Trong tờ thông báo Tô Cẩm cầm trên tay, kỹ sư trên
Tổng công ty sẽ về đào tạo cho nhân viên kỹ thuật của Hải Công trong một tuần.
Nhưng khi chính thức vào học, cô mới biết thời gian từ một tuần kéo dài thành
hai tuần.
Vốn dĩ là tiêu chuẩn nghiệm thu mới nhất của hệ thống
nhưng theo yêu cầu độ chính xác của máy móc tiêu chuẩn và các thông số khi vận
hành tại hiện trường nên ít nhiều cũng có thay đổi. Lãnh đạo của Hải Công tự
nhiên muốn mượn cơ hội đào tạo kỹ thuật lần này để phổ cập yêu cầu kỹ thuật
mới. Xét từ góc độ công việc, đương nhiên đây là một việc làm tốt. Yêu cầu độ
chính xác cao thể hiện trình độ kỹ thuật của họ cao, nhưng…
Tô Cẩm nhìn xung quanh – đang lúc bận rộn lại mất thời
gian đến đây học những điều có thể biết qua sách vở… liệu có cần thiết không?
Lẽ nào lãnh đạo lại không tin tưởng vào khả năng tự nghiên cứu tài liệu của
nhân viên kỹ thuật?
Thực sự là cô không có tinh thần khi nghe kỹ sư đọc
tài liệu giống như học sinh tiểu học nghe cô giáo đọc bài, Tô Cẩm chán ngán
ngáp ngáp mấy cái, rút trong túi ra lá thư phòng trực ban đưa cho – hệ thống
mạng đã quá phổ biến nên đã nhiều năm rồi Tô Cẩm không nhận thư như thế này.
Cầm lá thư ngắm đi ngắm lại khiến người ta cảm thấy
mất mát khi thời gian trôi dần.
Trên bì thư là nét chữ của một người lạ, nét chữ tròn
trịa và mềm mại có vẻ là của phụ nữ. Trên phần đề địa chỉ có ghi: Số 62, Tùng
Lâm, Tùng Cảng, Hoa An thành phố T.
Đối với cô, đây là một địa chỉ hoàn toàn lạ lẫm. Bạn
bè không nhiều, bố mẹ họ hàng đều sống ở thành phố G, từ trước đến nay cô chưa
bao giờ nghe thấy có họ hàng ở thành phố T.
Nghĩ mãi cũng không ra, Tô Cẩm mở bức thư, rút ra một
tờ giấy màu xanh được gấp vuông vắn.
Khi mở ra, Tô Cẩm suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đây rõ ràng là nét chữ của Lâm Chi Chi. Trong đó chỉ
ghi một câu ngắn gọn: “Sắp xếp thời gian đến địa chỉ ghi trên bì thư, tìm Trần
Ngọc Hoa”.
Phần đề tên chỉ ghi một chữ “Chi”, thời gian là một
tháng trước.
Tô Cẩm lật phong bì thư xem dấu bưu điện, rồi lại xem
thời gian trên bức thư, trong đầu cảm thấy rối tung.
Viết xong thư từ một tháng trước, sao phải đợi đến
tháng sau mới gửi đi? Lại còn địa chỉ thần bí này nữa.
Tô Cẩm cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bành Tiểu Ngôn:
“Hỏi chị họ đang làm ở phòng tin tức của cậu, Tùng Lâm – Tùng Cảng – Hoa An là
chỗ nào?”
Buổi học chưa kết thúc đã nhận được tin nhắn của Bành
Tiểu Ngôn: “Là cô nhi viện lâu đời nhất ở thành phố T. Cậu muốn làm gì?”
Cô nhi viện? Vì sao Lâm Chi Chi lại gửi lá thư này cho
mình từ cô nhi viện?
Lòng đầy hoang mang, cô trả lời Bành Tiểu Ngôn: “Gặp
nhau sẽ nói rõ hơn”, Tô Cẩm bắt đầu chống cằm yên lặng suy nghĩ.
Cũng không cần phải tập trung vào buổi học, bởi rất
nhiều người trong lớp bắt đầu làm việc riêng, vì thế biểu hiện của Tô Cẩm không
có gì là đặc biệt.
Thật không dễ dàng gì để đợi đến hết buổi học, Tô Cẩm
vẫn chưa bước ra khỏi cửa tập đoàn Hải Công thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô
việt dã màu trắng sữa. Cửa sổ xe đã hạ xuống, chủ nhân chiếc xe mặc một chiếc
jacket da, thoải mái ngồi dựa vào vô lăng hút thuốc.
Tô Cẩm không thể nén một tiếng thở dài.
Người này xuất hiện ở đây đã kỳ lạ rồi, lại còn trong
bộ dạng như thế… cho dù là đi một chiếc xe đạp hỏng cũng đã làm người khác chú
ý rồi, lại còn lái một chiếc xe như thế này. Không biết anh ta có hiểu được độ
khoa trương của mình như thế nào không?
Lục Hiển Phong ngồi trên ghế lái dụi thuốc lá, quay về
phía Tô Cẩm vẫy vẫy tay, “Bên này”.
Tô Cẩm nhìn quanh, chỉ tay vào đầu mũi mình, “Tôi?”
Lục Hiển Phong đột nhiên cười rồi nói: “Cô”.
