“Trách anh ư?” Nhan Ôn nghiêm túc năm lấy bàn tay của Giang Tùy An, kiên định lắc đầu bảo rằng: “Không, em hiểu anh làm tất cả mọi thứ vì em, anh làm mỗi việc cho em, em đều nhìn thấy trong mắt.” “Anh luôn rất tôn trọng em, và chúng ta đều nhìn thấy đổi phương, là thứ chân thật nhất.” “Kiếp này được gả cho anh, em không hối hận..”
Giang Tùy An nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm khái nói rằng: “Em là món quà tốt nhất mà ông trời ban tặng cho anh, anh sẽ khiến em ngày càng hạnh phúc hơn, công khai hay không đều chẳng ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta.” “Em tin tưởng anh, mãi luôn tin tưởng.” Nhan Ôn ôm chặt Giang Tùy An: “Công khai đi.”
Nếu bọn họ muốn biết người đàn ông của cô là ai thế này, thì để người đàn ông của cô chính miệng nói cho bọn họ biết! Suốt dọc đường đuổi theo chụp lén cho đến khi xe của Giang Tùy An lái vào khách sạn, người của phòng công tác Vĩnh Tín cũng trở về khách sạn. “Á Nhan Ôn này quả thật càng ngày càng tốt lên, có thể tới nhà của đại đạo diễn Bieber làm khách, còn chơi đùa vui vẻ với con gái của anh ta.”
Đơn Phong nhìn đồng hình chụp này, có chút bực bội, chụp cả ngày nay chỉ có nhiều đó thôi ư! “Các người biết cô bé đó chính là con gái của Bieber sao? Có khi là con gái riêng của Nhan Ôn thì sao!” “Thể nhưng... Là Giang Tùy An dẫn Nhan Ôn tới đó, chắc có lẽ vì công tác nên đến gặp mặt Bieber.” Cấp dưới đáp. “Nếu chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng Nhan Ôn có con gái riêng sống ở nước ngoài, và đăng tải những hình ảnh này, cậu cảm thấy lượt nhấp chuột sẽ như thế nào? Đám quần chúng ăn dưa bở chỉ thích xem tin tức có tính bùng nổ, còn về thật hay giả thì ai thèm để ý?” “Làm như vậy có phải hơi thất đức không?” “Bây giờ chúng ta đã tới bước đường này, chắng lẽ không phải do Đại Hoa ép ư? Cậu không muốn làm thì cậu cút ngay bây giờ, để xem sau khi về nước, trong giới phóng viên còn địa vị trụ vững cho cậu nữa không!” Đơn Phong đập bàn nói: “Lập tức chỉnh đốn tất cả tài liệu, viết một bài thô cho tôi, chỉ cần Nhan Ôn vẫn nằm trong tầm giám sát của chúng ta, thì chẳng sợ không tìm được manh mối!” “Thế nhưng, tổng biên à Giang Tùy An ở ngay bên cạnh cô ta, Nhan Ôn sẽ ra ngoài tìm đàn ông hẹn hò ư?” “Có thể Giang Tùy An biết chuyện từ sớm, cứ che chở cho cô ta mà thôi!” “Vậy sao...” Đám cấp dưới nhìn nhau một phen, không chống cự nổi áp lực hung hãn của Đơn Phong, vì vậy bất lực do hoàn cảnh nên tiếp tục chụp lén Nhan Ôn.
Đơn Phong cũng biết Giang Tùy An canh giữ Nhan Ôn, bọn họ có thể chẳng chụp được gì cả, nhưng ông ta đã bị ép đến nhường này, chỉ có thể căng cứng da đầu tiếp tục chụp lén, không chừng sẽ gặp vận may!
Và tất cả vận hành bây giờ của bọn họ đều năm trong tầm kiểm soát của Giang Tùy An, dù bọn họ đăng tin đồn ra sao cũng nằm trong phạm vi khống chế của Đại Hoa.
Ban đêm, Nhan Ôn đang nằm trên ghế sofa để xem kịch bản, Giang Tùy An đột nhiên bước tới: “Giúp anh một chút..”
Nhan Ôn vâng một tiếng, sau đó Giang Tùy An đưa chìa khóa xe cho cô: “Vốn dĩ định để lần sau chuyên dẫn em đi gặp một nhà thiết kế, đặt làm một bộ trang sức dành riêng cho em, nhưng lịch trình của anh ấy có sự thay đổi, vì vậy, nhất định phải gặp anh ấy vào tối nay.” “Một lát anh còn phải họp với Thụy Khắc, em tự lái xe đến đó gặp mặt anh ấy.”
Nhan Ôn nhíu mắt, bỗng dưng hiểu ra dụng ý của anh. “Thật ra em cũng không cần sử dụng trang sức đặt làm riêng đâu?” Nhan Ôn chớp måt: “Có phải anh muốn cung cấp tài liệu cho người của Vĩnh Tín không?”
Với tác phong kín kẽ hàng ngày của cô, lại không quá yêu thích trang sức xa hoa quý phái, đặc biệt gặp gỡ một nhà thiết kế trong đêm khuya, thật tình không giống với phong cách của cô cho lắm. “Địa vị của em trong làng giải trí đang từng bước nâng lên, có một vài thứ cần phải sở hữu, vả lại anh là người quản lý của em, những chuyện này em chỉ cần phối hợp... Những thứ này đều được ghi chép từ trước trong bảng lịch trình rồi.”
