Công việc mình làm không có gì sai, hơn nữa điều này
còn được lãnh đạo thừa nhận – nếu không, cô không thể dễ dàng mà được chọn làm
kỹ sư. Nhưng vì quá dễ dàng, nên Tô Cẩm không hề có cảm xúc gì với lễ đón nhận
danh hiệu mà cô đã chờ đợi từ lâu này.
Tô Cẩm xốc lại ba lô nhảy xuống bậc thềm giống như
thời niên thiếu cùng các bạn chơi nhảy dây. Quay người lại nhìn, dưới bầu trời
xanh mây trắng, tòa nhà Hải Công vô cùng tráng lệ trong ánh nắng. Nhìn ánh sáng
chiếu lên biểu tượng của công ty trên đỉnh tòa nhà, lòng cô bỗng nhiên cảm thấy
đau xót.
Đây đã từng là chiến trường của cô. Khi lần đầu tiên
nhìn thấy biểu tượng này, cô có cảm giác vô cùng tự hào. Ngay cả những ngày sau
đó, sự tự hào này cũng luôn hiện hữu trong lòng cô, mỗi lần bước vào sân ngước
nhìn biểu tượng đó trên tòa nhà đồ sộ hay thấy biểu tượng trên áo đồng phục
công ty, thậm chí trên giấy tờ tài liệu, một cảm giác tự hào dâng lên từ đáy
lòng khiến cô cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Tô Cẩm biết mình sẽ rất nhớ cảm giác này, nhưng cô vẫn
không hề hối hận với quyết định của mình.
“Có lẽ khoảng hai mươi năm nữa, khi tất cả những gai
góc của mình đã bị cuộc sống mài mòn đi, mình có thể điềm nhiên đón nhận những
sự sắp đặt này.” Tô Cẩm không nhìn cái biểu tượng trên đỉnh tòa nhà nữa, trong
lòng chua xót nghĩ: Nhưng bây giờ thì không được – mình vẫn còn lý tưởng, lý
tưởng vẫn chưa mất đi ánh hào quang của nó. Cho dù người khác có nghĩ mình là
Đôn Kihôtê xuẩn ngốc thì mình vẫn cần phải coi trọng bản thân.
Tô Cẩm cảm thấy lúc này mình đúng là Đô Kihôtê thật.
Nếu là Ngạc Lâm thì anh ta đã mắng mình là một đứa trẻ ngốc nghếch. Trong con
người đó luôn có quan điểm sống rất thực tế, cô luôn biết như thế, nếu không
anh ta đâu có dễ dàng rời bỏ cô để kết thân với gia đình giàu có.
Nếu Lục Hiển Phong ở đây thì sao? Tô Cẩm nghiêng đầu
suy nghĩ, có thể anh ấy sẽ không nói gì, có lẽ sẽ vuốt tóc cô và thơ ơ nói:
Không thích thì không làm nữa, có dự định gì tiếp theo không?
Tô Cẩm cười. Cũng tốt, điều cô cần lúc này là một thái
độ như thế. Chỉ cần trong mắt người khác việc này không quan trọng thì bản thân
mình cũng nhanh chóng thoát ra khỏi điều đó hơn. Có một chút mất mát, một chút
đau lòng khi tách ra khỏi tập thể, một chút lo lắng cho tương lai…
Tô Cẩm quyết định tạm thời không suy nghĩ những vấn đề
này nữa, cô cần phải thư giãn, ăn gì đó và ngủ một giấc thật ngon hoặc rủ Bành
Tiểu Ngôn đi dạo phố, đi cho đến khi nào mệt thì ngủ một giấc, sau đó mới từ từ
suy nghĩ.
Sắp đến giờ nghỉ, từ trong văn phòng rất nhiều người
mặc đồng phục công ty lục tục bước ra, tụ tập thành từng nhóm vừa nói chuyện
vừa đợi xe. Họ đều là người của công ty, hầu hết đều không quen người đi làm dự
án như Tô Cẩm. Tô Cẩm đứng một mình, có cảm giác mất tự nhiên và lạc lõng.
Đúng lúc này thì La Thanh Thụ gọi điện đến.
“Tô Cẩm? Đã nghỉ chưa?” Trong điện thoại, ngoài giọng
La Thanh Thụ còn có âm thanh huyên náo của đường phố, “Đi ăn cơm thôi, tôi có
việc muốn hỏi cô”.
“Tôi đang đợi xe bus”, Tô Cẩm nói, “Khoảng nửa tiếng
nữa thì về thành phố. Gặp nhau ở đâu?”
