Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Blog nhật ký




Khi Cố Hạo Ninh về đến nhà, mẹ anh đã nấu nướng xong xuôi. Sau khi cùng mẹ ăn tối, Cố Hạo Ninh định giúp mẹ thu dọn bát đũa thì bị bà ngăn lại. “Thôi nào, cả ngày con cũng mệt rồi, để mẹ làm cho, con đi nghỉ đi.”

“Không sao, con không giỏi việc bếp núc nhưng rửa bát thì không thành vấn đề.” Cố Hạo Ninh mỉm cười, xắn tay áo, giằng lấy đống bát từ tay mẹ rồi bước đến chỗ bồn nước, bắt đầu rửa một cách thuần thục.

“Không tệ! Không phải con và Nhược Kỳ rất ít khi nấu ăn ở nhà sao? Thế mà con rửa bát trông cũng ra dáng đó chứ!” Mới đầu bà vẫn hơi lo lắng, đâu ngờ Cố Hạo Ninh lại tỏ ra rất thành thục, thấy thế, bà bèn yên tâm đứng phía sau xem.

“Đương nhiên rồi. Hai năm trước con ở châu Âu…” Tay Cố Hạo Ninh bất chợt dừng lại, ký ức hai năm trước ùa về trong anh, lúc đó anh cùng Tiểu Phong đến châu Âu khảo sát, hằng ngày Tiểu Phong nấu cơm, còn anh rửa bát…

“Hai năm trước ở châu Âu thì sao?” Bà thấy con trai im lặng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“À, cũng không có gì. Chuyện là lúc đó, ăn chung với đồng nghiệp, mẹ cũng biết đó, con không biết nấu nướng nên giúp người ta rửa bát.” Cố Hạo Ninh kìm nén nỗi cay đắng xuống tận đáy lòng, vừa tiếp tục rửa bát vừa đáp lời một cách thản nhiên.

“Hóa ra cũng từng rửa bát được mấy ngày!” Bà mỉm cười đứng sau lưng Hạo Ninh, không thấy được nỗi buồn ứ đọng dưới đáy mắt con trai.

Cố Hạo Ninh cùng mẹ xem ti vi một lát, đến khoảng chín rưỡi, đợi mẹ đã vào giường ngủ, anh mới trở về phòng mình.

Tắm rửa xong xuôi, Cố Hạo Ninh mở máy tính, đăng nhập vào blog của mình.

Blog này vốn là công cụ mà anh và Tiểu Phong dùng để trao đổi với nhau. Anh vẫn còn nhớ hồi mới trùng phùng, cô ngốc đó nói muốn cùng anh chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, bèn đăng ký hai tài khoản MSN, sau đó cho anh biết mật mã, như thể hai người đều có thể ghi lại tất cả tâm sự thầm kín của riêng mình lẫn những lời muốn gửi tới đối phương.

Khi đó, Cố Hạo Ninh vẫn cảm thấy ngường ngượng, một là do bản thân anh hiếm khi viết lách, cách hành văn cũng chẳng hay bằng Tiểu Phong, thực lòng không biết nên viết gì, hai là anh cảm thấy nếu có thì giờ ngồi viết blog, chi bằng gọi điện nói nói thẳng chẳng phải đơn giản hơn sao. Nên lúc đó, trên blog gần như chỉ có một mình Tiểu Phong viết, còn anh sắm vai độc giả. Nhưng nhìn những dòng chữ ghi lại từng nỗi nhớ nhung mà Tiểu Phong dành cho anh, lẫn những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống, anh cảm thấy rất vui sướng và cảm động. Thế nên, thỉnh thoảng anh cũng để lại vài dòng bình luận, viết đôi ba câu trên đó.

Đâu ngờ blog ấy giờ đây lại trở thành nơi anh gửi gắm những yêu thương khắc khoải lớn nhất, là công cụ duy nhất mà anh có thể cùng Tiểu Phong trò chuyện.