Giang Tùy An xoay máy tính bảng qua, quả nhiên...
Nhan Ôn gật đầu: “Vâng, vậy em chuẩn bị đôi chút.”
Thân là nhân vật công chúng thường xuyên tham dự các trường hợp công khai, cách ăn mặc thường ngày của cô đích thật hơi mộc mạc, chắc có lẽ thay đổi một vài điểm cũng chẳng phải là chuyện xấu xa. “Chú ý sự an toàn, nếu có chuyện thì lập tức gọi cho anh, anh sẽ xuất phát muộn hơn em nửa tiếng, đến đó đón em.”
Nhan Ôn gật đầu, sau khi thay đổi trang phục liền rời khỏi khách sạn.
Để dấy lên sự chú ý của người ở Vĩnh Tín, cô cố tình mặc áo khoác gió và đeo kính râm.
Nếu đã làm thì phải đảm bảo tính chân thật.
Người của Vĩnh Tín đã chờ bên ngoài đến nỗi mất kiên nhẫn, ai mà biết bọn chúng phải canh giữ bên ngoài thêm bao lâu, đặc biệt khi nơi đây chập choạng vào tối, khí hậu đặc biệt lạnh lẽo. “Tôi muốn trở về, làm thể nào cũng không chụp được ả tiện nhân này đi hẹn hò riêng tư!”
Có người nói kháy.
Một kẻ khác cười lạnh nói rằng: “Bây giờ làm điểm đều rất lợi hại, sao có thể bị tóm đẳng chui một cách dễ dàng, thế nhưng, nếu chúng ta có thể chụp được gì đó, thì phát tài rồi!” “É! Mấy người nhìn kìa..”
Bọn họ đang nói, Nhan Ôn một mình đi vào bãi đỗ xe, và trông rất cảnh giác, xác định xung quanh không có một bóng người mới lái xe rời khỏi.
Người của phòng công tác Vĩnh Tín lập tức lên xe và đuổi theo xe của Nhan Ôn. “Chắc cô ta không phải đang dắt rong chúng ta chứ? Mua nhiều đồ thế kia để làm gì! Đã mua sắm tới căn tiệm thứ ba rồi.” “Thật lãng phí bộ nhớ!” “Tiếp tục đi theo xem sao.”
Nhan Ôn đang cố tình hành hạ bọn chúng, chờ đến lúc vừa phải mới chạy tới địa điểm hẹn sẵn.
Nhan Ôn đậu xe ngay chỗ rộng rãi nhất trong bãi, bảo đảm bọn họ có thể chụp được những gì, sau khi xuống xe cũng không vội lên lầu, đại khái mười phút trôi qua, một người đàn ông đội nón lưỡi trai đến đón cô, hai người cùng đi vào thang máy.
Người của vĩnh Tín đã chụp lại toàn bộ quá trình!
Vả lại càng chụp càng kích động: “Tổng biên nói đúng lăm, ả ta quả nhiên là con điểm!” “Xi, thật để tiện... dụ dỗ đàn ông khắp nơi.” “Mau về bàn giao thôi!”
Bọn chúng lập tức gửi vài tấm ảnh cho Đơn Phong: “Tổng biên, chúng tôi đã chụp được rồi! Tiền thưởng được thỏa thuận trước đó...”
Đơn Phong túm chặt cú đấm, quả nhiên có thu hoạch! Nhan Ôn, cô xong đời rồi. “Yên tâm, nhất định sẽ chuẩn bị sẵn cho mọi người, mọi người cứ ở bên đó chờ Nhan Ôn xuất hiện, chụp thêm vài tấm thì dọn dẹp công việc, đừng đánh rằn động dây rừng, tài liệu hiện giờ đã đủ dùng rồi.”
Đơn Phong đang tính toán trong lòng, phải lợi dụng mấy tấm ảnh này để dương danh lập vạn. “Không thành vấn đề!”
Bọn chúng vì chụp được hình ảnh của Nhan Ôn nên vô cùng phấn khởi, vốn không chú ý đến một chỗ khác trong bãi đỗ xe, Giang Tùy An lái chiếc xe hơi bình thường, đậu ngay trong góc tổi.
Ảnh mắt của anh tràn đầy sự chế giễu và sắc lạnh, anh không thèm đểm xia tới loại nhân vật thấp hèn kia.
Nếu không vì thu gom cả bọn, anh cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy, anh có đi theo suốt cũng vì không yên tâm về sự an toàn của Nhan Ôn.
Anh luôn ngồi đợi, cho đến khi cuộc gọi của Nhan Ôn nháy lên. “Xong rồi ư?” “Vâng... Vậy còn bên anh thì sao?” “Anh đang chờ em ở bãi đỗ xe, xuống đây đi.” Giang Tùy An nói.
Nhan Ôn gật đầu, cô lên đây chưa đầy nửa tiếng đồng hồ: “Anh mãi đi theo em tới đây sao?” “Ừ, còn có người của Vĩnh Tín, bây giờ bọn chúng hình như chuẩn bị mở tiệc ăn mừng.”