Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhất
lúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời niên thiếu, có thể thốt lên một câu:
“Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười năm, rất ưu tú. Sau đó chúng tôi cũng
đã thử đến với nhau...”
Từ cửa sổ trực thăng nhìn xuống, biển xinh đẹp như một
viên đá quý màu ngọc bích. Một màu xanh vô tận với đường bờ biển dài ngút tầm
mắt.
Có lúc thế giới bỗng nhiên trở nên rộng lớn, chứa đựng những gì đẹp đẽ nhất
giữa trời và đất. Có lúc thế giới lại trở nên nhỏ bé, không có thành phố với
những con đường, không có cây cối và người đi lại, ngoài màu xanh vẫn chỉ là
màu xanh. Bầu trời xanh trong, nước biển xanh thẫm một màu, ngay cả ánh sáng
cũng có sắc xanh.
Một lần nữa, Hàn Hiểu thích thú ca ngợi cảnh tượng đó, hai người có kinh nghiệm
lâu năm của bộ phận giám sát kỹ thuật ngồi bên cạnh cô là Hồ Đồng và Mạnh Giao
không kiềm chế được nhìn nhau cười. Mạnh Giao lắc đầu cười nói: “Anh Hồ, anh
nói xem có phải chúng ta già rồi không? Tôi không nhớ lần đầu tiên lên sàn thi
công có háo hức như cô ấy không.”
Hồ Đồng vuốt cằm cười, “Lúc đó tôi cũng háo hức, nhưng vì đi cùng một cô gái ở
bộ phận thiết kế nên tôi giả vờ rất trầm tĩnh.”
Hàn Hiểu ngại ngùng nhìn hai nhân viên thiết kế khác. Người nữ có lẽ cũng tầm
tuổi cô, người nam nhiều tuổi hơn cô, đang cúi đầu xem bản vẽ, có vẻ như không
để ý đến câu chuyện giữa họ.
Hàn Hiểu không hiểu, “Rõ ràng như vậy sao? Có thể nhận ra ai là người lần đầu
lên sàn thi công ạ?”
“Không chỉ nhận ra ai là người lần đầu lên sàn thi công,” Mạnh Giao cười đáp,
“Người đi lên sàn thi công nhiều có thể nhận ra ai sắp quay về đất liền, ai vừa
mới lên sàn thi công. Sau này cô cũng sẽ biết.
Hàn Hiểu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hồ Đồng cười đáp: “Lần đầu tiên tôi lên sàn thi công, mọi người đều nói với
tôi, lúc ăn cơm ở nhà ăn, tám chín mươi phần trăm những người nói nhiều là
những người sắp về đất liền. Bởi vì ở sàn thi công gần một tháng, nhìn thấy ai
cũng sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết, hầu như gặp ai là nói chuyện với người
đó.”
Có lẽ cũng đã trải nghiệm nhiều nên Mạnh Giao và Hồ Đồng cùng bật cười. Từ đó
Hàn Hiểu sinh ra một tật nhỏ, mỗi lần đi ăn cơm ở nhà ăn đều cố gắng quan sát
xem ai nói nhiều...
Đây là sàn thi công “Mỏ dầu biển 991”, là sàn thi công xử lý dầu mỏ nguyên
chất. Giai đoạn đầu tiên đã được thi công gần hoàn tất, một nửa số dây cáp điện
máy móc đã được nối từ phòng điều khiển đến công trường.
Bước đầu kiểm tra đường dây điện đơn lẻ bên thi công đã hoàn thành, công việc
kiểm tra tổng thể còn lại sẽ cần có nhân viên kỹ thuật của bộ phận giám sát kỹ
thuật bên Hải Công hỗ trự. Trần Công của bộ phận giám sát kỹ thuật đã đến trước
họ, vì thế bốn người chia thành hai tổ làm việc, bắt đầu làm việc vào sáng ngày
hôm sau.
