Chú nói cho cháu biết, những người phụ nữ
có trách nhiệm với công việc chắc chắn sẽ có trách nhiệm với gia đình.
Trước mắt là một màn mưa trắng mênh mông, không có
điểm đầu và cũng không nhìn thấy điểm cuối. Cả thế giới bị bao trùm trong âm
thanh của nước.
Xương toàn thân như vỡ vụn, cô có một cảm giác vô cùng đau đớn. Hàn Hiểu muốn
vuốt nước ở trên mặt nhưng cánh tay cô nặng như đeo cả ngàn cân, không giơ lên
được. Trong lúc trời đất vần vũ, cô mơ hồ nhìn thấy máu chảy thấm ra bộ đồng
phục màu vàng chanh, ở phần đùi có một mảng màu máu đỏ tươi nhức mắt rồi nhanh
chóng tan lẫn vào nước mưa. Cả người tê cứng, cô hoàn toàn không xác định được
trên người mình bị thương những chỗ nào.
Đầu kêu ong ong, bên tai là tiếng nước chảy khiến Hàn Hiểu không phân biệt được
đó là âm thanh của tự nhiên hay trong đầu mình.
Quần áo bị ướt hết, máy điện thoại cũng ngấm nước, phát ra tiếng kêu bất thường
dưới lớp áo ngoài. Không biết Hồ Đồng có nghe thấy câu trả lời của cô không,
không biết nhân viên kỹ thuật bên thi công đã quay về hết chưa. Nếu Hồ Đồng
trực tiếp về phòng điều khiển trung tâm, thì lúc này ở công trường, cô chỉ có
thể dựa vào chính mình.
Không thể cứ nằm ở đây chờ đợi.
Hàn Hiểu lảo đảo chống tay ngồi dậy, lúc chạm vào dây an toàn cô mới nhớ ra đầu
dây bên kia vẫn còn buộc vào chiếc cột đổ. Hàn Hiểu bỗng nhiên giật mình, nhìn
theo hướng dây an toàn, nhận ra chiếc cột đang đang bị kẹp vào giữa hai đường
ống phía sau thang, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may. Nếu chiếc cột thuận theo hướng gió, làm gãy lan can bên ngoài sàn thi
công thì cô đã rơi xuống độ cao hơn ba mét rồi. Từ độ cao như thế rơi xuống,
nếu không chết thì cũng gãy vài cái xương.
Không biết ba lô đã bị rơi ở chỗ nào, cũng may cô vẫn còn máy điện thoại. Ngón
tay Hàn Hiểu cứng đờ nên loay hoay mãi mà không mở được nút dây an toàn, bỗng
nhiên cô nghe thấy có tiếng va chạm của kim loại vang lên ở phía xa.
Cho dù cách một màn nước mưa nhưng tiếng động đó vẫn đinh tai lạ thường. Âm
thanh này vốn dĩ mang đến cho người ta một dự cảm không may mắn.
Hàn Hiểu vội vàng vịn tay vào ống bên cạnh người, tay còn lại tiếp tục cố gắng
mở nút dây an toàn. Đầu ngón tay tê cứng, nút thắt tròn trơn trượt khiến cô
không giữ được.
Tiếng kim loại va chạm càng ngày càng lớn, dường như có vật gì đó đang cố gắng
thoát ra khỏi chỗ bị kìm kẹp.
Không dám thả lỏng tay, trong lòng cô càng lúc càng lo lắng. Hàn Hiểu bỏ tay
khỏi ống, hai tay cố gắng giữ chặt lấy nút thắt.
Tách một tiếng, cuối cùng cô cũng mở được ra.
Hàn Hiểu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy có tiếng động lớn từ phía
chiếc cột. Một giây sau, chiếc cột cao hơn thân người lao qua trước mắt cô,
giống như một chiếc diều bị đứt dây, lăn vài vòng trong không trung rồi rơi
xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn.
Hàn Hiểu cúi đầu nhìn vạt áo đã nhuộm đầy máu. Nước mưa rơi xuống, cô cảm thấy
đau nhức ở tai và gò má.
Hàn Hiểu không biết mình bị thương ở chỗ nào, cũng không dám kiểm tra vì tay
bẩn, cô chỉ cắn răng đứng dậy, dựa vào lan can bước dần về phía thang.
