“Chủ tịch Trình, xem như tôi cầu xin chị, chị đừng nhẫn tâm như vậy!” “Tôi nhẫn tâm u?” Trình Vận nhìn cô ta cười khẩy, dù cô ta khóc thương tâm cỡ nào, trong mắt Trình Vận, cô ta đều đang diễn mà thôi. “Chủ tịch Trình, tôi chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông, thật tình chưa từng muốn rời đi!” Chương Nhĩ Hòe hạ mình trước mặt Trình Vận, không ngừng cầu xin. “Quá muộn rồi, nếu không cô tự đi giải thích với nhà báo, tại sao có đơn xin từ chức do chính tay cô viết đặt lên bàn làm việc của tôi! Tất cả đều do cô tự chuốc lấy, không thể trách bất cứ ai cả?” “Tôi thật sự không dám nữa, tôi chịu thua rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội!”
Trình Vận không muốn nghe cô ta nói tiếp, đáy mắt lộ rõ vẻ xa cách: “Từ khi Tiêu Cảnh Hàng rời khỏi, cô cùng Ngụy Lãng động biết bao tâm tư dưới con mắt của tôi? Tôi cho hai người vô số cơ hội, nhưng hai người báo đáp tôi ra sao?” “Dùng việc từ chức để uy hiếp tôi! Bôi nhọ Nhan Ôn, ngăn cản cô ấy gia nhập Áo Lai, năm lần bảy lượt lừa gạt tôi! Cô chỉ là người quản lý nhỏ bé của Áo Lai mà thôi, tôi dùng cô thì cô có thể ngồi vững tỏa sáng ở vị trí hiện tại, tôi không dùng cô thì cô chẳng là gì cả!” “Cô vì muốn ngăn cản Nhan Ôn mà tốn biết bao tâm tư, kết quả ra sao? Cô ấy vẫn trở thành nghệ sĩ của Áo Lai đó thôi.” “Chương Nhĩ Hòe, sau này chúng ta đường ai nấy đi, nhưng hôm nay tôi nói rõ ở đây, trong giới giải trí có tôi sẽ không có cô!”
Chương Nhĩ Hòe run rẩy cúi đầu, Trình Vận chưa từng nói lời cay độc như thế với cô bao giờ.
Cô ta chịu đựng sự nhục nhã, nhưng chẳng thể phản bác.
Cô ta thua rồi!
Chương Nhĩ Hòe chỉ còn nước iu xìu bỏ chạy, trước mặt Trình Vận, cô ta không bao giờ ngóc đầu lên được. Bước xuống cầu thang bước đi với đôi mắt vô hồn, nhìn thấy Ngụy Lãng đang chờ cô ngay góc cua. “Sao? Đến chế giễu tôi ư?”
Trong mắt Chương Nhĩ Hòe ánh lên tia lạnh lùng, cô ta nghĩ không thông, tại sao Trình Vận đối xử tàn nhẫn với cô ta, nhưng Ngụy Lãng lại chẳng bị tổn thất gì cả. “Cô cảm thấy hoàn cảnh hiện giờ của tôi tốt hơn cô sao?” Ngụy Lãng nắm chặt bàn tay: “Cô ta giữ tôi lại chỉ vì kìm hãm Tiêu Cảnh Hàng mà thôi, cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách trả thù cho cô.”
Ngụy Lãng không thể ngồi yên chờ chết, nếu không hậu quả chờ đợi anh ta cũng giống như vậy.
Đáy mắt Chương Nhĩ Hòe lại phựt cháy ngọn lửa hi vọng.
Đưa mắt nhìn Ngụy Lãng rời khỏi, cô đột nhiên nhớ đến một người.
Hàn Uyển Nam!
Tiêu Cảnh Hàng cùng đoàn phim “Tiêu hậu truyện” chính thức ấn định thời gian
Nhan Ôn gia nhập và sắp xếp các công việc khác. “Vì đây là vai diễn phụ, hậu kì ghi hình cùng phối âm dự tính chỉ cần thời gian năm ngày, cô trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt tôi đến đón cô.” “Hiểu rồi.” Nhan Ôn luôn nghiêm túc với công việc.
Nhưng cô ngập ngừng đôi lát và bảo: “Chúng ta trực tiếp gặp nhau ở đoàn phim đi, ở trường quay đài truyền hình Tây Tư, đúng không?” “Cô.” Tiêu Cảnh Hàng biết cô đang nghĩ gì, có chút không đồng tình, nhíu chặt đôi mày: “Nếu cô muốn dẫn ai đi cùng, lỡ bị phóng viên chụp được thì giải thích ra sao?” “Cô phải chịu trách nhiệm với công việc của mình!” “Tôi đảm bảo sẽ không gây ảnh hưởng đến công việc của tôi.” Nhan Ôn rất chắc chắn điểm này.
Tiêu Cảnh Hàng nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ: “Cô không thể rời xa anh ta đến vậy ư?” “Ừm” Nhan Ôn đáp khẽ một tiếng, khóe miệng nhếch một nụ mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô không muốn bộc lộ quá nhiều về cuộc sống tình cảm của mình, nhưng... chỉ cần có cơ hội, bọn họ đều sẽ ở cạnh nhau.
Sau khi im lặng một hồi, Tiêu Cảnh Hàng mới thỏa hiệp: “Được, chúng ta trực tiếp gặp mặt ở đoàn phim. Nhưng cô phải nghe kỹ lời tôi dặn, dù hiện giờ hai người yêu nhau sâu đậm ra sao, trong giới này, không có tình yêu đơn thuần, chỉ có lợi dụng lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, đừng chờ đến khi xảy ra chuyện khó quay đầu mới hối hận.”