Trước khi đến Hải Công, Hàn Hiểu luôn làm việc trong phòng thực nghiệm nên cũng
đã vài năm không ra công trường. Mặc dù công việc giống nhau nhưng dù sao cũng
có khác biệt. Đặc biệt là khi làm việc ở độ cao mấy chục mét, ngẩng đầu lên chỉ
thấy một khoảng trời xanh ngắt, trong lòng Hàn Hiểu có những lúc thất thần.
Rõ ràng là không gian rất thoáng đãng nhưng lòng người lại bị đè nặng đến mức
không thể thở được. Lúc đó cô cảm thấy cô đơn, hơi u sầu và cảm giác man mác
khó có thể diễn đạt bằng lời. Trong lòng trống rỗng, nếu không có bóng người đi
lại lên xuống các thiết bị, cô sẽ nghĩ rằng mình đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Những lúc như thế, cô nhớ La Thanh Phong tưởng như phát điên, nhớ những lời anh
nói, nhớ nụ hôn không rõ ý nghĩa của anh... Tự nhiên cảm thấy cho dù chỉ là
“thử xem thế nào” cũng không phải là không thể - Tình yêu vốn dĩ không phải là
thứ có thể bảo đảm mãi mãi.
Cho dù cuối cùng không được gì, ít nhất lúc già, lật lại những tấm ảnh cũ thời
niên thiếu, có thể thốt lên một câu: “Đây là người mà tôi thầm yêu suốt mười
năm, rất ưu tú. Sau đó chúng tôi cũng đã thử đến với nhau...”
“Đúng rồi,” Hàn Hiểu nghĩ, “Nếu chúng ta thật sự đã từng cố gắng thử đến với
nhau, giống như tất cả những đôi tình nhân khác, hẹn hò, ôm hôn... cùng nhau
nghe hơi thở và nhịp đập trái tim của nhau trong đêm thanh tĩnh...”
Đó có phải là một mong muốn quá xa vời không?
Sau bữa cơm tối hôm đó, Hàn Hiểu chạy đến phòng điều khiển.
Sau khi xếp hàng hai mươi phút, cô cũng chạm vào được... điện thoại vệ tinh.
Sau khi ấn số mà nhắm mắt lại cô vẫn nhớ được, Hàn Hiểu cảm thấy chân mình hơi
run.
Điện thoại vang lên vài tiếng, La Thanh Phong nghe máy với giọng mệt mỏi nhưng
tỏ vẻ rất vui mừng, “Hàn Hiểu? Cuối cùng cũng đến lượt em xếp hàng gọi điện
thoại rồi?”
Hàn Hiểu hơi bối rối, thật ra xếp hàng gọi điện thoại cũng không đến mức độ khó
khăn như cô tưởng tượng.
“Điều kiện sống thế nào?” La Thanh Phong hỏi dồn, “Ăn thế nào? ở thế nào?”
“Bốn người một phòng, ba người kia đều là người của viện thiết kế.” Sau phút
run rẩy lúc ban đầu, giọng của Hàn Hiểu tự nhiên hơn, “Mỗi bữa đều có sơn hào
hải vị, ăn uống miễn phí, nuôi như nuôi lợn con. Hoa quả nhập khẩu về phải to
bằng cái bảng pha màu của anh...”
La Thanh Phong cười nho nhỏ.
Bỗng nhiên mắt Hàn Hiểu hơi cay. Đấy là tiếng cười của anh, cách nhau giữa biển
và đất liền, xa thế, mà lại gần thế.
“La Thanh Phong.” Đột nhiên Hàn Hiểu gọi tên anh, dường như ba chữ đó có thể
giúp cô bổ sung thêm sức lực thần bí nào đó. Nhưng sau khi gọi tên anh, cô lại
quên hết câu nói mà cô đã trốn trong nhà vệ sinh tập nói rất nhiều lần trước
đây. Hàn Hiểu càng lúc càng cảm thấy hoang mang, không thể nhớ ra nên nói như
thế nào câu nói vô cùng quan trọng đó.