La Thanh Thụ đáp: “Những nơi khác tôi đều không quen,
vẫn ở nhà hàng Giang Nam nhé”.
Không biết là La Thanh Thụ có việc gì, sau khi xuống
xe Tô Cẩm không thay đồng phục công ty, bắt xe đi thẳng đến nhà hàng Giang Nam.
La Thanh Thụ đã gọi món ăn, nhìn thấy cô đi vào thì ra
hiệu cho người phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi Tô Cẩm nhờ Hình Nguyên trả tiền cho anh về
việc điều tra vụ của Lâm Chi Chi, kết quả là bị anh trả lại, mỗi lần gặp anh,
Tô Cẩm đều cảm thấy ngại, cảm giác như mình đang lợi dụng người ta. Cho dù anh
có giải thích là việc anh về nước không phải chỉ vì chuyện của cô, anh chỉ tham
gia vào một chút mà thôi, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết triệt để. Nhưng
khi gặp anh, Tô Cẩm vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái.
“Lúc chiều tôi có nói chuyện điện thoại với Tiểu Lục”,
La Thanh Thụ rót cho cô một tách trà hoa cúc, rồi lại đặt hũ đường đến trước
mặt cô, ra hiệu cô bỏ thêm đường vào, “Cậu ấy nói buổi tối có việc với sếp, vì
thế tôi chỉ hẹn gặp cô”.
Tô Cẩm dùng chiếc thìa nhỏ lấy thêm đường vào tách
trà, tò mò hỏi anh ta: “Có việc gì vậy?”
La Thanh Thụ chau mày, có vẻ do dự, “Người bạn của cô
– Lâm Chi Chi, rốt cuộc là cô ấy làm nghề gì?”
Tô Cẩm dừng tay lại, “Cô ấy là người đứng đầu bộ phận
an ninh của tập đoàn Hưng Hòa”.
La Thanh Thụ lắc đầu, “E rằng không đơn giản như thế”.
Tô Cẩm không muốn nhắc lại chuyện của Lâm Chi Chi nữa.
Mặc dù Ngạc Lâm và Lục Hiển Phong đều nói việc của Lâm Chi Chi không hề đơn
giản như thế, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này, Tô Cẩm vẫn cảm thấy vô cùng
buồn bã.
“Tô Cẩm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô”, La Thanh Thụ nói
với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Trong vấn đề của Lâm Chi Chi, tất cả mọi người đều
có bí mật riêng”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Anh có ý gì?”
La Thanh Thụ lắc đầu, “Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn
nhắc nhở cô cẩn thận một chút. Cô hiểu tình hình rõ ràng có nhiều vấn đề khúc
mắc hơn so với những gì cô nhận thức được”.
Ngay lập tức Tô Cẩm nhớ đến chiếc USB và vụ cướp trên
đường, nét mặt trở nên trầm ngâm, “Anh La, lúc đó anh và Lục Hiển Phong đều ở
trong quán cà phê đó à?”
La Thanh Thụ lắc đầu, “Tiểu Lục bảo tôi ngồi ở đó, dù
sao thì Ngạc Lâm cũng chưa từng gặp tôi. Tiểu Lục luôn theo sát anh ta”.
Không biết có phải vì nhiệt độ trong phòng thấp quá
khiến tay chân Tô Cẩm đột nhiên lạnh ngắt, “Từ lúc vào quán cà phê Ngạc Lâm
không hề đi ra ngoài sao?”.
La Thanh Thụ gật đầu, “Anh ta ngồi đó uống nước mơ,
giữa chừng có nghe hai cuộc điện thoại, ngồi chưa đến nửa giờ đồng hồ thì quay
về cục cảnh sát. Tiểu Lục luôn bám theo anh ta, điều này thì không thể sai
được”.
Điều này Tô Cẩm đã biết nhưng không muốn nghĩ lại, lúc
này trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, “Cũng có nghĩa là, anh ta
không hề đến hiệu sách gặp tôi sao?”.
“Đúng.” La Thanh Thụ trả lời rất dứt khoát. “Anh ta
biết là cô không thể đến hiệu sách. Vì thế rất có thể vụ cướp giật này có liên
quan đến anh ta, hoặc có thể nói, vấn đề trong chiếc USB đó có liên quan tới
anh ta.”
Tô Cẩm xoa ngón tay lạnh cóng của mình, cô vẫn không
thể tưởng tượng được Ngạc Lâm có thể là người mưu hại Chi Chi, hoặc anh ta là
đồng đảng với kẻ đó, những nghi ngờ này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Anh ta không phải là cảnh sát sao?” Câu hỏi này thốt
ra, ngay cả bản thân cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Cảnh sát cũng có nhiều loại cảnh sát, huống hồ”, La
Thanh Thụ lắc đầu, “Huống hồ đây chỉ là nghi ngờ của chúng ta mà thôi. Có lẽ
anh ta làm thế cũng là vì có nguyên nhân gì đó”.