Tô Cẩm vô cùng ngạc nhiên, vì sao người này lại đến
tìm mình? Lẽ nào xảy ra chuyện gì với Hàn Hiểu?
Người chưa kịp bước đến, Lục Hiển Phong đã mở cửa xe
cạnh ghế lái, “Lên đi”.
Tô Cẩm vịn vào cửa xe kinh ngạc, “Tại sao anh lại ở
đây? Sư phụ tôi có chuyện gì sao?”
Lục Hiển Phong không trả lời câu hỏi của cô, lười
biếng chỉ ra phía sau lưng cô, “Đồng nghiệp của cô?”
Tô Cẩm quay người lại, hóa ra là Từ Đông – người cùng
phòng giám sát kỹ thuật với cô. Năm ngoái khi đến Hải Công, hai người làm cùng
hai tuần ở văn phòng. Sau khi rời văn phòng, mỗi người phụ trách một dự án nên
không gặp nhau nữa. Từ Đông chắc cũng đến tổng công ty tham gia khóa đào tạo.
Từ Đông đi ra sau cô, không ngờ lại nhìn thấy cảnh như
vậy, cảm thấy vô cùng khó xử, đành đứng đó với vẻ lưỡng lự.
Tô Cẩm biết Từ Đông hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và
Lục Hiển Phong nhưng nếu cố gắng giải thích không phải là càng làm anh ấy
ngượng thêm sao? Dù sao họ cũng chỉ là đồng nghiệp, không nhất thiết phải giải
thích.
Lục Hiển Phong nhận ra sự khó xử của cô, vỗ tay vào vô
lăng nói: “Hỏi bạn của cô có đi cùng chúng ta về thành phố không? Dù sao cũng
tiện đường”.
Tô Cẩm cầm túi tài liệu trong tay đặt lên ghế lái phụ,
quay người nhìn Từ Đông đang bước đi đột nhiên định thần lại – ai thèm đi với
anh ta về thành phố?
Cô không kìm lòng được quay lại lườm Lục Hiển Phong.
Nét mặt cửa anh ta rất mơ hồ, nhưng đôi mắt thì rõ ràng là đang cười.
“Đồ yêu quái”. Tô Cẩm lẩm bẩm, quay lại vẫy Từ Đông,
“Anh Đông, anh cũng đến đây à? Bây giờ anh phụ trách dự án nào?”
Từ Đông lớn tuổi hơn cô một chút, tính cách hơi rụt
rè, lúc cười nhìn rất hiền, “Tiểu Tô, lâu lắm rồi không gặp”.
Tô Cẩm ôm lấy cánh tay anh, “Em đang làm ở nhà máy
luyện dầu của thành phố C. Còn anh?”
Từ Đông chỉ tòa nhà văn phòng Hải Công đồ sộ phía sau
lưng, giọng pha chút mệt mỏi: “Anh không làm dự án, vẫn ở văn phòng thôi”.
Trong lòng Tô Cẩm có chút ngạc nhiên, “Đợi bao giờ dự
án em đang làm kết thúc, em sẽ về văn phòng với anh. Nhớ là phải dành cho em
một vị trí nhé, người anh em”.
Từ Đông cười, “Không vấn đề gì”.
Tô Cẩm cũng cười, đưa tay chỉ chiếc xe của Lục Hiển
Phong ở phía sau, “Bạn của em tiện đường đi qua, anh đi cùng nhé”.
Từ Đông lắc đầu, “Không làm phiền em. Anh đi xe công
ty, đã nhờ anh Chu giữ đồ rồi”.
Tô Cẩm nhìn thấy từ phía sau tòa nhà văn phòng có hai
chiếc xe bus to đang đi tới vội nói: “Vậy anh đi nhanh đi, gặp nhau sau nhé”.
Từ Đông vẫy tay với cô rồi nhanh chân chạy đi.
Xe của Lục Hiển Phong không biết đã đến từ lúc nào,
bấm còi gọi cô.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục
Hiển Phong, trong lòng ít nhiều cũng suy nghĩ. Con người này có ngoại hình
không tồi, nhưng cô luôn có chút e dè, xa cách với những người đàn ông đẹp trai
như thế. Hơn nữa anh ta lại biết quá nhiều chuyện của cô, điều này khiến cô cảm
thấy không thoải mái.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tô Cẩm thắt xong dây an toàn,
lo lắng hỏi, “Có việc gì sao?”
Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, cười không thèm để ý,
“Tôi đã nói cô không phải là người khiêm tốn mà. Cô không thể vì tôi biết nhiều
chuyện của cô mà cảnh giác với tôi đúng không?”
Tô Cẩm nhìn anh ta.
Lời nói này mặc dù không thuận tai nhưng là sự thật.
Vấn đề là, đối diện với một kẻ như thế này – Anh ta biết bí mật của mình nhưng
mình lại không biết gì về anh ta, làm sao có thể cảm thấy yên tâm được?
“Sự thật là cô phải cảm ơn tôi. Nếu không phải là tôi
biết cảnh sát Ngạc có thể chạy đến đây, thì cô lại phải diễn một vở kịch đoạn
tuyệt với anh ta rồi”. Lục Hiển Phong cười một cách khó hiểu, giọng nói có chút
kể cả: “Tôi thực sự không nhẫn tâm ngồi nhìn cảnh sát Ngạc của chúng ta nghĩ
quá nhiều về quá khứ. Thêm nữa, đây là Hải Công, cô có thể bị anh ta làm phiền,
chậc chậc… Tôi sẽ không nói gì nữa”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Anh ấy đến sao?”