Thật ra từ đây về phòng điều khiển trung tâm, khoảng cách gần nhất là đi bằng
thang. Nhưng vừa rồi Hàn Hiểu suýt chết vì chiếc cột đó nên cô thực sự cảm thấy
lo sợ.
ở tầng dưới có bóng dáng vài người mặc đồng phục bảo hộ màu xanh lam, đó là
nhân viên bên thi công. Nhưng Hàn Hiểu không thể nhận ra ai qua màn mưa.
Một người đàn ông ở ngã rẽ gần chiếc thang ngẩng đầu lên. Hàn Hiểu vội vàng hét
gọi nhưng tiếng của cô bị gió thổi tan đi, ngay cả cô cũng không nghe thấy gì.
Hình như người đàn ông đó đã nhận ra cô nên cùng một người nữa vội vàng leo
lên. Hàn Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chân mình bủn rủn. Cô không chỉ thấy
đau ở chân phải mà vết thương ở tai cũng bắt đầu đau nhức.
Hai người đàn ông chạy đến chỗ cô hét lên vài câu nhưng vì gió to quá nên Hàn
Hiểu không nghe rõ. Người đàn ông đó không do dự cầm lấy cánh tay cô, đỡ cô lên
lưng rồi nhanh chân đuổi theo người bạn ở phía trước. Mặc dù tư thế này rất khó
chịu nhưng Hàn hiểu vẫn nhắm mắt vài phút trong tư thế bất động. Chân cô bị
thương, lúc này cố gắng đòi xuống là không hề sáng suốt.
Xuống đến nơi, Hàn Hiểu muốn thoát khỏi lưng người đó, ra hiệu mình vịn vào tay
anh ấy đi là được. Người đó dường như cũng rất mệt nên không phản đối. Bạn của
anh ấy cũng có người bị thương, một người bị thương ở đầu, cổ áo và vai đầy
máu, không biết mũ bảo hộ bị gió thổi đi đâu mất, hai người bên cạnh đang cố
gắng dìu anh ta.
Họ vừa chạy đến cửa phòng điều khiển trung tâm thì gặp Hồ Đồng từ phía trong
lao ra. Hồ Đồng xách một bình cứu hỏa, thấy Hàn Hiểu bị thương khắp người, ông
vô cùng ngạc nhiên, “Có chuyện gì thế?”
Hàn Hiểu vội nói: “Không sao, cháu bị ngã thôi. Chú đang làm gì?”
Hồ Đồng chỉ vào bình cứu hỏa trong tay, vội vàng đáp: “Đường dây cung cấp điện
bên khu sinh hoạt bị nổ, có một vụ cháy nhỏ. Cô mau vào tìm người giúp xử lý
vết thương đi.” Không đợi Hàn Hiểu hỏi thêm, ông ôm bình cứu hỏa chạy đi.
Không biết có phải tất cả mọi người đều đến khu sinh hoạt dập lửa không, trong
phòng điều khiển trung tâm không có nhiều người.
Mạnh Giao đang cầm một chiếc điện thoại, đứng bên cạnh cửa sổ không ngừng gõ
tay lên bục cửa. Mặc dù ông đứng thẳng nhưng tay gõ càng lúc càng nhanh một
cách vô thức. Thấy động tác đó của ông, Hàn Hiểu bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh
người đàn ông bị rắn độc cắn và mắc kẹt trong nhà vệ sinh liên tục gõ tín hiệu
cầu cứu lên tường trong bộ phim “Thảm án sông Nile”.
Không nhìn thấy gì bên ngoài cửa sổ, có lẽ vì không nhìn thấy gì nên càng khiến
người ta cảm thấy lo lắng hơn.
Công việc chính của Mạnh Giao là phụ trách phòng điều khiển trung tâm, không có
vấn đề gì đặc biệt thì không được rời khỏi vị trí. Gõ lên cửa sổ một lát, ông
quay đầu lại và nhìn thấy Hàn Hiểu.
Mạnh Giao rất ngạc nhiên, vội vàng dìu cô vào trong văn phòng, mở tủ tìm một bộ
quần áo bảo hộ dự phòng chưa dùng đến đưa cho cô, “Mau thay quần áo đi! vết
thương bị ngấm nước và viêm nhiễm sẽ rất nguy hiểm. Cô thay xong thì tìm thuốc
trong ngăn kéo, tôi đi tìm bác sỹ Trương cho cô.”
