Từ Cologne đến Hamburg rồi qua Berlin, Dresden chỉ mất vài ngày ngắn
ngủi, Cố Hạo Ninh và Tiểu Phong gần như đã đặt chân qua một nửa nước
Đức.
Địa điểm khảo sát cuối cùng ở nước Đức của họ chính là Fussen. Giữa thị
trấn nhỏ bé này tọa lạc một tòa lâu đài diễm lệ và đậm chất cổ tích nhất trên thế giới, lâu đài Neuschwanstein.
Dưới vòm trời xanh ngắt, mây trôi lững lờ, tòa lâu đài với tường trắng
mái xanh thấp thoáng giữa biển sương mờ mịt mù. Lâu đài nằm cheo leo
trên một ngọn núi đá, bao quanh là dãy núi cao hùng vĩ, tựa như một tảng đá lớn giữa núi rừng tuyệt đẹp, chẳng khác nào tòa lâu đài trong những
giấc mơ thần thoại, xứ bồng lai giữa nhân gian. Chợt Cố Hạo Ninh có cảm
giác quen quen.
“Có phải anh thấy lâu đài này quen lắm không? Nó chính là hình mẫu của
tòa lâu đài kinh điển trong logo của Walt Disney đó!” Nói đến đây, khóe
môi Vu Tiểu Phong khẽ cong lên.
“Chẳng trách anh thấy nó quen quen, thì ra chính là tòa lâu đài trong
câu chuyện cổ tích nổi tiếng nhất.” Cố Hạo Ninh vỡ lẽ, bật cười.
“Đúng đó, tòa lâu đài này như là biểu tượng của tình yêu tươi đẹp. Hồi
bé, em từng ước ao một ngày nào đó mình cũng có thể vào ở trong lâu đài
này cùng chàng hoàng tử yêu mình tha thiết.”
“Đấy có lẽ là ước ao của rất nhiều cô gái nhỉ?” Cố Hạo Ninh đáp, vờ như
hững hờ, cùng Vu Tiểu Phong mỉm cười ngước nhìn chốn tiên cảnh ảo mộng
kia.
Nụ cười của hai người đều nhẹ tênh, tựa như nước chảy mây trôi, chẳng
vương chút sầu bi. Nhưng nếu nhìn kĩ vào hai đôi mắt đó, sẽ dễ dàng nhận thấy đằng sau vẻ ôn hòa, bình yên ấy, thấp thoáng nét buồn tênh khẽ
khàng chập chờn nơi đáy mắt sáng ngời.
Rời khỏi Fussen, hai người định đến Munich nghỉ trọ một đêm. Nhưng vào
khoảng chín giờ hơn đến nơi, họ mới hoảng hồn nhận ra đây đang giữa mùa
lễ hội bia, các khách sạn gần như đã kín phòng, chẳng tìm được một nơi
nghỉ trọ. Cố Hạo Ninh bèn dứt khoát quyết định đón xe đêm đi thẳng đến
trạm kế tiếp.
Lúc lên tàu, cả hai đều đã mệt lử, vẻ mặt Vu Tiểu Phong đầy áy náy và hổ thẹn. “Xin lỗi, em phụ trách sắp xếp hành trình, đáng lẽ phải suy xét
đến ảnh hưởng của mùa lễ hội bia.”
“Không sao, ai ngờ khách sạn lại đông nghẹt như vậy, hơn nữa, giờ chẳng
phải chúng ta đã tìm được nơi nghỉ chân rồi sao? Còn tiết kiệm được tiền trọ một đêm!” Cố Hạo Ninh cười an ủi Vu Tiểu Phong, trong lúc vội vàng, hai người chỉ mua được vé ngồi. Anh lấy từ va li ra một chiếc áo khoác
dày, đưa cho Vu Tiểu Phong. “Trên tàu bật điều hòa rất lạnh, em đắp kín
chút, đừng để bị cảm lạnh!”
Dứt lời, anh đắp chiếc áo lên người cả hai rồi nhắm mắt lại.
Nhìn gương mặt ngủ nhuốm đầy vẻ mệt mỏi của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong cứ trằn trọc mãi.
Lần này, cô đã gây ra sơ suất lớn trong việc sắp xếp hành trình nhưng
anh chẳng quở trách một câu, còn quan tâm đến cô như vậy... Ký ức lại
trở về mười năm trước, giữa lúc cô tuyệt vọng ngỡ rằng sắp phải nằm lại
nơi đáy sông mãi mãi, chính Cố Hạo Ninh đã xuất hiện trước mặt cô, như
một thiên thần, vững vàng kéo cô ra khỏi bóng tối chết chóc, cho cô niềm hy vọng sống sót.
Cô những tưởng, là một đứa trẻ bị chính mẹ ruột bỏ rơi, cô không có bất
kì chỗ dựa nào, mọi gian khổ và vất vả đều chỉ có thể một mình gánh vác, sẽ không có ai đứng phía trước bảo vệ mình.
Nhưng anh, hết lần này đến lần khác, mỉm cười xuất hiện vào những khi cô tuyệt vọng, bất lực, mỉm cười bao dung cho lỗi lầm của cô, mỉm cười
nâng đỡ một vòm trời ấm áp và bình yên dành cho cô.
Lúc này cô mới biết, thì ra, cô không kiên cường như mình tưởng, cô khát khao hơi ấm và vòngtay quan tâm biết nhường nào.
Vô cùng khẽ khàng, Vu Tiểu Phong nhích về phía Cố Hạo Ninh, từng chút,
rúc trong chiếc áo khoác ấm áp của anh, để mùi hương ấy bao bọc quanh
mình, dần thiếp đi trong cảm giác bình yên và an tâm vô tận…
Đoàn tàu im ắnglao vút đi trong màn đêm tĩnh lặng, Cố Hạo Ninh khẽ hé mắt.
Vu Tiểu Phong ngồi bên cạnh dường như đã ngủ say, không biết cô đang mơ
giấc mơ đẹp nào, khóe môi vẫn còn vương nụ cười se sẽ, trông sung sướng
và thỏa mãn biết bao, như đã nhận được hạnh phúc lớn nhất trần đời.
Anh chưa từng gặp người con gái nào lại hiền dịu, nhã nhặn đến thế.
Cô như một cành hoa nhài tuyệt đẹp, không sở hữu hươngthơm nồng nàn
nhưng mùi hương dìu dịu tỏa ra từ cô cứ từng chút ngấm sâu vào lồng ngực anh. Đến bản thân anh cũng không biết, sự cho đi lặng thầm của cô bắt
đầu tự lúc nào đã trở thành những nhành dâyleo chằng chịt dần lan khắp
con tim mình.
Nhìn gương mặt ngủ vương nétan nhiên và dịu dàng của Vu Tiểu Phong bên
cạnh, Cố Hạo Ninh không sao rời mắt được. Anh đưa tay, muốn vuốt ve
gương mặt xinh xắn của cô biết bao nhưng cuối cùng, đành chầm chậm hạ
tay xuống, giúp cô kéo lại chiếc áo khoác.
Hai mắt nhắm lại chua xót, anh cố gắng răn đe bản thân, bỏ cuộc đi, đôi
môi hồng chớm nở quyến rũ kia không phải trái ngọt mà mày có thể hái
được...