Ngoài cửa có tiếng cười của đàn ông, “Anh cảm thấy
không ra sao cả, anh gọi em là “Tiểu Tô Tử” thì em thấy thế nào?”.
Mạnh Vãn Đình quay người lại, vẻ mặt rõ ràng là vừa
phở phào nhẹ nhõm, “Anh Lục”.
Lục Hiển Phong cười với cô, “Cô Mạnh vất vả quá”.
Mạnh Vãn Đình nhìn thấy túi du lịch trong tay anh, ánh
mắt có vẻ không hiểu, “Anh Lục, anh không hài lòng với sự sắp xếp phòng sao? Có
chỗ nào…”.
Lục Hiển Phong đặt túi của mình xuống bên cạnh ghế,
quay đầu lại cười đáp: “Rất hài lòng, nhưng hơi phiền một chút. Tôi ở đây là
được rồi, cảm ơn cô”.
Mạnh Vãn Đình gật đầu, nụ cười trên môi hơi miễn
cưỡng, “Được, có cần gì thì cứ nói với tôi”.
Cô ta vừa đi thì Tô Cẩm đã chạy lại, bóp chặt cổ Lục
Hiển Phong. “Tiểu Lục Tử, anh đúng là không thật thà, lại còn nói là không trêu
em? Cô ấy coi em là vợ lẽ. Anh có biết vợ lẽ là gì không?”
“Biết, biết.” Lục Hiển Phong cầm tay cô đặt lên môi
hôn, “Vợ lẽ, là người quan trọng nhất trong lòng”.
“Hừ!” Tô Cẩm trợn mắt nhìn anh, vẻ chán ghét, “Anh còn
không nói là cô ấy không chen vào?!”
Lục Hiển Phong xua ngón tay, cười rất ý vị, “Tiểu Tô
Tử, em ghen thế này đúng là không có trình độ”.
Tô Cẩm trợn mắt nhìn anh, gò má đỏ lên, “Đừng có mà
nói quá, ai ghen?”.
“Lại đây, nghe anh giải thích cho em.” Lục Hiển Phong
kéo cô ngồi lên đùi mình, chỉ ra ngoài cửa, “Vị đại tiểu thư đó, chỉ cần ra
khỏi nhà, trong bán kính một dặm không thể có ai cùng giới tính trong độ tuổi
đó xuất hiện, nếu không sẽ tự động bị coi là đối thủ cạnh tranh về sắc đẹp. Em
có hiểu không?”.
“Không hiểu.” Tô Cẩm liếc nhìn anh, “Làm gì có người
nào lại tự yêu mình đến mức ấy?”.
Lục Hiển Phong tiến gần lại hôn lên má cô, “Không hiểu
cũng không sao, dù sao em cũng nên nhớ rằng mình không có con mắt nhìn người,
nghe lời anh thì sẽ không sai đâu”.
Tô Cẩm muốn phản bác, nghĩ đến lời anh nói về Ngạc Lâm
lần trước nên lại không nói gì nữa. Có lẽ là thế, mình đúng là không biết nhìn
người, chính người đang xuất hiện trước mặt đây, mình cũng không hiểu rõ? Anh
đang làm việc gì, vì sao lại chuyển đến đây? Thái độ kỳ lạ của cô tiểu thư đó…
Cô không biết một điều gì cả.
Lúc Tô Cẩm nghĩ như vậy, trong lòng có một cảm giác lo
lắng kỳ lạ.
Lục Hiển Phong như nhìn xuyên thấu sự lo lắng trong lòng
cô, nâng mặt cô nhìn thẳng vào. Trong đôi mắt sáng đó dường như có một màn đen
ngưng tụ lại, nhưng từ đó lại phát ra một tia sáng sắc nhọn. Tô Cẩm đã sớm biết
khi anh ấy nhìn ai thì người đó không thể chống lại sự mệ hoặc. Cô dựa vào
người anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Hơi lạnh.
Tô Cẩm giống như một con mèo nhỏ nghịch môi anh, nhẹ
nhàng vuốt ve. Tất cả những lo lắng dường như chìm xuống tận đấy lòng, chỉ còn
có tình cảm ấm áp thay thế. Tô Cẩm cẩn thận cắn nhẹ lên môi anh, gọi tên anh:
“Hiển Phong”.
Lục Hiển Phong nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của cô, đôi
lông mi dày cụp xuống che đi đôi mắt sáng. Lông mày và mắt không còn sắc lạnh
như dao nữa mà trở nên dịu dàng. Cuối cùng Tô Cẩm cũng dựa hẳn vào người anh,
hai tay ôm lấy cổ anh.
Không nghĩ gì hết, không thể nghĩ gì hết, thế giới của
cô một lần nữa chỉ có một người đàn ông.
