Nhưng người này rõ ràng là một kẻ độc ác,
cho dù là lời nói hay việc làm đều không xét đến đạo lý, vì sao mình lại chưa
bao giờ nghi ngờ lời anh ta nói?
Tiếng giày cao gót vang lên nhức óc từ từ bước xuống
cầu thang khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Có tiếng cửa được mở ra
rồi nặng nề khép lại.
Tiếp sau đó là một không gian yên lặng khiến cho người ta cảm thấy không thở
được.
Thôi Hạo không chịu đựng được sự yên lặng đó, nóng ruột cầm lấy hộp thuốc trên
bàn, còn chưa kịp lấy thuốc ra, anh đã thốt lên một câu đã giữ trong lòng từ
rất lâu, “Nếu... mình nói chỉ là nếu, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Nếu Hình Nguyên
cưỡng bức Hàn Hiểu... thì... thì... cậu sẽ làm gì?”
La Thanh Phong ngồi sụp xuống. Không cần giả vờ cứng rắn, mắt của anh nhìn
xuống vơi vẻ ủ rũ. Anh cố gắng xoa xoa mặt, không biết nên trả lời câu hỏi này
như thế nào. Anh luôn nghĩ cách tìm được người về, các vấn đề khác... hiện tại
anh không nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến.
“Đương nhiên, cũng có thể anh ta chỉ đơn thuần sắp xếp cho các nhân viên bị
thương được điều trị. Nhưng bây giờ chúng ta không tìm được người, cho dù hậu
quả như thế nào đều cần có sự chuẩn bị tâm lý đúng không?” Thôi Hạo cảm thấy
những lời mình nói ra quá thẳng thừng nhưng La Thanh Phong là bạn của anh, nếu
cậu ấy luôn ở trong trạng thái tự lừa dối mình thì cần có anh đến nhắc nhở. Dù
sao có những việc không phải trốn tránh nó mà nó sẽ không xảy ra. “Thanh Phong,
mình biết cậu là người như thế nào. Nếu... việc đó xảy ra thật, cậu không thể
chấp nhận được, mình cảm thấy bây giờ cậu không cần phải đi tìm người nữa.”
“Mình không biết...” La Thanh Phong mệt mỏi lắc đầu. Anh không biết cảm giác
mệt mỏi này là vì những lời nói của Vu Dương hay vì vấn đề khó có thể đối mặt
mà Thôi Hạo vừa đưa ra.
“Nếu cô ấy có thể thuận lợi quay về,” Thôi Hạo tiếp tục hỏi, “Cậu có cảm thấy
những gì mà cô ấy đã trải qua khi bị bắt khiến cậu khó chấp nhận không? Sự mơ
hồ của cậu rốt cuộc là xuất phát từ việc cô ấy có thể không còn trong trắng,
hay là...”
“Không!” Đột nhiên La Thanh Phong ngồi thẳng dậy, nói to, “Không phải là lý do
đó!”
“Vậy vì sao?” Thôi Hạo dồn hỏi.
Ánh mắt của Thôi Hạo khiến La Thanh Phong cảm thấy lạ lẫm, “Vì sao cậu lại hỏi
như thế? Lẽ nào vấn đề này quan trọng hơn cả việc cô ấy có thể thuận lợi trở
về?”
“Đúng, vấn đề này quan trọng hơn.” Thôi Hạo lạnh lùng nhìn anh, giọng điềm
nhiên, “Nếu cô ấy quay về để rơi vào một sự giày vò nặng nề hơn nhiều lần...
Mình mong cô ấy mãi mãi không bao giờ quay về.”
“Thôi Hạo!” vẻ mặt La Thanh Phong vô cùng ngạc nhiên, “Vì sao cậu có thể nói
như vậy?!”