Suốt gần bốn tháng nay, gần như ngày nào anh cũng cập nhật bài viết mới. Hôm qua do cha đột nhiên đổ bệnh, tâm trạng anh rối bời nên không viết, hôm nay tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ bê. Cố Hạo Ninh châm một điếu thuốc, chậm rãi rít vài hơi rồi lập tức dập tắt, bắt đầu gõ bàn phím.

“Tiểu Phong, hôm nay là ngày thứ 112 từ khi em ra đi. Lúc em rời khỏi anh, vẫn đang là cuối thu, thế mà giờ đây, trời đã rét đậm rồi.

Hôm nay, Đinh Hồng gọi cho anh, hỏi anh muốn mua huy hiệu của những đội nào, anh bảo cậu ta là Vicenza, Florence, Juventus, Bologna và Brescia. Tiểu Phong, anh không nhớ sai chứ? Anh còn lên internet tra, Baggio đã tổng cộng đá cho bảy đội. Huy hiệu của AC Milan và Inter Milan em đều có rồi, hai cái đó chính anh cùng em mua ở Ý vào năm đó. Còn huy hiệu của năm đội kia, hình như em vẫn chưa có nhỉ? Không sao, anh nhất định sẽ giúp em thu thập đủ.”

Cố Hạo Ninh nhớ lại lần ở Milan, Tiểu Phong đã dẫn anh qua hết các con phố, ngõ ngách chỉ để mua cho bằng được hai huy hiệu ấy, lúc đó anh thấy thắc mắc lắm, AC Milan và Inter Milan là đối thủ truyền kiếp của nhau, fan của hai nhà gần như không đội trời chung, sao cô lại mua huy hiệu của cả hai đội?

Sau này, Cố Hạo Ninh mới vỡ lẽ, hóa ra Vu Tiểu Phong thích Baggio nên mới muốn thu thập hết tất cả các huy hiệu đội bóng mà Baggio từng đầu quân. Kỳ thực, Cố Hạo Ninh cũng là fan trung thành của Baggio nhưng không si mê cuồng nhiệt bằng Vu Tiểu Phong.

“Tiểu Phong, hôm nay anh đã giúp mẹ rửa bát. Nói ra không sợ em cười, anh hiếm khi làm chuyện này. Năm đó, anh giúp em rửa bát ở châu Âu, hình như là lần đầu trong đời anh rửa bát, may mà lúc đi khảo sát, em mang toàn bát nhựa, chứ nếu là bát sứ, chắc đã bị anh đánh vỡ hết rồi.”

Anh vẫn còn nhớ như in, cảm giác khi nhìn thấy Tiểu Phong bưng một bát mì nóng hổi nghi ngút khói, mỉm cười bước đến trước mặt mình tối hôm ấy ở Cologne, ấm áp biết bao và cũng ngất ngây biết nhường nào.

Anh và Lâm Nhược Kỳ rất ít khi nấu ăn ở nhà. Không phải Lâm Nhược Kỳ không biết nấu nướng, mà là không thèm bước chân vào bếp. Hai vợ chồng nếu không đến ăn chực cơm nhà cha mẹ thì cũng dắt nhau ra hàng quán. Vì vậy, anh chưa bao giờ biết được cảm giác hai người cùng nấu cơm là như thế nào.

Trong những ngày cùng Tiểu Phong đi công tác, mỗi tối, chỉ cần còn kịp, anh và Tiểu Phong đều ra siêu thị dạo một vòng, sau đó mua đồ ăn mang về phòng cô, cùng nấu bữa tối.

Dần dần, Cố Hạo Ninh cũng biết được phải xử lý nấm hương khô ra sao, rửa sạch tảo tía bằng cách nào, thậm chí còn biết làm vài món đơn giản, còn Tiểu Phong cũng quen với việc để Cố Hạo Ninh rửa bát. Hai người thỉnh thoảng tán gẫu vài ba câu, cảm giác ấm áp và bình yên đó tựa làn khói sương vương vấn mãi quanh con tim Cố Hạo Ninh, lúc ấy, anh thường hay ngẩn ngơ miên man nghĩ, đây mới là cảm giác về gia đình, đúng không?

