Từ xa trong gió vọng lại vài tiếng chuông, Tô Cẩm mơ
hồ nghĩ đến công viên gần đây, ở đó có một chiếc đồng hồ khổng lồ được gọi là
“viên ngọc của thành phố”, đây có thể coi là một địa điểm nổi tiếng của thành
phố T. Ngày công viên mở cửa, cô kéo Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn đến đó xem,
ba người cùng ăn kem giữa đám đông, Lâm Chi Chi còn bốc thăm được phần thưởng
là một chú gấu bông cao bằng nửa thân người.
Tô Cẩm cay cay mũi, lặng lẽ khoác tay Lục Hiển Phong,
“Tay anh… lại cho tôi mượn một chút”.
Lục Hiển Phong không nói gì, cô bám lấy tay anh giống
như người sắp chết đuối bám vào mảnh gỗ duy nhất.
Anh cho rằng là cô muốn khóc, nhưng đi một đoạn cô vẫn
chỉ cúi đầu, lòng nặng nề nhưng không hề khóc.
“Muốn khóc à?” Cuối cùng anh không nhịn được, đưa tay
ra vuốt tóc cô, “Vừa rồi em muốn nói gì?”
Tô Cẩm lắc đầu.
Cô thực sự không hiểu, rõ ràng năm ngoái mọi người đều
rất ổn, vì sao chỉ trong vòng hai ba tháng, tất cả mọi thứ đều đảo ngược. Ngạc
Lâm trở thành vị hôn phu của người khác, Chi Chi mất tích, Tiểu Ngôn băng bó
khắp người nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.
Nguyên do của tất cả mọi việc là ngày lễ Tình nhân đen
đủi đó sao? Tô Cẩm tự hỏi mình, ngày lễ Tình nhân năm nay rốt cuộc đã bị lão
phù thủy độc áo nào nguyền rủa?
“Đừng nghĩ nhiều thế”, Lục Hiển Phong quay người sang,
vuốt tóc cô, “Vẫn chưa ăn tối, em có đói không?”
Tô Cẩm ảo não lắc đầu, “Không muốn ăn”.
Lục Hiển Phong thở dài, “Tôi thật là không may. Không
dễ gì mà có người mời ăn, kết quả là vẫn chưa được ăn gì, lại bị nhỡ. Em đã nói
là mời rồi, không được nuốt lời đâu nhé”.
Tô Cẩm thở dài, “Để sau rồi tính, tôi nợ anh”.
“Nợ à?” Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, giả vờ nghiêm
trọng, “Thế thì phải tính cả lãi đấy”.
Tô Cẩm không nhịn được cười, “Được rồi, được rồi,
không sao cả”.
Lục Hiển Phong dừng bước, “Thật sự không sao chứ?”
Tô Cẩm cúi mặt xuống, sắc mặt sầu não. “Tôi thấy khó
mà chịu nổi, việc của tôi, việc của bạn tôi, dường như chỉ qua ngày lễ Tình
nhân mà đảo lộn. Anh có biết cảm giác đó không? Giống như là mọi điều tốt đẹp
của cuộc sống đã hưởng hết rồi, chỉ còn lại những chuyện không hay mà thôi”.
Lục Hiển Phong quay lại, châm cho mình một điếu thuốc.
Vì đang ngậm thuốc nên giọng nói hơi ồm và trầm, trước đây cô chưa nghe thấy
bao giờ. “Tôi biết, nhưng bao giờ hết đen đủi thì vận lại thay đổi thôi. Không
phải có câu: hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai sao? Em cần tin tưởng vào quy luật
cuộc sống mà ông cha chúng ta đã đúc kết lại”. Giọng của anh ấy không giống như
đang an ủi người khác mà là tự nhắc nhở mình. “Chúng ta phải tin tưởng. Tô Tô,
nhất định phải tin tưởng, nếu không làm sao có thể sống qua những ngày này
được?”