Khóa cửa phòng lại, Hàn Hiểu kiệt sức ngã lên ghế, cô cảm thấy không còn đủ sức
lực để giơ tay lên nữa. Quần áo ướt dính lên người, khi mở khóa cởi quần áo ra
cô cảm thấy giống như đang bị lột da. Hàn Hiểu nhận thấy ngoài vết thương trên
tai, một cánh tay của cô cũng không giơ lên được nữa. vết thương nặng nhất là ở
trên đùi do bị chiếc cột đập vào, dài độ hai mươi phân, không nhìn rõ được là
có sâu hay không, nhưng bị ngấm nước, rách da và ăn sâu vào thịt.
Hàn Hiểu cảm thấy mắt hoa lên, cô vội vàng nhìn tránh sang hướng khác rồi tìm
thuốc trong ngăn kéo của Mạnh Giao. Tìm một hồi cô chỉ thấy có Vân Nam bạch
dược ở dưới đống tài liệu tiếng Anh. Cô có nên tự bôi thuốc không? Mặc dù đã
học cách xử lý vết thương trong tình huống cấp bách ở lớp học cứu thương, nhưng
lúc này, cô không nhớ được phải làm như thế nào. Ngồi chờ đợi như thế này... rõ
ràng cũng không phải là cách giải quyết hay.
Mạnh Giao ở ngoài gọi tên cô, “Hàn Hiểu, vết thương của cô có nặng không? Hay
là để tôi bôi thuốc cho cô trước? Bác sỹ Trương đang bận nên không thể đến ngay
được.”
“Không sao, cháu sắp bôi xong rồi.” Hàn Hiểu vừa đáp vừa mở chai nước rửa vết
thương, cắn răng bôi thuốc lên đó.
Một cơn đau dữ dội ập đến, dường như có ai đó đang xuyên một mũi dao nhọn lên
vết thương và không ngừng xoay.
Những giọt mồ hôi lớn rỏ ra trên trán Hàn Hiểu, tay cô run đến mức không cầm
chắc được lọ thuốc. Cô run rẩy đổ chỗ thuốc còn lại lên vết thương, cuối cùng
không chịu đựng được nữa khóc thành tiếng.
Vì sao có thể đau như thế?
“Hàn Hiểu? Hàn Hiểu?” Bên ngoài cửa có tiếng gọi lo lắng của Mạnh Giao.
Hàn Hiểu vội lau nước mắt rồi mặc quần áo. Lúc mở cửa, bên ngoài chỉ có một
mình Mạnh Giao.
“Bác sỹ Trương sẽ nhanh chóng từ phòng y tế đến đây.” Mạnh Giao nhìn cô, không
yên tâm nhìn bộ quần áo bảo hộ ướt đẫm, nghi ngại hỏi, “Vết thương của cô...”
Mắt Hàn Hiểu mọng nước, cô nói: “Cháu đã băng bó vết thương trên đùi và bôi một
ít thuốc Vân Nam bạch dược.”
Mạnh Giao thở dài, “Trong ngăn kéo hình như có thuốc chống viêm, để tôi tìm.”
Trong ngăn kéo của Mạnh Giao không có thuốc chống viêm, chỉ có một ít thuốc
chữa cảm cúm và vài miếng cao dán lên vết thương.
“Thuốc cảm cũng được.” Mạnh Giao đưa thuốc cho cô, “Cô vừa bị ngấm nước mưa.”
Hàn Hiểu lấy ra hai viên thuốc màu trắng, uống nước trong chai lúc nãy rửa vết
thương vẫn còn một nửa. Lúc nuốt vào rồi cô mới nghe thấy Mạnh Giao nói, Mỗi
lần một viên.”
Chưa bao giờ thấy Mạnh Giao thở mạnh lúc nói như thế nên Hàn Hiểu không nhịn
được cười. Lông mi của cô vẫn chưa kịp khô giờ lại ướt nước mắt. Không biết vì
cô uống nhiều thuốc cảm hay vì quá mệt mỏi.
Lúc mệt người ta thường ngủ không ngon, Hàn Hiểu cũng vậy. Đầu tiên cô cảm thấy
lạnh, sau đó lại thấy nóng. Trong mơ màng, cô chỉ cảm thấy mình đang nằm trên
vật gì đó rất cứng, không phải giường cũng không phải bàn, giống như trên đống
tài liệu Mạnh Giao để ở góc văn phòng, có mùi thơm của mực và giấy.
