Chuyện Giang Tùy An đến phim trường chỉ có rất ít người biết, vả lại Trần Thấm cũng không muốn để người ngoài biết giữa cô và Giang Tùy An có mâu thuẫn. Trong đoàn phim, cô vẫn để cho tất cả mọi người thấy rằng cô đang rất nỗ lực, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể bịa đặt lý do để thoát thân.
Việc quay phim dường như đã bước vào đúng quỹ đạo, sau đó một thời gian, Nhan Ôn cũng theo Giang Tùy An đến thăm phim trường. Đối với Trần Thẩm đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế, cô ta quả thật diễn vai này rất tốt, về mặt diễn xuất không phạm bất kỳ sai lầm nào.
Nhan Ôn chính mắt nhìn thấy và cũng yên tâm hơn.
Sau khi về nhà, nhìn Nhan Ôn đang ở phòng thay đồ thu dọn hành lý, Giang Tùy An mỉm cười nói: “Bà Giang, anh muốn nhắc nhở em một chuyện, cách thời gian chúng ta công khai tin kết hôn chưa tới một tháng nữa, mà gần đây em đều có lịch trình ở nước ngoài...
Nhan Ôn sững sờ, sau đó ngẫm lại lịch trình công việc phía sau, cô gật đầu: “Cho nên ông Giang có đề nghị gì tốt không?”
“Anh muốn đợi sau khi em kết thúc công việc trong khoảng thời gian này rồi sắp xếp sau. Giang Tùy An nói.”
“Em nghe lời anh.” Nhan Ôn cười nói.
Họ thực sự phải công khai tin kết hôn rồi sao?
Không biết dư luận nghe thấy tin tức này sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Động tác dọn dẹp quần áo của Nhan Ôn rõ ràng chậm dần, có một số chuyện có thể sẽ khác đi vì tin tức này...
“Phải rồi, em muốn Thụy Khắc ra nước ngoài quảng bá với em, nhân tiện để anh và chị Hà được nghỉ phép.
Giang Tùy An mặc áo vào, bước đến xách hành lý giúp Nhan Ôn, gật đầu đồng ý: “Nghe theo em, tạo một cơ hội hẹn hò cho chị em tốt của em.”
“Đúng lúc Thượng Quan Lệ cũng phải tới đó quay quảng cáo, để họ gặp mặt với nhau đi, đã hơn nửa tháng họ chưa gặp mặt rồi.” Nhan Ôn ôm lấy Giang Tùy An, nhàn nhã tựa vào ngực anh.
“Được, nghe em hết... Em đã lên tiếng rồi, anh dám nói không được sao? Bây giờ anh gọi cho Thụy Khắc.”
Nhan Ôn rất hài lòng với biểu hiện của anh, cô nhón chân lên chủ động hôn lên môi anh.
Dường như bất kể bao lâu, khi chủ động hôn anh, Nhan Ôn đều xấu hổ căng thẳng, giống như lần đầu tiên hôn nhau vậy...
Giang Tùy An nhận thấy vòng eo khẽ run rẩy của cô, hai tay anh đỡ lấy cô: “Ôn...”
Hai người dần dần dựa gần nhau, mỗi một nơi trong nhà đều có thể trở thành bãi chiến trường của họ, lần này là phòng thay đồ và còn có nhiều tấm gương như vậy... Nhan Ôn xấu hổ cúi thấp đầu xuống, người đàn ông này thực sự quá dồi dào tinh lực.
Quan trọng nhất là cô cũng không muốn từ chối.
Do đột xuất cho Thụy Khắc cùng ra nước ngoài với Nhan Ôn nên chuyến bay đã xảy ra biến động.
Nhan Ôn và Thụy Khắc vừa lên máy bay thì trong nước đã nổ ra tin tức rằng người quản lý độc quyền của Nhan Ôn nảy sinh bất đồng với cô, rằng Nhan Ôn tham lam muốn cần vai nữ chính của “Mảnh vụn hồi ức” nhưng Giang Tùy An không đồng ý và hủy kế hoạch ra nước ngoài với cô, đổi thành tổng giám nghệ sĩ Thụy Khắc.
Thậm chí có người còn thầm ám chỉ rằng họ đã chia tay.
“Giới giải trí lộn xộn như vậy thì làm gì có tình yêu đích thật chứ, cho dù nuông chiều đến mấy cũng sẽ không vì tình cảm mà từ bỏ lợi ích công ty đâu!”
“Mọi người xem hình đi, nếm chút mùi vị ngọt ngào là được rồi, chẳng lẽ họ thực sự có thể kết hôn sao?”
“Không phải chia tay thật rồi chứ? Chắc hai người chỉ cãi nhau thôi.”
Tần Vũ nhìn bản tin trên điện thoại và lắc đầu: “Đám người này không có tin tức gì đáng viết hay sao?”
Giang Tùy An cũng rất bất lực nhưng anh ngay lập tức mở tài khoản cá nhân của mình ra, sau đó cập nhật động thái mới nhất.