“Có thể như vậy không?” Tô Cẩm ngẩng đầu, trong lòng
đầy hy vọng.
La Thanh Thụ gật đầu một cách gượng ép, “Có khả năng”.
Tô Cẩm nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của La Thanh
Thụ, trong lòng xuất hiện hai suy nghĩ trái ngược nhau. Nhận thức điều này
khiến cô vô cùng bực bội, hận rằng không thể đến trước mặt anh ta để hỏi cho ra
lẽ.
“Tô Cẩm”, La Thanh Thụ gõ lên chiếc đĩa trước mặt cô,
vẻ mặt có chút căng thẳng, “Tôi đã đặt vé máy bay về nước. Trước khi đi tôi
muốn nhắc nhở cô một câu, tôi hy vọng là cô không làm điều gì ngốc nghếch”.
Tô Cẩm hỏi ngược lại anh: “Việc ngốc nghếch là gì?”.
La Thanh Thụ nhìn cô, sự chân thành khiến cô cảm thấy
mất tự nhiên, “Tôi hy vọng là cô rời xa Ngạc Lâm ra một chút, tôi hy vọng là cô
không vì sự ngây thơ của mình mà làm hại đến Tiểu Lục.”
Tay Tô Cẩm run lên, chiếc đũa rơi xuống bàn, phát ra
một tiếng động, “Anh có ý gì?”.
La Thanh Thụ nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý, “Tô Tô, tôi
không tin là cô không nhận ra”.
La Thanh Thụ không nói ra, nhưng từ khi họ quen nhau,
Tô Cẩm đã biết giữa hai người họ có liên quan đến nhau. Đó là một mâu thuẫn rất
lớn mà không hoàn toàn là mối thù mang tính chất cá nhân, cũng không đơn giản theo
kiểu ai đắc tội với ai. Hai người này đều có liên hệ với mình, nhưng trong vấn
đề có liên quan đến họ thì rõ ràng cô hoàn toàn đứng ngoài. Lúc này, lời nói
của La Thanh Thụ giống như một lời cảnh cáo, khiến cô cảm thấy mình đang đối
diện với một câu hỏi lựa chọn: Bất luận là cô chọn ai thì đều làm cho người còn
lại chịu sự tổn thương.
Nhưng trên thực tế… cô đã đứng về phía Lục Hiển Phong
rồi, suy nghĩ này khiến tâm trạng Tô Cẩm trở nên rối loạn, “Tôi chỉ là một
người bình thường, và cũng chỉ muốn được sống yên ổn, nếu không có việc gì xảy
ra ngoài ý muốn…”.
Nếu không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, cô vẫn giống
hầu hết mọi người trong thành phố này, hàng ngày đi làm rồi về nhà. Trong ký ức
của cô về quãng đường đời đã qua, ngoài việc đi làm chứng minh thư ra thì chưa
từng tiếp xúc với cảnh sát, đương nhiên là không tính Ngạc Lâm.
Tô Cẩm chống tay lên trán nhớ lại cái ngày lễ Tình
nhân đen đủi đó. Tất cả mọi thứ của cô đều đi chệch khỏi đường ray từ cái ngày
đó, bắt đầu không bình thường nữa.
Cái ngày lễ đó, rốt cuộc không biết là bị ai ám?!
Đứa trẻ vẫn khóc ầm ĩ cho đến khi bố nó bắt đầu hát
mới dừng lại, tiếng nấc giống như tiếng hát đệm cùng. Nghiêng tai lắng nghe,
tiếng hát đã dừng lại, thay vào đó là tiếng trò chuyện to nhỏ không rõ là nói gì.
Lục Hiển Phong bê tập tài liệu, không nhịn được cười
thầm. Sống trong nhà họ Mạnh nhiều năm rồi, anh chưa bao giờ nghe thấy Mạnh
Hằng Vũ hát. Có vẻ như Mạnh Hằng Vũ cũng có lúc sống tình cảm, chỉ có điều là
người khác không nhận thấy được.
Cửa phòng sách mở, trên bàn vẫn còn một tập giấy tờ
chưa xử lý xong. Lúc Mạnh Hằng Vũ xem được một nửa thì bị tiếng khóc của đứa
trẻ chen ngang nên đến giờ vẫn chưa xong việc. Đến khi đứa trẻ không khóc nữa
thì Lục Hiển Phong vẫn chưa để tâm thu hết giấy tờ trong tay.
