mị lực độc đáo của Nhan Ôn, cô không phải đang thử đồ, mà cô đang tự biến mình thành người trong vở kịch.
“Thật hoàn mỹ quá đi!”
Nhan Ôn nghiêng người nhìn Giang Tùy An, ánh mắt lan tỏa tình cảm mong chờ của cô, Giang Tùy An mỉm cười gật đầu: “Rất đẹp...
Vẻ đẹp đó chẳng những là sắc đẹp của Nhan Ôn, mà cũng là sắc đẹp của vai diễn.
“Chủ tịch Giang, anh thật sự không cần phải do dự nữa, nữ chính của bộ phim do anh sáng tác chỉ thuộc về cô ấy mà thôi!”
Nghe Shellyneo nói như vậy, Nhan Ôn liền hiểu ra ý của bà, nhưng nội tâm lại có một phen do dự, cô không biết bản thân có thể diễn dịch thành nhân vật mà Giang Tùy An mong muốn không.
Giang Tùy An không lên tiếng, anh không muốn gây quá nhiều sức ép cho Nhan Ôn, tuy anh tin tưởng thực lực của cô hơn bất kỳ ai.
Để ý đến sự im lặng của Giang Tùy An, Nhan Ôn chớp mắt: “Anh cảm thấy em phù hợp không?”
“Có lẽ... Bởi vì em là người hiểu rõ thứ anh muốn biểu đạt hơn ai hết, quyển kịch bản đó em cũng đã xem những trăm lần rồi.” Sự mong chờ của Giang Tùy An đối với bộ phim đó vượt xa bất kỳ một bộ phim nào trong quá khứ, khi anh ngắm nhìn Nhan Ôn, đáy mắt đang bùng cháy ngọn lửa kích động và hưng phấn, thế nhưng, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thân là người quản lý của Nhan Ôn cần phải suy tính đến nhiều nhân tố khác.
Lúc Nhan Ôn và Giang Tùy An giao lưu bằng ánh mắt, đột nhiên sáng tỏ những lời anh vẫn chưa nói hết.
Nhan Ôn nói với Shellyneo rằng: “Tôi đi thay y phục, sau đó chúng ta cùng thảo luận đôi chút về kịch bản.
Cô đang chỉ bộ phim trước mắt chuẩn bị bấm máy, chứ không phải bộ phim “Mảnh vụn hồi ức do đạo diễn Bieber đảm nhận.
“Chủ tịch Giang, anh là một thương nhân rất có tầm nhìn, chắc anh biết Nhan Ôn là một nữ diễn viên vô cùng hiếm có, cô ấy nhất định sẽ khiến bộ phim của anh tỏa sáng rạng ngời.
Giang Tùy An rất hiểu rõ về điều này.
Anh mỉm cười nói rằng: “Gần đây công việc của Nhan Ôn đã sắp xếp rất dày đặc, tạm thời chỉ sắp xếp như vậy trước thôi.”
Shellyneo nhún vai, bà cảm thấy Giang Tùy An có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất.
Bởi vì tốc độ Nhan Ôn hòa nhập vào vai diễn rất nhanh, trưa hôm đó đã hoàn thành hai đoạn quay, biểu hiện của Nhan Ôn đủ đầy, nhận được sự thừa nhận đồng nhất của các phó đạo diễn trong đoàn phim.
“Cô ấy đích thật là một vị diễn viên xuất sắc hiếm có.” Shellyneo lại một lần nữa khen ngợi.
“Hiện giờ thứ cô ấy cần là một bộ phim thương mại lớn có thể giúp cô ấy tiến lên ảnh đàn quốc tế, chứ không phải phim tình cảm, cô ấy có con đường ước mơ của riêng mình, nếu để cô ấy vì tôi tham gia phim 'Mảnh vụn hồi ức, có thể sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc nhận kịch bản vào năm sau.”
“Tôi sẽ không dùng con đường ngôi sao của cô ấy để cá cược.”
“Anh thật sự suy nghĩ rất chu đáo cho cô ấy.”
Giang Tùy An nhìn ống kính đang phát lại liên tục, biểu diễn của Nhan Ôn rất lay động lòng người, khi cô đang diễn phim luôn tự tin thế này, toàn thân đều lan tỏa ánh hào quang.
