Có lẽ một người phụ nữ luôn hy vọng xuất
hiện một người đàn ông như vậy trong cuộc sống, có thể bao dung con người thật
sự của mình. Cho dù mình vừa ngủ dậy, quần áo trên người nhàu nhĩ, anh ấy cũng
cảm thấy mình đẹp nhất...
Đêm trên núi yên tĩnh lạ thường, không có gió, ngay cả
tiếng cành cây xao động cũng không có.
Hàn Hiểu trở mình liên tục không sao ngủ được, chú cún nhỏ lại rất vui mừng khi
có người chơi với nó. Nó lăn đi lăn lại trong lòng Hàn Hiểu, cắn dây áo ngủ của
cô, chiếc đuôi nhỏ không ngừng vẫy vẫy.
“Tao mất ngủ rồi.” Hàn Hiểu vuốt ve cổ nó, buồn bã nghĩ, “Tự nhiên mình lại bị
một khẩu súng làm cho mất ngủ. Thật ra chỉ cần bật ti vi, kênh nào cũng có thể
nhìn thấy thứ đồ chơi đó…
Thứ đồ kim loại màu xám lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi theo bản năng. Đặc
biệt là nghĩ đến nó đang được cầm trong bàn tay đã từng ôm mình... Hơn nữa, cô
không biết bàn tay cầm súng đó có thể làm gì...
Có thể làm gì?
Hàn Hiểu nóng ruột trở mình.
Buổi đêm mùa thu hơi lành lạnh nhưng Hàn Hiểu thấy nóng. Nghĩ đến hình ảnh Hình
Nguyên đang cầm súng, Hàn Hiểu cảm thấy có một sợi dây thừng đang xiết chặt lấy
lòng cô, dần dần xiết chặt từng milimet.
Hàn Hiểu không biết nên gọi cảm giác khó chịu đó là gì…
Hàn Hiểu ôm lấy chú cún đứng dậy rót một cốc nước, đang định quay người bước về
giường, cô nghe thấy có tiếng động lạ vang lên ở phía xa, giống như có rất
nhiều chiếc xe đang xếp hàng lần lượt tiến lại gần.
Hàn Hiểu bước nhanh đến cửa sổ, kéo rèm.
Bên trong sân rất yên tĩnh, không nhìn thấy một bóng người, chỉ thấy ánh đèn
chiếu lên thảm cỏ.
Hàn Hiểu cảm thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp không kiểm soát được, đập thình
thịch trong ngực cô càng lúc càng gấp gáp khiến cô cảm thấy đau.
Cô nhìn thấy người vệ sỹ gác đêm chạy nhanh qua sân hướng về phía cửa lớn.
Bên ngoài cánh cửa sắt cao và to, những chiếc xe tiến vào từ con đường núi, rất
nhiều ánh đèn giao vào vào nhau thành một vùng ánh sáng khiến người ta kinh
ngạc.
Trong mơ hồ, một linh cảm không hay đột nhiên xuất hiện trong lòng, Hàn Hiểu ôm
lấy chú cún chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trên tường hành lang vẫn sáng nhưng ánh sáng bị chỉnh cho yếu đi khiến
người ta cảm thấy ức chế. Nhìn thấy mọi thứ nhưng lại không rõ thứ gì, cảm giác
đó khiến cho tinh thần hoảng loạn và lo lắng.
Hàn Hiểu chạy xuống cầu thang, kéo cửa ở tầng trệt.
Gió đêm có mùi hương của rừng phả vào mặt, lạnh lẽo. Hàn Hiểu rụt vai lại, ôm
chặt lấy chú cún trong lòng.
Cửa của bệnh viện đã mở, những chiếc xe màu đen chạy vào, đỗ lung tung dưới khu
nhà điều trị ở phía nam.
Cửa lớn tầng trệt tòa nhà điều trị đã mở rộng, các nhân viên y tá mặc áo trắng
chạy ra chạy vào. Từ trong xe, những người đàn ông với gương mặt mơ hồ bước ra,
tụ tập gần khu nhà.
Lúc một chân của Hàn Hiểu chạm lên bậc thềm thì có một cánh tay giữ lại, giọng
nói của người đó có khẩu âm nước ngoài hơi kỳ lạ, nói nhỏ: “Cô Hàn, xin lỗi, cô
không được vào.”
Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đã đưa súng cho Hình Nguyên ở hành
lang. Khuôn mặt của anh tỏ thái độ lạnh lùng và trịnh trọng.
Hàn Hiểu nhìn anh rồi nhìn các nhân viên bác sỹ y tá đang bận rộn, do dự rồi
hỏi: “Hình Nguyên đâu? Anh ấy ở bên trong à?”
