Sau lần đó quả thật Phó Nghê không đến làm phiền Phương Nhật Hạ nữa, nếu trên hành lang ngẫu nhiên gặp được cũng sẽ chủ động chào hỏi một hai câu với cô.
Phương Nhật Hạ cũng không có sức lực để ý, sắp đến kì thi giữa kì, mỗi ngày cô đều luyện đề đến mức nằm ngủ cũng mơ thấy bản thân đang giải đề.
Phương Nhật Hạ không biết người khác yêu đương thế nào, dù sao bọn cô cũng là học sinh cuối cấp rồi, dồn hết tinh lực 100% vào yêu đương thì đúng là không nên. Thật ra cô thì cũng không vấn đề gì nhưng Giang Vĩ là nhân tài của đất nước, cô cũng không thể phá huỷ một bông hồng đang nở rộ được!
Phương Nhật Hạ vốn tưởng khi yêu đương, Giang Vĩ sẽ rất tẻ nhạt cùng nhàm chán, nhưng cũng không sao cả, cô có thể chủ động. Thế nhưng sau khi yêu rồi, cô mới biết bản thân mình sai như thế nào! Giang Vĩ chăm lo cho cô rất nhiều thứ, cũng sẽ chủ động nói lời âu yếm và lại càng ngọt ngào làm nũng với cô.
Hình tượng có chút tan vỡ…
Nhưng lại đặc biệt đáng yêu!
Tuy rằng học lớp mười hai rất bận, nhưng hai người cũng sẽ có nhiều cách khác để hẹn hò với nhau, nói chung là Phương Nhật Hạ vô cùng thoả mãn.
“Trời lạnh thế này, có phải sẽ có tuyết rơi không?” Phương Nhật Hạ nhìn lên bầu trời thở ra từng làn khói trắng.
Giang Vĩ nắm tay cô, đã nắm được một lúc nhưng tay cô chỉ hơi ấm lên, cơ thể cô là thể hàn làm thế nào cũng không đỡ lạnh hơn được.
“Dự báo thời tiết nói qua mấy ngày nữa sẽ có. Trúng vào thứ hai tuần sau.”
“Oa, tớ không có chú ý tới dự báo thời tiết. Việc học nặng thế, cậu cũng có thời gian xem à?” Phương Nhật Hạ thấy kì lạ, đừng nói đến một người chỉ ở nhà học thôi cũng đủ bù đầu, nói gì đến một người vừa đi học vừa đi làm như anh.
“Trước kia cũng không thích xem, càng không có thời gian. Nhưng mà mấy tuần trước có người nói muốn xem tuyết rơi.”
Cho nên anh mới xem dự báo thời tiết, biết chính xác thời điểm tuyết rơi vào ngày nào sẽ nói cho cô biết đầu tiên…
Mũi Phương Nhật Hạ có chút chua xót lại cảm động: “Bạn trai em thật tốt.”
Giang Vĩ không cảm thấy chuyện này có gì to tát, nhìn cô cảm động như thế liền muốn trêu một chút: “Vậy thì càng đối xử tốt với anh hơn chút.”
Phương Nhật Hạ nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên!!!”
…
Đúng như lời Giang Vĩ nói, thứ hai đầu tuần, sau khi tan học trên bầu trời xuất hiện những bông tuyết nhỏ li ti từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Những bông tuyết trắng xóa bay lượn trong gió lạnh của mùa đông, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn, những cành cây trở nên trắng xóa, nhấp nhô trước sức gió mạnh. Trên đường phố, công viên và cây cối đều được phủ bởi một lớp tuyết trắng, tạo thành khung cảnh ngỡ như được trang trí bởi những tay thợ lành nghề.
Âm thanh xung quanh im ắng, chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng trên mặt đất. Những đường băng trắng xóa nối liền những con đường và tạo ra những đường vẽ trên bề mặt đất.
Phương Nhật Hạ mặc một chiếc áo phao, trên đầu đội một chiếc mũ len, nhìn thấy tuyết thì hai mắt cô sáng rực lên, giống như một viên pha lê diễm lệ.
Phương Nhật Hạ buông tay Giang Vĩ ra, mắt hướng lên bầu trời, nhảy nhót như một đứa trẻ.
Đối với Giang đại thần, có tuyết rơi thì cũng chỉ là một mùa đông vô cùng bình thường, không có gì đáng để anh lưu luyến. Nhưng ngay tại giờ phút này, lần đầu anh cảm thấy hoá ra tuyết rơi lại là một khung cảnh diễm lệ đẹp đến nao lòng như vậy…
Trong mắt anh chỉ chứa duy nhất hình bóng cô.
Tuyết rơi đầu mùa năm nay, lần đầu tiên hai người đón cùng nhau…với tư cách là người yêu!
…
Tác giả có lời muốn nói: Tui quay trở lại rùi đây! Nếu có thời gian thì hai ngày một chương, còn không thì vẫn như cũ là ba ngày một chương nha mí bà.
Tiểu kịch trường:
Trước khi yêu bạn học nhỏ Phương:
*Giang đại thần: Tuyết có gì thú vị? *
Sau khi yêu bạn học nhỏ Phương:
*Giang đại thần: Tuyết thật đẹp!!! *
Sau khi cưới:
*Giang đại thần: Năm nay không có tuyết? Không sao, tôi sẽ tạo tuyết nhân tạo! *
Tác giả: Sao anh bảo nó tẻ nhạt???
*Giang đại thần: Vợ tôi thích! Có ý kiến? *
*Tác giả: …Không dám…vợ ngài là nhất. *