“Hiển Phong”, Tô Cẩm gần như nấc nghẹn, “Lúc không
nhìn thấy anh, thực sự em cảm thấy sợ”.
Lông mi Lục Hiển Phong hơi rung động, cảm nhận hết
những câu nói tình cảm của cô để những hành động nhỏ nhất có thể được cảm nhận
bằng tất cả mọi giác quan.
“Hãy đi cùng với anh.” Lục Hiển Phong cắn nhẹ lên môi
cô thì thầm. “Cho dù là con đường đi có như thế nào thì cũng đi cùng với anh
nhé, Tô Tô”.
Ngày đầu tiên chuyển đến ngôi nhà đó, vẫn chưa kịp ăn
xong cơm thì Lục Hiển Phong đã bị người ta gọi đi, sau đó đến đêm cũng không
về. Tô Cẩm ôm chiếc chăn mỏng nằm trong căn phòng lạ lẫm không ngủ yên giấc
được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Hiển Phong quay về tắm rửa
thay quần áo, ăn bữa sáng cùng với cô rồi lại đi. Lần này đi đúng một ngày một
đêm.
Ngày tiếp theo khi thức dậy, Lục Hiển Phong đã về,
đang sắp đồ ăn sáng trong phòng, nhìn thấy cô anh tỏ ý xin lỗi cười với cô,
trong mắt có tia đỏ.
Tô Cẩm hai đêm liền không ngủ ngon, nhìn thấy bộ dạng
đó của anh thì cảm thấy tức giận. Cô lao lại bóp lấy cổ anh, cắn vào cằm anh,
“Anh đi làm thuê cho Chu Bát Bì[1] đấy à, ngày ngày bận rộn đến mức đêm cũng
không về? Chui vào ổ gà sao?”. Ngừng một lát, Tô Cẩm suy tư nhìn Lục Hiển
Phong, “Tiểu Lục Tử, anh nói thật với em xem, không phải là anh đi… trộm gà
thật đấy chứ?”
[1] Chu Bát Bì: Tên địa chủ gian ác trong tác phẩm
“Bán dạ kê khứu” của nhà văn Cao Ngọc Bảo. Tên địa chủ này thường giả tiếng gáy
để bắt người ở dậy sớm làm việc.
Lục Hiển Phong dở khóc dở cười, “Anh không dám ăn trộm
gà đâu, bên cạnh anh đã có một con diều hâu to thế này rồi mà”. Nói xong ôm lấy
cô thở dài, “Tô Tô, em buồn lắm à?”.
Tô Cẩm tiếp tục nghịch cằm anh. Lục Hiển Phong vừa tắm
và cạo râu xong nên cằm rất nhẵn, nhưng môi lại khô ráp giống như là một miếng
vải thô. Tô Cẩm nghịch một lát, cười không thành tiếng.
Dáng vẻ đó của Tô Cẩm khiến Lục Hiển Phong vừa vui vừa
buồn. Rõ ràng cô ấy biết hoàn cảnh của họ không phải là tốt, mặc dù hơi buồn
nhưng vẫn không cáu kỉnh. Nhưng, nếu cô ấy biết anh đang làm gì… Lục Hiển Phong
không thể nghĩ được xa hơn, đưa tay vỗ vỗ lên mặt cô, hỏi nhỏ: “Vốn dĩ anh lo
em sợ nên mới nói là muốn ở cùng em, bây giờ… có lẽ là không phải như vậy”.
Tô Cẩm bám lấy cổ anh gật đầu liên tục, điệu bộ giống
như là cô con dâu bị bắt nạt. “Không phải, người ta sợ đến mức… sợ đến mức
không ngủ được.”
Lục Hiển Phong cúi đầu xuống vuốt mũi cô, giọng nhẹ
nhàng: “Thế thì tối nay nhất định anh sẽ về sớm”.
Tô Cẩm lặng yên nhìn anh, đột nhiên mặt đỏ lên rồi đẩy
anh sang một bên, xoa xoa tay mình. “Không đùa nữa, không đùa nữa, anh làm em
bực mình rồi đấy, cứ làm như là vợ chồng vậy.”
Lục Hiển Phong cười lớn, “Thế ai nói? Anh là do ai
bao? Anh phải về làm chiếc giường ấm cho chủ nhân chứ”.
Tô Cẩm bị anh trêu, đưa ngón tay trỏ quệt vào cổ anh,
“Nếu anh mà không hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ phạt anh quỳ một tháng!”
Lục Hiển Phong vừa cười vừa cố ý nhìn cô, “Anh nói,
rốt cuộc là em có hiểu giường ấm là có nghĩa gì không?”.
Tô Cẩm lùi lại một bước, vừa mới nói tới chữ “Anh…”
thì đã nghe thấy ở cửa ngoài có tiếng gõ cửa, giọng một người đàn ông vọng vào:
“Anh Lục, ông Mạnh đợi anh ở thư phòng”.