Người có ngốc nghếch cũng cảm nhận được sự thương cảm
trong lời nói của anh ấy. Lúc Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn sang thì Lục Hiển Phong đã
lấy lại được vẻ thờ vốn có, nhún vai rồi chuyển chủ đề. “Tôi nói vậy nghĩa là
cho dù không muốn ăn thì cũng phải ăn gì đó chứ? Trong tủ lạnh có còn gì
không?”
Những nghi hoặc trong đầu Tô Cẩm quả nhiên đã bị anh
ấy làm cho lu mờ. Tô Cẩm giơ ngón tay đếm. “Hai túi sữa chua, một túi trứng
cuốn, một túi cà phê và một quả táo…”
Lục Hiển Phong thở dài. “Được rồi, hay là tôi nấu một
ít mỳ?”
“Được”. Tô Cẩm đáp rất dứt khoát, ngước mắt nhìn vẻ
mặt như đang cười của Lục Hiển Phong, thấy hơi xấu hổ. “Thế… để tôi làm cho
nhé”.
Lục Hiển Phong nhìn cô vẻ không vui. “Không cần”.
“Thế tôi làm gì?” Tô Cẩm thật sự cảm thấy ngại ngần,
“Tôi chiếm phòng nhà anh, ngủ trên giường của anh, ăn gạo nhà anh, lại còn
khiến anh vất vả vì tôi, cứ như thế này… thì thật là ức hiếp người khác”.
Lục Hiển Phong vừa rít một hơi thuốc, nghe thấy câu
“ức hiếp người khác” của cô thì không thể nhịn được cười, kết quả là bị sặc
thuốc lá, ho sặc sụa, không đứng thẳng người lên được.
Tô Cẩm không kịp nghĩ gì, vội vàng chạy đến vỗ lưng
giúp anh, vừa vỗ vừa than phiền: “Xem đấy, xem đấy, người ta vẫn nói hút thuốc
không tốt mà…”.
Lục Hiển Phong vừa ho vừa quay đầu nhìn cô. Ánh đèn
đường chiếu xuống khiến cho khuôn mặt cô ấy như được mạ một lớp ánh sáng, đường
nét khuôn mặt rất mềm mại. Nhìn từ trên xuống, có thể nhìn thấy rõ hai hàng
lông mi dài và dày, rung rung như cánh bướm đang đậu lại.
Ngón tay không kiềm chế được, Lục Hiển Phong đưa tay
khẽ vuốt hàng lông mi của cô. Từng sợi lông mi dài trượt trên đầu ngón tay, mềm
mại, có cảm giác như chạm vào sâu trong trái tim anh.
Tô Cẩm thấy vướng, ngại ngùng muốn tránh sang bên.
Nhưng khi ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của anh. Đôi mắt đó sáng bừng
như một dòng sông lung linh giữa trời đêm.
Đột nhiên, Tô Cẩm cảm thấy người đi đường, màn đêm
trên đỉnh đầu, ánh sáng đèn đường như bị một đôi bàn tay vô hình nào đó vò
thành một nắm mơ hồ, chỉ còn lại một đôi mắt.
Ánh mắt của một người vì sao lại có thể chứa đựng
nhiều ánh sáng và bóng tối như vậy? Vừa lung linh, vừa u ám. Sự giao thoa giữa
bình minh và bóng đêm hiện lên trong đôi mắt của anh, chút dục vọng vừa lóe lên
đã bị dập tắt, chỉ còn lại vẻ trống trải giống như người già mệt mỏi sau chặng
đường dài.
“Đi thôi”. Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, giọng nói có
chút mệt mỏi. “Muộn quá rồi”.
Tô Cẩm nhìn anh quay người bước ra đường bắt xe, bóng
dáng cao lớn ấy khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ. Trong giây lát, cảm
giác hoảng hốt bị thay thế bởi sự hoang mang, bối rối.
Phút giây vừa qua, giữa anh và cô dường như có chuyện
gì đó, nhưng… rõ ràng là không có chuyện gì. Có những thay đổi mà cô không kịp
nắm bắt.