Lời nói của anh đều chân thật từ tận đáy lòng.
Nhan Ôn bình thản gật đầu: “Cám ơn anh.”
Vì Tiêu Cảnh Hàng không biết thân phận của Giang Tùy An, nên mới lo lắng Nhan Ôn bị lừa gạt.
Chị Hà ngồi cạnh bĩu môi, Giang Tùy An là đẳng cấp nam thần để vương trong giới giải trí, địa vị cao quý! Cô ấy bắt đầu mong chờ đến ngày hai vợ chồng công khai mối quan hệ, không biết sẽ khiến một số người sợ phát khiếp không.
Thần sắc Tiêu Cảnh Hàng phức tạp định nói thêm gì đó, thấy Nhan Ôn đã xuống xe nên bỏ cuộc. “Yên tâm đi, anh chỉ cần làm tốt công việc của người quản lý thôi, tôi sẽ không có bất kì tin đồn xấu nào để anh lo lắng đầu, còn về người yêu của tôi, anh ấy tuyệt đối là một người đàn ông đạt điểm mười.”
Nhan Ôn biết lúc công tác, cần tín nhiệm đối phương, có những lời cô không nên thổ lộ quá tỉ mỉ, nhưng cô hi vọng Tiêu Cảnh Hàng biết rõ, cô cần một người quản lý toàn năng, còn về cuộc sống riêng tư, cô không muốn bị người khác quấy rầy.
Áo Lai vì thôi chức Chương Nhĩ Hòe, nên còn nhiều việc cần anh hỗ trợ xử lý.
Thấy Tiêu Cảnh Hàng rời khỏi, chị Hà lắc đầu bảo: “Em định khi nào nói cho anh ta biết?”
Nếu cứ như vậy, chị Hà cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ chết vì nín nhịn mất. “Chờ đến khi em hoàn toàn tin tưởng anh ta.” Nhan Ôn bình tĩnh trả lời.
Chị Hà tiễn cô vào biệt thự, nhìn thấy Giang Tùy An đã chuẩn bị một bữa ăn tối lãng mạn cho Nhan Ôn, chúc mừng cô chính thức ký hợp đồng với Áo Lai, bất chợt ngưỡng mộ một phen. “Nếu bên ngoài hay tin chủ tịch Giang cao cao tại thượng cưng chiều em như vậy, chắn chắn sẽ khiến người khác ngưỡng mộ chết đi được.”
Trên đời này, tất cả sự dịu dàng của anh ấy đều chỉ thể hiện cho một mình Nhan Ôn.
Nhan Ôn nở nụ cười ngọt ngào: “Chị cũng chưa ăn, cùng nhau ăn mừng đi nào.”
Chị Hà vừa định trả lời, liền nhìn thấy ánh mắt hàm ý của Giang Tùy An, vội vàng thay đổi câu nói: “Chị cũng có hẹn rồi, không thể ở lại làm kì đà cản mũi được! Em hãy nghỉ ngơi hai ngày thật tốt, gặp nhau ở đoàn phim nhé!
Chị Hà nói xong liền cười lén với Nhan Ôn.
Bọn họ vẫn còn là đôi vợ chồng son, đương nhiên phải hưởng thụ thời gian ngọt ngào bên nhau rồi.
Nhan Ôn tiễn chị Hà ra cửa, nghĩ ngợi: “Tại sao em cảm thấy nụ cười lúc nãy của chị Hà rất.” “Chị Hà là một người thông minh” Giang Tùy An cười bước lên trên, ôm lấy Nhan Ôn: “Bà Giang, mời dùng bữa tối.”
Thực đơn tinh tế tỉ mỉ, cộng thêm dưới ánh nến có ông xã điển trai ngồi ngay phía đối diện, phối hợp với rượu vang đỏ thơm nồng..
Gương mặt Nhan Ôn hơi lộ vẻ ngà ngà say: “Em thật sự cảm thấy cuộc đời của em rất hạnh phúc, vả lại sẽ càng ngày càng hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều vì có anh.” “Đây là một phần quà nhỏ.” Giang Tùy An lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một sợi dây đeo tay bạch kim, phía trong có khắc chữ viết tắt của tên hai người. “Bây giờ không thể công khai đeo nhẫn, nhưng anh muốn dùng phương thức này nói với em, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều ở cạnh em.”
Anh gỡ đồng hồ đeo tay xuống, phía trong cũng khắc kiểu chữ viết tắt đồng dạng.
Nhan Ôn cảm động giơ tay ra, giọng hơi run rẩy: “Giúp em đeo lên nào.”
Điều khiến cô cảm động nhất không phải người đàn ông này vì cô tiêu bao nhiêu tiền bạc, mà vì anh có tấm lòng quan tâm chăm sóc cô, anh có thể dùng tiền dùng quyền giải quyết mọi vấn đề trong công việc, nhưng chỉ có tấm chân tình mới có thể sưởi ấm trái tim của Nhan Ôn. “Chúc mừng em ký hợp đồng thành công.” “Cám ơn...”
Nhan Ôn tựa vào lồng ngực anh, nâng ly rượu vang và cụng ly với anh.
Niềm hạnh phúc của cô không cần chứng minh với bất kì ai, chỉ cần cô biết rõ hai người luôn một lòng một dạ với nhau thì đủ lắm rồi.
Khép chặt cánh cửa này, bọn họ chỉ thuộc về nhau.
Còn về sự nghi ngờ của Tiêu Cảnh Hàng, Nhan Ôn vốn chẳng thèm để bụng, chờ sau khi bọn họ gặp mặt, anh ta sẽ biết, người yêu thần bí của Nhan Ôn chẳng cần dựa dẫm sống bám cô.