Lục Hiển Phong nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn ở góc
phòng sách, đưa tay cầm hộp thuốc, ngửi rồi lại tiếc nuối đặt xuống.
Tách trà đã nguội rồi. Lục Hiển Phong do dự không biết
có nên đi vào phòng bếp làm nóng lại không thì nghe thấy tiếng động cơ xe hơi.
Không lâu sau, có người mở cửa, rồi có tiếng giày cao gót chầm chậm bước đến
phòng sách.
Lục Hiển Phong hạ tay đang cầm súng xuống, ung dung
tiếp tục lật xem tài liệu.
“Là anh à?” Giọng nói ở trước cửa có vẻ ngạc nhiên,
“Mạnh Hằng Vũ đâu?”
Lục Hiển Phong ngẩng đầu, không nói gì chỉ nhìn Vu
Dương.
Vu Dương tránh cái nhìn của anh, bước lại rồi ngồi
xuống sofa. Dưới anh đèn, sắc mặt cô ta có vẻ xanh xao, dưới mi mắt có vết
quầng thâm, dường như là bị mất ngủ. Từ khi xảy ra việc của Lâm Chi Chi, Lục
Hiển Phong nhìn thấy cô ta thì cũng coi như không, một câu chào khách sáo cũng
không buồn nói. Vốn dĩ Vu Dương đã có chút nể sợ anh, nên cũng không dám đến
quấy rầy, nhưng đã gặp nhau ở đây, đi mà không nói gì thì cũng mất thể diện. Vu
Dương cầm lấy hộp thuốc, đang định châm thuốc hút thì nghe thấy tiếng Lục Hiển
Phong lạnh lùng nhắc nhở: “Đứa bé đang ngủ. Anh ba dặn không được hút thuốc ở
trong phòng”.
Vu Dương dừng tay lại, rõ ràng là do dự, “Nó đâu?”.
Lục Hiển Phong không thèm để ý đến cô ta.
Vu Dương tức giận cất hộp thuốc, lười biếng dựa vào
sofa.
Cửa phòng sách mở, cửa phòng ngủ trên tầng cũng mở, có
lẽ là vừa rồi Mạnh Hằng Vũ bế đứa trẻ từ hành lang vào phòng. Trong phòng sách
yên tĩnh trở lại, trên tầng lại có âm thanh mơ hồ nghe ngày càng rõ hơn. Mạnh
Hằng Vũ đang thầm thì gì đó, giọng nói rất dịu dàng, sau đó thì nghe thấy tiếng
cười vang lên của đứa trẻ.
Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói với giọng cay
nghiệt: “Con yêu tinh này, chết rồi cũng không để người khác được sống yên ổn”.
Lục Hiển Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô
ta. Vu Dương cảm thấy trong đôi mắt ấy có một lớp mây đen bao phủ, trong giây
lát như có một tia sét phát ra khiến cô ta ngồi thu mình lại, chân tay bất giác
run rẩy.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên,
không có một chút thiện ý nào.
Vu Dương vội vàng đứng dậy, vẻ mặt hơi đanh lại, “Em
có việc tìm anh”.
“Tại sao cô lại đến vào lúc này?” Mạnh Hằng Vũ chau
mày, vẻ không vui, “Chính Chính vừa mới ngủ”.
Vu Dương nhếch miệng nói: “Mạnh Hằng Vũ, anh nói là kể
từ ngày kết hôn bắt đầu sống ly thân, người khác biết được tin này thì còn mặt
mũi nào nữa?”
Mạnh Hằng Vũ không thèm để ý đến cô, không bộc lộ cảm
xúc gì, nói: “Nếu cô cảm thấy chưa đủ, thì cần bổ sung thêm một điều: Người phụ
nữ mới cưới vừa giết người, máu trên tay vẫn chưa kịp rửa sạch, như vậy có vẻ
hay hơn.”
Sắc mặt Vu Dương thay đổi, có vẻ hơi hung ác, “Không
phải là anh đã đồng ý với chú ba là không nhắc lại chuyện này nữa sao?! Anh nói
như vậy có được không?”.
“Được, đương nhiên là được.” Mạnh Hằng Vũ cười lạnh
lẽo, “Cô nói thẳng đi, có chuyện gì?”.
Vu Dương không nói, hai mắt nhìn thẳng vào anh, rõ
ràng là đang cố gắng bình tĩnh lại.
Lục Hiển Phong không có hứng thú xem diễn kịch nữa,
anh thu tài liệu rồi nói nhỏ: “Anh ba, hai người nói chuyện, em về trước”.
