Nhật Hạ đầu đầy dấu chấm hỏi, không biết anh ta lại lên cơn gì nữa, cô vẫn đáp lại anh ta bằng giọng nói lạnh nhạt cùng xa cách: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, không có việc gì thì xin nhường đường cho.”
Phó Từ mặc dù khó chịu nhưng lòng tự tôn của anh ta không cho phép anh ta hạ mình một lần nữa để mặt dày hỏi cô.
Đành phải tránh qua một bên.
Phương Nhật Hạ cũng không nhìn anh ta tiếp nữa, cảm thấy quá cay mắt!
Phải đi tìm Giang Vĩ nhà mình thanh lọc tâm hồn thôi!
Phó Từ suy tư nhìn bóng lưng cô rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát.
...
Diệp Tiểu Mạn đang nhìn lén Tống Dương Kì trước mặt, mắt thấy Phương Nhật Hạ đi tới đây liền chạy lại chỗ cô.
“Làm gì mà lâu thế?”
“Tớ gặp phải chó!”
Diệp Tiểu Mạn khó hiểu: “Trường mình từ khi nào có chó thế?”
Phương Nhật Hạ cười hì hì: “Chắc là bị xổng ra đó.”
Diệp Tiểu Mạn không biết vì sao cô cười, nhưng cũng ngây ngốc cười theo.
Phương Nhật Hạ lại âm thầm nhích người tới bên cạnh Giang Vĩ, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.
“A Vĩ~ tớ không làm được bài!”
Giang Vĩ bị hương thơm thiếu nữ vây quanh tập kích, bàn tay cũng hơi run rẩy, dịu dàng hỏi cô: “Hạ Hạ muốn tớ an ủi thế nào đây.”
Cô mỉm cười, hai mắt sáng long lanh: “Cậu đãi tớ một chầu trà sữa nhé?”
Giang Vĩ cảm thấy yêu cầu này của cô quá nhẹ nhàng, dù cô có muốn anh hái sao trên trời, anh cũng bằng lòng.
“Được!”
Nháy mặt trái tim cô lại được lấp đầy, vô cùng vui vẻ!
Lâm Hạc Hiên đi từ nhà vệ sinh ra, hào hứng vỗ tay nói: “Hôm nay thi xong được thả lỏng rồi, có muốn đi ăn mừng không các cậu!”
Diệp Tiểu Mạn vô cùng hưởng ứng.
Ôn Nhu không biết xuất hiện từ khi nào, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Có phiền thêm một người đi cùng không thế?”
Lâm Hạc Hiên cười sảng khoái: “Đều là người quen cả, đi càng đông càng vui!”
Ôn Nhu đối với bọn họ cũng không xa lạ gì, không ai có ý kiến cả.
Thế là sáu người bọn họ rủ nhau tới quán bar gần trường học.
...
Tiểu kịch trường:
Phương Nhật Hạ: “Tớ gặp phải chó!”
Phó chó: “...”
Tác giả: “Đáng đời cậu!!!”