Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng
cách gần gũi như vậy. Khuôn mặt có đường nét của người đàn ông đó đã sớm biến
mất trong những ký ức thời niên thiếu của cô. So với những hình ảnh hiện lên mơ
hồ trong kỷ ức, khuôn mặt của người đó rõ ràng khiến cho người khác vô cùng
ngạc nhiên.
Hàn Hiểu đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng khiến người ta
gặp gỡ, chỉ có duy nhất một trường hợp cô không nghĩ đến, đó là khi anh đang bị
một đám người vây lấy ở góc phố đúng lúc cô bước qua.
Cô mặc chiếc áo đồng phục lao động rộng thùng thình, tay cầm một chiếc đèn pin
cũ. Đó là vật bạn ở cùng cô khi chuyển nhà không cần đến nữa, một chiếc đèn pin
bên ngoài có bọc nhôm kiểu cũ, khi lắc lắc tay lại vang lên âm thanh ầm ĩ.
Hoàng tử trong mộng của cô đang bị quây ở góc một ngõ nhỏ ẩm thấp bốc mùi khó
chịu, mặt đầy máu.
Đó là ngõ sau của quán rượu “Bách Hương Quả” nổi tiếng ở thành phố T, không có
đèn đường, người qua lại rất ít. Quách Dung Dung, bạn thân của cô đã từng nói
với cô, hầu hết các vụ cướp bóc và tội ác đều xảy ra ở những địa điểm như thế
nên cô đều đi đường vòng mỗi lần đến đây, không biết hôm nay ma xui quỷ khiến
thế nào cô lại đi đường này.
Trong bóng tối vang lên âm thanh hỗn độn giống như có một đám người đang đánh
nhau.
Hàn Hiểu dựa sát vào
tường, sợ hãi nhìn trộm về phía đó. Họ đứng trong góc tối nên cô không nhìn rõ
được gì, nhưng tiếng đấm đá vào da thịt khiến cho cô sợ hãi. Thậm chí, Hàn Hiểu
không nghĩ đến việc báo cảnh sát, lúc quay người định chạy đi, cô nghe thấy một
tiếng chửi nhỏ: “La Thanh Phong, tao cho mày biết, việc này không dễ dàng bỏ
qua! Cho mày nếm món khai vị trước, nếu còn tiếp tục ngáng đường ông Mạnh, mày
sẽ không còn đường sống nữa!”
“La Thanh Phong?”
Cái tên này giống như bùa chú dính chặt chân cô xuống đất, cô phân vân không
biết có phải vì mình bị ám ảnh bởi chuyện này quá lâu nên nghe nhầm không?
La Thanh Phong là bạn học thời cấp ba của cô, lên lớp 11 cậu ấy chuyển đi
Thượng Hải nên cô không gặp nữa. Hàn Hiểu nghe tin từ một người bạn trong hội
đồng học nói, La Thanh Phong đã thi đỗ vào học viện mỹ thuật Munich, thật không
ngờ...
Năm đó, ngày nào La Thanh Phong cũng đi học muộn. Dường như đợi mọi người bắt
đầu vào giờ ôn bài một lúc rồi mới thấy cậu xách một túi bánh mỳ bước vào lớp
với vẻ mặt cao ngạo, mái tóc hơi xoăn rối bù như tổ gà.
Hàn Hiểu nghiêm túc đọc to bài cùng người khác nhưng luôn nhìn trộm cậu khi cậu
bước qua. Chỉ nhìn một lần nhưng để ý đến những chi tiết khác nhau: Có lúc nhìn
túi bánh mỳ bọc dừa trong tay cậu, có lúc nhìn túi áo khoác của cậu, có lúc
nhìn chi tiết hoa văn sơn trên quần bò của cậu...
Lúc cậu đi qua, cô luôn cảm nhận thấy một mùi hương rất lạ trên người cậu, nhẹ
nhàng đến mức người khác ở bên cạnh không thể cảm nhận được.
Chỉ có cô để ý và điều đó trở thành một bí mật được giấu kín tận đáy lòng cô.
Đã mười năm trôi qua rồi.
Thế giới này... thật là kỳ lạ.
Chẳng trách, dưới ngòi bút của Picasso, một khuôn mặt bình thường có thể trừu
tượng hóa thành hình tam giác. Hóa ra Picasso không điên mà chính là thế giới
này.