Nụ cười trên mặt Lục Hiển Phong biến mất trong giây
lát.
Tô Cẩm biết có chuyện anh không thể kể cho mình nghe,
nhưng nhìn thấy sự thay đổi trên sắc mặt của anh nên vẫn cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy tay anh đặt lên cánh cửa, Tô Cẩm không nghĩ gì chạy lại, cắn lên vai
anh. “Đàn ông nói phải giữ lời, đừng quên là em đợi chiếc giường ấm của anh.”
Mặt Lục Hiển Phong trầm tư nhưng miệng lại nở một nụ
cười, cúi đầu hôn lên má cô nói nhỏ: “Được rồi, thưa đại nhân”.
Cuối cùng thì đại nhân cũng không đợi Tiểu Lục Tử về
đúng giờ để làm chiếc giường ấm cho cô. Bữa tối ăn ở trong phòng, bốn món một
canh, nấu kiểu Giang Nam, một người ăn thì cũng hơi lãng phí.
Không có điện thoại, không có mạng, di động bị mất
sóng, Tô Cẩm thử đi ra bên ngoài nhưng phát hiện ra rằng: Có thể dạo ở trong
vườn hoa, nhưng muốn ra khỏi cửa thì không được. Người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng
nhắc nhở: “Tiểu thư, mời cô về phòng nghỉ ngơi”.
Sự việc đến mức này, người ngốc nghếch nhất cũng biết
là mình đang bị giam lỏng. Không thể liên lạc với bên ngoài, cô lo lắng cũng vô
ích. Nghĩ đi nghĩ lại, không biết có người nào dùng cô để khống chế Lục Hiển Phong
không. Nhưng, sự tồn tại của cô đối với anh ấy mà có tác dụng như vậy thì Tô
Cẩm vẫn cảm thấy có một chút đắc ý, mặc dù sự đắc ý nhỏ nhoi này nhanh chóng bị
cảm giác bất an thay thế.
Xem ti vi một lát, Tô Cẩm lấy vài quyển sách trong tủ
sách ngồi trên ghế đọc và có một buổi chiều nhàn nhã nhất trong đời. Bữa tối là
do Mạnh Vẫn Đình bảo người đem đến. Mạnh Vẫn Đình vẫn có điệu bộ của một vị đại
tiểu thư không nồng nhiệt cũng không lạnh lùng, mặc dù cử chỉ vẫn rất lịch sự
nhưng Tô Cẩm vẫn cảm thấy sự lãnh đạm của cô ta. Nghĩ cũng phải, chẳng qua cô
cũng chỉ là một người bình thường, sự đãi ngộ như thế này là tốt rồi.
Nhưng đến tối, Tô Cẩm lại ôm chăn không ngủ được.
Căn phòng cổ kính, ban ngày đã có vẻ âm u, đến đêm lại
càng khiến người ta sợ. Kết cấu cổ điển khiến chỗ nào cũng lộ rõ sự nặng nề.
Cây cối bên ngoài bị gió đêm thổi in bóng lên cửa sổ. Lúc đầu nghe có vẻ giống
như có người đang bước đi, lúc sau lại giống như có người đang trốn ở một chỗ
tối tăm nào đó nói chuyện rì rầm.
Tô Cẩm nằm thu mình ở góc chiếc giường cổ lớn, khắp
người lông dựng hết lên, cảm thấy đêm sao mà lạnh lẽo?
Đêm lạnh giống như nước.
Rèm cửa không dày, ánh trăng chiếu thẳng vào một màu
bàng bạc thê lương khiến cô nổi cả da gà.
Tô Cẩm kéo chăn trùm kín đầu. Lúc đầu nghĩ là không
nhìn thấy thì sẽ không sao, nhưng không ngờ không nhìn thấy thì lại trở nên
nhạy cảm với những âm thanh quái dị: Ngoài vườn có gì đó đang chuyển động,
tiếng lá cây xào xạc trong đêm, tiếng móng tay cào rin rít truyền lại từ đâu đó
ở trong phòng…
Những câu chuyện ma quỷ mà cô biết tự nhiên hiện ra
trong trí óc, tiếp theo liệu có thể có tiếng bước chân xuất hiện ở ngoài cửa
phòng cô, cửa đột nhiên mở ra, một xác chết nhảy vào?
Nghĩ đến đây, quả nhiên có tiếng bước chân bước lên thềm, dừng lại trước cửa
phòng cô rồi gõ hai tiếng.
Tô Cẩm ôm chặt chăn sợ hãi run rẩy.
“Tô Tô?” Đây là giọng của Lục Hiển Phong, giống như là
sợ làm cô thức giấc, “Ngủ chưa?”.