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Ngày mai đến sớm một chút”.
Vu Dương quay lại nhìn, môi hơi run, không thốt lên
được câu nào.
Lục Hiển Phong đứng trên bậc thềm châm thuốc hút, điếu
thuốc đầu tiên trong buổi tối. Hơi đầu tiên có vẻ hơi mạnh, khói thuốc trong
miệng có vị hơi đắng. Có lẽ là do mệt mỏi, Lục Hiển Phong dựa vào cửa xe hút
xong điếu thuốc rồi mới lái xe rời khỏi biệt thự Mộng Thành.
Không cần ở lại xem kịch cũng biết Vu Dương đến vì lý
do gì – kết hôn thật là không dễ dàng, Mạnh Hằng Vũ bắt đầu chia sẻ cổ phần của
họ Vu với cô ta một cách quang minh chính đại. Trong các cuộc họp cổ đông tiếp
theo, Vu Dương không thể một mình phát biểu ý kiến được nữa. Nhưng “người
chồng” này rõ ràng là không đồng lòng với cô ta. Mạnh Hằng Vũ không hề yên tâm
với các vụ làm ăn của họ Vu, những lời dặn dò là cần thiết, nếu anh ấy nói ra ý
tưởng nào đó thì Vu Dương sẽ bị mất mặt với người nhà cô ta.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều tin rằng lợi
ích mới là mối quan hệ đáng tin cậy nhất. Lục Hiển Phong tin rằng Vu Dương cũng
nghĩ như vậy. Về phía Mạnh Hằng Vũ, trước khi Lâm Chi Chi gặp nạn thì anh không
hề nghi ngờ anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ… điều gì cũng không thể
khẳng định được nữa.
Lục Hiển Phong nhìn ngôi nhà đẹp đẽ, u buồn hiện lên
trong kính chiếu hậu, rèm cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai đã hạ xuống, ánh đèn đã
được vặn tới mức nhỏ nhất, chỉ có một màu ấm áp mờ ảo. Không cần đoán thì cũng
biết đó là tác phong của Chính Chính. Điều đó khiến Lục Hiển Phong bỗng cảm
thấy hoảng hốt, dường như tất cả mọi tình cảm ấm áp của Mạnh Hằng Vũ đều hiện
diện trong ánh đèn đó.
Đèn ở phòng ngoài vẫn sáng. Nhà họ Mạnh và hầu hết các
nhà sống trong khu này đều giống nhau, không tắt đèn ở phòng ngoài. Nhưng khi
nhìn khoảng sáng đó từ phía xa lại cảm thấy có vẻ hoang tàn, vắng lặng trong
đêm tối. Ánh đèn đó trong bóng đêm vô tận không biết có thể tồn tại được bao
lâu, dường như chỉ trong chớp mắt là có thể biến mất.
Đêm tối luôn khiến con người trở nên yếu ớt.
Khi Lục Hiển Phong châm điếu thuốc thứ hai thì đột
nhiên nhận ra mức độ nghiện thuốc của mình đã ngày càng nặng, nếu không hút thì
sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ mãi không biết điều này xuất hiện từ lúc nào.
Lục Hiển Phong vẫn nhớ khi đi tập huấn ở nước ngoài, có một sĩ quan huấn luyện
hút thuốc rất nhiều, khi cùng nhau tập luyện, anh nhìn thấy trong ánh mắt của
người đó đầy sát khí. Có một khoảng thời gian chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là
Lục Hiển Phong đã cảm thấy đau đầu. Lúc đó nếu có người bảo vài năm sau anh sẽ
trở thành một người nghiện thuốc thì có lẽ anh sẽ đấm cho anh ta rụng răng cửa.
Khói thuốc bị gió đêm thổi bay đi nhưng hương vẫn còn
lưu lại. Khi Lục Hiển Phong ý thức được tật nghiện thuốc của mình thì anh cảm
thấy không cần để tâm – có lẽ chỉ là do có quá nhiều điều phải suy nghĩ, muốn
mượn thuốc để làm dịu bớt đi. Anh không cho rằng thuốc có vấn đề gì, anh không
cần cai chỉ là bởi anh vẫn còn cần đến nó mà thôi. Đặc biệt là trong một đêm
như thế này, một mình đi trên đường vắng lặng, không bóng người. Trong không
khí có rất nhiều sương đêm bao phủ lấy thế giới của anh. Không ánh sáng, không
đường ra, thậm chí cũng không có âm thanh, giống như cuộc sống của anh.