Cố Hạo Ninh định viết tiếp, bất chợt cơn đau dày đặc từ ngang hông bỗng xộc thẳng lên não.

Anh nhíu mày, gần đây anh đi công tác suốt, có lẽ do quá lao lực nên luôn cảm thấy mỏi lưng, đau nhức thắt lưng. Hôm nay, cơn đau lại càng dữ dội, không biết có phải do hôm qua cõng cha nên bị trẹo rồi không.

Cố Hạo Ninh hít một hơi thật sâu, đưa tay đấm nhẹ vài cái vào sau hông, hình như vẫn không thuyên giảm là bao. Anh bèn ôm laptop lên giường, lấy gối chèn phía sau, hình như đã đỡ hơn một chút rồi tiếp tục đưa tay lên bàn phím gõ chữ.

“Tiểu Phong, hôm qua anh đã đến viện phúc lợi, gặp mấy đứa trẻ đáng yêu kia rồi. Anh mua rất nhiều bánh kẹo và dụng cụ học tập cho chúng, bọn trẻ đều ngoan ngoãn đợi anh chia quà cho từng đứa, không dám tranh giành, nhận được quà, chúng còn rất lễ phép nói cảm ơn anh. Anh thấy tụi nhóc còn nhỏ tuổi mà đã tỏ ra chững chạc như người lớn, cảm giác như trông thấy hình bóng của em thưở bé vậy. Em hồi bé có phải cũng hiểu chuyện, cũng sớm chín chắn như chúng thế kia không?

Anh còn gặp được Hiệu trưởng Lư nữa. Bà biết anh là bạn em thì vui mừng lắm, còn kể cho anh nghe rất nhiều chuyện về thời thơ ấu của em.

Bà kể, khi vào viện phúc lợi, em chỉ mới năm tuổi. Em lúc đó rất nhát và hơi tự kỷ, sợ sấm sét nhưng lại không dám nói. Chỉ biết một mình trốn trên giường khóc thầm. Ban đêm, có một lần Hiệu trưởng Lư đi kiểm tra phòng, bắt gặp em cuộn tròn trên giường khóc thút thít, bèn dẫn em đến phòng hiệu trưởng, ôm em vào lòng, em mới từ từ ngủ thiếp đi.

Kể từ đó, cứ đêm khuya, trời đổ mưa dông sấm rền, Hiệu trưởng Lư đều dẫn em lên phòng mình, ôm em ngủ. Mãi cho đến khi em lên cấp hai, bắt đầu cuộc sống ký túc xá mới thôi.

Tiểu Phong, lúc đó, em mới mười ba tuổi nhỉ? Đã phải một mình ở trong ngôi trường xa lạ, vào những đêm sấm sét rền tai, không có Hiệu trưởng Lư bên cạnh, có phải cả đêm em đều không dám chợp mắt? Những tháng ngày đó, em đã phải chịu đựng bao lâu mới từng bước, từng bước vượt qua được?

Hiệu trưởng Lư còn nói, em là đứa trẻ hiểu chuyện. Từ khi học cấp hai, ở ký túc xá, em càng lúc càng trở nên độc lập, càng lúc càng kiên cường. Em luôn thích giúp đỡ người khác nhưng lại không bao giờ hé môi nói về những đau khổ của riêng mình. Dù ở ngoài có chịu bao ấm ức, gặp phải khó khăn lớn đến đâu, em đều một mình nuốt ngược vào trong.

Bà kể có lần, khi em về nước nghỉ lễ, không may gặp tai nạn, bị thương ở chân, phải bó bột nhưng em vẫn cố chống nạng, kiên trì hoàn thành công việc đã hứa. Nếu không phải một giáo viên ở viện phúc lợi tình cờ bắt gặp em ở ngoài đường, mọi người chẳng hề hay biết chuyện em bị thương nhưng vẫn cố kiên trì làm việc.