Người đàn ông có tên là Johnny cố gắng đứng chắn trước mặt cô, không hề nhượng
bộ, “Vâng, anh ấy ở bên trong. Anh ấy bị trúng đạn ở ngực, đang chuẩn bị phẫu
thuật.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt không bộc lộ thái độ gì của anh ta, không hiểu
sao anh ta có thể bình tĩnh thông báo một tin như thế, bình tĩnh đến mức khiến
cô có cảm giác đó không phải là sự thật, chỉ là cô đang mộng du mà thôi.
Cánh tay của cô bất giác co lại khiến cho chú cún nhỏ trong lòng cô khó chịu
kêu lên hai tiếng. Hàn Hiểu vuốt cổ nó, ngẩng đầu hỏi Johnny: “Tôi có thể vào
thăm anh ấy không?”
Ánh mắt của Johnny lộ vẻ
ngạc nhiên rồi lắc đầu, “Rất xin lỗi, tổng giám đốc Hình đã dặn, cô không được
vào.”
“Vì sao?” Hàn Hiểu dồn hỏi.
Johnny không nói gì nữa, yên lặng nhìn sang hướng khác.
Không có người nói chuyện, những âm thanh vọng ra từ phòng điều trị càng lớn.
Tiếng các nhân viên y tá chạy đi chạy lại, tiếng đóng mở cửa, tiếng nói chuyện
nho nhỏ và thoang thoảng có mùi thuốc khử trùng khiến người ta lo lắng.
Hàn Hiểu thấy hơi lạnh. Cô chạy ra ngoài vội quá nên quên không khoác thêm áo
khoác bên ngoài quần áo ngủ. Hơn nữa lúc chạy xuống cầu thang, không biết cô đã
làm rơi mất một chiếc dép ở chỗ nào. Trên bãi cỏ đầy nước, cô lạnh đến nỗi
không đứng vững được.
Cửa bệnh viện lại mở, một chiếc xe Jeep màu trắng lao vào, chạy nhanh qua con
đường rải đá vụn, dừng lại ngay bên bậc thềm của tòa nhà điều trị.
Cửa xe mở ra, một phụ nữ mặc áo khoác màu trắng bước xuống. Lúc cô ấy nhanh
chân bước lên bậc thềm, Hàn Hiểu nhìn thấy mặt cô ấy. Đó là một khuôn mặt mà cô
đã từng cố gắng tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần, nhưng Hàn Hiểu không ngờ
lại tình cờ gặp gỡ trong hoàn cảnh này.
Cô cũng không ngờ, khi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm giác đau khổ trong lòng
khiến cô ngạc nhiên.
Không có ai ngăn người phụ nữ mặc áo trắng đó, kể cả Johnny.
Hàn Hiểu ôm chú cún nhỏ, ngốc nghếch nhìn người phụ nữ này nhanh chân bước vào
trong, bóng dáng cô ấy lẫn vào trong đám đông y tá mặc áo màu trắng rồi biến
mất ở cuối hành lang. Sau đó, Hàn Hiểu từ từ quay về phòng.
Chiếc dép còn lại cũng đã rơi mất nhưng Hàn Hiểu không muốn tìm, cô đi chân
không về phòng của mình.
Ánh sáng dưới sân xuyên qua rèm cửa, trong phòng có một lớp ánh sáng mơ hồ. Hàn
Hiểu kéo tấm rèm cửa dày và nặng, cẩn thận kéo thật khít, không để cho tia sáng
nào lọt được vào phòng.
Sau đó cô ôm chú cún nhỏ nằm lên giường.
Trong chăn đã không còn hơi ấm, lạnh lẽo.
Hàn Hiểu ôm lấy chú cún, khóc không thành tiếng.
Ngày thứ hai không có tin tức gì, rồi sang ngày thứ ba.
Hàn Hiểu không biết mình đã đứng trước cửa sổ bao nhiêu lâu, chân cô hơi tê.
Chú cún nhỏ sủa khẽ dưới chân cô, không biết vì đói hay vì bị nhốt trong phòng
quá lâu nên cảm thấy buồn chán. Hàn Hiểu đang nghĩ xem không biết có nên chuẩn
bị cho nó một ít sữa hay không, một lần nữa, cô lại nhìn thấy người phụ nữ đó
đứng cách cô nửa cái sân.
Cô ấy đứng trên bậc thềm, vừa xắn tay áo màu trắng vừa nói chuyện điện thoại,
chau mặt lại như đang giận dỗi ai đó.