Tô Cẩm vô cùng mừng rỡ, nhảy ra khỏi giường, khi chạy
đến cửa thì một sự lo sợ hiện lên trong đầu: Có phải là Lục Hiển Phong thật
không? Hay là…
“Mật mã!” Tay Tô Cẩm đặt lên cánh cửa, giọng có vẻ
luống cuống, “Nói đúng thì mới mở!”.
Giọng người bên ngoài ngạc nhiên, “Mật mã gì?”.
Tô Cẩm bực bội đập vào tay mình, “Tôi nói là ám hiệu,
nói ám hiệu!”.
“Tô Tô, có phải em mơ ngủ nên lú lẫn rồi không, em bảo
anh nói ám hiệu gì?” Lục Hiển Phong cười nhỏ. “Đại nhân, tiểu nhân đến để làm
giường ấm cho ngài đây.”
Tô Cẩm mở cửa rồi lao ra, bám chặt lấy anh. Lúc đầu
Lục Hiển Phong nghĩ là cô đùa, cười rồi mới cảm thấy không phải, vội hỏi: “Sao
thế?”.
Tô Cẩm xấu hổ nói là mình sợ quá, vội vàng nói: “Không
sao”.
Lục Hiển Phong không nói gì, trầm tư giây lát rồi kéo
cô nằm lên giường, “Ngủ thôi”.
Tô Cẩm ngoan ngoãn nằm xuống, cẩn thận ôm cánh tay
anh, “Căn phòng này âm u lắm, thực sự em rất sợ. Anh không được đi đâu đấy!”.
Lục Hiển Phong dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc,
đưa tay ôm cô. Bởi vì không biết nói gì, nên hai người đều im lặng. Khi anh hút
hết một điếu thuốc, Tô Cẩm đưa tay ôm lấy người anh, nói nhỏ: “Vừa rồi em thực
sự là rất sợ”.
Lục Hiển Phong dập điếu thuốc, nằm xuống, quay đầu lại
hôn lên trán cô, “Bây giờ thì sao?”.
Tô Cẩm lắc đầu, “Tốt hơn nhiều rồi”. Nói xong câu này
lại không biết nói gì nữa. Trong lòng cô cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng biết là
chỉ có thể giữ nghi ngờ này ở trong lòng. Điều này, Lục Hiển Phong cũng rõ.
Ánh trăng chiếu lên mặt sàn, vẫn bàng bạc, nhưng đã
không còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sự lo lắng trong lòng cũng được trấn
tĩnh lại.
“Là anh không tốt.” Trầm mặc rất lâu, Lục Hiển Phong
nói nhỏ. “Lúc đó anh nên để em đi, nên cắn răng tránh xa em một chút. Nhưng
không có cách nào, cuối cùng anh vẫn kéo em vào vũng bùn này.”
“Không sao, rất tốt mà.” Tô Cẩm chui vào lòng anh lười
biếng không động đậy. “Hai người cùng ở trong vũng bùn còn tốt hơn là anh ở
trong vũng bùn, em lo lắng đứng bên cạnh.”
Lục Hiển Phong không cười, xoa lên cánh tay cô, hồi
lâu mới nói nhỏ: “Em có còn nhớ chuyện anh đưa một người phụ nữ về phòng dọn đồ
không?”.
Tô Cẩm không nói gì, việc đó làm sao có thể quên được?
Lục Hiển Phong thở dài, “Cũng đúng vào lúc đó, anh
khuyên mẹ anh về nhà bố dượng. Con gái của dượng lấy chồng ở Đông Bắc, tháng đó
sinh em bé. Họ đi thì có thể lo liệu công việc, ở thêm vài tháng nữa. Dù sao mẹ
anh cũng là người không chịu được nhàn rỗi”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Dự định của anh là để tất cả mọi
người đều đi hết?”.
Lục Hiển Phong gật đầu, “Đáng tiếc…”.
Tô Cẩm cười, đưa tay ôm anh thật chặt, “Mặc dù khi đó
cách làm của anh rất độc ác,… làm cho người khác tức giận, nhưng vì biết anh
muốn bảo vệ em nên em không tính toán với anh nữa”.
Trong lòng Lục Hiển Phong vẫn cảm thấy hơi hối hận,
nhưng sự việc cũng đã đến mức độ này, có nói nữa thì cũng bằng thừa. Trước khi
phát sinh biến cố, trong cảnh rối ren thì ai cũng chỉ cố bám vào đá để qua
sông.
“Đi một bước nhìn một bước.” Lục Hiển Phong thở dài,
“Bây giờ thì nhắm mắt vào ngủ một giấc”.
Tô Cẩm nhắm mắt lại, nghĩ gì lại mở mắt ra, “Đêm nay
anh không đi trộm gà à?”.