Khi Hàn Hiểu thở hổn hển cứu được hoàng tử ra khỏi đám côn đồ, trong lòng cô
bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ không nho nhã như thế. Một lần nữa cô nhận ra
rằng, mặc dù La Thanh Phong là hoàng tử trong mộng của cô nhưng anh vẫn có
trọng lượng và kích thước của một người bình thường. Chiều cao trên một mét tám
của anh ấy rõ ràng không cùng đẳng cấp với Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu thở dốc, đặt anh lên vai mình, chợt nhớ đến hồi còn nhỏ cô đã nhìn
thấy cách người ta bắt chim sẻ như thế nào: dựng đứng một chiếc chậu ở góc, bên
dưới đặt ít mồi nhử rồi dùng một thanh gỗ nhỏ chống chiếc chậu đó. Cô cảm thấy
lúc này mình giống hệt thanh gỗ nhỏ đó.
Hoàng tử của cô vẫn không ngừng phả hơi rượu lên đầu cô.
Lúc Hàn Hiểu đỡ anh đến bên đường và gọi một chiếc taxi, chân cô trở nên run
rẩy.
Lái xe không xuống giúp cô, lạnh lùng nhìn hai người vất vả ngồi vào phía sau
rồi hỏi với giọng đều đều: “Đi đâu?”
Hàn Hiểu hỏi anh ta: “Gần đây có bệnh viện nào không?”
La Thanh Phong nghe thấy hai tiếng “bệnh viện”, lầu bầu nói: “Không đến bệnh
viện...”
Hàn Hiểu hỏi anh: “Vậy đi đâu? Anh ở đâu?”
La Thanh Phong nghiêng đầu, không biết là ngủ hay ngất lịm đi rồi. Hàn Hiểu
đang lo lắng thì nghe thấy tiếng người lái xe hỏi: “ Rốt cuộc là đi đâu?” Giọng
điệu có vẻ như sắp mất hết kiên nhẫn.
Thật sự, Hàn Hiểu không tưởng tượng được cảnh mình có thể lôi một người có
trọng lượng như vậy đến bệnh viện nên đành nói địa chỉ nhà mình. Cô nhớ hình
như có một phòng khám ở lối vào khu nhà cô ở, không biết muộn như thế này có
còn ai trực không.
Đến khi xe chạy ra đường lớn, Hàn Hiểu mới bắt đầu có một chút cảm giác thật.
Hai chân cô đau nhức, người lái xe taxi rõ ràng rất ghét người say rượu đang
ngồi phía trước cô, bên cạnh cô là kẻ say rượu, trên người đầy máu, đang nửa
nằm nửa ngồi và thở ra đầy hơi rượu...
Thế giới này thật là ly kỳ.
Người này đúng là La Thanh Phong.
Đó là La Thanh Phong, người khoác cặp sách trên vai, bước vào lớp học với dáng
vẻ cao ngạo thật sao? Đó là La Thanh Phong, người đã ở trong lòng cô suốt mười
năm qua thật sao?
Sao lại như thế?
Sao lại không thể như thế?
Hàn Hiểu cắn ngón tay mình, cảm thấy chưa bao giờ cô trở nên ngốc nghếch như
vậy. Hai câu hỏi lởn vởn trong đầu cô suốt quãng đường. Cho đến khi La Thanh
Phong dở sống dở chết nằm trên giường bệnh trong phòng khám và được truyền, cô
mới mơ hồ nghĩ đến một việc rất quan trọng: Cô chưa bao giờ hiểu rõ La Thanh
Phong, có lẽ La Thanh Phong vốn dĩ là con người như thế này: rượu chè, đánh
nhau, chơi bời...
Hàn Hiểu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, đưa tay tắt đèn trong phòng
khám. Ánh đèn sáng như thế trong đêm tối khiến cô nhớ đến những câu chuyện ma
trong bệnh viện, chỉ để đèn ở đầu giường bệnh khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Người này là La Thanh Phong...
Hàn Hiểu lấy từ trong túi da ra một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho anh.
Cô chưa bao giờ quan sát anh với khoảng cách gần gũi như vậy. Khuôn mặt tuấn tú
của anh đã sớm biến mất trong những ký ức thời niên thiếu của cô. So với những
hình ảnh hiện lên mơ hồ trong ký ức, khuôn mặt của người này rõ ràng khiến cho
người khác vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra, cô không biết diện mạo của anh như thế nào...
Rốt cuộc điều gì đã khiến cô yêu đến mê muội như vậy? Đó là mùi sơn phun trên
quần áo tỏa ra trên người anh? Hay là túi bánh mỳ bọc dừa được xách trong tay
anh?
Chỉ là... mùi hương sao?