“Tôi là Tiểu Thanh[1] mà, chỉ vài lời đã giúp cô giải
quyết xong rồi”. Lục Hiển Phong rướn lông mày nhìn cô, “Không tin, cô gọi điện
cho anh ta hỏi xem”.
[1] Nhân vật Tiểu Thanh trong “Bạch xà truyện”.
“Tôi gọi điện cho anh ta? Tôi bị điên à?” Tô Cẩm trừng
mắt nhìn anh ta, trong lòng mơ hồ cảm thấy giữa con người này và Ngạc Lâm có
mối quan hệ gì đó với nhau. Hôm đầu tiên khi ở nhà hàng Giang Nam, nhìn họ nói
năng bốp chát với nhau cô đã có cảm giác này rồi.
Nhưng Ngạc Lâm từ trước đến giờ chưa bao giờ nhắc đến
Lục Hiển Phong, mà Lục Hiển Phong… chỉ là người mà cô gặp mới một lần. Tô Cẩm
có tò mò thế nào đi nữa thì cũng không dám mạo muội hỏi anh ta.
Trong khi suy đoán khả năng có thể giữa hai người này
có mâu thuẫn thì cô nghe thấy Lục Hiển Phong cười, nói: “Tô Tô, cô là người rất
thú vị”.
Tô Cẩm không vui đáp lời: “Đâu có, đâu có. Anh mới thú
vị, anh là người thú vị nhất”.
Lục Hiển Phong cười một tràng dài.
Cười xong, thái độ của Lục Hiển Phong dần bình tĩnh
trở lại, “Tô Tô, hôm nay tôi đến tìm cô, nguyên nhân chính là để đi nghe ngóng
tình hình liên quan đến Chi Chi, tôi cảm thấy là cô nên biết”.
Tô Cẩm vội vàng ngồi thẳng dậy, “Tin tốt sao?”
Lục Hiển Phong lắc lắc đầu, “Không phải là tin tốt
đâu. Muốn nghe không?”
Tô Cẩm vội vàng gật đầu, “Đương nhiên”.
Lục Hiển Phong cho xe dừng lại ở bên đường, lúc nhìn
Tô Cẩm, mắt anh hơi nheo lại có chút do dự, “Tô Tô, tôi và Chi Chi có thể coi
là bạn tốt của nhau. Vì thế trước khi tôi nói, tôi hy vọng cô nhớ một điều –
chuyện của Chi Chi, tôi và cô đứng trên lập trường giống nhau”.
Tô Cẩm nhìn vào mặt anh ta vẻ chăm chú, “Bạn tốt của
nhau… là bạn như thế nào?”
Lục Hiển Phong đắn đo một lúc, “Trong các cuộc thi nội
bộ hệ thống, tôi và cô ấy đều đứng đầu mỗi tổ, có thể coi là yêu quý tài năng
của nhau”.
Ồ?” Tô Cẩm vô cùng nghi ngờ, “Chỉ là như vậy sao? Tính
cách của Chi Chi rất hay, hơn nữa lại rất xinh đẹp”.
Lục Hiển Phong liếc cô, trong ánh mắt có đôi chút đùa
cợt, “Thái độ như thế này thật không hợp với cô”.
“Cắt”. Tô Cẩm không thèm để ý, “Rõ ràng là anh đang
chuyển chủ đề, đừng có cho rằng là tôi không biết”.
“Được rồi”, thái độ của Lục Hiển Phong trầm tĩnh hơn
một chút, “Nói như thế này, tôi đối với Chi Chi, cũng hay nhìn ngắm cô ấy, cũng
có thích. Cô ấy là một người hiểu biết, làm việc gì cũng thẳng thắn vô tư,
những người xung quanh rất khó để không bị cuốn hút bởi cô ấy, đương nhiên tôi
cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, cũng không đến mức như cô nghĩ. Tô Tô,
tất cả những cảm tình của tôi với cô ấy đều giống như với cô, hoặc là nói rằng
cùng một tính chất, không có liên quan gì đến giới tính”.
Nghe anh ta giải thích một tràng như vậy, Tô Cẩm ít
nhiều có phần thất vọng. Cô không rõ vì sao một cô gái tốt như Chi Chi lại chưa
bao giờ gặp được một người đàn ông phù hợp?
“Quay trở lại vấn đề”. Lục Hiển Phong gõ vào vô lăng,
“Tôi đã gọi điện hỏi tổng giám đốc Mạnh rồi, ông ấy nói không cử cô ấy đi công
tác”.
“Tổng giám đốc Mạnh?” Tô Cẩm ngạc nhiên, người anh ta
nói đến có phải là tổng giám đốc Mạnh Hằng Vũ. “Thật không?”
Lục Hiển Phong dựa lưng vào ghế, chau mày, “Tổng giám
đốc Mạnh, phòng nhân sự và cấp trên của cô ấy, cả ba nói khác hẳn nhau. Điều
này có gì đó kỳ lạ, cuối cùng là ai đang nói dối đây?”
