Ông ta không muốn chứng kiến tâm huyết cả đời bị mình bị tiễn vong, ít nhất để lại cho Giang Tùy An, Long Đằng còn có thể dùng một phương thức mới để tồn tại trên đời này.
“Từ góc độ kinh doanh thì đối với tôi mà nói, đây là món hời sẽ không thua lỗ.” Giang Tùy An nói với Lăng Triển.
Nhưng các đồng sự của Long Đằng bên cạnh nghe được đống lời này liền ngồi không vững vàng.
“Chủ tịch Giang! Anh không thể làm vậy!”
“Tại sao không thể? Chẳng lẽ thương vụ mua bán hợp pháp còn phải cần thông qua sự đồng ý của ai đó sao?” Giang Tùy An nhìn bọn họ lạnh lùng: “Đây là cuộc mua bán giữa tôi và Long Đằng, nếu các người muốn ngăn cản thì trước tiên phải có quyền phát ngôn trong Long Đằng, các người có không?”
“Hoặc là các người đang hoài nghi về năng lực của tôi? Cảm thấy sau khi Long Đằng bán cho tôi sẽ suy sụp?”Lời hỏi ngược mạnh mẽ của Giang Tùy An khiến các đổng sự đó câm nín, bọn họ hi vọng Lăng Diệp có thể xuất hiện đại náo một phen, ngăn cản cuộc giao dịch này, nhưng thằng bại gia đó bây giờ không biết đang trốn ở nơi nào rồi.
“Chủ tịch Giang.. Long Đằng gửi gắm cho anh rồi.”
“Hi vọng ông đừng hối hận.”
Lăng Triển không hề lo lắng về điều này, thân là công ty cạnh tranh, ông ta từng nghiên cứu tỉ mỉ về số liệu năm năm gần đây của Đại Hoa, từ lúc Giang Tùy An tiếp quản tới nay, Đại Hoa hoàn toàn thay da đổi thịt, ông ta tin tưởng trên đời này, chỉ có người này mới có thể giúp Long Đằng tiến xa hơn nữa, nếu Giang Tùy An không làm được, thì chỉ có thể nói rõ Long Đằng giống như ông ta gần đất xa trời.
Còn về thằng con trai của ông...
Trong lòng Lăng Triển vừa đau xót vừa hối hận, rốt cuộc ông ta vẫn không thế quán Lăng Diệp cả đời.Giang Tùy An cầm hợp đồng, anh không nói gì thêm, chỉ mang theo sự kỳ vọng của Lăng Triển gửi gắm trên người anh rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Đại Hoa mở cuộc họp báo thanh minh về sự kiện tấm ảnh của Nhan Ôn, Giang Tùy An liền tuyên bố chính thức mối tình của anh và Nhan Ôn, ngay sau đó, có luồng tin tức nhỏ bảo rằng, theo người biết tin nào đó thông báo, Đại Hoa sẽ thu mua Long Đằng trong khoảng thời gian gần đây.
Tin tức này vừa phơi bày, lãnh đạo cấp cao của Long Đằng đưa ra thông báo nội bộ chính thức, dù công ty bán cho Đại Hoa cũng sẽ không đuổi việc bất cứ một người nào cả.
Đây cũng đã ứng chứng cho tin tức bên lề này, Long Đằng đích thật sẽ trở thành một bộ phận của Đại Hoa.
Khi Lăng Diệp nghe thấy tin tức này, anh ta vội vàng chạy tới bệnh viện, nhưng đã không kịp rồi.
Luật sư của Đại Hoa đang xử lý thủ tụccho Lăng Triển tại phòng bệnh, Lăng Diệp điền cuồng muốn cướp lấy bản hợp đồng đó, bị vệ sĩ cản trở.
Đáy mắt anh ta nhuốm đầy vẻ hận thù, gầm rú hét với Giang Tùy An rằng: “Giang Tùy An, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động tới Long Đằng, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu, có chuyện gì anh cứ tìm thẳng tôi!”
Chuyện đã tới bước này, Lăng Diệp vẫn chưa ý thức được rốt cuộc tại sao lại xảy ra những chuyện này.
Giang Tùy An lạnh lùng nhìn anh ta nói rằng: “Bây giờ nói những thứ này thì anh có cảm thấy trễ quá rồi không? Nếu không phải do anh chơi bời nhụt chí, ba của anh sẽ không đi tới nước cờ này.”
“Ông ta không muốn nhìn thấy tâm huyết cả đời bị hủy hoại trong tay anh..”
“Bắt đầu từ bây giờ, anh đã không còn là người thừa kế của Long Đằng.”
Cơn lửa giận trong đáy mắt Lăng Diệp thoáng chốc bị dập tắt hoàn toàn, anhta dường như mất hết toàn bộ sức lực, ngồi tê liệt trên sàn nhà, đôi mát ngờ nghệch.
Anh ta tận mắt chứng kiến Lăng Triển ngồi tựa trên giường, ký tên vào hợp đồng, sau đó giao cho luật sư của Đại Hoa
“Ba!” Lăng Diệp gào thét: “Tại sao ba thà giao Long Đằng cho anh ta, cũng không chịu giao cho con!”