Hàn Hiểu nhìn cô ấy không chớp mắt, trong lòng mơ hồ nghĩ: Đúng là... hơi
giống. Nhưng khuôn mặt cô ấy xinh đẹp và sinh động hơn cô, trên người lộ lên vẻ
gì đó rất quyến rũ.
Hàn Hiểu nhìn cô ấy, trong lòng buồn bã khi thấy mình là “hàng rởm”, cho dù
giống nhau như thế nào, nếu đặt ở cạnh nhau thì hàng rởm vẫn không bằng hàng
thật.
Cô đã sớm biết trong mắt Hình Nguyên, cô chỉ là một vật thay thế Anne Bạch. Khi
người thật đã xuất hiện, sự tồn tại của cô ở đây là không cần thiết nữa.
Huống hồ, cho dù ở lại thì sẽ thế nào? Người phụ nữ đó được phép xuất hiện bên
cạnh anh ấy khi anh ấy cần an ủi, còn cô thì không, mãi mãi là như thế.
Đây không phải là nơi cô nên ở lại.
Khi Johnny mang bữa tối đến, Hàn Hiểu vừa kết thúc cuộc nói chuyện qua điện
thoại với Lưu Đông Pha, cô dùng điện thoại di động của mẹ.
Hàn Hiểu đặt điện thoại xuống mặt bàn, không ngẩng đầu lên nói: “Sáng sớm mai
tôi sẽ rời khỏi đây, bên Hải Công sẽ cho xe tới đón tôi. Thời gian này làm
phiền sự chăm sóc của Du Viên, rất cảm ơn.”
Bước chân của Johnny dừng lại một lát, anh không nói gì.
Hàn Hiểu vuốt cổ chú cún nhỏ, tiếp tục nói: “Tôi sẽ mang chú chó này theo. Khi
quay về thành phố T, tôi sẽ nhờ thư ký Lưu mang tiền đến trả tổng giám đốc
Hình.”
Johnny vẫn không nói gì.
Hàn Hiểu không ngẩng đầu lên hỏi: “Vết thương của anh ấy thế nào rồi?”
Lần này Johnny không do dự nói: “Cô Bạch nói cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Hàn Hiểu gật gật đầu. Có vẻ như người ta có thể cầm dao phẫu thuật để cứu anh
ấy, còn mình chỉ biết ném dao về phía anh ấy...
Không có ai nói gì, căn phòng trở lại yên lặng.
Có lẽ anh ta cũng không biết nên nói gì. Hàn Hiểu nghĩ. Thật ra học theo dáng
vẻ của người này, nghiêm mặt không nói gì không phải là một việc khó khăn. Thực
sự, hầu hết mọi người trên thế giới này đều chỉ là có những mối quan hệ thoáng
qua, không cần biết thái độ thực sự của họ đối với mình như thế nào. Thời gian
trước luôn cố tình tỏ vẻ tức giận trước mặt Hình Nguyên, bây giờ nghĩ lại, Hàn
Hiểu cảm thấy mình thật trẻ con.
Coi như cô thật sự cảm thấy tức giận, nhưng lý do gì khiến cô có quyền trút
giận lên người không có liên quan?
Có lẽ một người phụ nữ luôn hy vọng xuất hiện một người đàn ông như vậy trong
cuộc sống, có thể bao dung con người thật sự của mình. Cho dù mình vừa ngủ dậy,
quần áo trên người nhàu nhĩ, anh ấy cũng cảm thấy mình đẹp nhất...
Hàn Hiểu từ trước đến giờ luôn thể hiện những gì đẹp nhất của mình trước mặt La
Thanh Phong: hiểu biết, dịu dàng. Còn trước mặt Hình Nguyên, cô lại giống hệt
một người hoang dại... Có lẽ trong tiềm thức, cô biết chỉ có Hình Nguyên mới có
thể chịu đựng được con người đó của cô.
Cho dù chưa bao giờ có người nào nói như thế nhưng cô biết.
Hàn Hiểu đã sớm nhận ra, khi Hình Nguyên thật sự đối xử tốt với một ai đó thì
hiệu quả thật sự rất tốt. Còn cô, ngày càng quen với những cái “tốt” đó của
anh, suýt chút nữa quên mất anh đối xử tốt với cô vì điều gì...
Cho đến lúc “người thật sự” ấy xuất hiện, bỗng nhiên nhận ra sự tồn tại của
mình chỉ là một vật thay thế khiến cô bối rối và... bị shock.
Hàn Hiểu mất ngủ suốt đêm.
Cô nằm trên giường nhìn ra ngoài trời từ lúc tối đen đến tảng sáng, thấy ánh
nắng ban mai chiếu qua rèm cửa, thấy thời khắc ly biệt mà mình vẫn mong đợi sắp
đến.