Tô CẨm vội vàng lấy ra bức thư cô vừa nhận được lúc
sáng, “Anh nói… Chi Chi liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
Vòng vèo rất lâu, hai người cuối cùng cũng đến được cô
nhi viện ở Tùng Cảng ngoại ô phía nam Hoa An trước bữa trưa.
Đây là tòa nhà xây theo kiến trúc cổ đã hơi cũ, nếu
không có tấm biển treo trước cửa thì Tô Cẩm đã cho rằng đây là một trường học
cũ đã đóng cửa.
Phía sau viện là một ngọn núi cây cối sum suê tươi
tốt, không xa cửa lớn là chiếc lán của khu vườn thí nghiệm. Đó là một chiếc lán
mới lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông. Phía xa là cánh đòng
xanh rờn ngút mắt, khi hít một hơi thật sâu ta có thể cảm nhận thấy hương vị
của mùa xuân trong gió. Nếu không phải là trong lòng có điều lo lắng, cảnh vật
trước mắt có thể khiến lòng người cảm thấy thanh thản, dễ chịu.
Lục Hiển Phong từ trong thùng xe phía sau lấy ra hai
chiếc túi to đựng đồ chơi và đồ dùng học tập, tiến lên vỗ vai Tô Cẩm, “Đi vào
thôi”.
Sau khi đăng ký ở cửa, nhân viên trực ban dẫn họ vào
phòng khách kế bên.
Đối diện với phòng khách là một sân vận động trống
trải, phía rìa sân có đặt một số thiết bị luyện tập đơn giản, có gì đó giống
với trường tiểu học mà Tô Cẩm học lúc nhỏ.
Tô Cẩm hỏi Lục Hiển Phong: “Sao Chi Chi lại có bạn là
viện trưởng Trần, trước đây anh có biết không?”
Lục Hiển Phong nhếch miệng hỏi cô: “Tôi và cô ấy hai
lần chơi bóng với nhau, hai lần đi trung tâm luyện tập thân thể, vài lần đi
chơi cùng đồng nghiệp, mời nhau vài điếu thuốc – cô nghĩ tôi có thể biết
không?”
Tô Cẩm mím chặt miệng không nói gì. Kỳ thực trong lòng
cô luôn tin rằng có tình yêu sét đánh, tin rằng có những người chỉ gặp lần đầu
tiên đã biết đó là một người đặc biệt trong cuộc đời của mình. Cũng giống như
khi cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh sát đội mũ lệch với nét ngông
nghênh…
Tô Cẩm thấy lòng buồn bã.
Lục Hiển Phong không biết cô đang nghĩ gì, cho rằng cô
đang nghĩ lung tung về quan hệ của mình với Lâm Chi Chi nên cũng không nói gì
nữa.
Có tiếng bước chân vọng đến, trước cửa phòng khách là
một người phụ nữ trung tuổi với ánh mắt hiền hậu.
“Viện trưởng Trần?”
Người phụ nữ trung tuổi gật đầu, ánh mắt nhìn từ Lục
Hiển Phong hướng sang Tô Cẩm, “Có phải cô là cô Tô không?”
Tô Cẩm gật đầu, vội vàng lấy trong túi ra bức thư đưa
cho bà xem.
Viện trưởng Trần nhìn bức thư trong tay cô, đưa tay ra
mời, “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện, chuyện liên quan đến Lâm Chi Chi”.
Mặc dù căn phòng đã cũ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ.
Cách dãy hành lang chật hẹp vài bước chân là một chậu cây trường thanh xanh mát
đem đến cảm giác về sự sống đang sinh sôi.
Một bên hành lang là cửa kính nhìn ra sân vận động,
bên kia là những căn phòng to nhỏ khác nhau. Hầu hết các phòng đều đóng cửa,
qua khung cửa kính có thể nhìn thấy bọn trẻ con đang chơi đùa. Hầu hết các em
đều tương đối nhỏ, thậm chí có bé vẫn cần bảo mẫu bế trong lòng.
Viện trưởng Trần mở cánh cửa căn phòng có trải thảm
bông nhiều màu, hai cô bảo mẫu đang trông vài trẻ nhỏ chưa biết đi.
Viện trưởng Trần quỳ xuống, giơ hai tay về phía một bé
trai mặc áo lông đỏ, ngọt ngào gọi: “Chính Chính, Chính Chính, lại bà bế nào”.
Bé trai được gọi là “Chính Chính” khoảng sáu, bảy
tháng tuổi, dường như bò trên thảm đã mệt rồi, nó cố gắng xoay người để có một
tư thế thoải mái hơn. Nhìn thấy viện trưởng Trần giơ hai tay, nó do dự giây lát
rồi mới bò đến.
Viện trưởng Trần ôm cậu bé trong tay, nhìn hai người
đứng ở cửa cười, “Đây là Chính Chính, Lâm Chính Vũ”.
Tô Cẩm ôm lấy cánh tay của Lục Hiển Phong, cố gắng cấu
anh. Chủ ý của cô vốn là muốn nhắc nhở Lục Hiển Phong chú ý khuôn mặt của đứa
trẻ, nhưng khuôn mặt đó khiến cho cô quá ngạc nhiên đến mức cô nhất thời quên
không thu tay lại.
Lục Hiển Phong cũng chết lặng đứng đó.
Viện trưởng Trần vỗ vào lưng của Chính Chính, nói nhỏ:
“Chi Chi nhờ tôi chuyển lời đến cô Tô: Mong cô khi nào có thời gian đến thăm
đứa trẻ này”.