Lục Hiển Phong không biết mình có thể trụ được bao
lâu, anh thậm chí không biết là mình có thể sống được đến ngày nào. Cảm giác mò
mẫm tìm đường, mỗi lần bước đi đều phải kiểm tra mật mã nhiều lần, dùng mật mã
giả để giấu đi mật mã thật, lớp nọ chồng lên lớp kia, một cảm giác không sao
thở được.
Giống như là bị bọc trong một chiếc kén, muốn tìm lối
ra nhưng lại ép mình phải bình tĩnh mỗi khi xảy ra biến cố nào đó.
Có lúc Lục Hiển Phong hoài nghi chính mình, liệu có
phải mọi sức lực nửa đời còn lại anh đã dùng hết rồi không? Nếu không, sao lại
cảm thấy mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại để mãi mãi không thức dậy nữa?!
Nhìn thấy một chiếc xe taxi bị hỏng máy ở bên đường,
phản ứng đầu tiên của Lục Hiển Phong là xem giờ. Hơn mười giờ, vẫn chưa đến
mười một giờ, nói sớm cũng không phải, nói là muộn cũng không, nhưng con đường
này rất vắng vẻ. Đây là con đường mới, một đầu là thành phố, một đầu là khu
biệt thực cao cấp ở ngoại ô, hình như không có trạm dừng, thông thường sau tám,
chín giờ tối rất ít xe qua lại. Chiếc xe màu xanh lam dừng ở đó, cửa xe vẫn mở,
hai người đàn ông đang đứng chắn giữa đường, khua tay khua chân loạn xạ có vẻ
rất kỳ quặc. Người đứng chặn đường không hề có ý nhường đường, Lục Hiển Phong
đành dừng xe lại, ngó đầu ra hỏi: “Xe hỏng à? Sao không gọi xe kéo?”.
Người đàn ông đeo kính nhào đến, trán đầy mồ hôi, nói
giọng đứt quãng: “Tính toán thế nào cũng không ngờ có ngày này… không ngờ là
không kịp thời gian… không ai ngờ được, anh xem xe bị hỏng giữa đường rồi…”.
Nói đi nói lại đến hai phút, Lục Hiển Phong mới hiểu được là vợ anh ta mang bầu
sắp sinh đang ngồi ở ghế sau của xe, nước ối đã vỡ rồi.
“Lên xe đi, tôi đưa hai người đến bệnh viện.” Việc
liên quan đến mạng sống con người thì không thể thấy chết mà không cứu. Lục
Hiển Phong giữ cửa xe nhìn người đàn ông bế vợ mình lên xe, trong khi người phụ
nữ và chồng chị ta không ngớt cảm ơn, anh nhanh chóng lái xe về thành phố.
Người phụ nữ vẫn không ngừng kêu rên, giọng có vẻ như
đang khóc, nghe giống như một tấm vải rách kêu trong gió.
Lục Hiển Phong cái gì cũng biết một ít, nhưng anh
không biết đỡ đẻ, nên không rõ phản ứng này của người phụ nữ có bình thường hay
không. Nhưng chị ta khóc thảm thiết quá khiến anh thấy hơi sợ.
Ánh đèn vàng ấm áp bên đường hòa trộn với sương mù,
con đường vắng tanh. Bên tai ngoài tiếng ầm ì đơn điệu của động cơ là tiếng kêu
gào của người phụ nữ. Thực sự Lục Hiển Phong thấy tiếng chị ta đã sức cùng lực
kiệt rồi, nhưng chị ta vẫn kêu, giọng điệu đã không còn giống của phụ nữ nữa,
nghe rất khủng khiếp, như là nhìn thấy quỷ vậy. Lục Hiển Phong cảm thấy lạnh
trong người.
Chồng chị ta không ngớt lời an ủi vợ, nói đi nói lại
cũng chỉ có vài câu, không hề có tác dụng gì trong tiếng gào thét của chị ta.
Đột nhiên tiếng của người phụ nữ nhỏ dần, giống như là đang cố nén tiếng khóc.
Lục Hiển Phong mặc dù không biết người phụ nữ đó đang định làm gì nhưng đột
nhiên anh cảnh giác theo bản năng. Anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy người phụ
nữ phía sau đang cố gắng ngồi dậy.
Trong lòng vừa hoảng hốt thì miệng súng lạnh lẽo đã kề
động mạch cổ của anh.
Từ ghế ngồi phía sau, ánh mắt người đàn ông lãnh lẽo nói:
“Dừng xe”.
Lục Hiển Phong cười, “Dừng ở bên trái hay bên phải?
Anh chọn đi”.
Miệng súng gí sát vào da thịt, “Tao không tin mày
không sợ chết. Tiểu tử, thực tế một chút đi”.