“Tính chất công việc của mình khiến mình tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ vì
bị thương ngoài ý muốn mà không thể không gặp bác sỹ để chỉnh hình. Thanh
Phong, có lẽ chúng ta đều không hiểu phụ nữ, nhưng có một điều mình hy vọng cậu
nhớ kỹ: So với việc bị một người lạ giày vò thể xác, sự giày vò về tinh thần
của người yêu còn nặng nề hơn nhiều lần.” Thôi Hạo thở dài, “Cậu hãy suy nghĩ
thật kỹ.”
Bốn bề là màn mưa trắng bàng bạc, ngay cả thiết bị ở gần nhất cũng không nhìn
rõ được hình dạng. Tiếng sóng và tiếng mưa đan xen vào nhau khiến cho thế giới
trước mắt trở nên mờ mịt, dường như bị một bàn tay vô hình vò thành một nắm
trong chốc lát.
Nước mưa rơi trên mặt khiến cho cảm giác đau rát lúc ban đầu dần chuyển sang tê
lạnh. Nước mưa lạnh lẽo lọt vào cổ áo, thấm qua quần áo dính vào da thịt khiến
người ta không đứng thẳng được nữa. Dây mũ bảo hộ bị lỏng, từng trận gió lớn
thổi đến không biết cuốn bay đi đâu mất. Bản năng hình thành trong quá trình
làm việc lâu dài nhắc nhở cô: Việc đầu tiên cô nên làm là tìm mũ bảo hộ, nhưng
cho dù cố gắng như thế nào cô cũng không động cựa được. Cô biết cô đang bị sợi
dây an toàn đáng chết giữ lại, đầu kia của dây còn buộc vào...
Nghĩ đến đây, trong màn mưa vang lên một âm thanh đáng sợ, đó là tiếng cột kim
loại gãy rời khỏi thiết bị. Sau đó, một lần nữa Hàn Hiểu nhìn thấy chiếc cột ầm
ầm lao xuống...
Một sự sợ hãi tràn ngập trong lòng khiến cô không hét được thành tiếng, không
động đậy được. Hàn Hiểu không biết trốn bằng cách nào, chỉ có thể mở to mắt
nhìn chiếc cột lao đến.
Trong không gian hỗn loạn và mơ hồ, có một giọng đàn ông trầm ấm và bình tĩnh
vang lên, “Hiểu Hiểu, tỉnh dậy, cô chỉ mơ thôi.”
Có người lắc mạnh người cô, hai tay giữ lấy vai cô dường như có thể làm gãy
xương. Nhưng cảm giác đau đớn lúc này lại được cơ thể cô đón nhận.
Hàn Hiểu mở mắt.
Hình Nguyên đang ở bên cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu
trắng mà lúc ăn tối cô nhìn thấy, hình như anh vẫn chưa ngủ.
Đèn trên đầu giường sáng, ánh sáng màu hồng giống như một màn sương ấm áp chiếu
đến mọi góc nhỏ trong phòng. Hàn Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa lớn
đập vào cửa kính. Cơn mưa to bất chợt khiến cô rơi vào ác mộng.
Cơn ác mộng này bắt đầu xuất hiện từ khi cô đến bệnh viện điều trị. Lúc đầu,
trong giấc mộng cô chỉ nhìn thấy vài hình ảnh, dần dần, chúng liên kết lại với
nhau với đầy đủ các tình tiết rõ ràng.
Hàn Hiểu không biết lúc ở trên sàn thi công cô sốt mê man nên không nằm mơ, hay
vì sống ở bệnh viện bị ức chế tinh thần và buồn chán nên cô thường nhớ lại
những ký ức kinh hoàng đó. Cũng có thể là do cô chịu ảnh hưởng của tai nạn đó,
sau một thời gian, cảm giác đau đớn của cơ thể mới phản xạ lên não.
Cho dù như thế nào, trong một đêm thu lạnh lẽo như thế này, cảm giác ấm áp từ
lòng bàn tay anh khiến người ta khó có thể chống cự. Cảm giác căng thẳng của cô
dần dần được giải tỏa, Hàn Hiểu cảm thấy đau khắp người.
Hình Nguyên vén tóc đang che mắt cô, dịu dàng hỏi: “Muốn uống nước không?”