“Không trộm nữa.” Lục Hiển Phong vỗ vào lưng cô, “Ngày
mai, ban ngày anh không có việc gì để làm. Nếu em không ngủ thì nghĩ xem, ngày
mai chúng ta sẽ làm gì”.
Ban ngày? Tô Cẩm ngồi bật dậy, “Thế buổi tối anh phải
làm gì?”.
Lục Hiển Phong nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, không
ngờ giả vờ như vậy mà lại ngủ thật. Khi thức dậy thì trời đã sáng, Tô Cẩm đang
ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy anh thức dậy thì chỉ hừ một tiếng. Lục Hiển Phong
chỉ rửa qua mặt, định đến bàn ăn sáng xin lỗi Tô Cẩm thì mới phát hiện ra là cô
đã ra vườn ngắm hoa rồi.
Bên ngoài vườn có người trông cửa nên không ra ngoài
được. Nhưng chỗ này cách cửa ngách không xa, có thể thấy trên đường phía trước
có rất nhiều người bộ hành đang đi lại. Người giữ cửa nghiêm mặt, có vẻ căng
thẳng một cách kỳ lạ.
Chỉ có một người duy nhất ung dung là Lục Hiển Phong,
ngồi trên ghế xích đu dưới mái hiên đọc báo, bên tay là một tách trà nóng vừa
mới pha.
Tô Cẩm không nhịn được thở dài. Được rồi, không muốn
nói thì thôi, dù sao nếu mình có biết thì cũng không giúp được gì, cũng chỉ lo
lắng mà thôi. Nhưng cứ đợi chờ như thế này…
“Thực sự là không có gì cần nói với em à?” Tô Cẩm hỏi.
“Thực sự là không có sao?”
Lục Hiển Phong thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, “Tô
Tô, việc em muốn biết rồi sẽ có câu trả lời, anh đảm bảo”.
Đầu óc Tô Cẩm cảm thấy căng thẳng. Câu nói này có điều
gì đó huyễn hoặc?
“Ngày mai đi.” Lục Hiển Phong nghĩ, cúi đầu cười,
“Hoặc là ngày kia, tóm lại là không lâu nữa”.
Tô Cẩm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó trên mặt anh,
có một chút gì đó như đang tự giễu cợt, thế nào cũng không thuận mắt, nên cô
nghĩ: Cười gì mà khó coi thế, rõ ràng là giống… giống như là tội nhân bị phạt
tù hai mươi năm trong ngày được mãn hạn tù vậy.
Lục Hiển Phong kéo cô dựa vào ngực mình. Ngoài mái
hiên là hòn giả sơn, hoa nở muôn màu sắc của ánh sáng rực rỡ của mùa hè. Tiếng
ồn ào trong thành phố rất gần, trong không gian tràn ngập tiếng ầm ĩ huyên náo.
Tô Cẩm đang nghịch trên ngực anh, nói nhỏ: “Thật là
tốt”.
Người đàn ông vuốt tóc cô, cười cười.
Tô Cẩm thấy đói nên tỉnh giấc. Khi mở mắt ra thì đã
gần trưa rồi, cô đang nằm trên ghế, không thấy Lục Hiển Phong đâu. Trên cổ cô
có một vật gì đó hơi nặng: một chiếc khóa vàng. Chiếc khóa vàng kiểu cũ, hoa
văn phức tạp và tinh xảo, hai mặt đều có khắc chữ “Sống lâu trăm tuổi” – Đây là
vật mà cô đã nhìn thấy trên cổ Lục Hiển Phong.
Tô Cẩm sờ vật đó trên cổ mình, cảm thấy toát mồ hôi vì
sợ, một sự sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có.
Khi Lục Hiển Phong châm điếu thuốc thứ ba thì chiếc xe
đi trên đường núi cuối cùng cũng dừng lại. Nhìn ra ngoài cửa xe, mây đen bay
rất thấp. Không nhìn rõ cảnh vật trong tầm mắt, gió to hơn và ẩm ướt, có cảm
giác như đang có mưa.
Anh Sáu ngồi ở vị trí lái xe quay lại dặn dò người
ngồi trong xe: “Đừng vội vàng. Không có lệnh của ông Mạnh thì không ai được
manh động”.
Lục Hiển Phong tắt điếu thuốc trong tay, đồng ý cùng
mọi người.
Anh Sáu lại dặn Lục Hiển Phong: “Cậu bắn súng rất cừ,
khi vào phải để ý đám người ở xung quanh anh Thiên. Bên ngoài đã có thiếu gia
tiếp ứng, những việc còn lại cậu không phải quan tâm”.