La Thanh Phong hiểu nhầm sự yên lặng của cô, giọng nói trở nên ngại ngùng,
“Thật ra anh nói muốn em gọi điện cho anh không có ý ép buộc em phải làm như
thế nào, nếu em bận thì thôi. Anh chỉ... chỉ hy vọng có nhiều cơ hội liên lạc
với em hơn.”
Hàn Hiểu nên nói gì đó, nhưng cô quá căng thẳng, cổ họng cô khô khốc, chỉ có
thể ho khan hai tiếng và thốt lên một tiếng “Ờ”.
“Chú ý an toàn.” La Thanh Phong nghĩ rồi nói thêm một câu, “Sức khỏe là quan
trọng nhất.”
Hàn Hiểu lắp bắp đáp lại một tiếng, cổ họng cô như bị ai đó chặn lại, từng lời
muốn nói bay ra khỏi đầu, không có cách nào liên kết lại thành một câu hoàn
chỉnh.
Cho đến khi tắt điện thoại, trí óc mới dần dần quay lại với cô, câu nói mà cô
đã luyện tập rất nhiều lần hiện lên trong đầu, “Nếu anh không thay đổi ý định,
chúng ta cùng thử xem.”
Công việc cũng tương tự như vậy, chỉ có điều môi trường thay đổi, tâm trạng
cũng theo đó mà đổi thay.
Không nhìn thấy dòng người tấp nập trên đường, biển rộng vô bờ vô bến trở thành
một bức tường đồng ngăn cách con người với thế gian. Nhà tù giam phạm nhân phạm
trọng tội trên hải đảo... cũng chỉ đến mức như thế này mà thôi.
Đếm từng ngày một trôi qua. Đêm nằm trên giường, nghe tiếng sóng ngoài xa và
nhớ đến La Thanh Phong, nhớ câu nói “Anh chỉ hy vọng có nhiều cơ hội liên lạc
với em hơn.”. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một con cá ngốc nghếch,
không vượt qua được sức hấp dẫn của miếng mồi, rõ ràng biết ẩn sau miếng mồi đó
là lưỡi câu sắc nhọn nhưng không kiểm soát được tiến lại gần hơn... gần hơn
nữa.
Có lẽ, con người cần phải ngốc nghếch như vậy một lần.
Dường như sống cách biệt với thế giới, dụng cụ liên lạc duy nhất với bên ngoài
chỉ có điện thoại vệ tinh. Nhưng Hàn Hiểu không thích xếp hàng, cô biết cảm
giác khi đang gọi điện cho người thân, người đứng gần đó mong mình cúp máy như
thế nào. Đặc biệt là những nhân viên kỹ thuật lớn tuổi có con nhỏ ở nhà, họ có
nhiều ràng buộc với đất liền hơn người độc thân như Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu có thể hiểu được
điều đó, vì thế khi nhìn thấy có người đang gọi điện, cô luôn tự giác tránh đi.
Huống hồ, cô cũng không biết nên tả một cách hoa mỹ cho bố mẹ nghe về cái sàn
thi công to bằng bàn tay này như thế nào. Ngoài không gian tốt, đãi ngộ tốt, ăn
uống miễn phí hàng ngày, cô không biết phải nói thêm gì nữa. Nói nhiều quá có
thể làm cho bố mẹ cô lo lắng. Còn La Thanh Phong... mặc dù mỗi lần cô đều rất
muốn liên lạc với anh, nhưng thật sự khi nối được máy, cô lại không biết nên
nói gì. Nói chuyện công việc, La Thanh Phong không hiểu; nói về tranh sơn dầu, Hàn
Hiểu không hiểu.
Vì thế cô bắt đầu nghi ngờ: Hai người không hợp nhau như thế này, nếu muốn thử
đến với nhau thì không biết sẽ như thế nào?
Hàn Hiểu kiểm tra kỹ số liệu từ đầu đến cuối, sau đó hài lòng tắt nút gạch chéo
màu đỏ trên góc trên bên phải màn hình. Đang định kiếm chỗ nằm nghỉ ngơi một
lát thì nghe thấy có người gọi: “Chị Hàn! Chị Hàn bộ phận giám sát kỹ thuật của
Hải Công! Nghe điện thoại!”