Hàn Hiểu lắc đầu, hai tay ở dưới chăn bất giác nắm lấy áo của Hình Nguyên.
Cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn lởn vởn trong đầu cô, anh có thể nhận thấy cảm giác
sợ hãi trong ánh mắt của cô. Hình Nguyên nghĩ, rõ ràng lúc ăn tối cô còn giơ
nanh vuốt ném dao về phía anh, trong nháy mắt lại giống như một con mèo nhỏ
đang run rẩy. Sự khác biệt lớn đến mức... thật sự khiến người khác vui mừng.
Hình Nguyên nhịn cười, giả vờ cầm lấy quyển sách vừa đặt lên trên tủ ở đầu
giường, “Đừng sợ nữa, ở đây cách biển rất xa. Cô ngủ ngoan, tôi đợi cô ngủ rồi
sẽ đi.”
Hàn Hiểu buông tay đang nắm lên áo anh, nghe lời nhắm mắt lại, không phát hiện
ra Hình Nguyên đang cầm ngược cuốn sách.
Buổi đêm trên núi yên tĩnh lạ thường, không có tiếng xe cộ đi lại trên đường,
cũng không có tiếng ti vi hay nói chuyện của nhà hàng xóm vọng lại, thậm chí
không giống những đêm trên sàn thi công, mênh mông vô bờ bến, dường như thế
gian chỉ còn lại tiếng sóng biển.
Đêm ở đây rất tĩnh mịch. Thỉnh thoảng có tiếng gió, trong tiếng gió có tiếng lá
cây xào xạc và tiếng côn trùng kêu nho nhỏ. Đó là cảm giác yên bình kiểu điền
viên mà cô luôn thích. Trong một đêm yên bình như thế này bị ác mộng làm cho
tỉnh giấc, ngay cả Hàn Hiểu của cảm thấy... cụt hứng.
“Không ngủ được à?” Giọng Hình Nguyên vang lên trên đỉnh đầu, trầm ấm và dịu
dàng vô cùng trong một đêm như thế này, “Hay cô vẫn đang nghĩ đến giấc mộng
đó?”
Hàn Hiểu không nói gì.
Anh ngồi ở đó, trong không khí có mùi thuốc lá và hương nước hoa nhè nhẹ. Sự
hiện hữu rõ ràng của anh khiến cô cảm thấy không quen, nhưng... cũng không
ghét.
Hàn Hiểu nghĩ, thật sự cô không cảm thấy ghét. Có lẽ cơn ác mộng khiến cho gan
cô nhỏ đi sao? Khi toát mồ hôi tỉnh dậy, cô thấy có một người ở bên mình, đó là
một cảm giác kỳ lạ. Giống như sau khi vượt qua khó khăn, cuối cùng cô cũng có
thể xả hơi và không phải nghĩ ngợi gì nữa.
Tay Hình Nguyên nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Đừng suy nghĩ gì nữa, mau ngủ sớm đi,
ngày mai tôi đưa cô đi cưỡi ngựa.”
Hàn Hiểu buồn rầu hỏi anh: “Anh đang nói chuyện với ai?”
Hình Nguyên cười, “Trong phòng này còn có người thử ba nữa sao?”
Hàn Hiểu cố chấp lặp lại câu hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai?”
Hình Nguyên đặt quyển sách trong tay xuống, cúi xuống nhìn cô nghiêm nghị, “Cô
vẫn còn cảm thấy tôi nghĩ cô là Anne Bạch sao?”
Hàn Hiểu tỏ vẻ không thèm tranh luận quay mặt đi, “Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải.” Giọng Hình Nguyên vút cao, “Tôi chỉ...”
“Anh chỉ quen cô ấy rất nhiều năm, anh chỉ là coi cô ấy như người quen, đúng
không?” Trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy hơi tức giận, nhưng giọng của cô lại giống
như đang bị bắt nạt, ngay cả cô cũng không ngờ đến, “Lừa dối! Vì sao các anh
lại dùng những lời hoang đường như vậy để lừa tôi?”