Khi bác sỹ trực ban đến thu phí, Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn tờ phiếu thu vừa được
in ra rồi cẩn thận hỏi: “Có thể quét thẻ được không?” Cô chưa bao giờ mang
nhiều tiền mặt như vậy theo người lúc đi làm, trừ khi đã hẹn trước với Quách
Dung Dung đi mua sắm.
Mặt bác sỹ trực ban tối lại: “Từ tám giờ đến hai mươi mốt giờ thì có thể.”
Hàn Hiểu bối rối nhìn ra ngoài trời đêm tối đen, chần chừ do dự. Dường như trên
phố này không có cây rút tiền tự động, để bệnh nhân lại phòng khám thì không ổn
lắm...
Bác sỹ trực ban hất cằm về phía La Thanh Phong: “Anh ta không có tiền mặt trên
người sao?”
Hàn Hiểu thở dài. Theo
quan niệm của cô, làm việc tốt là phải làm đến cùng. Nhưng... điều kiện không
cho phép không phải lỗi của cô.
Ví tiền của La Thanh Phong có màu hạt dẻ, khi mở ra, cô nhìn thấy một tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh của một đôi trai tài gái sắc trông rất đẹp đôi.
Tay của Hàn Hiểu tự nhiên hơi run run.
“Có không?” Bác sỹ trực ban giục cô.
Hàn Hiểu thở thật sâu, tạm thời tập trung sự chú ý vào tập tiền nhân dân tệ, cô rút ra vài tờ tiền mặt
đưa cho bác sỹ rồi đặt tờ phiếu thu tiền và tiền lẻ được trả lại vào đó. Sau
đó... ánh mắt của cô lại hướng vào tấm ảnh.
Người con trai đang cười rất vui vẻ rõ ràng là La Thanh Phong, nét mặt tuấn tú,
nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Bên cạnh anh là
một cô gái cười tươi như hoa với mái tóc xoăn xinh xắn như búp bê.
Hàn Hiểu gập ví lại, trong lòng cảm thấy chua xót: Đúng là... trai tài gái sắc.
Sau khi cô rửa mặt quay lại, La Thanh Phong đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường
nghịch điện thoại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ hơi hoài nghi.
Hàn Hiểu run run đứng ở cửa phòng bệnh, bỗng nhiên cảm thấy tim mình chặn lấy
cuống họng, không thể đập được nữa.
“Chào!” Người lên tiếng trước là La Thanh Phong, giọng anh trầm trầm.
“Anh... tỉnh rồi.” Thấy anh nói, tim của Hàn Hiểu hoạt động lại nhưng càng lúc
càng đập nhanh hơn khiến cô thở rất khó khăn.
“Anh ấy là La Thanh Phong.” Hàn Hiểu nghĩ, “Trên đường mình gặp La Thanh Phong
rồi anh ấy nói chuyện với mình...”
“Việc đó... Cảm ơn cô.” La Thanh Phong cảm thấy không thoải mái, “Hôm qua,
tôi...”
“Hôm qua tôi tình cờ đi qua đó.” Nói xong Hàn Hiểu mới nhận ra là mình nói quá
nhanh, có vẻ như muốn giấu một điều gì đó nhưng lại bị lộ tẩy nên bất giác cảm
thấy hơi xấu hổ.
La Thanh Phong không để ý đến lời giải thích của cô. Anh sờ lên lớp băng trên
trán mình, cười với vẻ ngại ngùng, “Tôi đã làm phiền cô rồi.”
“Không sao.” Nụ cười của anh giúp cho người khác cảm thấy thoải mái, Hàn Hiểu
cũng mỉm cười, “Hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm nên không ảnh hưởng gì.”
Ánh mắt của La Thanh Phong nhìn về phía cô. Mắt anh rất sáng, qua một đêm say
rượu nhưng ánh mắt vẫn rất linh hoạt, “Không biết vì sao tôi cảm thấy hình
như... đã gặp cô.”
Một lần nữa tim của Hàn Hiểu dường như ngừng đập.
Trong không khí im lặng đến kỳ lạ, có một giọng đàn ông ở ngoài hành lang hét
lên: “La Thanh Phong? La Thanh Phong?”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một người
đàn ông chạy vào, “Tên tiểu tử đáng chết sao giờ này vẫn chưa chết...”
Người đàn ông đó rất cao lớn, trên vai khoác một chiếc áo lông màu xám, ngạc
nhiên khi nhìn thấy Hàn Hiểu đang ở đó, “Sao cô lại ở đây?”