Trong bóng tối, Lục Hiển Phong yên lặng gật đầu. Mạnh
Hội Đường vẫn chưa tin dùng anh, điều này anh đã sớm biết. Lúc đầu nghĩ rằng
Mạnh Hội Đường muốn lôi kéo anh vào là vì anh là cố vấn pháp luật, có thể giúp
ông ta tiếp tay trong các vụ việc của công ty. Không ngờ lần này đi, Mạnh Hội
Đường chỉ coi trọng khả năng bắn súng của anh – Nghĩ cũng phải, Mạnh Hội Đường
là người đang làm ăn thế nào? Bên cạnh ông ta đâu có ít cao thủ có thể tìm ra
được sơ hở của pháp luật? Nhưng với mình thì không thể thực hiện được quan niệm
“Nghi ngờ người thì không dùng”, lại càng không thể “Dùng người thì không được
nghi ngờ”.
Nói đến cùng thì vẫn là không tin tưởng. Có vẫn chỉ là
do thám, lợi dụng lần này để biết được suy nghĩ trong lòng mình, sau đó xem xét
xem có thể dùng mình để tiếp tay cho các công việc của công ty không?
“Lục Tử.” Anh Sáu nhìn thấy anh lắc đầu, rõ ràng hiểu
nhầm ý của anh, nói giọng chậm rãi: “Chúng ta đều là người làm thuê, chuyện
giữa ông Mạnh và thiếu gia cũng không cần chúng ta phải quan tâm – Dù sao thì
họ cũng là bố con. Chúng ta làm tốt việc của mình là được”.
Đây là một câu nói thật lòng. Lục Hiển Phong gật đầu.
“Em biết, cảm ơn anh Sáu.”
Anh Sáu nhìn vào mắt anh, gật đầu, “Thế thì tốt”.
Khi mắt đã quen với bóng tối thì anh nhận ra bức tường
không xa chính là một phần của nhà kho. Tường rất cao, không nhìn rõ được bên
trong có gì. Làng chài gần đây nhất thì cũng cách một khoảng rất xa, cũng không
có đường lớn. Trong kho không có đèn, có lẽ đã để hoang phế từ rất lâu rồi.
Có người cầm đèn dẫn người của Mạnh Hội Đường bước vào
trong. Nhìn thấy mờ mờ trước kho có một cái vườn, có hai ba cái sân chơi bóng
rổ, cạnh tường có đặt rất nhiều đồ đạc cao cao thấp thấp. Có những bóng người
trong bóng tối, dường như cũng không phải là ít.
Lần trước đi lấy hàng mẫu cùng anh Sáu, Lục Hiển Phong
đã phát hiện ra anh Thiên có mang theo người giống như quân nhân. Gặp thêm một
lần nữa, mặc dù đã ở một nơi khác, nhưng cảm giác đó càng rõ ràng hơn. Khi bước
đến phía trước nhà kho, Lục Hiển Phong bị giữ lại bên ngoài cửa, Mạnh Hội Đường
cùng những người như anh Sáu, Khởi Tử đi xung quanh rồi bước vào trong.
Chiếc cửa dày nặng bằng sắt được đóng lại.
Không có ai nói gì, ngay cả những người mai phục trong
bóng tối cũng không có động tĩnh. Mây đen sà xuống thấp hơn, từ phía xa có ánh
đèn điện chiếu lại, có vẻ như sắp có một trận bão lớn.
Chiếc cửa sắt lớn dường như được mở ra từ bên trong.
Người đầu tiên bước ra là Khởi Tử, tay cậu ta đỡ Mạnh Hội Đường. Mạnh Hội Đường
cúi đầu, cổ áo và vạt áo trước có vết máu đỏ, nhất thời không thể biết là máu
từ người ông ta hay từ vết thương của Khởi Tử. Hồng Bàng đứng bên cạnh Lục Hiển
Phong vội vàng đưa tay ra đỡ.
Dường như cùng lúc đó, một viên đạn sượt qua gò má Lục
Hiển Phong bắn vào huyệt thái dương của Khởi Tử. Hồng Bàng không kịp đề phòng,
máu tươi và não bắn đầy mặt và đầu. Anh ta cũng là một người phản ứng nhanh,
ngay lập tức đẩy Mạnh Hội Đường lăn vào góc bên cạnh cửa khi Lục Hiển Phong lao
vào. Lục Hiển Phong nghe thấy có tiếng súng nổ từ trong kho, mở cửa nhìn vào
nhưng chỉ thấy mặt đất đầy bùn và máu, không biết là từ vết thương của người
bên nào.
Trong nhà kho có tiếng người, nghe không biết là người
đến từ nơi nào, nhưng đạn lại tập trung bắn về phía cửa lớn. Lục Hiển Phong đưa
tay tắt đèn chân không ở trong kho, bất giác nghĩ: Có lẽ không phải là Mạnh
Hằng Phi câu kết với người ngoài để bắt bố của mình?
Trong nhà kho có một chiếc đèn đang đung đưa, nhưng không có người nào đi ra.