Tiểu Phong, em có biết khi nghe những điều đó, anh đau khổ, xót xa biết nhường nào không? Cuối cùng anh đã hiểu, thì ra, sự nhẫn nhịn, lòng kiên cường từ trước đến giờ, tính lạc quan từ trước đến nay của em đã được bồi dưỡng như thế nào! Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tuy chân bị thương nhưng em vẫn dành cho anh nụ cười rạng rỡ biết bao, còn anh, lúc đó ngốc chết đi được, lại ngớ ngẩn hỏi em sao không có người nhà bên cạnh, giờ mới hiểu, nét buồn bã thoáng qua trong mắt em lúc đó là vì sao.

Tiểu Phong, em thật ngốc, tại sao, tại sao em luôn không chịu yêu quý chính mình? Em chỉ biết cho đi, chỉ biết hiến dâng, thế còn bản thân em thế sao? Em bị tổn thương, ai vỗ về em? Nỗi trống vắng tịch liêu, ai cùng em vượt qua? Tiểu Phong, chẳng lẽ em quên rồi sao, quên mất chính mình cũng biết đau, quên mất mình cũng cần được quan tâm, được yêu thương, được sưởi ấm, quên mất mình cũng có tư cách để sở hữu tình yêu và hạnh phúc đẹp nhất trên đời này sao?”

Cố Hạo Ninh lặng lẽ ngồi tựa vào đầu giường, anh nhớ lại ngày hôm đó, Tiểu Phong hỏi anh, từng câu từng từ, rành rọt: “Nếu như… nếu như em nguyện ở bên anh, không yêu cầu bất kỳ thứ gì, không quan tâm đến điều gì, chỉ ở cạnh anh thôi thì sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc hay khổ đau?”

Cô nhún nhường hỏi anh rằng, cô ở bên anh, đối với anh là hạnh phúc hay đau khổ. Khoảnh khắc ấy, như có ai cầm một cây gậy sắt đính đầy đinh nhọn vụt cào xé con tim của Cố Hạo Ninh, một lần rồi lại một lần, đau đến mức anh không thốt nên lời.

Cố Hạo Ninh nhắm nghiền mắt, anh tựa hồ chìm đắm trong những hồi ức xa xưa. Cơn đau dai dẳng từ thắt lưng xộc lên, anh đứng dậy lấy ra một viên thuốc giảm đau, nuốt ực rồi lại lên giường viết tiếp.

“Tiểu Phong, có chuyện này anh muốn nói thật với em.

Hôm nay trong bệnh viện, do tâm trạng quá tồi tệ, anh đã hút rất nhiều thuốc lá. Sau đó, có lẽ do trên người anh mùi thuốc quá nồng, Lâm Nhược Kỳ ngửi thấy, cô ấy bèn khuyên anh đừng hút nữa. Cuối cùng, cô ấy còn thốt ra câu: “Không nên tự giày vò bản thân mình”, khiến anh như muốn sụp đổ.

Tiểu Phong, khi nghe thấy câu nói đó, cảnh tượng anh say rượu lần trước tức thì hiện lên trước mắt, em gục khóc bên giường, nghẹn ngào hỏi anh tại sao lại tự giày vò bản thân.

Tiểu Phong, xin lỗi em, anh không cố ý giày vò chính mình thế đâu, anh biết em sẽ không vui. Em xem, anh đã thôi không còn ra ngoài uống rượu nữa, nhưng Tiểu Phong ơi, anh thực sự quá đau khổ, anh chỉ là muốn tìm cách nào đó để giải tỏa bớt mà thôi.

Sau đó, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên ôm lấy anh. Khoảnh khắc ấy, anh bất ngờ cảm thấy hơi thở của em gần ngay bên, phút chốc chìm vào ngẩn ngơ… Tiểu Phong, liệu em có giận anh không? Anh cũng biết, giải thích thế này nghe thật hoang đường, sao có thể đánh đồng cô ta và em được chứ? Có lẽ, anh nhớ nhung em đến sắp phát điên rồi, mới có giây phút mất trí kia… Không, không thể lấy đó làm cái cớ được! Tiểu Phong, xin lỗi em, anh sai rồi, chuyện đó, sau này tuyệt đối không xảy ra nữa đâu!