Theo như Hàn Hiểu biết, chỉ có tổng công ty Hải Công mới có thể gọi điện ra sàn
thi công.
Hàn Hiểu lao nhanh vào
văn phòng nghe điện thoại, chưa kịp nói “A lô”, cô đã vô cùng ngạc nhiên bởi
giọng của người đàn ông trong điện thoại.
“Hàn Hiểu, nhớ tôi không?”
Bỗng nhiên Hàn Hiểu có ý định ném điện thoại đi, “Vì sao đi đâu cũng có anh
xuất hiện?”
Hình Nguyên cười lớn, “Thế giới thật là nhỏ bé, đúng không? Đương nhiên cô ở
trên sàn thi công đó lại càng nhỏ hơn. Những ngày qua cô sống như thế nào?”
Hàn Hiểu bắt đầu nghiến răng theo thói quen, “Không nhìn thấy anh, đương nhiên
là rất tốt.”
Hình Nguyên lại cười, dường như đối với anh, sự tức giận của cô là một điều rất
thú vị, “Tôi nói này, cô không ngạc nhiên vì sao tôi lai có thể gọi điện thoại
cho cô sao? Đây không phải là bí mật kỹ thuật của các cô sao?”
Cho dù thừa nhận hay không, Hàn Hiểu cũng thật sự cảm thấy rất tò mò. Đây là
nội dung trong quy định bảo mật kỹ thuật, anh ta chỉ là một người làm kinh
doanh, hơn nữa, nghe nói còn là một người làm kinh doanh có hoàn cảnh rất phức
tạp...
Hàn Hiểu bực bội hừ một tiếng, “Anh đã tự nói là thế giới này rất nhỏ bé mà.
Cũng chẳng biết anh có phải là con riêng của trưởng bộ phận nào đó không...”
Hình Nguyên cười lớn, “Đúng là cô khiến cho tôi phải nhìn nhận bằng con mắt
khác, hóa ra cô là người có sức tưởng tượng rất phong phú! Nhưng không được nói
ra ngoài, nếu để bố tôi biết được, có khi lại bắn bỏ cô mất. Không phải là dọa
cô đâu.”
Hàn Hiểu hừ một tiếng.
Hình Nguyên cười chán rồi nói với giọng nghiêm túc hơn, “Tôi giải thích với cô
một chút. Sở dĩ tôi có thể sử dụng điện thoại này, chú ý là sử dụng một cách
quang minh chính đại, vì hệ thống máy tính các cô sử dụng trên sàn thi công là
loại sử dụng chip hoàn toàn mới, nhãn hiệu là HVVN161, không sai chứ?”
Hàn Hiểu ngạc nhiên, trán cô toát mồ hôi: Tất cả các cuộc điện thoại trên sàn
thi công đều được ghi âm, nếu có người lấy bản ghi âm này tố cáo cô tiết lộ bí
mật kỹ thuật... thì nửa cuộc đời còn lại của cô sẽ bị giam cầm trong nhà tù nữ
Tùng Sơn mất.”
Hình Nguyên không cần cô phải chứng thực, nói tiếp: “HVVN161 ra đời từ phòng
thực nghiệm Birmingham ở thành phố Aachen, nhà đầu tư chính của phòng thực
nghiệm này là tập đoàn tài chính Vu Thị. Hiểu chưa? Vì thế, cô phải thấy là tôi
cũng không phải là phần tử xã hội đen đơn thuần.”
Hàn Hiểu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Tên tiểu tử này lại cố tình trêu
đùa cô.
“Anh thừa nhận anh là phần tử xã hội đen sao?” Hàn Hiểu không vui hỏi lại.