Cô thấy đau khi bị đầu mũi kim đâm xuyên qua da, vết thương ở chân bắt đầu tê
cứng. Có người đang tháo băng, không biết có phải là bác sỹ Trương ở phòng y tế
không. Hàn Hiểu muốn nhìn nhưng không mở được mắt. Cô vừa nghĩ không biết có
phải mình uống nhiều thuốc cảm quá nên có tác dụng phụ không, vừa mơ màng ngủ
thiếp đi.
Cửa vừa mở, gió và mưa lớn đã ùa vào trong xe. Chiếc ô trong tay chưa kịp mở ra
đã bị gió cuốn đi, La Thanh Phong vội vàng quay người, nheo mắt giữ lấy ô.
Trong chốc lát anh đã bị ướt một bên vai. La Thanh Phong giữ chặt lấy cổ áo
mưa, chạy vào tòa nhà văn phòng của Hải Công.
Đại sảnh rất rộng nhưng mọi người đã đứng chật kín, La Thanh Phong không biết
đây có phải là người nhà của các nhân viên kỹ thuật trên sàn thi công không.
Nhưng anh nghe Hàn Hiểu nói, trên sàn thi công còn có rất nhiều nhân viên đến
từ các đơn vị khác, có lẽ những người này chỉ là người nhà nhân viên của Hải
Công.
Ở bàn lễ tân có người đang lớn tiếng giải thích, lúc La Thanh Phong tiến lại
gần, người đàn ông trung tuổi đó đang giơ nắm tay bảo đảm với mọi người:
Tổ chức chắn chắn sẽ không bỏ rơi các nhân viên kỹ thuật, mong mọi người yên
tâm. Chỉ cần thời tiết tốt hơn, trực thăng sẽ đón họ về ngay lập tức. Bên bệnh
viện cũng đã chuẩn bị giường bệnh, các bác sỹ đang trực, bảo đảm sẽ cấp cứu cho
những người bị thương trong thời gian sớm nhất...”
Nghe đi nghe lại vẫn không thấy nội dung nào mang tính thực tế, La Thanh Phong
không nén được chau mày.
Sắp đến giờ tan làm rồi mới nghĩ đến việc triệu tập người nhà trong thời tiết
như thế này. Khắp nơi trong thành phố ngập đầy nước, một số người đi dép lê
đến. Trong đám người nhếch nhác, một người tướng mạo khôi ngô, ăn mặc chau
chuốt như La Thanh Phong khiến mọi người đều chú ý. Lưu Đông Pha vừa đẩy cửa
bước ra đã nhìn thấy anh, vẫy tay anh gọi vào phòng làm việc của mình.
“Chú Lưu, tình hình thế nào rồi?” La Thanh Phong vừa đóng cửa vừa hỏi ông,
“Trực thăng không lên được sao?”
Lưu Đông Pha chỉ ra ngoài cửa sổ, “Cháu nhìn thời tiết thế này, làm thế nào lên
được?”
Qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy màn trời nặng nề và tối đen đang bao trùm
lấy biển ở phía xa. Trong tầm mắt, bên trên là những đám mây đen tầng tầng lớp
lớp, bên dưới là những đựt sóng điên cuồng. La Thanh Phong hoang mang nghĩ, dự
báo thời tiết hôm nay thông báo, bão mạnh cấp năm đến cấp sáu, có lúc lên đến
cấp tám và cấp chín, không biết trên biển sẽ là cấp bao nhiêu?
Gương mặt hơi gầy của Lưu Đông Pha dường như già thêm mấy tuổi sau một đêm,
“Thi công trong thời tiết này, gặp bão là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ,
chưa kịp di tản nhân viên thì...” Nói rồi ông thở dài, đau đầu bóp trán.
La Thanh Phong do dự hỏi ông: “Chỉ có thể chờ đợi, bao giờ thời tiết tốt hơn
mới cử máy bay đi đón người sao?”
Ngón tay gầy gầy của Lưu Đông Pha gõ lên bàn hai tiếng, “Lãnh đạo nói đã liên
hệ được với một chiếc tàu quân sự hoạt động ở khu vực biển gần đó vừa hoàn
thành nhiệm vụ và đang chuẩn bị quay về, nhưng để đến được sàn thi công cũng
phải mất ít nhất hai mươi tiếng. Hơn nữa...”
