Nếu ngay cả cô ấy cũng không biết thích
anh vì điểm gì, anh vì cô ấy “thích” mà chấp nhận cô ấy, chuyện này là sao?
Phố ăn vặt náo nhiệt nhất vào khoảng chín, mười giờ
tối, dường như mọi quán ăn đều đông chặt khách. Mùi thơm của đồ nướng, rán và
thức ăn hòa quyện vào nhau, dường như ngay cả không khí ban đêm cũng được lấy
ra hấp thành mỹ vị.
Trong tiếng cười nói ngày càng ầm ĩ, những người đang yên lặng có cảm giác lạc
lõng không sao tả nổi, đây đúng là một điều kỳ lạ. Lúc Thôi Hạo đang nghĩ như
thế, anh để ý thấy bia ở chai thứ tư đã cạn đáy.
Thôi Hạo cùng La Thanh Phong im lặng suốt cả buổi tối, cuối cùng cũng cảm thấy
có điều gì đó không thỏa đáng.
“Thanh Phong, từ khi phòng tranh hoạt động trở lại, trên danh nghĩa là cộng tác
với học viện mỹ thuật, nhưng chúng ta không nói chuyện hư vô nữa. Cậu nói thật
cho mình biết, cậu thấy những thứ lũ trẻ đó mang đến như thế nào?” Thôi Hạo vừa
nói vừa
không động sắc mặt đưa
tay cướp lấy chai bia nhưng bị La Thanh Phong giữ lại.
La Thanh Phong giữ chai bia, xua xua tay, “Không sao, bia mà.”
Thôi Hạo thở dài, “Bia cũng không phải là nước lọc để cậu uống thoải mái. Không
phải cậu lái xe đến đây sao? Lúc về để cảnh sát bắt...”
Đã rất lâu rồi La Thanh Phong không đến phố này với Thôi Hạo. Thời gian trước,
ngoài lo lắng cho Hàn Hiểu và tranh cãi với Vu Dương, anh còn bí mật khai
trương lại phòng tranh... La Thanh Phong chưa bao giờ mệt như thế. Đây không
phải là cảm giác mệt mỏi về thể xác, ví dụ như việc mấy ngày mấy đêm ở phòng
tranh để hoàn thành kịp tác phẩm, lúc mệt có thể ôm lấy giá vẽ chợp mắt mà là
cảm giác mệt mỏi khiến anh không thể ngủ ngon.
Thể chất và tinh thần đều kiệt sức.
La Thanh Phong không còn nghĩ được từ nào khác để miêu tả tâm trạng lúc này của
mình. Anh biết mình là một người lười biếng, ngoài vẽ tranh, anh không thích
làm bất kỳ việc gì khác và cũng không có ý định quan tâm đến bất kỳ việc gì
khác. Sức lực con người cũng có hạn, nếu trong lòng anh luôn nghĩ
đến những vấn đề như “bao
nhiêu tiền một cân giá đỗ” hay “hôm nay nên làm gì để cô ấy vui”, làm sao anh
có thể yên tâm sáng tác tranh được?
Thật ra sau khi xảy ra chuyện với phòng tranh, anh luôn nghĩ rốt cuộc vấn đề
giữa anh và Vu Dương xuất phát từ đâu. Dường như Vu Dương là cô gái xinh đẹp
nhất mà anh từng quen, cho dù đưa đi đâu anh cũng rất hãnh diện. Hơn nữa, cô ấy
còn có đủ tài và lực để làm những việc mà anh vốn lười biếng, xử lý công việc
không sai một li. Nhìn từ góc độ này mà nói, thật sự La Thanh Phong cần một đối
tác hoàn hảo như vậy, một bạn làm ăn thích hợp nhất.
Nếu Vu Dương có thể bằng lòng với vị trí này, họ có nên tiếp tục không?