Tô Cẩm vẫn đứng đó đờ đẫn. Có những việc xảy ra quá
bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng.
Lục Hiển Phong nói ở phía sau, giọng khàn khàn: “Vì
sao bà lại quen Lâm Chi Chi”.
Viện trưởng Trần cười, “Khi Chi Chi chào đời chưa đầy
tháng thì bị vứt ở bậc thềm trạm đổ xăng. Khi được đưa đến chỗ tôi mặt mũi xanh
tái, không dễ gì mới cứu được. Tiếng khóc yếu ớt nghe như tiếng chuột kêu, ngay
cả tên cũng là do tôi đặt cho cô ấy”.
Tô Cẩm định thần lại, nghe những lời bà nói lại càng
ngạc nhiên. Khi cô cùng bố mẹ chuyển đến thành phố Lâm gần nhà Chi Chi, Chi Chi
đã tròn mười tuổi, cô chỉ biết dưới Chi Chi còn có hai đứa em sinh đôi kém cô
ba, bốn tuổi. Khi mẹ Chi Chi đưa hai đứa trẻ sang nhà hàng xóm nói chuyện, chơi
mạt chược đều để Chi Chi ở nhà nấu cơm. Hơn nữa, quần áo của Chi Chi luôn cũ
hơn hai em. Lúc đó hàng xóm trong vùng đều biết con gái lớn của nhà họ Lâm
không được bố mẹ yêu quý – làm bạn đã mười năm, lần đầu tiên Tô Cẩm biết hóa ra
Chi Chi là con nuôi của gia đình họ Lâm.
Từ tiểu học lên trung học, rồi học đại học ở các thành
phố khác nhau, vài năm sau mới gặp lại ở thành phố T, Chi Chi luôn chăm sóc cô
giống như người chị gái. Tô Cẩm cảm thấy thần kinh của Chi Chi vững hơn thép,
nhưng những gì bên trong vẻ cứng rắn đó lại khiến người khác chua xót.
Sống mũi hơi cay, Tô Cẩm cố gắng kìm nén sự xúc động
của mình, “Đây… có thực sự là con của Lâm Chi Chi không? Tại sao chưa bao giờ
nghe thấy cô ấy nhắc đến? Bố của đứa trẻ là ai?”
Viện trưởng Trần lắc đầu, “Cô ấy chỉ nói là bố đứa trẻ
đã đi nhầm đường, hy vọng sự ra đời của đứa trẻ có thể sửa chữa những sai lầm
của bố nó, để kéo bố nó quay trở lại”.
“Thế nghĩa là thế nào?” Tô Cẩm không hiểu.
Viện trưởng Trần lại lắc đầu, “Cô ấy chỉ nói như vậy,
những điều khác đều không nhắc đến”.
Tô Cẩm cẩn thận cầm tay đứa trẻ, “Vì sao bây giờ bà
mới thông báo cho tôi?”
“Đây là do Chi Chi dặn dò như vậy”. Viện trưởng Trần
có vẻ áy náy, “Cô ấy nói là khi cô ấy vẫn có thể đến thăm đứa trẻ thì không cần
gửi bức thư. Nhưng bây giờ đã nửa tháng rồi không thấy cô ấy xuất hiện, điện
thoại cũng không gọi. Nói thật, tôi gửi bức thư đi cũng vì không yên tâm, muốn
mời cô đến để tìm hiểu tình hình”.
Lòng Tô Cẩm nặng trĩu, quay đầu nhìn Lục Hiển Phong.
Sắc mặt của Lục Hiển Phong có chút trầm tư, nhưng thần
thái đã trở lại bình thường, “Chi Chi được công ty gửi đi công tác, có thể sẽ
sớm có tin tức”. Anh vỗ vỗ vai Tô Cẩm, quay người hỏi viện trưởng Trần: “Chúng
tôi có thể mang đứa trẻ đi không?”
“Chính Chính là đứa trẻ được gửi ở đây…”, viện trưởng
Trần nhìn anh rồi nhìn Tô Cẩm, lắc đầu tạ lỗi, “Có thời gian xin mời lại ghé
thăm”.
Hai bên đường, đèn đã được bật sáng trong bóng tối mùa
đông dần buông xuống.
Lục Hiển Phong dừng xe bên đường, quay đầu lại nhìn Tô
Cẩm đang im lặng nói giọng ấm áp: “Đi ăn chút gì đó rồi tôi đưa cô về”.
Tô Cẩm vẫn thu người lại, ngồi bất động.
Lục Hiển Phong đưa tay vỗ vai cô, “Tô Tô?”.
Trong xe có tiếng nức nở không kìm nén được.
Lục Hiển Phong thở dài, đưa tay kéo cô vào lòng.
Tô Cẩm nắm chặt lấy vạt áo của anh, cuối cùng cũng
khóc thành tiếng, “Từ trước đến giờ tôi không biết cô ấy là một đứa trẻ lớn lên
trong cô nhi viện. Cô ấy không nói gì cả… từ trước đến giờ không hề nói…”.
Lục Hiển Phong vỗ lưng cô, an ủi: “Mỗi người đều có bí
mật của riêng mình, cô ấy chỉ muốn cùng cô chia sẻ niềm vui mà thôi”.