Nhưng hôm nay, anh thôi không còn nổi giận với Lâm Nhược Kỳ nữa. Cô ta bây giờ không biết là đang giả vờ hay thật lòng, dù sao thì trước mặt cha mẹ, cô ta cũng đã bớt ngang ngạnh đi nhiều. Anh cũng không muốn nổi cáu với cô ta làm gì. Hôm qua cô ta đến viện phúc lợi nên anh đã nổi trận lôi đình, kết quả chọc cha tức giận đến nỗi khiến ông phải nhập viện.

Tiểu Phong, anh thấy dằn vặt, áy náy lắm! Tiểu Phong, em biết không, kỳ thực, người anh hận nhất không phải là Lâm Nhược Kỳ mà là bản thân anh. Anh luôn nghĩ, nếu em không gặp gỡ anh, nếu em không yêu anh, hoặc giả sử, anh không phải lòng em thì có phải tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra chăng? Có phải em vẫn có thể sống khỏe mạnh, vui tươi rạng ngời và tràn ngập hạnh phúc không?

Tiểu Phong ơi, anh thực sự căm hận bản thân! Em vẫn còn trẻ và tốt đẹp như thế. Anh vẫn còn nhớ rõ, em thích mặt trời lúc bình minh, thích đại dương mênh mông tĩnh lặng, em luôn cố gắng cảm nhận những điều tốt đẹp xung quanh mình, luôn kiên cường, lạc quan đối mặt với mọi gian nan và trắc trở, một người như em, vốn có tư cách sở hữu cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng lại vì anh, vì mối tình này mà chôn vùi tuổi xuân lẫn sinh mạng tươi đẹp ấy!”

Viết đến đây, đôi tay của Cố Hạo Ninh không kiềm được run rẩy dữ dội, anh lại nhớ đến cảnh tượng Tiểu Phong nằm gục giữa những vũng máu đỏ thẫm…

“Tiểu Phong, có lúc anh cảm khích trời xanh biết bao, đã sắp xếp cho đôi ta gặp gỡ. Anh từng tưởng rằng đó là sự nhận từ và ân huệ lớn nhất mà trời cao ban tặng cho mình, để anh biết được thì ra, cuộc sống cũng có thể ấm áp và ngập tràn niềm hy vọng đến thế… Nhưng bây giờ, anh lại căm giận, hối hận khôn xiết! Nếu như cuộc gặp gỡ giữa chúng ta đã định sẵn chia ly, nếu sự ấm áp và hy vọng của anh phải trả giá bằng sinh mạng của em thì anh thà chưa từng gặp gỡ em, anh thà trọn đời sống trong giá lạnh và cô độc, anh chỉ muốn em sống, anh chỉ muốn em sống thôi!”

Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn phím buốt giá, tí tách. Cố Hạo Ninh không biết gương mặt mình đã đẫm lệ tự khi nào, nhìn màn hình dần trở nên mơ hồ, trước mắt anh, khuôn mặt điềm đạm của Tiểu Phong như thấp thoáng xuất hiện. Cô khẽ mỉm cười nhưng cũng trĩu nặng bi thương, ngập tràn tuyệt vọng, nhỏ nhẹ nói với anh: “Tu me manqueras.”

“Tiểu Phong, anh phải làm sao? Anh không có cách nào sống yên ổn, càng không có cách nào hoán trả lại mạng sống cho em, anh chỉ có thể nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em.”

Cố Hạo Ninh chầm chậm gõ từng chữ, từng chữ. Viết xong dòng ấy, anh lưu lại, thoát ra, đóng laptop.

Trong giây phút này, anh chỉ cảm thấy toàn thân như đã bị rút cạn sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.