La Thanh Phong cảm thấy việc tìm ra điểm then chốt của vấn đề nằm ở cô ấy rất
nhiều. Hơn nữa, anh không thể cho cô ấy những điều cô ấy muốn. Hoặc có thể nói
rằng, anh không muốn cho.
Còn Hàn Hiểu?
La Thanh Phong tự hỏi mình: Mình có thể chấp nhận cô ấy, lẽ nào chỉ vì cô ấy
chưa bao giờ đưa ra đòi hỏi?
Sau khi một hơi uống cạn bia trong cốc, La Thanh Phong thở dài, “Mệt.”
Thôi Hạo không nói gì. Đương nhiên anh biết gần đây La Thanh Phong bận những
việc gì, anh cũng biết La Thanh Phong chưa bao giờ nói với Hàn Hiểu chuyện của
phòng tranh. Lúc đầu là không có cơ hội, đến bây giờ... dường như cũng không
cần thiết nữa. Huống hồ là người đàn ông, để Hàn Hiểu biết có người phụ nữ khác
luôn phá đám cũng không phải là thích hợp.
Rót đầy cốc của mình, cuối cùng Thôi Hạo cũng hỏi vấn đề anh quan tâm suốt cả
buổi tối, “Cậu và Hàn Hiểu... rốt cuộc thế nào rồi?”
“Rốt cuộc thế nào?” La Thanh Phong nghĩ, “Làm sao mình biết được?”
Có vẻ như Thôi Hạo tiêm cho anh một liều thuốc dự phòng lớn đến mức lúc này anh
vẫn còn nhớ vài lời cảnh báo của anh ấy. Sau khi Hàn Hiểu quay về, anh luôn cẩn
thận tránh đề cập đến chủ đề này. Lẽ nào do anh trốn tránh nên khiến cho quan
hệ giữa họ có khoảng cách như thế? La Thanh Phong chau mày tự hỏi mình, ngay cả
Thôi Hạo cũng nhận ra, vậy... quan hệ giữa họ thật sự có khoảng cách không?
Nhưng giữa họ đã từng thân mật không có khoảng cách sao?
Hình như, không phải...
Quan hệ giữa hai người rốt cuộc có thể coi là gì?
Tất cả những vấn đề này trở nên mơ hồ và hỗn độn, men rượu khiến La Thanh Phong
cảm thấy mình đã say. Say đến mức muốn tiếp tục say, say cho đến bao giờ không
cần phải nghĩ bất kỳ vấn đề gì nữa...
Khi La Thanh Phong tỉnh lại thì đã quá nửa đêm. Lúc mở mắt ra, anh nghĩ mình
đang ngủ ở hàng ăn đêm, lắc lắc đầu, anh mới nhận ra mình đang ngủ trong xe. Xe
đang đỗ ở dưới nhà Hàn Hiểu.
Ánh đèn trong khu nhà ở chiếu lên đường không một bóng người, yên tĩnh và lạc
lõng.
Lúc này, cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Đường phố, nhà cửa, thậm chí tiếng
lá rụng trong vườn cây cũng trở nên mơ hồ. Chỉ có màu đêm đen vô tận và đặc
quánh lại.
Một mình tỉnh lại trong đêm không phải là trải nghiệm mới mẻ đối với anh. Anh
đã từng ở phòng tranh ngăn cách với ánh sáng mặt trời trong một thời gian dài
đến mức dường như mất đi cảm giác về thời gian. Có đôi lúc anh nhận ra phía sau
tấm rèm dày và nặng là màn đêm, nhưng anh tỉnh dậy rửa mặt rồi tiếp tục làm
điều gì đó cần làm, rất ít khi anh không làm gì như bây giờ, chỉ một mình ngồi
thẫn thờ.
La Thanh Phong châm cho mình một điếu thuốc. Anh nghĩ, nhiều việc xảy ra ngay
trước mắt mình như thế nên mình cũng cần có cơ hội thích hợp để suy nghĩ kỹ
lưỡng.