“Còn đứa trẻ?” Tô Cẩm ngước lên với khuôn mặt nhòe
nhoẹt nước mắt, “Ngay cả con cô ấy cũng không đến thăm… Có đúng là đã có chuyện
gì xảy ra với cô ấy không?”
Lục Hiển Phong biết lần này cô sợ hãi thật sự. Có lẽ
do nghĩ rằng Lâm Chi Chi là một người mạnh mẽ nên khi không thấy cô ấy, Tô Cẩm
chỉ hơi bất an và lo lắng. Chi Chi giống như là một đứa trẻ nghịch ngợm trốn ở
đâu đó đợi cô ấy đi tìm – thế nào cũng sẽ tìm thấy, nhất định có thể tìm thấy,
chỉ là trong lúc đi tìm có đôi chút lo lắng mà thôi. Nhưng sự xuất hiện của đứa
trẻ rõ ràng đã phá tan những dự đoán mơ hồ của cô.
Lục Hiển Phong ôm cô chặt hơn, giọng nói đã có chút
dịu dàng hơn: “Không đâu, cô đừng nghĩ linh tinh. Cô ấy giỏi như vậy thì ai có
thể bắt nạt được, đúng không?”
“Thật không?” Ánh mắt Tô Cẩm khẩn thiết, toàn thân run
rẩy.
Lục Hiển Phong cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi mày đang chau
lại của cô,
“Đương nhiên là không thể có chuyện gì, cô cần phải
tin tưởng cô ấy chứ”.
Khi Bành Tiểu Ngôn vội vàng đến nhà hàng Giang Nam thì
đúng vào giờ cao điểm ăn bữa tối. Đưa mắt nhìn toàn thấy người trong căn phòng
mang phong cách vùng sông nước, tràn ngập không khí của Giang Nam – cảnh nông
thôn cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cô không phải tốn công đã nhìn thấy Tô Cẩm, sắc mặt ảo
não, đang ngồi chống cằm lơ đãng.
Bành Tiểu Ngôn vẫy tay hai lần cô cũng không nhìn
thấy, cho đến khi đến trước mặt cô mới phát hiện ra ngồi đối diện Tô Cẩm còn có
một anh chàng đẹp trai lạ mặt.
Bành Tiểu Ngôn ngay lập tức trách móc cô một hồi, “Tô
Tô, cậu thật không ra sao, có một anh chàng đẹp trai đi cùng mà không nói sớm?”
Tô Cẩm lơ đễnh nhìn cô, “Lại đây, giới thiệu một chút.
Đây là Bành Tiểu Ngôn, nữ, hai lăm tuổi, chưa kết hôn, làm việc ở công ty
truyền thông. Người này là Lục Hiển Phòng, là yêu quái núi Hắc Sơn dưới vỏ bọc
một anh chàng đẹp trai. Nếu cậu không nhận ra được bản chất vấn đề thì tốt nhất
là không nên tùy tiện nghĩ anh ấy chỉ là một anh chàng đẹp trai – trí tuệ của
cậu không thể đọ được với anh ấy đâu”.
Lục Hiển Phong đang lịch sự bắt tay Bành Tiểu Ngôn,
nghe thấy lời giới thiệu của Tô Cẩm thì không thể nén một tiếng thở dài, “Tô
Tô, có phải là cô coi thường tôi không?”
Bành Tiểu Ngôn kinh ngach, “Thế là thế nào? Lẽ nào
khuôn mặt tuyệt vời của anh ấy là do thẩm mỹ mà có?”
Lục Hiển Phong lấy tay che miệng, húng hắng mấy tiếng.
Tô Cẩm gật đầu kết luận, “Ý của mình là, IQ của cậu và
của anh ấy là hai đẳng cấp khác nhau, đừng có tranh luận với anh ấy. Mau ăn đi,
mình có chuyện muốn nói với cậu”.
Bành Tiểu Ngôn thật thà, ngồi xuống không khách sáo,
vừa gắp thức ăn vừa hỏi Lục Hiển Phong: “Với đánh giá của Tô Cẩm, anh có gì
biện hộ cho mình không?”
Lục Hiển Phong cười và lắc đầu, nhướn lông mày như có
vẻ muốn trêu đùa, “Không biết là Tô Tô có thể nhìn được bản chất vấn đề không?”
“Không”, Tô Tô kiên quyết lắc đầu, “Nhưng tôi có khả
năng nhận biết của riêng mình. Tôi biết IQ của tôi so với anh giống như
Pinocchio so với sói, vì thế tôi coi anh là sói”.
Bành Tiểu Ngôn vừa ăn vừa vui vẻ xem kịch, đánh giá
hai người rồi bất giác nói lên thành tiếng, “Hiệp một Tô Tô thắng. Con bé này
mồm mép lợi hại thật, cố gắng lên”.
Lục Hiển Phong ngồi bên kia bàn nhìn cô, cười có vẻ
hơi mất kiên nhẫn, “Tô Tô, khi cô khóc lóc thảm thiết, cô thấy xấu hổ, cô cũng
không nói năng ngớ ngẩn như thế này? Tôi không cười cô, nhưng bộ dạng thảm hại
nhất của cô tôi đã nhìn thấy”.
Tô Cẩm bị anh ta nói trúng suy nghĩ của minh, gò má đỏ
bừng. Nhưng câu nói cuối cùng của anh ta thật quá đáng, cái gì mà “bộ dạng thảm
hại”?
