Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Đoàn tụ ngắn ngủi




“Chị dâu?”

Lâm Nhược Kỳ cầm một lon sữa bột đang định đặt vào xe đẩy, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc.

Tay Lâm Nhược Kỳ chợt khựng lại, đang nghĩ có nên quay đầu đi không thì nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến gần.

“Thật sự là chị ư? Chị… chị có thai rồi?”

Lâm Nhược Kỳ ngẩng lên, khi nhìn Đinh Hồng, vẻ mặt đầy bình thản và lãnh đạm. “Đúng!”

“Nhưng không phải anh Ninh bảo nửa năm trước chị đã đưa đơn ly hôn rồi sao? Thế… thế anh ấy có biết chuyện chị mang thai không?”

Đinh Hồng có nghe Cố Hạo Ninh nhắc qua, nửa năm trước, sau khi để lại tờ đơn xin ly hôn, Lâm Nhược Kỳ đã bỏ nhà ra đi, từ đó bặt vô âm tín. Cố Hạo Ninh từng muốn tìm cô nhưng cô đã nghỉ việc, số di dộng cũng ngừng sử dụng, cứ như đột nhiên biến mất khỏi thế gian, không cách nào tìm thấy.

“Anh ấy không biết. Sau khi rời xa anh ấy, chị cũng mới biết mình có con.”

“Vậy sao chị không tìm anh ấy chứ? Chị có biết anh Ninh luôn đi tìm chị…”

“Chị không muốn gặp lại anh ấy.” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời Đinh Hồng, bàn tay nắm chặt chiếc xe đẩy trở nên trắng nhợt. “Chuyện của chị và cả đứa bé, em đừng nói cho anh ấy biết. Cảm ơn!”

“Chị dâu… chị… chị… chuyện này…” Đinh Hồng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lâm Nhược Kỳ, không biết nên khuyên nhủ thế nào, sao hai người họ lại thành ra vậy chứ?

“Xin em, giúp chị giữ bí mật nhé!” Lâm Nhược Kỳ cắn môi, ánh mắt ngập tràn vẻ chân thành và khẩn khoản nhìn Đinh Hồng, Đinh Hồng đành nhận lời: “Vâng. Dù sao bây giờ anh Ninh cũng đang công tác ở Thái Lan, phải một thời gian nữa mới về. Chị cứ suy nghĩ đi nhé! Em đưa chị số của em, trong thời gian này, nếu chị cần em giúp gì, cứ liên lạc với em.”

“Được. Cảm ơn em.”

Lâm Nhược Kỳ lấy di dộng ra, lưu lại số của Đinh Hồng. Đinh Hồng cùng Lâm Nhược Kỳ mua đồ xong xuôi, tiễn cô lên taxi, không kìm được lại khuyên một câu: “Chị dâu, vì đứa bé, chị hãy suy nghĩ về chuyện của anh Ninh nhé!”

“Chị biết rồi. Tạm biệt!” Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay với Đinh Hồng rồi bảo tài xế cho xe chạy.

Nhìn chiếc taxi màu đỏ dần hoà vào dòng xe tấp nập, hoá thành một chấm đỏ nhỏ xíu, Đinh Hồng lấy di dộng ra, lật đến tên của Cố Hạo Ninh, nhìn chăm chăm hồi lâu, cuối cùng thở dài, đút điện thoại vào túi áo.

Thôi vậy, đợi đến lúc anh Ninh về nước hẵng nói.

Chớp mắt, đã đến năm 2007, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí hân hoan náo nức.

Lâm Nhược Kỳ đứng trong lễ đường, nhìn bọn trẻ vui cười hớn hở treo ruy băng, bong bóng và cả đèn lồng đỏ rực trên nóc nhà, cô không khỏi mỉm cười, ti vi bên cạnh đang đưa tin thời sự, cô hờ hững nghe, đột nhiên, một tin tức khiến ý cười nơi khoé môi cô phút chốc đông cứng.

“Tại thủ đô Bangkok của Thái Lan, tối qua sau khi xảy ra sáu vụ nổ, nửa đêm hôm nay lại xảy ra tiếp hai vụ nổ ở gần trung tâm mậu dịch thế giới thành phố Bangkok, làm hai người tử vong, hơn bốn mươi người bị thương. Năm 2006, vài khu vực ở Thái Lan không ngừng xảy ra các vụ nổ, khiến số người tử vong…”

Thái Lan xảy ra vụ nổ lớn?!