Vấn đề là, nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu? Lần gặp gỡ kỳ lạ đó? Hay lần đầu tiên
anh và cô cãi nhau trong phòng tranh? Cô nói: “Tôi chỉ thích một mình anh...”
Cô còn nói: “Tôi thích anh nhiều năm như vậy...”
La Thanh Phong cảm thấy nghi hoặc, đối với cô, anh là một người hoàn toàn xa
lạ. Cô thích anh rốt cuộc vì điều gì? Ngoại hình, tính cách, hay là... thành
tích học tập?
Đây là một câu hỏi không tìm ra được câu trả lời, có lẽ bản thân Hàn Hiểu cũng
không biết.
Nếu ngay cả cô ấy cũng không biết thích anh vì điểm gì, anh vì cô ấy “thích” mà
chấp nhận cô ấy, chuyện này là sao?
Thoát ra khỏi chiếc mạng nhện của Vu Dương, hay là... không chịu được cô đơn?
La Thanh Phong cảm thấy đau đầu rồi buồn bã nhận ra, có những việc anh muốn
nghĩ nhưng cũng không nghĩ rõ ràng được. Có những việc xảy ra ngay bên cạnh anh
mà anh không biết. Lúc đầu sự nghi hoặc giống như một miếng mồi câu, từ đó kéo
lên không biết bao nhiêu vấn đề dưới mặt nước.
Ăn sâu bám rễ, khó xóa bỏ.
La Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn giữa họ lại tồn
tại nhiều vấn đề như thế. Nhận thức được điều này khiến anh càng đau đầu hơn.
Vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Hiểu đã nhìn thấy La Thanh Phong. Nói chính xác hơn
là nhìn thấy xe của La Thanh Phong.
Bởi vì Hàn Hiểu đã nhận lời Hồ Đồng sẽ đến sớm lắp lại đồng hồ nên cô ra khỏi
nhà sớm hơn bình thường hơn nửa tiếng. Lúc này chưa có xe buýt của công ty đưa
đón, Hàn Hiểu đang định bắt xe, không
ngờ khi xuống nhà cô nhìn
thấy xe của La Thanh Phong và một bàn tay đang đưa ra ngoài cửa xe để hút
thuốc.
Là tay của một người đàn ông, nhưng ống tay áo được xắn hai vòng nhàu nhì và
cẩu thả khiến Hàn Hiểu bất giác cảm thấy hơi nghi hoặc.
Có phải là La Thanh Phong thật không? Có thật là La Thanh Phong luôn ăn mặc rất
chau chuốt không?
Hàn Hiểu đi vòng qua đằng sau xe, cẩn thận bước tới bên ghế lái. Chưa bước đến
gần đã nhìn thấy một đống mẩu thuốc lá dưới cửa xe, không biết người này đã đến
đây bao lâu rồi?
Cửa sổ xe mở, La Thanh Phong đang dựa vào ghế lái và nhắm mắt. Mắt anh có vết
quầng thâm râu mọc thành một lớp màu nâu nhạt trên cằm. Hàn Hiểu cảm thấy thực
sự khó tin, lẽ nào anh ấy đã ở đây suốt đêm?
Sau khi gặp nhau ở cửa khách sạn ngày hôm đó, họ không hề liên lạc với nhau.
Người đàn ông xuất hiện trước mặt cô lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Trong lúc cô ngạc nhiên thất thần, La Thanh Phong mơ màng mở mắt. Lúc mới xuống
nhà, cô nhìn thấy anh gạt tàn thuốc nên biết anh chưa ngủ. Nhưng khi ánh mắt
anh nhìn cô, cô mới thấy vẻ mệt mỏi của anh, giống như một người đang chìm
trong suy nghĩ nào đó quá lâu chưa kịp định thần lại.
Trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy như bị kim đâm, bỗng nhiên cô nhớ đến hình ảnh
Hình Nguyên dựa vào người mình ngủ. Anh bị cô làm giật mình nên mở mắt, ánh mắt
đầy cảnh giác giống như một con báo tinh nhanh. Lúc đó cô chỉ vô cùng ngạc
nhiên, đáng tiếc bây giờ nghĩ lại, cô không còn cảm giác như thế nữa. Rốt cuộc
anh có cuộc sống như thế nào mới có thể hình thành phản ứng cảnh giác cao độ
như thế?
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy xót xa.
Trước mặt cô là con đường vào buổi sáng sớm, là người đàn ông mà cô đã thầm yêu
rất lâu. Anh được bồi dưỡng trong môi trường nghệ thuật, thứ mà cô không bao
giờ với tới được. Một người như vậy đợi cô ở dưới nhà, nhưng cô lại có tình cảm
với một người đàn ông khác...
Đúng là bệnh của cô không nhẹ.
La Thanh Phong vứt mẩu thuốc, ánh mắt quay về vẻ trong sáng vốn có, “Sớm thế?”
Hàn Hiểu không biết nên nói gì, đành gật gật đầu.
“Lên xe đi.” La Thanh Phong cười vỗ tay lên vô lăng, “Đúng lúc đi qua đây, anh
đưa em đi làm.”
Hàn Hiểu không vạch trần lời nói dối của anh, cúi đầu bước sang ngồi vào ghế
phụ lái. Lúc La Thanh Phong đưa tay định giúp cô thắt dây an toàn, Hàn Hiểu đã
tự mình làm xong rồi.
“Hôm nay sao đi làm sớm thế?” La Thanh Phong rút tay lại, nhìn về phía trước,
“Bận lắm à? Không phải chú Lưu nói em có thể nghỉ thêm vài ngày sao?”
Hàn Hiểu lắc đầu, “Dự án mới sắp bắt đầu, có rất nhiều việc phải chuẩn bị. Hơn
nữa có một số máy móc chưa từng nhìn thấy nên trước khi bắt đầu công việc cần
phải tìm hiểu thông số...” Nói đến đây, bỗng nhiên cô nhớ ra La Thanh Phong
không hiểu những việc này, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ thích thú với công
việc của cô nên bất giác không nói gì nữa.
La Thanh Phong không hiểu vì sao cô đang nói lại dừng lại nên quay sang nhìn
cô. Nhưng khi anh vừa quay sang, có một chiếc xe việt dã màu đen đột nhiên dừng
lại trước mặt họ.
Chiếc xe màu đen này trông rất quen.
La Thanh Phong bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, lúc nhìn lên, anh thấy một tia
sáng ấm áp đã chiếu rọi lên những áng mây màu xám bạc phía chân trời, nhàn nhạt
nhưng tuyệt đẹp, vô tình làm bừng sáng khắp không gian.
Mặt trời vẫn chưa lên, thành phố phía sau đang ẩn mình nghỉ ngơi để chuẩn bị
cho một ngày mới.
Lúc này, ánh nắng mặt trời tươi sáng vẫn chưa xuất hiện.
Hàn Hiểu không rõ anh đang nghĩ gì, thò đầu nhìn ra ngoài. Trên con đường cao
tốc cách xa thành phố, buổi sáng sớm rất yên tĩnh.
Phía trước con đường là khu công nghiệp xây dựng vài năm trước của thành phố T,
ngay đầu đường là trụ sở của Hải Công. Hai bên đường ngoài cỏ dại là những ao
đầm to nhỏ, không hề có cảnh sắc nào đẹp mắt. Vì thế, ngoài xe buýt hàng ngày
đưa đón nhân viên, hầu như không có dấu tích của con người.
“Có phải xe bị hỏng không?” Hàn Hiểu tự nói với mình, “À, anh có cần xuống giúp
anh ta không?”
La Thanh Phong không nói gì. Thực ra, anh cũng không biết nên nói gì.