“Hiệp hai: anh chàng đẹp trai thắng”. Bành Tiểu Ngôn
há miệng cười, “Tôi bảo này, sao tôi thấy lời nói của hai người có nhiều ẩn ý
thế? Sự tình có phải như tôi nghĩ không? Không phải là như tôi nghĩ phải
không?”
Tô Cẩm bực bội gắp một cái chân vịt bỏ vào đĩa của cô,
“Ăn đi”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn cô cười ngọt ngào, quay đầu nói
với Lục Hiển Phong: “Anh chàng đẹp trai, không giấu gì anh, bạn trai của Tô Cẩm
là cảnh sát, nếu anh muốn chen vào thì phải biết người biết ta thì ra tay mới
thành công được”.
Tô Cẩm ngắt lời cô: “Tiểu Ngôn, Ngạc Lâm sắp đính hôn
rồi”.
“Hả?” Bành Tiểu Ngôn giơ cái chân vịt lên, chớp chớp
mắt, “Đính hôn? Thế thì không gọi là bạn trai nữa, phải gọi là chồng chưa cưới rồi”.
“Đồ ngốc”. Tô Cẩm trợn mắt lên nhìn cô.
“Thế là thế nào?” Mặt Bành Tiểu Ngôn biến sắc, “Không
thể nào là như vậy chứ? À, không phải… thực sự không phải theo nghĩa đó phải
không?”
“E là đúng”. Người trả lời cô là Lục Hiển Phong.
Bành Tiểu Ngôn đặt hai cái chân vịt xuống rồi đứng bật
dậy đi ra ngoài, “Tên khốn này dám trêu đùa chúng ta”.
Tô Cẩm kéo cô lại, đau đớn nở một nụ cười còn khó coi
hơn cả khóc, “Được rồi, được rồi bà cô, cậu cứ ăn xong cơm của cậu đi đã”.
Bành Tiểu Ngôn có khuôn mặt búp bên, tóc uốn theo kiểu
đặc biệt, khi trợn mắt thì cô trông giống Betty Boop trong phim hoạt hình. Vì
thế mỗi lần thấy cô tức giận, tâm trạng của Tô Cẩm lại thay đổi một cách nhanh
chóng.
Tô Cẩm kéo cô ngồi xuống, vừa gắp thức ăn vừa vỗ vai
giúp cô bình tĩnh lại, “Cậu giận gì chứ, thế này còn tốt hơn là kết hôn rồi ly
hôn nhiều, đúng không?”
Bành Tiểu Ngôn tức giận mắng: “Tên bỉ ổi…”
Tô Cẩm lại vỗ lưng cô, “Mình hỏi cậu, cậu có ý định
kết hôn không?”
Bành Tiểu Ngôn cảnh giác nhìn Lục Hiển Phong rồi nhìn
cô, “Làm gì?”
Hai người bị cô nhìn cũng nhìn nhau, Tô Cẩm ghé vào
tai cô cố ý nói nhỏ: “Kết hôn rồi sẽ có tư cách nhận con nuôi nhỉ?”
“Đầu của Tô Tô bị va vào cửa à?” Bành Tiểu Ngôn nhảy
dựng lên, “Trẻ con là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, mình còn không muốn
sinh nữa là nhận nuôi…”
Con trai chị họ cô vừa tròn bảy tuổi, đang ở cái tuổi
nghịch ngợm đáng ghét, mỗi lần cả nhà tụ họp đều bị thằng bé làm náo loạn khiến
Bành Tiểu Ngôn rất sợ có con.
Tô Cẩm ấn cô ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Cậu làm thủ
tục, chúng ta sẽ cùng nuôi”.
Bành Tiểu Ngôn xoa đầu cô, “Đúng là bị va vào cửa rồi
à?”
Tô Cẩm tránh tay của cô, mặt mũi ảo não, “Là con của
Chi Chi. Hôm nay bọn mình đến cô nhi viện ở Tùng Cảng gặp con của chi chi rồi.
Tiểu Ngôn, cậu biết không? Trước đây Chi Chi lớn lên trong cô nhi viện, mình
thực sự không muốn con cô ấy cũng phải đi vào con đường cũ của cô ấy”.
“Mình không tin”. Câu trả lời của Bành Tiểu Ngôn chắc
như đinh đóng cột, “Chi Chi không thể có con”.
“Vì sao lại không tin?” Tô Cẩm ngạc nhiên. Thái độ của
Tiểu Ngôn khiến suy nghĩ kiên định trong lòng Tô Cẩm bất giác bị lung lay, “Đứa
trẻ tên Chính Chính đó trông rất giống Chi Chi…”
“Cắt”. Suy nghĩ của Bành Tiểu Ngôn vẫn không bị lay
chuyển, “Người giống người có rất nhiều. Người ta nói phải là phải sao? Đã kiểm
tra ADN chưa? Họ có bằng chứng gì chứng minh đó là con của Chi Chi?”
Tô Cẩm không kịp nghĩ ra là chuyện này cần có chứng
cứ…
Bành Tiểu Ngôn mở bức thư mà Tô Cẩm đưa cho, “Nếu đây
thực sự là nét chữ của Chi Chi thì Chi Chi chỉ bảo cậu đến cô nhi viện ở Tùng
Cảng, tất cả những lời còn lại đều do viện trưởng Trần nói. Vấn đề là: Viện
trưởng Trần là người như thế nào? Lời nói của bà ấy có đáng tin cậy không?”