Có đôi chút lo sợ khiến cho người ta không biết phải
làm thế nào.
Suốt quãng đường về khu Cẩm Hoa, hai người đều im
lặng, vừa vào nhà Lục Hiển Phong vội vàng chạy vào trong bếp, không nhìn cô lần
nào. Nhưng anh chau mày, có vẻ đang rất bực bội. Đó là kiểu bực bội… không biết
trút giận lên ai.
Tô Cẩm đứng ở cửa nhìn anh, trong lòng thấy bất lực vì
không thể nói thành lời. Rõ ràng trước đó hai người còn cười nói, cuối cùng
không hiểu là xảy ra chuyện gì?
Cô biết lúc này mình không nên xuất hiện trước mặt
anh, nhưng phòng rộng thế này, không biết trốn đi đâu được. Tô Cẩm thay dép,
nghĩ đi nghĩ lại, hay là vào phòng vệ sinh.
Thứ chất lỏng màu xanh trong lòng bàn tay dần biến
thành một đám bọt trắng tinh, những ngón tay gầy được bao quanh bởi bọt li ti,
cô có thể nhìn thấy những vết chai, cứng và hơi nhô lên.
Những người làm việc ở công trường, trên tay đều có
vết chai. Bởi vì hàng ngày phải cầm dụng cụ, phải leo thang. Ngay cả mùa đông,
cô cũng không dám đeo găng tay bởi sợ nắm không chắc.
Ngạc Lâm đã từng nói tay cô không giống tay của một
người phụ nữ. Mỗi lần anh nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy có một chút tự ti
mặc dù cô chưa bao giờ thể hiện ra.
Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Vẫn là khuôn mặt giản dị, không khó coi, cũng không
xinh đẹp. Các nét trên mặt bình thường, ngay cả làn da cũng tái xanh. Chỉ có
mím môi quá lâu nên môi hơi đỏ, dưới ánh đèn có vẻ có sức sống.
Đỏ như hoa hồng.
Tô Cẩm xoa mạnh hai tay mình, ngón tay bị chà xát đến
phát đau nhưng vẫn không thể chống lại được cảm giác thất bại. Một chút thương
xót, một chút không cam tâm, hoàn toàn không hiểu cảm xúc phức tạp này từ đâu
đến.
Tô Cẩm rửa sạch bọt trên tay, nhìn vào gương, tát vào
má mình, khẽ mắng: “Cô gái ngốc nghếch này có thể làm cho mình bình tĩnh hơn
không?”
Khuôn mặt trong gương vì tức giận mà trở nên sống
động. Tô Cẩm nhìn đôi mắt tròn to trong gương, thở dài, áp trán lên mặt gương
lạnh ngắt, than thở: “Chi Chi mất tích rồi, Tiểu Ngôn đang nằm trong bệnh viện,
vẫn còn một đứa trẻ trong cô nhi viện… thế mà mình không hiểu là đang xảy ra
chuyện gì…”
Những ngày này đã hỗn loạn lắm rồi, cuối cùng mình lại
băn khoăn những vấn đề gì.
“Tô Tô?” Tiếng Lục Hiển Phong từ phòng ăn vọng lại,
bình thản và trầm tĩnh, đúng ngữ điệu thờ ơ vốn có của anh. “Đã xong chưa? Ăn
cơm thôi”.
Tô Cẩm buồn rầu đáp, gò má vẫn chạm vào gương.
Cô bất giác lại thở dài một tiếng. Được rồi, gần đây
xảy ra khá nhiều chuyện mà mình lại không giỏi giải quyết những vấn đề bột phát
như vậy, thỉnh thoảng lại mắc chứng mất bình tĩnh… đấy chỉ là phản ứng bình
thường.
Từ phòng vệ sinh bước ra, cô thấy trên bàn ăn đã bày
rất nhiều món ăn. Dưa chuột, giá đỗ, măng, ở giữa là một bát mayonaise thơm
nức.