Không có chữ nào, anh chỉ đăng một đoạn video ngắn lên, đó là bóng lưng anh quay vào mấy ngày trước khi Nhan Ôn tập yoga ở nhà.
“Mau xem đi, một mình boss Giang ở nhà nhớ nhung Nhan Tiểu Ôn kìa.”
“Tôi nói đảm phóng viên thật nhiều chuyện mà, người ta vốn không có chuyện gì cả!”
“Chia tay cái gì chứ? Độc mồm quá, chỉ là công việc trùng với lịch trình nên không thể ra nước ngoài với Nhan Ôn mà thôi, giải tán hết đi.”
Tần Vũ thấy chủ tịch nhà mình hành động nhanh như vậy, anh thầm nghĩ, lần này đảm phóng viên đó chắc sẽ không biết bậy nữa.
Giang Tùy An muốn để đảm truyền thông và phóng viên đó biết được tình cảm của anh đối với Nhan Ôn rất nghiêm túc, không cho phép bất kỳ ai bịa đặt tung tin đồn về mối quan hệ của họ.
Từ khi bắt đầu ghi hình “Mảnh vụn hồi ức”, tiến độ quay phim rất suôn sẻ và tình hình hoàn thành kế hoạch tốt hơn, mà cảnh quay của Trần Thấm cũng đã quay được một nửa, cảnh quay còn lại mặc dù không nhiều nhưng đều là cảnh quay quan trọng.
Ban đầu, Bieber rất muốn Nhan Ôn diễn vai nữ chính nhưng sau khi xem các cảnh quay của Trần Thấm, anh cảm thấy năng lực của cô diễn viên này cũng không tồi. Nhất là một số điểm cần bùng phát, cô ta rất giỏi nắm bắt điều đó, đích thật là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp.
Khi nghỉ trưa, nam chính Hàn Nhất ngồi cạnh Trần Thấm, vừa xem kịch bản vừa nói: “Mọi người đều công nhận khả năng diễn xuất của cô, không cần gấp gáp như vậy, không ai đổi vai của cô đâu.”
Trần Thẩm sững sờ, tiếp tục uống cà phê trong bình giữ nhiệt, không ngờ Hàn Nhất luôn ít nói lại chủ động đề cập đến chuyện này.
Chỉ là sau khi anh ta nói như vậy, trong lòng Trần Thẩm rất khó chịu, cô không phải sợ vai diễn bị cướp đi mới vội vã quay phim, cô làm như vậy đều vì Tề Tương uy hiếp cô.
“Tôi biết rồi.” Trần Thấm trả lời một cách lạnh nhạt.
Hàn Nhất buông kịch bản xuống và nhìn cô: “Làm cái nghề diễn viên này, chuyện bị đổi vai diễn là như cơm bữa nhưng bất cứ chuyện gì cũng có quy tắc, cô đã ký hợp đồng với đoàn phim rồi, nếu Đại Hoa đổi cô đi thì không thể chấp nhận được.
Trong vấn đề này, Hàn Nhất không phải nghệ sĩ của Đại Hoa, tất nhiên sẽ đứng về phía Trần Thấm, lúc đó anh nhận bộ phim này cũng do có Trần Thấm. Nếu nữ chính đột nhiên thay đổi thành Nhan Ôn thì có thể sẽ ảnh hưởng đến thành quả cuối cùng, vai nam chính này của anh cũng sẽ bị liên lụy.
Trong cái giới giải trí này, mọi người đều ích kỷ. Người không vì mình, trời tru đất diệt.
“Cảm ơn.” Trần Thẩm đứng dậy, không muốn nói tiếp nữa, càng nói nhiều thì càng dễ nói sai.
Cô quay về phòng trang điểm, chuẩn bị trang điểm lại, nhìn thấy cuốn tạp chí để trên bàn trà, bìa ngoài là hình Nhan Ôn chụp khi quay quảng cáo WM.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, Trần Thẩm đã cảm thấy người phụ nữ này rất đẹp, vả lại ánh mắt rất động lòng người.
Bây giờ dư luận đang suy đoán không ngừng, e rằng Nhan Ôn là người vô tội nhất nhưng ai cũng có nỗi khổ cả.
Đôi khi diễn viên không có khả năng phản kháng, mỗi một bước đi đều phải nhìn sắc mặt người ta, họ vất vả duy trì hình tượng trước màn ảnh, lo lắng hãi hùng cho con đường ngôi sao của mình, đặc biệt là diễn viên nữ, để có thể nổi bật giữa rừn sao là điều rất khó
Từng bước từ trường học đi đến ngày hôm nay, người ngoài không thể nào tưởng tượng được những nỗi khổ mà Trần Thẩm từng chịu đựng, nên cô ném cuốn tạp chí đó sang một bên.
Nhan Ôn, nếu cô muốn trách thì trách lòng tham của Tề Tương đi, không liên quan đến tôi!