Lăng Triển nghiến rằng nhìn đứa con bất hiếu trước mặt: “Không thể giúp con thành tài, là thất bại của ba, ba không thể thất bại thêm lần thứ hai, nếu giao Long Đằng cho con, tất cả mọi người đều sẽ bị con liên lụy.”
Với sự tiêu xài phung phí vô độ của Lăng Diệp, chưa đầy một năm, Long Đằng sẽ sụp đổ triệt để.
“Đây là chuyện riêng của gia đình ông, tôi đi trước đây.” Giang Tùy An quay lưng dẫn luật sư chuẩn bị rời khỏi.
Lăng Diệp đã thù hận đến cực điểm,anh ta liền bổ nhào về phía Giang Tùy An, và sau lưng Giang Tùy An có đặt một chậu cá thủy tinh..
Luật sư của Giang Tùy An vẫn chưa phản ứng kịp, và vệ sĩ chạy tới để ngăn cản cũng chưa kịp thời, tất cả mọi người đều không ngờ sẽ xảy ra vụ việc như vậy.
May thay phản ứng của Giang Tùy An rất nhanh, đã né mình lùi một bước ngay lúc đó, nhưng vẫn đụng vào một cạnh của hồ cá, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào cánh tay.
Vệ sĩ của Giang Tùy An lập tức khống chế Lăng Diệp.
Lăng Triển nhìn thấy cảnh tượng này, chịu sự đả kích cực to và trực tiếp ngất xỉu.
Lăng Diệp không hề biết mình phạm sai lầm, anh ta vùng vẫy gào thét: “Buông tôi ra! Có bản lĩnh thì anh giết tôi đị!”
Giang Tùy An nhìn Lăng Diệp từ trên cao, vết thương trên cánh tay có hiệntượng rỉ máu: “Anh không xứng đáng để tôi ra tay, anh đã mất quyền thừa kế, không còn là thiếu gia của Long Đằng, tôi chờ xem anh tự sinh tự diệt.”
Tần Vũ ngay lập tức gọi bác sĩ: “Tổng tài, bằng bỏ trước đã.”
“Đừng kể vụ việc này cho Nhan Con biết.”
Nghe thấy mệnh lệnh này, Tần Vũ tỏ vẻ đau khổ: “Tổng tài, lúc nãy tôi đã kể toàn bộ sự việc ở đây với bà chủ, bây giờ cô ấy đang trên đường tới đây, vì thế... Anh vẫn nên nhanh chóng băng bó di.”
Nhớ đến việc đau đầu lần trước của mình, Nhan Ôn đã lo lắng căng thẳng thế kia, Giang Tùy An nhíu mày nhìn sang Tần Vũ: “Sau này làm việc đừng có lanh lẹ thế này.”
Tân Vũ gật đầu, theo Giang Tùy An rời khỏi phòng bệnh, không thèm đếm xỉa tới Lăng Diệp đang quỳ trên sàn nhà.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Giang Tùy An, khử trùng thoa thuốc và băng bó,may thay vết thương không sâu, chưa tổn thương tới xương cốt.
Ngay lúc này, Nhan Ôn cũng đuổi tới bệnh viện, cô vội vàng chạy vào bệnh viện, vừa gọi điện cho Tần Vũ hỏi tầng lầu, vừa ấn nút thang máy.
Bên cạnh có không ít người nhận ra cô ấy.
“Kia có phải là Nhan Ôn không?”
“Hình như phải... Hình như cô ấy đến tìm Chủ tịch Giang!”
Nhan Ôn chạy vào phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Giang Tùy An lập tức tiến lên hỏi thăm: “Bị thương ở đâu vậy?”
“Chỉ quẹt sơ thôi mà.” Để thuận tiện băng bó, lúc nãy Giang Tùy An cởi áo sơ mi, bây giờ vừa mới mặc vào..
“Để em xem!”
Giang Tùy An nháy mắt với Tần Vũ, Tần Vũ lập tức im lặng đi ra ngoài cửa và đóng chốt ổ khóa.Giang Tùy An chậm rãi cởi áo sơ mi, cánh tay trái bị băng bó vẫn còn một chút máu tơ xâm lần, xác định vết thương vẫn ổn, Nhan Ôn thở phào một hơi và giúp Giang Tùy An mặc áo trở lại: “Thật tình dọa chết em đi được!”
“Không sao... Đừng lo lắng.” Giang Tùy An nhẹ giọng an ủi cô, và dùng một cánh tay còn lại để ôm bờ vai của cô.
Nhan Ôn chỉ nghe thấy Tần Vũ nói đơn giản vài câu trong điện thoại, không hiểu rõ về tình hình cụ thể của vụ việc, hiện giờ thấy Giang Tùy An bị thương, cô không thể không hỏi.
“Tại sao lại xảy ra những chuyện này?”
Giang Tùy An đang định mở lời, tuy tình huống có chút phức tạp, nhưng anh sẽ không che giấu Nhan Ôn, chỉ là Tần Vũ vội vã tông cửa vào: “Tổng tài, Lăng Triển vừa mới qua đời.”
Giang Tùy An đứng dậy và nhíu chặt đôi mày: “Nguyên nhân tử vong là gì?”
“Bệnh tim đột phát, khi bác sĩ chạy tớiphòng bệnh đã muộn rồi.”