Lục Hiển Phong bưng bát mỳ từ trong bếp bước ra, nhìn
thấy vẻ ngạc nhiên của cô thì mím miệng cười. “Thế nào, đã muốn ăn chưa?”
Tô Cẩm nghĩ: “Người đàn ông này… đúng là một đầu bếp
cừ khôi”.
“Còn có việc gì anh không thể làm không?” Tô Cẩm đỡ
bát mỳ từ tay anh, thấy chán chường.
Mặt mày Lục Hiển Phong đột nhiên trầm tư.
Tô Cẩm nhẹ nhàng uống một ngụm nước. Anh chàng này
không định trả lời là sinh em bé chứ? Nếu mà nói như thế thì thật là quá… quá…
Lục Hiển Phong trầm tư giây lát, ánh mắt bắt đầu di
chuyển. “E rằng… là không có”.
Tô Cẩm rất muốn tiến lên bên anh, vừa xoa đầu anh vừa
trêu: Thế anh sinh em bé cho tôi xem nào.
Lục Hiển Phong nhìn nét mặt khó hiểu của Tô Cẩm, gật
đầu, ánh mắt rất trầm tĩnh, kết luận: “Ừm, thực sự là không có. Tô Tô, cô phải
thừa nhận, giữa người này và người kia có sự khác biệt”.
Tô Cẩm nheo mắt. “Anh còn có thể khoác lác hơn nữa
không?”
“Tuyệt đối có thể”. Lục Hiển Phong cầm đĩa măng, trút
một nửa vào bát của cô, nói: “Ăn trước đã, không ăn no bụng thì làm sao có thể
ba hoa tiếp được. Đợi tôi ăn no rồi khoác lác tiếp cho em xem”.
Tô Cẩm cầm đũa gắp măng. “Đủ rồi, vì sao anh lại biết
tôi thích ăn món này”.
Lục Hiển Phong nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý. “Em nói xem,
nếu một người uống rượu say, nôn ra toàn măng là măng… thì liệu cô ấy có thích
ăn măng không?”
Tô Cẩm chau mày tỏ vẻ chán ghét. “Anh lấy ví dụ gì mà
kỳ cục thế? Chúng ta đang ăn mà”.
Lục Hiển Phong cười ha ha, vội vàng chuyển chủ đề.
“Ngày mai em thi à? Sau khi thi, ở lại đợi kết quả hay đi làm dự án luôn?”
Tô Cẩm cắn đũa nghĩ ngợi. “Tôi định đi làm dự án luôn,
hai tuần qua đã tồn đọng rất nhiều việc rồi. Bây giờ sư phụ của tôi không đi
làm, công việc lẽ ra là của hai nhân viên kỹ thuật giờ chỉ trông đợi vào một
mình tôi. Nói rồi, Tô Cẩm không nén được tiếng thở dài.
“Không sao”, Lục Hiển Phong an ủi cô. “Tiểu Ngôn đã có
y tá chăm sóc rồi, thêm vào đó còn có tôi nữa. Em xem với trình độ nấu ăn của
tôi, cô ấy muốn ăn món gì, tôi cũng có thể nấu được. Em có làm được không?”
Mặc dù lời anh ta nói rất có lý, Tô Cẩm vẫn cảm thấy
gò mà của mình hơi đỏ. “Anh so tài nấu nướng thì có ý nghĩa gì? Tiếp theo liệu
có định so sánh ai xinh đẹp hơn không?”
“Sao có thể thế được?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên.
“Điều này không cần so sánh. Tô Tô… lẽ nào nhà tôi không có gương? Cô soi gương
rồi nhìn tôi xem… Nói thật, điều này có cần phải so sánh không?”
“Lục, Hiển, Phong!” Tô Cẩm tức giận.
“Ôi”. Lục Hiển Phong trả lời dứt khoát, cắn đũa, ánh
mắt rất hiền lành.