Tay Hình Nguyên giữ lấy khuôn mặt cô, trong ánh mắt hiện lên suy nghĩ gì đó rồi
nhanh chóng biến mất.
Hàn Hiểu kinh ngạc với lời nói của mình. Cô yên lặng nhìn Hình Nguyên, không
sao cử động được. Bởi vì trong hoàn cảnh này, người cô nói đến không phải là
Hình Nguyên, mà là... La Thanh Phong.
La Thanh Phong đã dùng những lời này để giải thích với cô quan hệ của anh với
Vu Dương, cô chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của anh ấy. Nhưng, vì sao lúc này cô
lại lặp lại lời nói của La Thanh Phong với giọng điệu như thế? Vì những tranh
cãi không ngừng giữa La Thanh Phong và Vu Dương khiến cho cô không hài lòng hay
vì cô bắt đầu không tin vào cách giải thích của La Thanh Phong?
Hàn Hiểu bắt đầu cảm thấy mê hoặc và sợ hãi, đây là vấn đề cô chưa bao giờ suy
nghĩ đến, cô chưa bao giờ tự hỏi mình có tin lời anh ấy nói hay không.
Nếu không tin, vì sao cô chưa từng hỏi anh? Lần đầu tiên quay về từ sàn thi
công, cô nhìn thấy tận mắt Vu Dương dựa vào vai anh bên ngoài phòng tranh, thân
mật hôn lên má anh; lần gặp ở phòng tranh, Vu Dương nói cô không biết tách trà
để ở đâu, cô ta nói cô không biết thói quen sinh hoạt của La Thanh Phong, cô ta
nói “Có cần tôi nói cho cô không”... Tất cả như một làn sóng ngầm chảy vào tận
đáy lòng cô vào lúc cô không nhận thức được. Chỉ vì người đó là La Thanh Phong
nên cô đành chọn cách im lặng.
Nhưng nếu cô tin... Có thể giải thích như thế nào về phản ứng của cô hôm nay?
Thật ra cô luôn đố kỵ với Vu Dương bởi vì giữa họ có “mối giao tình nhiều năm”,
bởi vì đó là tình cảm đã từng tồn tại và có thật. Không giống cô, yêu thầm suốt
mười năm mà anh không biết.
Hình Nguyên vuốt nhẹ lên mặt cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Nước mắt Hàn Hiểu bỗng nhiên chảy ra.
Hình Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, dịu dàng an ủi cô, “Được rồi, được rồi,
lại khóc rồi. Lẽ nào tôi là chất xúc tác khiến cô rơi lệ sao? Hôm nay tôi không
bắt nạt cô mà. Thật ra tôi cũng không hề bắt nạt cô, đều là cô bắt nạt tôi đúng
không? Cô la hét với tôi, đá tôi, ném dao vào tôi, còn lấy móng tay cào tôi...”
Hàn Hiểu nấc nghẹn trong lòng anh, “Tôi hận anh.”
“Ừ, ừ, tôi biết điều này.” Hình Nguyên tiếp tục vỗ tay cô, giọng nói để lộ ra
vẻ vui mừng, “Nhưng cô cứ làm thế này cũng không có gì mới lạ. Hay là lần sau
chúng ta đổi kiểu khác? Ví dụ như trói tôi lại, đánh tôi hay là rỏ nến lên
người...”
“Tôi thật sự hận anh.” Hàn Hiểu khóc thành tiếng, “Tôi thích La Thanh Phong
suốt mười năm, không dễ dàng gì đến được với anh ấy, cuối cùng lại bị anh phá
hoại...” Tự nhiên biến mất vô nguyên cớ, ở cùng một người đàn ông khác, ngay cả
bản thân cô còn không chấp nhận nổi, huống hồ là La Thanh Phong?
Hình Nguyên lại cười, “Để ý cái này để ý cái kia... phải nói là cô rất ngốc, là
một cô gái siêu ngốc nghếch! Tôi nói với cô, những lý do vớ vẩn đó chỉ là của
những người đàn ông không yêu mình nên kiếm cớ mà thôi. Đối với La Thanh Phong...
nói dễ nghe hơn một chút là quá tự tôn, nói khó nghe hơn một chút là quá ích
kỷ, cậu ta có gì tốt?”