“Ông trời đã ban phát cô ấy tốt nhất trên thế giới này cho tôi, đương nhiên tôi phải trân trọngnbội phần.
Shellyneo nghe thấy câu này, càng cảm khái hơn: “Tôi đã đọc nhiều tin tức về hai vợ chồng, so với các cặp vợ chồng trong giới này, hạnh phúc của hai người thật khiến người khác ganh tỵ, chúc phúc hai người...
“Cám ơn...”
Sau khi kết thúc công tác ghi hình vào hôm đó, họ hẹn nhau đến cùng một nhà hàng gần đây để dùng bữa, đạo diễn Bieber cũng chạy tới, vừa vặn để thảo luận với Giang Tùy An về việc sắp xếp bấm máy cho bộ phim 'Mảnh vụn hồi Úc'.
Bọn họ ngồi vây quanh bên chiếc bàn tròn trong nhà hàng, tán ngẫu chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Thế nhưng trong lời nói của Bieber cũng có ý để Nhan Ôn xuất diễn vai chính của bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức.
Giang Tùy An chỉ cười thâm sâu, chẳng đưa ra câu trả lời.
Cho đến khi trở về khách sạn, Nhan Ôn mới hỏi về vụ việc này: “Mọi người đang bàn chuyện gì thần bí vậy, không để em biết được?”
“Có gì đâu mà thần bí?” Giang Tùy An ôm cô vào lòng, nhẹ giọng bật hỏi.
Nhan Ôn nghiêng đầu suy ngẫm: “Em cứ cảm thấy như vậy, vả lại ánh mắt của mọi người nhìn em khác hẳn với mọi ngày...
“Bởi vì họ đều cảm thấy em rất phù hợp đóng vai chính của bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức”. Giang Tùy An bật cười, dẫn Nhan Ôn ngồi lên chiếc giường.
Nhan Ôn đột nhiên sững sờ giây lát, chẳng nói gì cả. “Anh không đồng ý, nên em hãy yên tâm.” Giang Tùy An lập tức mở lời giải thích.
Trong lòng Nhan Ôn cũng rất muốn cùng Giang Tùy An hoàn thành ước mơ của anh, lịch quay của bộ phim này đích thật trùng khớp với sự sắp xếp công vệc của cô về sau, và cô thân là diễn viên cần phải tôn trọng sự lựa chọn của đạo diễn và nhà sản xuất, đôi khi có thể tham gia diễn xuất một bộ phim cần phải dựa vào cái duyên.
Bây giờ sự nghiệp của cô vừa bước vào thời kỳ ổn định, nếu tham nhỏ mất to, trái lại sẽ gây phiền phức cho Giang Tùy An.
Cộng thêm việc bọn họ vừa công khai mối quan hệ, cô liền nhận vai nữ chính của bộ phim điện ảnh do Đại Hoa làm chủ đầu tư, vậy nhà báo sẽ đưa tin ra sao?
“Đừng nghĩ ngợi nữa, anh sẽ xử lý tốt thôi. Giang Tùy An không nỡ thấy cô vẫn suy tính công việc trong thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đẩy cô ngã lên giường: “Nghỉ ngơi thôi...”
“Anh thế này, làm sao em nghỉ ngơi?” Nhan Ôn nhìn bàn tay không an phận, vội vàng quấn lấy chiếc cổ của anh, hai người cùng ngủ lên chiếc giường đôi.
Thỉnh thoảng cô sẽ trở nên rất hoang dã, sẽ tấn công đột ngột, và Giang Tùy An rất yêu thích bộ dạng này của cô, dù sao thì tình cảm phải tương tác lẫn nhau, nhất là vào những khoảnh khắc như thế này.
Anh tham lam ngắm nhìn cô, chiếm hữu một cách... điên cuồng.
Bây giờ họ đã đi tới mức không nỡ rời xa đối phương nửa bước, mỗi giây đều tận tình ôm ấp lẫn nhau, dù đã rất quen thuộc với cách nghĩ của đối phương, nhưng vẫn vô cùng kịch liệt.
Giang Tùy An vòng ôm Nhan Ôn, để mặc cô ngủ ngon trong lòng mình, khỏe miệng nhếch ra một nụ cười tự nhiên, khi thật sự yêu thương một người nào đó, liền sẽ suy nghĩ tìm đủ mọi cách để bày tỏ tình cảm của mình, không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.