Tô Cẩm trợn mắt nhìn anh, vẫn là mình thua.
Lục Hiển Phong cũng cười, ánh mắt trở nên dịu dàng,
lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Mấy buổi học gần đây Tô Cẩm đều không đến được, gần
lúc thi mới học. Mặc dù không phải là kỳ thi quá quan trọng nhưng nếu không qua
thì thật là mất mặt.
Lục Hiển Phong vẫn ngồi trong phòng khách đọc báo, bên
cạnh là một tách trà nóng, đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng. Mặc dù lúc
ăn, anh đã nói là mình có thể ở tạm một phòng khác vài ngày, nhưng đến lúc này
Tô Cẩm mới cảm thấy thế thì có vẻ như… hai người lại qua đêm ở cùng một tầng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong căn nhà rộng có
thêm một người, lại là người đã nhiều lần giúp mình giải vây thì cũng cảm thấy
yên tâm hơn.
Vấn đề là… vì sao anh ấy lại phải làm như thế này?
Liệu có phải là vì nhìn thấy tình trạng của Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường trong bệnh
viện mà anh lo lắng cho sự an toàn của cô.
Tô Cẩm vội vàng lắc đầu, nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ
này trong đầu. Làm người không nên như vậy, cô và anh ấy không họ hàng thân
thích, vấn đề an toàn của cô có liên quan gì tới anh. Huống hồ anh ấy cũng đã
từng nói, anh ấy không phải là người thường xuyên động lòng trước người khác…
Đang mải suy nghĩ lung tung, cô thấy điện thoại đặt
cạnh tay anh tự nhiên reo lên.
Lục Hiển Phong nhận điện thoại rất nhanh, rồi quay
người đi ra ban công. Một tư thái rất cẩn thận, dường như mỗi bước đi đều đang
chuẩn bị đón nhận một tin bất ngờ nào đó.
Cho đến khi cửa ban công khép lại, Tô Cẩm mới nhớ ra
chuông điện thoại của anh chính là bài hát cũ của Lý Kiến có tên Quay về.
Cô vẫn nhớ lời bài hát đó có đoạn:
Tôi biết không phải tất cả các loài chim đều bay đi
Khi mùa hạ qua
Vẫn còn hoa tươi chưa nở…
Khi gió xuân về trên đồi
Vẫn cảm thấy lạnh lẽo
Nhưng không thể nào ngăn được quay về phía ấm áp…
Tô Cẩm nhớ được mấy câu, đột nhiên cảm thấy đây là bài
hát rất buồn.
Lục Hiển Phong là người rất thoải mái, sao lại chọn
bài hát như vậy làm nhạc chuông? Một ngày ít ra cũng phải nghe hơn chục lần…
trong lòng lẽ nào không buồn phiền thêm?
Nhưng cô xua sự nghi ngờ này ra khỏi đầu rất nhanh.
Cho đến vài ngày sau, khi nghe lại âm điệu quen thuộc đó trên bàn ăn, Tô Cẩm
mới nhớ lại vấn đề này.
“Vì sao?” Tô Cẩm cắn đũa hỏi anh. “Âm điệu vừa đau
thương vừa trong sáng như vậy thực là không phù hợp với con người anh”.
Lục Hiển Phong lơ đãng liếc nhìn cô. “Bởi vì lời bài
hát rất hay, đặc biệt là nửa cuối”.
“Ồ?” Tô Cẩm nghi hoặc chớp mắt, ăn cơm xong vội lên
mạng tìm nửa lời cuối của bài hát mà cô đã quên mất.
… Tôi biết không phải cứ
gieo trồng là có thu hoạch
Khi nước mắt khô
Sinh mệnh vẫn yếu ớt như vậy
Đau thương của tôi và em
Giống như sao băng
Sáng rực bay qua
Điểm đốm lửa đẹp cho đêm đen…
Thế này… không phải là đau thương hơn cả nửa đầu bài
hát sao?
