Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 83: Chương 83: Giây phút ngọt ngào




Chị Hà sau khi nhìn thấy thì tức giận hết sức: “Đám phóng viên này viết bậy viết bạ cái gì vậy, rõ ràng lễ phục đang treo trong nhà em kia kìa! Chị thấy chắc chắn là Giang Linh Vận đã giở trò sau lưng, Nhan Ôn em có cần chị nghĩ cách khôg?”

Giang Linh Vận tự làm lại còn kéo theo Nhan Ôn khiến chị Hà vô cùng bực tức. “Em thấy Giang Linh Vận đã thông qua quy tắc ngầm có được điều kiện tốt hơn rồi, bước tiếp theo cô ta sẽ trở mặt triệt để với Huy Hoàng, chị phải giám sát kĩ tình hình bên bệnh viện, giữ vững bằng chứng trong tay chúng ta.” “Được, chị hiểu rồi.” Chị Hà nghiêm túc ghi nhớ. “Em không quan tâm cô ta ký hợp đồng với công ty nào, nhưng em phải lấy lại những thứ cô ta nợ em.”

Giang Linh Vận là ngôi sao nữ mà Huy Hoàng nâng đỡ nhất, đột nhiên bị tung ra tin tức như thế khiến Bạch Triết Hiên lâm vào tình huống cực kỳ khó xử, cấp cao của công ty đã nảy sinh nghi ngờ đối với năng lực của anh ta.

Bạch Triết Hiện đã xin lỗi hết cả buổi sáng.

Trong lòng đang nổi nóng, Giang Linh Vận thật độc ác, nóng lòng muốn đi như thế, cũng không nghĩ xem làm sao anh có thể dễ dàng thả cô ta rời đi được!

Mang thai con anh, phản bội anh, trèo lên giường của ban giám khảo thậm chí lên giường của những người khác...

Anh phải bắt cô ta trả giá!

Ngoài dự đoán của Bạch Triết Hiên, cho dù trong tình trạng như thế nhưng Giang Linh Vận vẫn dám đến tìm anh, cô ta đỏ hoe mắt bước vào phòng làm việc của anh: “Triết Hiện...”

Giọng điệu nũng nịu, khuôn mặt toát ra vẻ mệt mỏi: “Em sai rồi, em không nên làm chuyện như thế nhưng em có nỗi khổ, anh nghe em giải thích có được không? Em yêu anh như vậy, sao lại phản bội anh mà không có lý do chứ.” “Tôi không muốn nghe thấy tiếng cô nữa và không muốn nhìn thấy mặt cô, cút ra ngoài!”

Bạch Triết Hiên lườm cô tỏ ra chán ghét, nhìn thêm một lần cũng cảm thấy ghê tởm, khuôn mặt đó khiến anh buồn nôn. “Đừng đối xử với em như thế Triết Hiên, em yêu anh mà.”

Giang Linh Vận đưa tay túm lấy tay áo anh, muốn ôm anh từ bên cạnh giống như trước kia nhưng Bạch Triết Hiên hẩy thắng tay cô ra rồi đứng dậy: “Chúng phải cô muốn ký hợp đồng với KB sao? Sao lại cần quyến rũ tôi nữa?” “Cô nhớ đấy, tôi sẽ không để cô sống yên đâu!”

Giọng điệu quyết liệt của anh khiến Giang Linh Vận sững sờ, cô đứng dậy, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức: “Ha, vậy được, tôi cũng lười nói lời thừa thãi với anh, lãng phí nhiều thời gian với anh như vậy, tôi cũng mệt rồi.” “Anh tưởng chỉ có mình anh bỏ ra thôi sao? Anh chỉ là từ bỏ Nhan Ôn và chọn tôi mà thôi.” “Tôi tốn mấy năm thanh xuân cho anh! Nhưng cuối cùng anh vẫn khiến tôi thua Nhan Ôn, tôi làm sao nuốt được cơn giận này, con người luôn hướng đến tầm cao, anh đừng trách tôi.”

Cô cố tình nói ra những lời này là muốn chọc giận Bạch Triết Hiên, tốt nhất anh nổi trận lôi đình đưa cô đi phá thai, như vậy là tốt với cô nhất.

Cô có quá nhiều sơ hở và bí mật trong tay Bạch Triết Hiên, nếu không cắt đứt sạch sẽ thì sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa ngầm.

Cô sẽ không ngu xuẩn như Nhan Ôn, để một quả bom hẹn giờ ở bên canh.

Bạch Triết Hiên nhận ra ý cô ta muốn cắt đứt quan hệ, anh cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đến tột độ: “Cô mang thai con tôi thì phải sinh ra rồi hẳn nói chuyện khác, nếu không tôi sẽ không buông tha cô.”

Bộ dạng của Bạch Triết Hiên không giống như đang nói đùa, lời cảnh cáo của anh vang đùng đùng bên tai Giang Linh Vận.

Sinh đứa bé này ra sao?

Không, nếu như vậy thì cuộc đời của cô sẽ như thế nào!