Cố Hạo Ninh!

Lâm Nhược Kỳ nhớ vài hôm trước, Đinh Hồng có nói với cô, Cố Hạo Ninh đang đi công tác ở Thái Lan, phải một thời gian nữa mới về.

Không đâu, sẽ không trùng hợp vậy đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu!

Lâm Nhược Kỳ chống tay lên mặt bàn bên cạnh, môi cắn chặt, run rẩy lấy điện thoại trong túi áo ra.

“Đinh Hồng? Chị là Lâm Nhược Kỳ. Hạo Ninh, anh ấy…anh ấy vẫn ở Thái Lan chứ? Thái Lan xảy ra nổ lớn em nghe tin chưa? Anh ấy… Hạo Ninh không sao chứ?”

Thinh lặng, chỉ có thinh lặng!

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy huyết mạch toàn thân như đông cứng. Cô vắt kiệt sức lực mới nắm chắc điện thoại áp sát bên tai. “Hạo Ninh, anh ấy…anh ấy rốt cuộc… rốt cuộc…”

“Chị dâu, chị dừng sốt ruột!” Đinh Hồng cuối cùng cũng cất tiếng, giọng trầm khàn không giấu nổi sự run rẩy. “Anh Ninh lúc ấy có mặt ở hiện trường vụ nổ nhưng chỉ bị thương nhẹ thôi, giờ đã được đưa vào bệnh viện địa phương điều trị rồi. Tối nay em sẽ bay thẳng đến Bangkok, chị yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu.”

“Chị cũng đi cùng em!”

Lâm Nhược Kỳ biết Đinh Hồng chắc chắn che giấu điều gì đó, nếu Hạo Ninh thực sự chỉ bị thương nhẹ, ban nãy Đinh Hồng sẽ không im lặng lâu như thế, càng không đến mức phải gấp gáp bay sang Bangkok.

“Chị dâu, giờ bụng chị to thế kia…”

“Chị mới có thai bảy tháng, vẫn có thể ngồi máy bay được.” Lâm Nhược Kỳ cầm điện thoại, lao ra ngoài. “Đinh Hồng, giờ chị lấy hộ chiếu rồi qua chỗ em. Chị đi với em, chị nhất định phải đi! Nếu em không dẫn chị theo, chị cũng sẽ một mình nghĩ cách đi cho bằng được!”

“Được! Vậy em đợi chị ở công ty.” Đinh Hồng chỉ thoáng ngẩn ra rồi lập tức đồng ý. Giọng Lâm Nhược Kỳ quyết liệt, hoàn toàn không cho phép chối từ, cậu chỉ còn cách dẫn Lâm Nhược Kỳ đi chuyến này.

Khi Lâm Nhược Kỳ cùng Đinh Hồng vội vã đến bệnh viện Bangkok, Cố Hạo Ninh vừa được phẫu thuật xong, chuyển vào phòng ICU.

Trên người Cố Hạo Ninh có nhiều vết thương, phần đầu bị sóng xung kích đập mạnh, dẫn đến tụ máu, tuy đã được phẫu thuật kịp thời nhưng vẫn còn nguy hiểm.

“Hiện giờ, quan trọng nhất là ý chí muốn sống của bản thân bệnh nhân. Bốn mươi tám tiếng tiếp theo là thời gian then chốt, nếu anh ấy có thể tỉnh lại thì không sao rồi.” Bác sĩ điều trị trao đổi tình hình của Cố Hạo Ninh với Đinh Hồng và Lâm Nhược Kỳ với vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn người nhà bệnh nhân bụng mang dạ chửa từ Trung Quốc sang đây, ông thấy không đành, cố nói mặt tốt để an ủi, mong họ có thể cùng bệnh nhân vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ! Vậy giờ tôi có thể vào thăm anh ấy được chưa?” Sắc mặt Lâm Nhược Kỳ không giấu nổi vẻ sốt ruột nhưng giọng vẫn hết sức ôn hoà, lịch sự.

“Được, nhưng chỉ mình cô có thể vào, hơn nữa buộc phải mặc áo vô trùng của chúng tôi.” Bác sĩ nhìn gương mặt tái xanh của Lâm Nhược Kỳ, quan tâm hỏi: “Tình trạng của cô vẫn ổn chứ? Có cần chúng tôi kiểm tra không?”