Những người mai phục trong sân khấu đều lấy các địa điểm gần kho làm mục tiêu,
gần kho lại không có vật gì che tầm mắt, sợ trúng đạn khiến người ta không dám
ngẩng đầu lên. Lục Hiển Phong dựa theo tiếng đạn, bắn vài phát, quay lại bỗng
phát hiện ra không thấy Mạnh Hội Đường và Hồng Bàng trốn sau lưng mình đâu nữa.
Phía bên ngoài cửa bỗng có một tiếng nổ lớn, cửa lớn
vỡ tung do áp lực khí lớn trong không khí, trong giây lát từ bốn phương tám
hướng cũng vang lên tiếng súng nổ. Áp lực trên đầu Lục Hiển Phong vừa giảm đi,
một phát đạn từ phía sau thùng dầu nổ, chưa kịp đứng dậy thì phía bên ngoài cửa
có một đám người tiến vào. Người đi phía trước không nằm ngoài dự đoán, chính
là người mình đã quen biết từ lâu, Tam Kiếm Khách.
Lục Hiển Phong vội hỏi: “Mạnh Hằng Phi đâu?”.
“Trói ở bên ngoài rồi.” Tam Kiếm Khách chỉ ra phía
sau, trong ánh lửa có một khuôn mặt quen thuộc, một đôi mắt tròn sáng như sao
mai. “Chỗ này có hai cửa ra, tôi đã cho người chặn rồi. Anh mau kiểm tra số
người đi.”
Người của Mạnh Hội Đường ngoài Khởi Tử trúng đạn chết,
mấy người còn lại chỉ bị thương nhẹ, nhưng không có Mạnh Hội Đường, anh Sáu và
Hồng Bàng ở trong đó. Võ thuật của Tam Kiếm Khách rất giỏi, dù sao thì Mạnh
Hằng Phi cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, người bên ngoài chưa kịp ra tay
thì đã bị bắt. Lục Hiển Phong tạm thời chưa muốn đi gặp Mạnh Hằng Phi, liền ở
lại trong sân đếm số người. Sau khi nghe điện thoại thì mặt của Tam Kiếm Khách
trở nên rất khó coi.
“Thế nào?” Lục Hiển Phong cũng thấy hơi căng thẳng,
“Bắt được người chưa?”.
“Trần Thiên chết rồi.” Tam Kiếm Khách đá bay một viên
gạch vỡ, chửi thầm, “Tên khốn đó lại chết vào lúc này…”
Lục Hiển Phong ngừng một lát mới nhớ ra là anh ấy đang
nói tới Trần Thiên chính là người mà mình gặp lần trước, khi cùng anh Sáu đi
lấy hàng mẫu. Trần Thiên chết rồi thì “đại ca” sau lưng hắn ta rất có khả năng
sẽ bị mất dấu vết, chẳng trách Tam Kiếm Khách lại tức giận như vậy. Nhưng nhắc
đến người này, không biết vì sao mà trong lòng Lục Hiển Phong lại cảm thấy bất
an.
“Người của Mạnh Hằng Phi đâu, trong xe à?” Lục Hiển
Phong vội hỏi anh. Tam Kiếm Khách giơ ngón tay cái ra phía sau, “Mình cho người
đưa họ về cục trước rồi. Yên tâm, mình sẽ không để cậu giáp mặt với cậu ta
đâu”.
Lục Hiển Phong gật đầu, lại nói: “Mạnh Hội Đường và
Trần Thiên vẫn chưa ra ngoài cửa phải không?”.
Tam Kiếm Khách lắc đầu, “Rất có khả năng khi Trần
Thiên ra ngoài thì gặp chuyện làm kinh động lão già này rồi. Nhưng các cửa ra
tôi đều bố trí người, không chạy thoát được đâu”. Giống như thấy được sự bất an
trong lòng anh, Tam Kiếm Khách lại nói: “Đã bao vây nhà họ Mạnh mười lăm phút
trước người ở đó đều đã bị mang về cục, hai người mà anh nói đều có”.
Hai người mà Lục Hiển Phong nói là Mạnh Vãn Đình và Tô
Cẩm, nhưng không biết sao, khi nghe thấy tin này, sự bất an trong lòng anh lại
càng lớn hơn. Khi về đến cục thì sự lo lắng của Lục Hiển Phong lên đến tột
đỉnh: Trong những người của nhà họ Mạnh ở đấy không thấy Mạnh Vãn Đình và Tô
Cẩm đâu. Hai người xuất hiện với tên này là hai giúp việc của nhà họ mạnh.
Bên kia tấm kính, Mạnh Hằng Phi vẫn có dáng vẻ của một
con thỏ ngoan ngoãn, khi Tam Kiếm Khách lớn tiếng gọi cậu ta, thậm chí mắt cậu
ta còn đỏ hoe, nhưng những vấn đề mà Tam Kiếm Khách đưa ra lại bị cậu ta khéo
léo chối bỏ vô cùng điệu nghệ, không lấy được một câu trả lời chắc chắn nào.