Tô Cẩm càng nghi hoặc. Lẽ nào bởi mùa xuân sắp đến, cố
vấn Lục hít phải loại virus nào đó trong không khí nên trong lòng cảm thấy đau
thương, chuẩn bị hóa thân thành nghệ sỹ rồi. Không phải thế chứ?
Nghệ sỹ Lục Hiển Phong đứng trong bóng tối, giơ điện
thoại lên, đang nhắn tin trả lời. “Vỏ lạc rất khít, không dễ cắt. Mình nghi ngờ
vấn đề xuất phát từ lớp màng mỏng. Có cần cắt không?”
Tin nhắn gửi đi, màn hình dần dần tối đen.
Lục Hiển Phong rít một hơi thuốc, hai tay vịn lên lan
can ngoài ban công, yên lặng hít thở không khí đêm xuân.
Với nhiệt độ như thế này, không cần mặc áo jacket dày,
tiết trời đầu xuân chỉ hơi se lạnh. Một thời gian nữa thôi, hoa sẽ nở…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa… một mùa xuân nữa lại
đến…
Lục Hiển Phong nhắm mắt lại, nghiêng đầu tránh khói
thuốc đang bay lên.
Anh luôn cho rằng mình không phải là người nghiện
thuốc, cho dù mỗi ngày anh hút một, hai bao, cũng chỉ là để giải tỏa áp lực
trong lòng, vì thế sẵn gì thì hút đấy. Loại thuốc hôm nay anh hút là Bạch Sa
lấy ở chỗ trợ lý, dù sao thuốc nào vào miệng anh cũng đều có vị như nhau cả
thôi, cho dù đó là thuốc Hademen hai tệ rưỡi một hộp hay Nam Kinh một trăm năm
mươi tệ một hộp. Đương nhiên, loại thuốc đắt tiền hầu hết là anh lấy ở chỗ tổng
giám đốc.
Thật sự là khác biệt không lớn, anh nghĩ vậy.
Kỳ thực, sự khác biệt giữa người với người cũng không
lớn. Cơ thể cấu tạo cũng giống nhau, tổ chức cơ giống nhau, thậm chí đa số hành
vi cũng giống nhau…
Nhưng giống như xương thịt giống nhau nhưng lại có
hành động khác nhau, cấu tạo não giống nhau nhưng suy nghĩ lại khác nhau, muôn
hình vạn trạng – đó là sự khác biệt không thể cảm nhận được bằng mắt thường,
bởi vì vô hình nên rất nhỏ bé.
Bởi vì vô hình… nên rất lớn. Phẩm cách của con người
cũng khác nhau. Có người xấu, có người tốt, còn hầu hết là không tốt cũng không
xấu.
Lục Hiển Phong dụi điếu thuốc lên lan can, mơ hồ nghĩ,
hình như Hình Nguyên đã từng nói câu này.
Nói lúc nào?
Điện thoại trong lòng bàn tay anh lại kêu hai tiếng,
anh ngừng suy nghĩ rất nhanh.
Vẫn là tin nhắn, chỉ có một câu đơn giản: “Cậu xác
định xem lớp màng mỏng có làm đen nhân không? Tiền tiêu có đủ không?”
Lục Hiển Phong mím môi, yên lặng nhắn lại. “Không đủ
tiền tiêu, hoàn toàn không thể ra tay. Mình sẽ tiếp tục kiếm”.
Lần này, tin trả lời đến ngay. “Kiếm tiền phải có giới
hạn, con người mới quan trọng”.
Lục Hiển Phong mỉm cười, ấn nhanh chữ: “Hiểu”.
Có lẽ bởi câu cuối cùng vô cùng quan trọng, Lục Hiển
Phong cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.
Trước khi câu đố được giải đáp, không có tin xấu… Như
vậy đã là một tin tốt rồi.
Quay người lại, cách một lớp cửa kính, anh nhìn thấy
Tô Cẩm đang đi dép lông, bước ra từ phòng vệ sinh.