Cùng với tiếng phanh xe nhức óc, vài chiếc xe đi theo họ lúc gần lúc xa lần
lượt vây lấy họ.
Vu Dương chưa bao giờ nghĩ rằng quan sát một người qua màn hình giám sát lại có
một cảm giác kỳ lạ như thế.
Người phụ nữ trên màn hình hiện lên không có màu sắc, khắp người đều có một màu
xám nhạt. Vu Dương nhìn thấy ngón tay màu xám nhạt của cô ấy bám lấy khung cửa
màu xám đậm và cố gắng lắc nó, thấy cô ấy đi đi lại lại trong căn phòng bé tý
như một con thú bị nhốt, trong lòng cô ta cảm thấy vài phần lạnh lẽo... và thầm
hối hận.
Bỗng nhiên cô ta cảm thấy thật ra mình không hận người phụ nữ này như vẫn tưởng
tượng. Đặc biệt là sau khi từ Du Viên về, giữa cô gái này và Hình Nguyên đã nảy
sinh một thứ tình cảm kỳ lạ nào đó. Ngay cả cô ta cũng nhận ra, đương nhiên La
Thanh Phong cũng nhận ra. Anh không nói gì, có thể chỉ vì đang tức giận Hình
Nguyên...
Nhớ đến Hình Nguyên, bỗng nhiên Vu Dương thấy sợ hãi. Nếu Hình Nguyên thực sự
muốn tìm ai đó, chắc chắn anh ấy sẽ tìm được. Huống hồ người bị bắt là Hàn
Hiểu, còn mong gì lấy Hàn Hiểu ra để thỏa thuận điều kiện với anh ấy. Với đầu
óc của Hình Nguyên, có lẽ anh đã sớm đoán được chuyện gì đang xảy ra, anh ấy sẽ
xử lý cô như thế nào?
Chân cô hơi run, tim đập mạnh. Tất cả mọi việc đều hiện ra rõ ràng trước mắt,
muốn chối cãi cũng không được.
Vu Dương ngã xuống ghế sô pha, vì sao sự việc lại xảy ra đến nước này?
Có hai bàn tay phía sau ghế sô pha ấn lên vai, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Bỗng nhiên Vu Dương cảm thấy lưng mình cứng đờ, cô ép mình giữ bình tĩnh và thả
lỏng cơ thể nhưng vẫn nổi da gà khắp người.
“Thế nào?” Người đàn ông phía sau có một giọng nói trong trẻo khiến người ta
bất giác nghĩ đến hình ảnh một thiếu niên với nụ cười rạng rỡ chạy thể dục
trong sân vận động, “Em không vui sao, darling?”
Cho dù biết rằng giọng nói này chỉ là thiên bẩm của anh ấy nhưng Vu Dương vẫn
bị mê hoặc, vai cô dần dần dựa ra phía sau, “Em không bảo anh... Em không bảo
là...”
“Ồ? Vậy là anh hiểu nhầm sao?” Người đàn ông phía sau lưng cô cười thành tiếng,
“Ai đã cầm chai rượu và hét bên tai anh, “Đi diệt con yêu tinh đó cho em”?”
“Đó là rượu nói được chưa?” Vu Dương thu người vào ghế sô pha, tuyệt vọng đến
mức muốn khóc, “Không phải lúc đó em uống rượu say sao?”
“Mặc dù là lời nói trong lúc say, nhưng...” Người đàn ông ngừng một lát rồi
nói, “Nhưng mỗi lời nói của Dương Dương đều là thánh chỉ đối với anh.”
“Anh...” Vu Dương đang định thốt lên một chữ thì môi đã bị ngón tay anh chặn
lại, “Dương Dương, em đừng nghi ngờ vị trí quan trọng của em trong trái tim anh
được không, anh sẽ rất đau lòng.”
“Mạnh Hằng Vũ! Anh đừng giả bộ với em!” Vu Dương không kiềm chế được, gạt tay
anh ta ra, “Anh đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì...”