Cô đã bán đứng tất cả mọi thứ của mình để đổi lấy hợp đồng của KB, nếu sinh con vào lúc này vậy mọi cơ hội sẽ trôi tuột khỏi kẽ tay của cô.

Nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của Giang Linh Vận, nhìn cô ta căng thắng hoảng loạn, Bạch Triết Hiện liền nở một nụ cười khinh thường, anh bước lên trước một bước và càng lại gần Giang Linh Vận hơn, thấp giọng lên tiếng: “Đây chính là cái giá cô phản bội tôi.”

Anh muốn ép Giang Linh Vận đến đường cùng, khiến cô đau khổ cùng cực.

Mà điều anh phải làm còn nhiều hơn thế.

Anh nhấn nút gọi trên điện thoại bàn, thư ký liền bước vào. “Quà chuẩn bị cho Nhan Ôn gói sẵn hết chưa? “Chuẩn bị xong rồi thưa chủ tịch Bạch, túi xách PO phiên bản giới hạn và một chiếc vòng cổ Sapphire cùng với vé máy bay đã được để vào trong xe.” Thư ký trả lời.

Bạch Triết Hiên gật đầu, tiếp đó nhìn lướt qua Giang Linh Vận: “Nếu không có gì để nói nữa thì cô có thể đi rồi, tôi phải đến Pháp ở bên Nhan Ôn và nối lại tình cảm với cô ấy.” “Còn cô chỉ là một công cụ sinh con cho tôi thôi.”

Giang Linh Vận nhìn Bạch Triết Hiên, như thể ở trong địa ngục, vẻ mặt cô sụp đổ từng chút một, làm sao ra khỏi phòng làm việc cũng không biết.

Chuyện Giang Linh Vận cắt đứt quan hệ với Bạch Triết Hiên ầm ĩ đến mức ai cũng biết.

Chị Hà cảm thán: “Nhan Ôn, em thật thông minh, lần này Giang Linh Vận đi đời nhà ma thiệt rồi.” “Cô ta tưởng có hợp đồng của KB rồi thì có thể muốn làm gì thì làm, nhưng cô ta đã quên mất một điều quan trọng nhất, sở dĩ cô ta có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào Bạch Triết Hiện, bây giờ một cú đá văng Bạch Triết Hiện ra thì người bên đó cũng sẽ đá cô ta ra bất cứ lúc nào.” “Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ bị KB bỏ rơi!” Chị Hà nói. “Ừm.” Nhan Ôn bình tĩnh đáp lại, nhìn đồng hồ: “Em phải về trước để ăn tối với Tùy An, ngày mai mới bắt đầu làm việc, hôm nay chị cũng thư giãn một chút đi.”

Cô mặc một chiếc váy rộng đứng dậy từ ghế sofa.

Chị Hà nói một cách vui vẻ: “Em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, em chỉ cần phụ trách làm đẹp hẹn hò với ông Giang, tận hưởng thế giới của hai người là được!”

Vợ chồng như họ hiếm khi có cơ hội cùng ra ngoài đi chơi.

Nhan Ôn mở cửa phòng ra, thấy Giang Tùy An quay lưng lại với cô đang nhìn ra biển xa, đường nét góc cạnh tuấn tú khiến người ta không dời mắt được. “Đang nghĩ gì vậy?” Cô bước lên ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Chúng ta ra ngoài dạo đi, em muốn ăn chút đồ.” “Đang nhớ em... Đói rồi à? Chúng ta đi thôi.” Giang Tùy An chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô.

Từ giây phút đồng ý kết hôn với cô, anh đã sẵn sàng hết lòng vì cô, hai người nắm tay nhau một cách thân mật cùng bước ra khỏi khách sạn.

Phong cảnh trên đường rất đẹp, hai người mặc đồ thường đi dạo trên con đường nhỏ ven biển, tóc của Nhan Ôn bị gió nhẹ thổi lên, trông cô cực kỳ dịu dàng.

Lúc này vẻ đẹp yên bình chỉ thuộc về hai người họ.

Không cần lo lắng bị người ta chụp lén, có thể thoải mái tận hưởng giây phút ngọt ngào này.

Họ cùng ăn vặt bên lề đường, cùng khiêu vũ với những du khách trong đài phun nước âm nhạc, cùng ôm nhau bên bờ biển vào ban đêm, khoảnh khắc này họ chỉ là cặp đôi bình thường nhất.

Nếu như có thể, Nhan Ôn thật sự hi vọng giây phút này có thể dừng lại mãi mãi.

Niềm hạnh phúc này quá hiếm cũng quá quý giá. “Tùy An, sau này em muốn sống trong một ngôi nhà như thế.” Nhan Ôn chỉ vào một ngôi nhà nhỏ ở nơi không xa, diện tích không lớn nhưng bức tường đầy hoa tường vi, cách trang trí của ban công tầng hai rất ấm áp, để một chiếc xích đu làm từ cây mây trắng, một chú mèo con màu xám đi dạo trên ban công.

Giang Tùy An xoa nhẹ tóc cô: “Chỉ cần phu nhân thích, cho dù là ngôi sao trên trời, ta cũng phải hái xuống cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.