Hàn Hiểu cũng ngạc nhiên, “ Không phải anh là... chính là...” Chỉ tay vào anh
hồi lâu mà mãi không thốt lên được tên. Mặt Hàn Hiểu hơi đỏ vì xấu hổ.
Người đó cười rất thoải mái: “Thôi Hạo.”
Thôi Hạo học cùng khóa với họ nhưng ở lớp khác. Hai tháng trước, Quách Dung Dung
đưa Hàn Hiểu tham gia vào buổi tụ tập với hội đồng học, anh cũng tham gia. Mặc
dù Hàn Hiểu hầu như không nói chuyện gì với anh, nhưng khi đó anh rất hoạt bát
vui vẻ, lấy danh nghĩa là bác sỹ chỉnh hình chê các nét trên khuôn mặt các bạn
học nữ không hài hòa, anh còn nói mũi của Hàn Hiểu không đủ cao... nên cô có ấn
tượng sâu sắc với anh.
Thôi Hạo nhìn cô và thấy vẻ ngạc nhiên của La Thanh Phong liền cười, “Hai người
học chung một lớp, Hàn Hiểu. Cậu không nhớ gì sao? Người mà rất trầm tính, khi
đi đầu hay cúi xuống...”
La Thanh Phong nhìn Hàn
Hiểu nhưng ánh mắt không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn nghi ngờ, “Chẳng
trách... nhìn hơi quen.”
Thôi Hạo giới thiệu với Hàn Hiểu, “Cậu ấy là La Thanh Phong, học cùng lớp với
cô. Cô có ấn tượng gì không? Cậu ấy chuyển trường năm học lớp 11, quan hệ với
mọi người không được tốt, thường một mình đi đi về về. Nếu cô không có ấn tượng
gì cũng hơi lạ...”
La Thanh Phong nằm lên gối lườm anh, “Đó là bạn học của mình, cậu bớt gây mất
đoàn kết một chút đi.”
Thôi Hạo cười hi hi nhìn anh đánh giá, “Đẹp quá! Bác sỹ nói sao?”
La Thanh Phong bối rối nhìn về phía Hàn Hiểu, cô vội vàng giải thích: “Không bị
thương vào xương nên không có gì nghiêm trọng.” Sự thực nguyên văn của bác sỹ
trực ban là “Không bị thương vào xương, không chết được.”
Hàn Hiểu đoán La Thanh Phong biết những kẻ đó nhưng anh không muốn nói nên cô
cũng không muốn hỏi nhiều. Thôi Hạo đến thật đúng lúc, nếu không có vị thiên sứ
này tự nhiên xuất hiện, Hàn Hiểu không thể tưởng tượng được mình sẽ một mình
đối mặt với La Thanh Phong như thế nào.
Thôi Hạo vỗ tay, “Đều là người quen, không cần nói lời khách sáo nữa. Thế nào,
cùng nhau đi ăn sáng chứ?” Nói rồi anh giả vờ ôm bụng với vẻ rất khoa trương,
“Mình vừa mới tan ca làm đêm, mệt chết mất. Vì cuộc điện thoại của cậu mà mình
lại phải đến đây... Mình kể cho cậu nghe, mình đã phải an ủi một nữ bệnh nhân
suốt cả buổi tối, khô cả bọt mép mà cô ấy vẫn không yên tâm. Sự thật là cuộc
phẫu thuật của mình rất thành công, ngực của cô ấy sau khi được mình chỉnh sửa
vừa cao, vừa tròn, vừa cân xứng...
Hàn Hiểu ngẩng đầu thấy dáng vẻ như đang cố gắng nhịn cười của La Thanh Phong.
Ánh mắt của hai người chạm nhau rồi đều cười phá lên.
Sau khi lấy thuốc và nghe bác sỹ dặn dò rất nhiều điều cần chú ý, ba người bước
ra khỏi phòng khám.
Bận cả buổi tối nên thực sự Hàn Hiểu rất đói. Hơn nữa... rốt cuộc cô đã có một
cơ hội quang minh chính đại gặp anh ấy nên không thể bỏ lỡ dịp này.
Trên đường đi chỉ có một mình Thôi Hạo nói chuyện, lúc bước đến lầu Quảng Tây,
La Thanh Phong mới nói một câu, “Tôi vừa mới về chưa được bao lâu, cũng chỉ
liên lạc với vài người bạn cũ như Thôi Hạo. Không ngờ lại trùng hợp như thế
này, thật sự cảm ơn cô.”
Đây là lời cảm ơn rất trịnh trọng nên nghe có vẻ xa cách.