Đầu cô quấn một lớp khăn lông dày, trên má vẫn còn
đọng hơi nước, hồng hồng như trái táo chín đỏ. Khi đi ra phòng khách, có ngó
đầu qua ban công. Anh biết góc mình đứng nhìn từ phòng khách ra không rõ, thế
là bất giác nghĩ ra ý định nhìn trộm cô trong bóng tối.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm chau lại, có chút thất vọng,
bước đến của phòng mình rồi, không cam tâm quay đầu lại nhìn một lượt.
Đôi mắt trong vắt.
Lục Hiển Phong thở nhẹ, chợt có một cảm giác kỳ lạ. Tất
cả những gì trước mắt đều rất mới mẻ, sống động, nhưng lại không thể chạm vào
được, sự ấm áp trên khuôn mặt cô cũng ngày càng chân thực. Cảm giác đó… mãi mãi
không phân biệt được là khát vọng nhiều hơn hay mất mát nhiều hơn.
Đứa trẻ này, cuộc sống của cô rất đơn giản: đi làm rồi
về nhà, hưởng những kỹ nghỉ do nhà nước quy định, khi không đi làm thì có thể
ngủ nướng, lúc tỉnh thì đi bất cứ đâu cô muốn.
Đơn giản như vậy, có thể sống một cuộc sống đơn giản
như vậy thì thật là tốt.
Trong hai ngày thi, Tô Cẩm luôn là người nộp bài đầu
tiên rồi nhanh như gió đi ra khỏi trường thi. Không phải là cô cảm thấy cuộc
thi này quá dễ dàng, mà là… trong lòng cô quá bối rối, không thể ngồi yên một
chỗ được.
Tô Cẩm nộp bài rồi khoác ba lô Snoopy, vội vàng bước
ra khỏi tòa nhà của Hải Công. Vẫn chưa kịp nhảy từ bậc thang xuống, cô đã nhìn
thấy chiếc xe Zeep việt dã màu trắng sữa nằm ngoài cửa lớn. Cửa kính bên tay
lái đã hạ xuống, bóng người đen trong xe vẫy tay với cô từ xa.
Tô Cẩm thở gấp, chạy ra sân của Hải Công, chưa chạy
đến xe đã hỏi: “Thế nào rồi? Tiểu Ngôn tỉnh thật rồi à?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, nhưng…” Lục Hiển Phong đang ngậm
một điếu thuốc, ánh mắt nheo lại một cách khó hiểu. “Cô ấy và Lâm Cường giống
hệt nhau, đều chẳng có tý ấn tượng nào về việc xảy ra tối hôm đó. Cô ấy nằm
trên giường rất đáng thương, ôm đầu rồi hoảng hốt hỏi tôi: Có phải là do tôi
uống rượu say nên đánh nhau với ai à?”
Tô Cẩm trợn mắt nhìn anh. “Cô ấy như vậy thật sao?”
Lục Hiển Phong mở cửa xe, cầm ba lô của cô đặt ra ghế
ngồi phía sau. “Tôi cảm thấy mấu chốt của vấn đền này là người đưa họ đến bệnh
viện rất đáng nghi. Nếu… tôi nói là nếu thôi, hai người họ bị thôi miên đến mức
quên mất một số việc, thì người đưa họ vào bệnh viện mà không để lại tên, rất
có thể chính là kẻ ra tay. Em đừng hỏi tôi vì sao, hiện nay tôi chỉ có thể đoán
bởi công an đang điều tra, việc của Lâm Chi Chi đã được chú ý quá nhiều trong
thời gian gần đây, họ không muốn chi tiết này làm kinh động mọi người”.
Mặt Tô Cẩm biến sắc. “Thế nghĩa là có khả năng hai
người bọn họ đã nhìn thấy gì đó?”