Lục Hiển Phong đang yên lặng liền gật đầu, “Tôi sẽ đi
tìm hiểu về người này”.
“Được”. Bành Tiểu Ngôn bình tĩnh nói. “Có lẽ thân thế
của Chi Chi còn có bí mật mà chúng ta không biết. Đầu tiên, công việc của cô ấy
rất đáng nghi. Một người như vậy biến mất mà người trong công ty trả lời lại
không nhất quán. Ngoài ra, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ không rõ có phải
thực sự là con của Chi Chi không? Nếu là thật, vì sao Chi Chi lại giấu cả chúng
ta? Thân thế của cô ấy có bí mật gì không thể kể ra?”
Tô Cẩm nhìn Bành Tiểu Ngôn ăn nói đĩnh đạc, cảm thấy
đầu óc rối tung. Lục Hiển Phong trái lại kết hợp rất ăn ý, “Thế sắp xếp thế
này: Vấn đề viện trưởng Trần và việc của công ty giao cho tôi điều tra. Do câu
trả lời của mọi người khác nhau nên rõ ràng là có người muốn giấu chân tướng sự
việc. Bên trong nhất định là có vấn đề”.
“Được. Đúng dịp tôi được nghỉ phép. Tôi sẽ về thành
phố Lâm một chuyến xem gia đình Chi Chi có biết gì không”. Ý chí chiến đầu của
Bành Tiểu Ngôn sục sôi, cô đấm mạnh lên mặt bàn. “Tôi nhận ra rằng, việc gì
cũng trông đợi vào cảnh sát là không được”.
Tô Cẩm nhìn hai thành viên của đội tác chiến lâm thời,
áy này hỏi: “Thế còn tôi?”
Bành Tiểu Ngôn và Lục Hiển Phong nhìn nhau, vội vàng
an ủi cô: “Ban ngày cô phải đi học ở công ty, hai tuần nữa còn phải đi làm dự
án. Cô có thể làm được gì?”
Tô Cẩm cúi đầu.
Lục Hiển Phong vội vàng nói: “Nếu không thì thế này,
hàng ngày đi làm về cô nấu cơm cho chúng tôi ăn là được rồi. Chúng tôi cần trao
đổi tình hình điều tra với nhau nên cần một nơi yên tĩnh. Gặp nhau ở bên ngoài
không thuận tiện”.
Mắt Tô Cẩm sáng lên, không còn nét buồn phiền nào nữa,
“Nhưng trình độ nấu nướng của tôi…”
Bành Tiểu Ngôn thở dài, “Yên tâm đi, bọn mình không hy
vọng nhiều đâu, cứ nấu chín là được rồi”.
Tô Cẩm nhìn Lục Hiển Phong, Lục Hiển Phong vuốt tóc cô
cười, “Tô Tô, cô tin tưởng vào tôi một chút được không? Cô có coi tôi là sói
thì cũng đừng nghĩ mình là cô bé quàng khăn đỏ”.
Lại còn thế nữa. Trong đầu Tô Cẩm toàn những suy nghĩ
u ám. Vì sao người này toàn nói những điều mà người khác không hiểu được? Cuối
cùng anh ta muốn khoe khoang điều gì.
“Anh tốt nghiệp khoa Trung văn à?” Tô Cẩm bực bội
thoát khỏi tay anh ta.
“Không”. Lục Hiển Phong trả lời dứt khoát, “Nhưng
chuyện này tôi tạm thời không thể nói thật với cô, tôi cũng không muốn nói dối
cô. Vì thế… sau này có cơ hội thì sẽ nói”.
Tô Cẩm lườm anh ta, “Sự thật là anh cũng rất đáng
nghi. Anh tự xưng là bạn Chi Chi, nhưng Chi Chi chưa bao giờ nhắc đến anh trước
mặt chúng tôi. Anh là người của tập đoàn Hưng Hòa, nhưng anh lại không điều tra
được bất kỳ điều gì về tình hình của Chi Chi”.
“Bành Tiểu Ngôn nhìn Lục Hiển Phong, gật đầu như thật,
“Đúng là khả nghi”.
Lục Hiển Phong khóc dở mếu dơ, “Còn có điểm gì đáng
nghi nữa không, trinh thám Tô?”
Tô Cẩm cúi đầu nghĩ, “Anh và Chi Chi là đồng nghiệp,
đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, đứa trẻ đó liệu có phải là con của anh
không?”
Cằm của Lục Hiển Phong như sắp rơi xuống đất. Anh
không thể ngờ Tô Cẩm lại có thể đưa ra kết luận như vậy.
Bành Tiểu Ngôn suýt chút nữa thì phun cả canh gà, cô
ho khục khục, vừa ho vừa nhận xét: “À… à… rất có khả năng…”
Lục Hiển Phong giơ tay xin hàng, “Bằng chứng. Trước
khi định tội mời hai vị trinh thám đưa ra bằng chứng”.
“Nếu để tôi tìm ra bằng chứng”, Tô Cẩm lạnh lùng nói,
“Tôi nhất định sẽ thay Chi Chi róc xương lóc thịt anh”.