“Tôi không sao!” Lâm Nhược Kỳ lắc đầu, lòng nóng như lửa đốt. Cô cảm ơn bác sĩ, bước nhanh về phía buồng y tá, vài phút sau, cô thay xong quần áo, bước vào phòng ICU.

Từng bước, từng bước, cô đến bên cạnh Cố Hạo Ninh. Nửa năm không gặp, nào ngờ anh gầy đi nhiều quá!

Chầm chậm ngồi xuống bên giường, tay Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng đặt lên tay anh, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hao gầy của anh, cô vội ngoảnh đi, cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc bật ra.

Tại sao lại như vậy? Cô đã buông tay rồi, đã nhượng bộ đến cùng, đã từ bỏ mọi thứ đến nhường này, chỉ là muốn anh yên ổn sống tiếp, tại sao ngay đến yêu cầu giản đơn này cũng không thể toại nguyện?

Suốt hai ngày, Lâm Nhược Kỳ không quản ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Cố Hạo Ninh, không ngừng thì thầm gọi tên anh, khích lệ anh. Cuối cùng, vào buổi tối ngày thứ ba, tay Cố Hạo Ninh khẽ động đậy.

“Bác sĩ!”

Nhìn y bác sĩ lao vào phòng sau khi vừa nghe được chuông báo, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, người mềm nhũn, ngã xuống.

“Chị dâu, chị dâu!”

Lâm Nhược Kỳ từ từ mở mắt, trước mặt hiện lên gương mặt lo lắng của Đinh Hồng, tim cô nhói đau. “Hạo Ninh, Hạo Ninh…”

“Anh Ninh không sao, đã qua cơn nguy hiểm rồi!” Đinh Hồng vội đáp. “Chị đừng lo cho anh ấy nữa. Ban nãy chị đột nhiên ngất xỉu trong phòng bệnh, thực sự làm em sợ chết khiếp! May mà đứa bé không sao, nếu không, em không biết ăn nói thế nào với anh Ninh nữa!”

“Hạo Ninh biết chị đến rồi ư? Anh ấy biết chuyện đứa bé rồi sao?” Lâm Nhược Kỳ bật ngồi dậy.

“Đừng gấp, đừng gấp! Anh Ninh vẫn chưa biết gì hết! Ban nãy anh chỉ mới tỉnh dậy được một lát, em còn chưa kịp nói gì, anh ấy đã chìm vào giấc ngủ rồi.”

“Thế thì tốt, đừng nói cho anh ấy biết chuyện đứa con, càng không được nói việc chị đến đây.”

“Tại sao?”

Câu hỏi bật ra nhưng không phải từ Đinh Hồng, Lâm Nhược Kỳ xoay đầu qua, nhìn bóng dáng quen thuộc kia bước vào phòng bệnh, là cô ấy, Lạc Hân.

“Tại sao không nói cho anh ấy biết? Chị vẫn còn yêu anh ấy đúng không, vả lại còn mang cốt nhục của anh ấy, tại sao lại phải rời xa anh ấy?”

Lạc Hân đứng cách giường bệnh của Lâm Nhược Kỳ vài bước, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Người phụ nữ này từ ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng lẽ không phải vì muốn nối lại tình xưa với Cố Hạo Ninh ư? Sao Cố Hạo Ninh vừa tỉnh lại thì cô ấy lại nằng nặc đòi rời đi?

“Tại sao ư?” Khoé môi Lâm Nhược Kỳ cong lên thành ý cười ngẩn ngơ, rất khẽ nhưng lại như lưỡi dao sắc lẹm, chầm chậm cứa vào trái tim của Lạc Hân. “Bởi vì ở bên cạnh tôi, anh ấy sẽ không hạnh phúc.”

“Anh ấy sẽ không hạnh phúc?” Lạc Hân tiến lên một bước, trân trân nhìn Lâm Nhược Kỳ. “Chị nói câu y hệt cô ấy?”

Năm đó, cô gái ngốc nghếch ấy cũng từng hỏi Cố Hạo Ninh: “Em ở bên anh, sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc hay đau khổ?”

Bất chợt, Lạc Hân nở nụ cười đầy bi thương. “Đây chính tình yêu ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.