Lần đầu tiên Hàn Hiểu nhìn kỹ La Thanh Phong dưới ánh sáng mặt trời, sắc mặt
anh vẫn hơi tái nhưng ánh mắt rất linh hoạt và sắc sảo khiến cho cô cảm thấy
không có cách nào giấu được anh bất kỳ điều gì.
“Không cần khách sáo.” Nghĩ một hồi Hàn Hiểu mới ấp úng trả lời, “Dù sao cũng
dùng tiền trong ví của anh để trả.”
Thôi Hạo góp vui một câu, “Hàn Hiểu, cậu đúng là thật thà.”
Hàn Hiểu không hiểu.
La Thanh Phong liếc nhìn anh ta rồi quay lại cẩn thận giải thích cho cô, “Nếu
bọn người xấu phát hiện ra ví tiền của tôi thì có lẽ tôi sẽ chẳng còn gì nữa.”
“Sao thế?” Hàn Hiểu vẫn không hiểu lắm, “Có thể tùy ý lấy tiền thuốc sao?”
La Thanh Phong liếc nhìn Thôi Hạo rồi cười thành tiếng nho nhỏ: “Rõ ràng là cô
không hiểu lòng tham vô đáy của ông Thôi, ông ta sẽ chủ động coi số tiền thừa
còn lại là phí trả cho công sức mà ông ta đã bỏ ra.”
Hàn Hiểu cười, trong lòng cảm thấy hơi ngưỡng mộ. Có thể được La Thanh Phong
coi là bạn, cô cảm thấy chắc chắn...
“Rõ ràng cậu biết bây giờ mình đang thiếu tiền.” La Thanh Phong nhanh tay cướp
lại một con tôm bị Thôi Hạo gắp từ đĩa của mình, trách móc, “Mình nghĩ cậu dùng
dao phẫu thuật để đi ăn cướp đã thành thói quen rồi.”
“Đầu tư mà,” Thôi Hạo cười có vẻ hơi gian trá, “Đợi bao giờ phòng tranh khai
trương, cái hóa đơn đó không còn là vấn đề nữa...”
Hàn Hiểu không hiểu hỏi lại: “Phòng tranh?”
“Ừ” Thôi Hạo nói xen vào, “Tên tiểu tử này quay về hơn hai tháng để lo liệu
chuyện này, đã chọn được địa điểm rồi nhưng đang tu sửa lại. Đợi hôm nào có
thời gian, tôi đưa cô đi xem.”
“Như vậy là...” Hàn Hiểu nhìn La Thanh Phong, tự nhiên không thở được, “Anh sẽ
ở lại thành phố T?”
La Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười và gật đầu.
Hàn Hiểu chào các bạn học cũ và mỉm cười một cách ngốc nghếch trên đường về
nhà.
Bước vào cửa, cô nằm lăn ra giường, gối đầu lên gối, trước mắt cô chỉ hiện lên
nụ cười của La Thanh Phong.
La Thanh Phong quay lại rồi...
La Thanh Phong nhận ra cô rồi...
La Thanh Phong đã ăn sáng cùng cô, hơn nữa còn hẹn
cô cuối tuần sau sẽ đưa cô đi xem phòng tranh của anh ấy...
Quan trọng nhất là La Thanh Phong sẽ sống ở thành phố T!
Những điều này liên tiếp đến với cô qua một đêm khiến cô hoàn toàn không có
thời gian để suy nghĩ. Hàn Hiểu ôm lấy đầu, cảm thấy mình giống như một người
luôn cúi xuống khi đi trên đường bỗng nhiên bị va vào thứ gì đó, khi ngẩng đầu
lên thì phát hiện ra đó là một đống tiền...
“Kỳ diệu quá... Kỳ diệu quá...” Hàn Hiểu nghiêng người, nhìn ánh nắng đầu mùa
hè chiếu xiên qua cửa sổ vào trong phòng, cảm thấy trái tim mình cũng tràn đầy
ánh sáng và vô cùng ấm áp.
Hàn Hiểu bị đắm chìm trong điều kỳ diệu lạ lùng này suốt cả ngày, cô đứng ngồi
không yên nên xắn tay áo lên thu dọn nhà cửa.
Giặt quần áo, lau nhà, lau kính... Cô lần lượt thu dọn lại đồ đạc trong nhà cho
ngăn nắp, thậm chí còn sắp xếp cả hòm giấy tờ cũ đã nhiều năm không động đến.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô vẫn không ngủ được.
Bên ngoài cửa kính, muôn ngàn vì sao đang sáng lấp lánh trên bầu trời. Cô chớp
mắt, tất cả đều biến thành ánh mắt của La Thanh Phong.