Trong lòng cô không hề có cảm giác hài lòng khi mong ước được quay về sắp trở
thành hiện thực.
Hàn Hiểu chống tay lên bồn rửa mặt nhìn khuôn mặt ủ rũ của mình.
Cô nghĩ, cô thật sự điên rồi. Cuối cũng cũng đến lúc có thể rời đi, cô còn
vương vấn chuyện gì nữa? Cô nên ra đi một cách vui vẻ và kiên quyết. Cô đã trở
thành trò cười rồi, cô không thể tiếp tục biểu diễn thêm đến mức khó coi được
nữa...
Liệu có phải điều nên làm bây giờ là tạo cho mình tư thái đẹp hơn một chút lúc
rời đi? Hàn Hiểu không biết. Nhưng chỉ cần cô có thể học được hai ba phần của
Johnny cũng đủ để ứng phó với buổi sáng này, bước chân vững chắc hơn, lưng
thẳng hơn...
Khi Hàn Hiểu lên xe, cô cố gắng ép mình không nhìn về hướng tòa nhà điều trị.
Rất khó khăn.
Hàn Hiểu biết rõ rằng nếu nhìn về phía đó, cô sẽ chỉ nhìn thấy một tòa nhà
trống rỗng, bên ngoài có vài vệ sỹ mà thôi. Nhưng cô vẫn muốn nhìn, cho dù chỉ
là một cái nhìn.
Nhưng... nhìn rồi thì sao?
Hàn Hiểu nhắm mắt dựa vào ghế xe.
Bố và mẹ cô cũng không hỏi nhiều, khi xe ra đến ngoài cửa lớn, mẹ cô mới thở
dài nhè nhẹ, ‘Chỗ này đúng là một nơi thích hợp để dưỡng bệnh.”
“Nó vốn dĩ là viện điều dưỡng mà.” Hàn Hiểu cười nói. Nhưng vì sao đây là nơi
nghỉ dưỡng mà sau khi rời đi cô lại mang một vết thương lòng?
Liên tục mấy ngày ngủ không ngon, ngồi trên xe bị rung lắc nên Hàn Hiểu rất
nhanh rơi vào trạng thái mơ màng. Nhưng cô không ngủ được, có lẽ vì tư thế
không thoải mái, có lẽ vì có một thứ gì đó đè nặng trong lòng cô.
Những lúc xe rẽ vào chỗ ngoặt, cô cảm thấy chú cún nhỏ nép vào lòng mình, dường
như đang sợ hãi với không gian mới mẻ ở trong xe. Hàn Hiểu mở mắt, nhìn đôi mắt
tròn xoe long lanh của nó như đang không tìm được sự giúp đỡ.
Hàn Hiểu âu yếm vuốt ve đầu nó rồi nói nhỏ: “Mày yên tâm, tao sẽ đối xử tốt với
mày, rất tốt là khác. Tao sẽ ở bên mày, cho mày ăn, tắm cho mày, đưa mày đi
dạo. Tao sẽ luôn đối xử tốt với mày vì mày khiến tao cảm thấy ấm áp, không phải
vì mày giống người khác...”
“Đẹp thật,” Lái xe của Lưu Đông Pha nhìn qua kính hậu ngắm chú cún của cô,
“Pomeranian đúng không? Tên là gì thế?”
“Vodka.” Hàn Hiểu xoa đầu chú cún, nói nhỏ, “Nó tên là Vodka.”
“Lên xe rồi sao?”
“Vâng.”
“Cô ấy... có tỏ thái độ gì không?”
“Không có thái độ gì.”
“Cô ấy có quay đầu lại không?”
“Không.”
“Không thật sao?”
“Vâng.”
“Không nhìn lần nào?” “Vâng.”
“Nói nhiều thêm một chữ cậu sẽ chết sao?!” Người đàn ông nằm trên giường bệnh
bực mình.
“Không.” Johnny đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới không hề quay đầu lại, bình
tĩnh trả lời.
“Johnny...” Hình Nguyên tức giận, “Cậu nhất định phải chọn thời điểm tôi vừa
thoát chết để báo thù tôi sao?”
Johnny điềm nhiên quay người lại, nói một câu rất dài, “Anh đã không nỡ, sao
hôm đó còn bảo tôi ngăn cô ấy lại? Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nghĩ rằng Hình Nguyên sẽ nổi giận, không ngờ anh chỉ trợn mắt ngạc nhiên rồi
chui vào chăn, không nói gì nữa.
Nhìn thấy phản ứng của anh, khóe miệng Johnny hơi cong lại, “Hình Nguyên, khi
về đây, tôi bắt đầu không hiểu anh nữa.”