Lục Hiển Phong nhếch môi không nói gì, xe chầm chậm
dừng lại ở bên đường. Xe chưa dừng hẳn, cửa xe đã bật tung ra, trong chớp mắt
Lục Hiển Phong thoát ra khỏi xe.
Người đàn ông phía sau rủa thầm một câu rồi mở cửa
đuổi theo.
Chân Lục Hiển Phong vừa chạm đất thì anh đã nhanh
chóng chui vào gầm xe. Chân của người đàn ông ngồi sau chưa bước ra khỏi xe đã
bị anh giữ chặt, kéo mạnh, người đàn ông ngã lăn ra đất. Phản ứng của người đó
cũng rất nhanh, nhấc chân đạp mạnh. Khi tay của Lục Hiển Phong vừa nới lỏng,
người đó đã ngồi lên được nửa người rồi.
Mới ngồi lên được, một giây sau, hắn đã giống như một
cái túi vị rách ngã xoài trên mặt đất. Trong không khí chỉ có một tiếng vỗ nhẹ,
giống như có người đang đập thảm, trong gió thoảng mùi máu. Lục Hiển Phong kéo
chân không bị thương của anh ta, đầu người đó đập vào bánh xe, khuôn mặt quay
lại xanh tái, khắp trán đầy mồ hôi, không biết có phải là do đau không.
Khẩu súng trong tay Lục Hiển Phong chĩa vào huyệt thái
dương của hắn ta. Khuôn mặt hắn giấu trong gầm xe, trong đôi mắt lóe lên một
tia sáng rợn người.
“Thế này mới giống một gangster.” Lục Hiển Phong vừa
nói vừa đưa tay lên, dùng súng đập vào huyệt thái dương hắn ta hai phát. Vừa
định lấy thắt lưng của hắn để trói hắn lại, thì một làn khói trắng từ một vật
to bằng bàn tay bay vào gầm xe.
Lục Hiển Phong không nhịn được chửi thầm, kéo vạt áo
sơ mi che mũi và miệng.
Giọng người phụ nữ nghe âm âm u u rất phù hợp với con
đường vắng lặng, người đã bị hôn mê bên cạnh và mùi máu lẫn trong không khí,
nghe giống như giọng một nữ quỷ mới từ trong mộ chui ra, “Tôi không tin là anh
có thể ở cả đêm trong đó”.
Lục Hiển Phong nín thở không dám lên tiếng.
Người phụ nữ lạ nói: “Nếu không vì sợ anh chết trên
ghế ngồi không điều khiển được tay lái thì vừa rồi tôi đã cho anh một phát
rồi”.
Trong gió đên lạnh lẽo, mùi thuốc mê ở dưới gầm xe đã
loãng đi. Điện thoại vẫn ở trong túi quần, Lục Hiển Phong lấy ra, nhanh chóng
ấn một nút rồi lại đút vào túi quần. Người phụ nữ đó biết trong tay anh có súng
nên nhất thời không dám xuống xe. Điều này là có ý ép anh phải ra tay trước.
Lục Hiển Phong cảm thấy may mắn vì đáy xe anh rất chắc chắn, nếu không súng nổ
từ trên xuống thì anh cũng mất mạng.
Lục Hiển Phong cẩn thận đẩy người đàn ông nằm bên cạnh
ra, cũng đúng lúc đó anh lăn người theo hướng ngược lại. Trong không khí vang
lên một tiếng súng nổ, Lục Hiển Phong đã lăn ra phía sau vạt cỏ bên đường rồi.
Sau vạt cỏ của con đường này là một con kênh không
nông không sâu. Nghe nói lúc đầu xây con kênh là muốn lấy nước sinh hoạt từ eo
biển, men theo con đường này đến các địa điểm khu công nghiệp, nhưng không biết
vì lý do gì mà khi thi công được một nửa thì dừng lại. Mấy ngày mưa không ngớt,
đáy kênh có rất nhiều nước và bùn. Hai bên bờ là cát và gạch, rất lộn xộn.
Lục Hiển Phong trước khi nghe thấy có tiếng bước chân
đuổi theo cũng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô từ xa đang tiến lại gần. Xe dừng
lại nhưng không nghe thấy tiếng người. Lục Hiển Phong nhớ ra lúc nãy còn có một
gã lái xe taxi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đây không phải là một vụ cướp, không có tên cướp nào
lại phí sức lực như vậy khi trong tay có súng. Không phải là cướp tài sản thì
rõ ràng là đòi mạng rồi. Vấn đề là ở đây – địa điểm dừng xe rõ ràng là do chúng
thỏa thuận trước, Lục Hiển Phong không thể không suy nghĩ xem chúng có còn đồng
bọn nữa không: Chỉ là một chọi ba hay là còn có người khác nữa?