“Có khả năng”. Lục Hiển Phong gật đầu. “Nếu thực sự
như vậy, người đó có thể đang quan sát trong bóng tôi. Nếu để cho hắn biết
chúng ta nghi ngờ về bệnh tình của hai người này thì e rằng lại có chuyện. Vì
thế, Tô Tô, em phải kiên nhẫn một chút, không được làm gì trước khi họ xuất
viện, cứ đóng vai bạn thân của người bệnh là được rồi, hiểu không?”
Tô Cẩm không nói gì, lòng dạ rối bời.
“Thêm nữa, bây giờ họ vẫn là bệnh nhân, em muốn hỏi rõ
chân tướng sự việc, làm sao có thể được. Đóng vai nữ anh hùng đơn thương độc
mã, sau đó tự gây rắc rối cho mình sao?” Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, ánh mắt
có vẻ không biết làm gì hơn. “Em không nhận thấy bây giờ đã đủ đau đầu rồi
sao?”
Tô Cẩm buồn bã thu mình trên ghế. “Tôi cũng không
muốn, nhưng muộn nhất ngày kia tôi phải về làm dự án rồi, họ đều như vậy, liệu
tôi có thể yên tâm được không? Anh xem, miệng tôi nổi nhiệt rồi”.
Lục Hiển Phong nhìn cô, bất lực lắc đầu. “Cắt, cô ăn
nhiều thịt quá rồi”.
Tô Cẩm nhìn anh vẻ tức giận. “Rõ ràng là anh ăn nhiều
hơn tôi”.
Lục Hiển Phong cười lớn. “Vì thế mới nói giữa người và
người có sự khác nhau”.
Tô Cẩm lại trợn mắt nhìn anh, nhưng môi cô bất giác
trở nên mềm mại hơn.
Nụ cười của người đàn ông này cũng không gian ngoài
cửa, trong giây lát thật rực rỡ, đẹp như ánh sáng cầu vồng.
Tô Cẩm hoảng hốt nghĩ, người này vẫn… không thể cười
nhiều.
“Đợi một lát tôi đưa em đến đường Bắc Kinh gặp một
người”. Lục Hiển Phong cười rồi không nói sang chuyện khác: “Vạn nhất… gì nhỉ,
tôi chỉ nói thôi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì với tôi, không thể lo lắng vấn đề
này nữa, sau khi họ ra viện, tốt nhất là em nên đưa họ đi kiểm tra. Nếu chỉ là
quên một số chuyện còn may, sợ rằng não của họ cũng bị tổn thương. Người này là
bạn của tôi, là người đáng tin cậy”.
Tô Cẩm ngạc nhiên. “Vậy là có ý gì?”
Lục Hiển Phong quặt xe rất điệu nghệ, không quay đầu
lại nói: “Cô bé hỏi quá nhiều làm gì? Em nói xem tôi đẹp trai như thế này, cứ
tan làm là đi hẹn hò, giao tiếp xã hội. Tôi không phải là vú nuôi của em, từ sáng
đến tối suốt ngày lo cho em được, sao có thể thế được?”
Anh ấy không nhìn mình.
Tô Cẩm cắn môi nghĩ: Anh ấy cố tình nói chuyện này
trong khi lái xe. Như thế này thì không cần phải nhìn vào mắt mình mà mình thì
không thể đoán được anh ấy đang nói thật hay nói dối.
Nhưng, nếu anh có ý định giấu cô thì cô tuyệt đối
không thể nhận ra bất kỳ điều gì trong đôi mắt yêu ma của anh, hà tất anh phải
mất công như vậy?
Lòng dạ Tô Cẩm rối như tơ vò, lúc thì cảm thấy anh
đang nói thật, lúc lại cảm thấy chỉ là nói đùa mà thôi. Trong đầu tự nhiên lại
nhớ đến câu nói của anh hôm đó: “Đợi qua đợt này, nếu tôi vẫn sống trở về…”
Sống trở về… Sống trở về… Sống trở về…
Rốt cục Lục Hiển Phong muốn làm gì?