Hình Nguyên cười, lúc đang định nói gì đó thì thấy Johnny nhìn ra cửa phòng,
khách khí gật đầu chào, “Cô Bạch.”
Người xuất hiện ở cửa là Anne Bạch. Cô gõ cửa hai tiếng rồi cười lớn bước vào,
“Chào các anh. Hôm nay thế nào?”
Johnny không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ chào cô rồi bước ra ngoài.
Anne Bạch nhìn anh ta bước ra khỏi phòng rồi quay lại cười nói: “Anh Hình, em
nhìn thấy cô bé đó rồi.” Hình Nguyên bị lôi cuốn bởi câu nói của cô, Anne Bạch
cười lắc đầu, “Có phải anh cảm thấy cô ấy rất giống em không?”
Hình Nguyên nghĩ ngợi, “Lúc đầu thấy hơi giống một chút.”
Anne Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Con mắt nhìn phụ nữ của anh đúng là có vấn đề. Cô
ấy có gì giống em? Người ta là một con báo thật sự, còn em... chỉ là một con
mèo lười thích phơi nắng mà thôi.”
Ánh mắt của Hình Nguyên lộ rõ vẻ thích thú, “Em rất ít khi khen người khác, đặc
biệt là phụ nữ.”
Anne Bạch thở dài, “Anh biết không, lúc đầu em cũng muốn học kỹ thuật điện
nhưng bố mẹ em không cho, nói với em công việc này không thích hợp với con gái
như thế nào... Sau đó họ kiên quyết nhờ người quen đưa em đến một công trường
thi công điện của công ty xây dựng...” Nói đến đây, Anne Bạch nhìn xuống yên lặng
một lát rồi tiếp tục kể, “Kết quả là em thật sự e ngại. Hệ thống đó... Em đã
quên mất nó gọi là gì, chỉ nhớ công trường rất hỗn loạn, nhân viên của nhiều
bên làm việc cùng nhau, có rất nhiều thứ như khoan điện, máy hàn phát ra những
tiếng kêu đinh tai nhức óc, ù ù đau cả đầu. Vậy là... lý tưởng của em bị tiêu
diệt hoàn toàn.”
Cô nhìn Hình Nguyên, nhận ra anh không hề có ý cười cô nên nói với anh: “Vì thế
em thật sự rất khâm phục cô gái này. Bởi vì em đã trải nghiệm qua môi trường
làm việc của cô ấy, biết nó kinh khủng đến mức độ nào, em tuyệt đối không thể
làm được.” Cô cúi đầu, nhìn móng tay được chăm chút kỹ lưỡng của mình, buồn bã
nói, “Lúc Thanh Phong gọi điện cho em, em vẫn nghĩ là anh muốn ra mặt thay Vu
Dương.”
Hình Nguyên không nói gì.
Thật ra Vu Dương làm gì ở chỗ La Thanh Phong anh đều biết. Mặc dù anh không
muốn ra mặt hộ Vu Dương, cũng không cảm thấy Vu Dương làm thế có gì không đúng.
Theo anh, thái độ của La Thanh Phong với Vu Dương luôn không rõ ràng, chưa bao
giờ từ chối rõ ràng, cũng chưa bao giờ chấp nhận rõ ràng. Trong hoàn cảnh như
thế, cậu ta bỗng nhiên đi lại với một cô gái khác, không tránh được việc làm
cho Vu Dương không vui, nếu là anh, anh cũng không cam tâm.
“Thanh Phong xử lý việc này không tốt.” Hình Nguyên lười biếng nhìn nắng chiếu
bên ngoài cửa sổ, giọng có vẻ không vui, “Bên này Vu Dương chưa kịp kéo, bên
kia đã lôi Hiểu Hiểu xuống nước.”
“Em biết,’ Anne Bạch xoa đầu ngón tay thở dài, “Một người là em trai của Thanh
Thụ, một người là bạn thân của em, đương nhiên em cũng hy vọng họ có thể đến
với nhau. Nhưng hai người đó đều là những đứa trẻ được chiều chuộng quá sinh
hư... Em đoán tính cách tiểu thư của Vu Dương khiến La Thanh Phong không chịu
nổi nữa.”
Hình Nguyên mím miệng cười. Anh nghĩ đến dáng vẻ ghê gớm của Hàn Hiểu, không
hiểu tính cách tốt đẹp của cô ấy biến đi đâu mất. Nhưng trước mặt la Thanh
Phong, cô ấy không bao giờ như vậy...
Có nên coi điều này như một sự đãi ngộ đặc biệt đối với anh không?