Xét về một góc độ nào đó, tên tiểu tử này còn khó đối
phó hơn cả bố cậu ta. Lục Hiển Phong chau mày, không nén được thở dài. Có vẻ
như lấy tin tức của Mạnh Hội Đường và Mạnh Vãn Đình từ cậu ta là không thể.
Trong nhà kho đã phát hiện ra được hai lối thoát ra
ngoài. Xem ra, Trần Thiên dường như đã sớm quyết định phải trừ khử Mạnh Hội
Đường. Nhưng cả đêm đã trôi qua mà không tìm thấy tung tích của Mạnh Hội Đường,
giống như là họ biến mất ở dưới lòng đất rồi. So sánh mà nói, sự biến mất của
Mạnh Vẫn Đình còn dễ hiểu: Trong thư phòng của Mạnh Hội Đường có một cửa ngách
đi thẳng xuống phòng ngầm dưới đất, phòng này có hai lối thoát ra ngoài, trong
đó một cửa có dấu hiệu đã được mở. Sau cửa có một lối đi nhỏ, chỗ thoát ra là
một cửa hàng bình thường không xa chợ nông sản. Cửa hàng vốn dĩ là bán gạo và
lương thực, chủ cửa hàng do hết hạn thuê nên đã mang hàng đi trước đó một tuần
rồi. Dù sao sự việc cũng xảy ra vào ban đêm nên không ai để ý có người ra vào.
Lục Hiển Phong vội đến xem, cửa của cửa hàng vẫn được
đóng một cánh. Bên trong phòng trống không, trong góc phòng vẫn còn có một túi
bột. Trên nền nhà không có người quét dọn từ lâu, không có cách nào để phân
biệt dấu chân. Không còn bất kỳ dấu vết nào để tìm ra lối đi hay cửa bí mật.
Bên ngoài cửa… qua một trận mưa, dấu tích nào còn để lại thì cũng không nhìn ra
được nữa.
Lục Hiển Phong đứng trên bậc thềm, nhìn các dấu chân
trên đường thất thần. Mới vài giờ trước đây, Tô Cẩm còn men theo con đường này
rời khỏi đây, nói cho cùng thì mình đã làm liên lụy tới cô ấy.
Nhân viên dưới quyền của Tam Kiếm Khách chạy lại, chỉ
vào trong quyển sổ ghi chép, “Anh Lục, sáng nay hàng điểm tâm ở cửa chợ có
người nhìn thấy một chiếc xe, vào lúc bốn giờ sáng”.
Hàng điểm tâm nằm ở cửa chợ, cửa hàng không to, có hai
cửa mở, một cửa ở gần đường, cửa sau của bếp trực tiếp thông ra chợ. Chủ cửa
hàng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cơ thể béo phì nhưng đôi
mắt lại rất có hồn.
“Chúng tôi bán đồ ăn sáng, nên khoảng hơn ba giờ là
phải dậy để làm bánh bao.” Chủ cửa hàng chỉ ra bếp ở phía sau, “Khi đó, trong
cửa hàng ngoài tôi ra còn có một người làm công nữa”.
Lục Hiển Phong nhìn sang người bên cạnh gật gật đầu
rồi quay lại hỏi chủ cửa hàng: “Chị nhìn thấy hai người đó vào lúc nào?”.
Chủ hàng nhớ lại, “Lúc đó vẫn còn mưa, ánh sáng cũng
không rõ lắm. Chỉ có thể nhìn thấy là hai cô gái trẻ, người này đỡ người kia,
chạy ra từ trong chợ. Bởi vì lúc đó trong chợ không có ai nên tôi mới để ý.”
Nói xong lại chỉ ra trước mặt cửa hàng, “Ở bên kia, có đỗ một chiếc xe nhỏ, hai
người đó lên xe rồi lái đi”.
Lục Hiển Phong hỏi: “Xe như thế nào?”.
“Xe con, là loại…” Chủ hàng chau mày, ngập ngừng không
biết nói thế nào. Người làm công bên cạnh nói xen vào, “Là xe Santana, màu xám
bạc, đi theo đường phía nam”.
“Có nhìn rõ biển số xe không?”
Người làm công suy nghĩ, “Hai con số cuối là 55, còn
lại tôi không nhớ được nữa”.
Lục Hiển Phong ngay lập tức gọi điện cho Tam Kiếm
Khách: “Dốc toàn bộ lực lượng tìm một chiếc xe Santana màu xám bạc, hai con số
cuối cùng trên biển số xe là 55, đi từ cửa phía đông của chợ hướng về phía
nam”.