Lục Hiển Phong cẩn thận nấp sau một đống gạch. Phía
sau là con kênh, nếu chúng tiến đến thì anh không biết là súng của mình có còn
đủ đạn hay không.
Trong ánh sáng mù mờ của đèn đường, anh nhìn thấy có
một bóng đen thận trọng ngó nhìn sang, sau đó nhanh chóng di chuyển sang bên
trái. Mặc dù nhìn từ xa nhưng anh vẫn nhận ra đó là gã lái xe taxi. Người phụ
nữ đóng vai mang bầu vẫn không hề có động tĩnh gì, Lục Hiển Phong không biết cô
ta trốn ở đâu, anh thậm chí còn không cảm giác thấy cô ta.
Gã lái xe taxi nấp sau bụi cây khoảng nửa phút rồi lại
chuyển sang phía sau một đống đất. Lục Hiển Phong quyết định mạo hiểm lần nữa,
người phụ nữ đó còn nguy hiểm hơn tên này nhiều.
Khi tiến đến gần đống đất, Lục Hiển Phong nhằm thẳng
vào tay cầm súng của hắn bắn phát đầu tiên, khi cơ thể hắn ta ngã lăn ra đất
thì anh bắn phát thứ hai vào chân trái, không trúng động mạch chủ.
Người bị trúng đạn rên rỉ. Tiếng kêu của hắn át đi
những tiếng động trong không khí khiến Lục Hiển Phong tăng thêm cảnh giác. Khi
tiếng kêu của người đó chưa dứt, Lục Hiển Phong lăn trên mặt đất, gạch sắc
nhưng anh không thấy đau, một viên đạn sượt qua lông mày anh.
Là đạn Parabellum 9mm.
Lục Hiển Phong bắn lại theo hướng ngược lại của viên
đạn, trong lòng nghĩ ngay cả đạn cũng dùng một loại với mình, không trả lại một
viên thì không được.
Không có tiếng động, mùi máu trong không khí xộc lại.
Lục Hiển Phong rất tự tin vào tài nghệ bắn súng và thính giác của mình. Phía
sau đám gỗ có một tiếng động kỳ lạ, nghe giống như tiếng huýt sáo, ngắt quãng.
Lục Hiển Phong biết phát súng của mình đã trúng phổi
cô ta, điều này hơi khác với dự đoán ban đầu của anh. Theo vị trí của miệng
súng, anh định bắn xuyên vào xương vai của cô ta. Không sao, điều này có thể là
do tư thế cầ súng của cô ta không đúng với dự đoán của anh. Cho dù thế nào thì
anh cũng không muốn cô ta chết.
Anh cần tìm một vật gì đó có thể bịt lại phần ngực của
cô ta. Khoang phía sau xe hình như vẫn còn có một chiếc áo mưa, công ty phát
cho nhưng không dùng. Vì nó rất nhỏ, không chiếm nhiều diện tích nên cũng không
nghĩ đến việc vứt đi.
Máu ở trên trán chảy vào mắt. Lục Hiển Phong giơ tay
lau thì vấp phải một hòn đá, một viên đạn sượt qua má anh từ phía sau đống gỗ.
Lục Hiển Phong lăn người, nấp sau một đống đất.
Phía sau đống gỗ, tiếng thở của người phụ nữ dừng lại
trong giây lát rồi lại kêu giống như một bình nước, không lâu sau thì trở nên
yên lặng.
Chỗ má bị đạn sượt qua bắt đầu đau rát. Có một thứ
chất lỏng chảy xuống theo gò má, ấm ấm mà có mùi tanh.
Sát khí vẫn còn, Lục Hiển Phong biết người đó vẫn chưa
đi. Người đó trốn rất giỏi, anh chỉ có thể đoán được vị trí của người đó qua
hướng bay của đạn – phía đối diện con kênh, sau một đống gạch hỗn độn.
Cảm giác bị động không dễ chịu chút nào, vì thế khi
nghe thấy tiếng còi cảnh sát anh thở phào nhẹ nhõm. Trong bóng đêm mù mịt, anh
biết người đó đã đi rồi. Vấn đề bây giờ là, người ngồi trong xe cảnh sát là Tam
Kiếm Khách hay chỉ là cảnh sát tuần tra bình thường?
Xe của anh vẫn đỗ ở bên đường, chạy bây giờ thì không
kịp nữa. Nếu không phải là Tam Kiếm Khách thì anh nên giải thích với cảnh sát
tuần tra tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây như thế nào?