Hình Nguyên kéo dài giọng, “Trên đời này hầu hết mọi người đều không có màu
trắng hoàn toàn hoặc đen hoàn toàn, họ có màu xám, hoặc là xám đậm, hoặc là xám
nhạt. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”
Hàn Hiểu không muốn thừa nhận anh ta nói có lý, nhưng cũng không có cách nào để
phản đối. Hơn nữa bỗng nhiên cô ngạc nhiên phát hiện ra, mình không những tắt
điện thoại mà còn nói chuyện với anh ta suốt mười phút!
Lẽ nào cô không chịu được cô độc nên nói chuyện với bất kỳ ai? Giống như những
nhân viên kỹ thuật lớn tuổi sắp được về đất liền trong nhà ăn, họ nói rất
nhiều, gặp ai cũng bắt chuyện nói không dứt?
Đây có được coi là bệnh nghề nghiệp không? Hay là, cô đơn và buồn bã là hai
điều không hoàn toàn giống nhau, Hàn Hiểu không còn phân biệt được mình sợ điều
gì hơn nữa?
Phát hiện này khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy sợ hãi nên muốn tắt điện thoại.
“Hàn Hiểu!” Hình Nguyên gọi cô, khi cô nghĩ anh có việc gì đó muốn nói với mình
thì anh lại thở dài, “Hàn Hiểu, cô có thời gian thì nhớ đến tôi đi, thật ra tôi
cũng không tồi.”
“Tôi tự nhiên nhớ đến anh để làm gì?” Hàn Hiểu phản bác.
Hình Nguyên bật cười, “Cô nghĩ xem, ngoại hình của tôi không tồi, có tiền, tính
cách cũng không khó chịu. Cô không thấy lúc chúng ta ở bên cạnh nhau, cả hai
đều rất có sức sống sao?”
Lửa như cháy bùng lên trong lòng Hàn Hiểu. Như vậy mà gọi là có sức sống sao?
Tức giận như sấm sét mà gọi là có sức sống sao? Hận không thể cầm gạch mà đánh
chết anh ta cũng được gọi là có sức sống sao?
“Tôi cần anh có sức sống như vậy sao? Hàn Hiểu thở gấp, mãi mới thốt lên được
một câu.
Không ngờ Hình Nguyên cười hi hi nói tiếp: “Điều này... cũng có thể.”
“Tên họ Hình kia, anh không trêu đùa người khác thì sẽ chết à?” Hàn Hiểu không
chịu nổi nữa, hét lên trong điện thoại, “Có thời gian rảnh rỗi như thế, anh làm
việc khác không tốt hơn sao?”
Sóng điện thoại bị ngắt, Hình Nguyên nghe thấy có tiếng máy bận tút tút truyền
lại, mỉm cười tự nói với mình: “ Làm việc khác... không hay. Làm gì để bắt nạt
cô không thú vị hơn sao?”
Nếu Hàn Hiểu nghe thấy câu này, chắc cô sẽ vô cùng tức giận.
Lúc mới quen, Hình Nguyên luôn cảm thấy khi Hàn Hiểu tức giận trông rất giống
một người. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cảm thấy hai người này
không giống nhau. Bây giờ nhớ lại những cảm giác lúc ban đầu, Hình Nguyên cảm
thấy hơi ngạc nhiên. Vì sao lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nghĩ Hàn
Hiểu khi tức giận rất giống cô ấy?
Hình Nguyên chống tay lên bục cửa sổ, vui vẻ ngắm nhìn thành phố xinh đẹp đang
tắm mình trong ánh sáng mặt trời, khóe miệng hơi cong lại.
Anh nghĩ, khi Hàn Hiểu tức giận khuôn mặt cô trở nên rất sinh động. Bình thường
lúc cô nghiêm nghị, dáng vẻ của cô rất nhàm tẻ, dường như cô luôn luôn ép mình
phải sống theo nguyên tắc của ai đó khiến anh cảm thấy mệt mỏi hộ cô.
Anh tưởng tượng ra cảnh cô tức giận: lông mày chau lại, mắt mở to tức giận như
một con mèo nhỏ, lưng cong lại, lông dựng lên...
Nghĩ đến đó, Hình Nguyên không nhịn được cười.