“Hai mươi tiếng?” Trong lòng La Thanh Phong cảm thấy hoang mang. Thời tiết khắc
nghiệt như thế này, có lẽ sự việc không hay có thể xảy ra bất kỳ giây phút nào.
Thời gian dài như thế...
Lưu Đông Pha xua xua tay, “Cháu không cần nghe ngóng tình hình cứu trự nữa,
những chuyện này cần phải giữ bảo mật. Chú chỉ hỏi cháu, rốt cuộc Tiểu Hàn có
phải là bạn gái của cháu không?”
La Thanh Phong giật mình, “Vì sao chú lại hỏi như vậy?”
Lưu Đông Pha cười đáp: “Chú xem qua nhật ký điện thoại. Tiểu Hàn khi ở trên sàn
thi công ngoài gọi điện cho bố mẹ chỉ gọi điện cho cháu. Cháu còn không chịu thừa
nhận sao?”
Lúc này, ông già này nói nhiều hơn bình thường khiến La Thanh Phong cảm thấy
không quen. Không biết có phải vì ông muốn xóa tan không khí nặng nề không, nên
anh cũng trả lời theo hướng đó, “Không có gì không thể thừa nhận ạ.”
Lần trước cháu giới thiệu Hàn Hiểu cho chú, chú đã đoán ra việc này. Nhưng lúc
đó cháu sống chết không chịu thừa nhận, chỉ nói là bạn học. Cô của cháu còn hỏi
chú: “Thanh Phong nhiệt tình như thế từ lúc nào? Lo lắng công việc cho cả bạn
học?” Lưu Đông Pha nói rồi cười lớn, “Đợi bao giờ Tiểu Hàn từ sàn thi công về,
cháu sẽ dẫn cô ấy về Thượng Hải gặp bố mẹ cháu chứ?”
La Thanh Phong bối rối không biết nên trả lời như thế nào. Vấn đề này... anh
thật sự chưa bao giờ nghĩ đến.
Lưu Đông Pha cười xong rồi nói với giọng trịnh trọng, “Thanh Phong, chú nói cho
cháu biết, con gái trong công ty chú đều là hàng tốt đặc biệt!”
La Thanh Phong vội vàng gật đầu.
“Cháu đừng không tin.” Lưu Đông Pha rõ ràng là nghi ngờ thành ý trong cái gật
đầu của anh, “Chú nói cho cháu biết, những người phụ nữ có trách nhiệm với công
việc chắc chắn sẽ có trách nhiệm với gia đình. Cháu có tin không?”
La Thanh Phong gật đầu đầy thành tâm, “Cháu tin.”
Lưu Đông Pha cũng gật đầu theo, “Vì thế, Tiểu Hàn theo cháu, cháu phải đối xử
tốt với người ta. Nếu một cô gái tốt như thế bị cháu bắt nạt, chú sẽ đập gãy
chân cháu đầu tiên!”
La Thanh Phong cúi đầu cười, “Cháu biết rồi, chú Lưu.” Anh nghĩ: Được, người
chưa kịp qua cửa mà họ nhà gái đã chuẩn bị sẵn tư thế rồi... Nhưng thấy ông nói
như thế, cảm giác căng thẳng, lo lắng của La Thanh Phong bất giác giảm bớt đi
phần nào.
Anh đang muốn hỏi tình hình cụ thể thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, một cô gái
mặc đồng phục công ty ló đầu vào nói: “Tổng giám đốc Lưu, có một vị họ Hàn nói
là có hẹn với chú đã đến rồi.”
Lưu Đông Pha vội nói: “Ừ, mau mời vào.” rồi quay sang phía La Thanh Phong, “Lẽ
ra việc của cháu lúc nào gặp người ta không phải do chú quản, nhưng đã có cơ
hội như thế này thì hai bên cũng nên tạo dựng tình cảm...”
La Thanh Phong hơi ngạc nhiên, “Bố mẹ của Hàn Hiểu? Không phải là họ không ở
thành phố này sao?”
Lưu Đông Pha vội nói: “Không có cách nào khác, chế độ công ty đã quy định,
trong tình huống như thế này bắt buộc phải báo cho người nhà. Nếu không, lỡ có
vấn đề gì xảy ra, chú không biết phải cư xử với người ta như thế nào!”