“Anh có tư cách gì để nói xấu anh ấy?” Hàn Hiểu mở to đôi mắt đỏ hoe vẫn còn
đầy nước mắt, tức giận nhìn anh, “Anh là con người rất bỉ ổi, rất biến thái...”
“Được rồi, được rồi,” Hình Nguyên cười hi hi vuốt tóc cô, “Tôi xấu xa sao? Coi
như là tôi xấu xa, tôi chưa bao giờ giả vờ là người tốt.”
Hàn Hiểu cầm lấy khăn giấy Hình Nguyên đưa cho lau mũi. Đầu tiên cô tức giận vì
không có cách nào gọi được điện thoại, nhưng bây giờ... cô lại tránh để mình
nhìn thấy điện thoại di động của bố mẹ.
Cô nên giải thích như thế nào với La Thanh Phong? Nói rằng mình không có cách
nào chống cự sao? Nói Hình Nguyên lấy điện thoại của mình, không để mình liên
lạc với bên ngoài sao? Nói là mình đã trở nên tàn phế nên không có cơ hội trốn
thoát sao?
Đều là lý do.
Nhưng những lý do này... Hàn Hiểu không thể nói được thành lời.
Muốn giải thích nhưng không biết nên lấy lý do gì để giải thích, điều này khiến
Hàn Hiểu cảm thấy tuyệt vọng. Đặc biệt điều khiến cô tuyệt vọng nhất là liệu
giải thích có tác dụng gì không? Nếu La Thanh Phong cố chấp không nghe cô, cô
sẽ làm thế nào?
Nghĩ đến đây, Hàn Hiểu ngay cả khóc cũng không khóc nổi nữa.
“Cô không tin tưởng vào người đó như vậy sao?” Hình Nguyên vuốt tóc cô, giọng
nói lạnh lùng trái ngược với hành động dịu dàng của anh, “Hay là cậu ta chưa
bao giờ có được lòng tin của cô?”
Hàn Hiểu ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hình Nguyên có thể hỏi một
câu thẳng thừng như thế, “Anh nói gì?”
“Không có gì.” Nhìn cô hồi lâu, Hình Nguyên lắc đầu, vuốt tóc cô rồi thở dài,
“Ngủ đi, cô gái ngốc nghếch, ngày mai chúng ta còn phải đi cưỡi ngựa. Bác sỹ
nói, cô cần phải vận động nhiều hơn.”
Hàn Hiểu không nói gì, không khí trong phòng trở nên yên lặng. Không nói rõ
được có điều gì khác lạ, có lẽ vì họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau như thế.
Hàn Hiểu trở mình, buồn bã hỏi: “Bao giờ anh để tôi đi?”
Đằng sau có tiếng lật sách nhè nhẹ, sau đó hồi lâu, Hình Nguyên mới nói khẽ:
“Môi trường ở đây không tồi, không khí trong lành, có thuốc thang và bác sỹ
tốt. Đợi bao gì bác sỹ điều trị nói cô có thể xuất viện, tôi sẽ đưa cô về.”
Hàn Hiểu giật mình.
Phía sau cô, Hình Nguyên ôn tồn bổ sung một câu: “Tôi nói lời là giữ lời.”
Không biết vì sao câu nói cuối cùng của anh khiến Hàn Hiểu cảm thấy không thoải
mái trong lòng. Cô nghĩ, anh muốn chọc tức cô mới cố ý nói như vậy. Anh ấy biết
rõ rằng cô chưa bao giờ nghi ngờ những lời anh ấy nói...
Nhưng người này rõ ràng là một kẻ độc ác, cho dù là lời nói hay việc làm đều
không xét đến đạo lý, vì sao mình lại chưa bao giờ nghi ngờ lời anh ta nói?
Hàn Hiểu cảm thấy lòng mình rối tung.