“Ồ?” Người đàn ông phía sau sờ cằm, từ tốn hỏi lại cô, “Anh đang nghĩ gì?”
Vu Dương chỉ vào anh ta, ngón tay hơi run. Đối mặt với người đàn ông luôn luôn
giữ được bình tĩnh này, Vu Dương luôn không có cách nào để đối phó bởi vì chỉ
có một mình cô tức giận.
Nếu bình tâm mà nhận xét, ngoại hình của Mạnh Hằng Vũ không khó coi. Da của anh
hơi trắng, lông mày đậm, đôi mắt lạnh lùng lanh lợi, miệng luôn luôn có vẻ như
đang cười. Những người ở bên cạnh anh chỉ có thể chú ý đến vẻ nho nhã lịch sự
của anh. vẻ hòa nhã đó khiến cho người khác bất giác tưởng nhầm anh chỉ là một
giáo sư trung học bình thường, không phải là một thương gia làm ăn có bối cảnh
phức tạp.
Đặc điểm này bị Vu Dương khái quát trong một cụm từ: Màu tự vệ thiên sinh.
Hầu hết những động vật có màu tự vệ đều khiến cho người khác sợ hãi. Người đàn
ông có màu tự vệ cũng vậy. Họ là những kẻ truy đuổi có máu lạnh thiên sinh, có
thể yên lặng kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thuận lợi nhất để tấn công. Cho dù đang
đuổi bắt, tim của họ cũng không đập nhanh hơn một nhịp.
Vu Dương nhìn Mạnh Hằng Vũ, toàn thân cô run rẩy.
Mạnh Hằng Vũ tiến lên phía trước cầm lấy tay cô, lắc đầu cười, “Được rồi, được
rồi, coi như là trước khi anh ra tay mà không báo cho em, cũng chỉ vì lo cho em
thôi. Việc này cứ giao cho anh, em không cần bận tâm nữa.”
Vu Dương muốn rút tay ra nhưng không động đậy được. Cô nhớ đến câu nói của La
Thanh Phong: “Cô nghĩ chúng tôi đều ngốc sao? Tôi ngốc, Mạnh Hằng Vũ cũng ngốc
sao?”
Bỗng nhiên Vu Dương hiểu ra, Mạnh Hằng Vũ làm như vậy không chỉ vì đơn thuần
muốn làm cho cô thỏa mãn. Trong lòng cô bất giác có một cảm giác sợ hãi mơ hồ,
cảm thấy lời nói hành động của Mạnh Hằng Vũ hôm nay không giống với ngày
thường, lẽ nào anh ấy đã quyết định dùng chiêu bắt cóc Hàn Hiểu để đối mặt với
Hình Nguyên?
Nếu thật sự anh ấy lợi dụng việc này của cô để đối phó với Hình Nguyên, đợi đến
khi Hình Nguyên ra tay xử lý vụ này, anh ấy có trực tiếp xuống tay với cô
không?
Chân của Vu Dương bắt đầu mềm nhũn. Hình Nguyên ghét nhất là phản bội, lúc này
cho dù cô muốn hay không cũng đã trở thành một kẻ phản bội họ Vu.
Liệu có ai có thể cho cô biết, bây giờ cô phải làm gì?
Mạnh Hằng Vũ vỗ nhẹ lên tay cô, “Bây giờ em nghỉ ngơi đi. Có anh rồi, trời có
sập thì anh cũng đỡ được. Em yên tâm.”
Vu Dương vui vẻ nhân cơ hội “nghỉ ngơi” trốn khỏi anh ta một lát.
Sự việc đã đến nước này, quan hệ giữa họ Mạnh và họ Vu đã bị cô, hoặc là đã bị
Mạnh Hằng Vũ lấy cớ làm cô vui lòng phá vỡ rồi. Trước khi Hình Nguyên và anh ta
giao đấu, cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ.