Sáng hôm sau, bốn người cùng tới thăm bảo tàng Louvre. Chuyến thăm quan
bắt đầu từ viện nghệ thuật Ai Cập cổ đại, Phương Na và Đinh Hồng sóng
đôi bên nhau đi đằng trước, cười nói ầm ĩ, Cố Hạo Ninh cùng Vu Tiểu
Phong chầm chậm đi phía sau. Cứ đi được một đoạn, anh lại bắt cô ngồi
xuống nghỉ một lát. Chẳng mấy chốc, hai người rớt lại phía sau bọn Đinh
Hồng cả một đoạn dài, cô áy náy nói với Cố Hạo Ninh: “Xin lỗi, khiến anh đi chậm thế này, có lẽ hôm nay không xem hết được triển lãm rồi.”
Cố Hạo Ninh chỉ cười khoan thai. “Thưởng thức nghệ thuật vốn không nên
quá vội vàng, cừ đi từ tốn, chầm chậm thưởng thức mới thực sự thu được
kết quả.” Nói rồi, anh lại đùa vui. “Em xem, cái mà Đinh Hồng và Phương
Na chú ý tới hoàn toàn không phải là các đồ vật triển lãm.”
“Phụt...” Hiếm khi thấy vẻ mặt Cố Hạo Ninh tinh quái thế kia, Vu Tiểu
Phong không kìm được, phì cười đồng ý. “Đúng đó, em thấy bọn họ “ý Túy
Ông chẳng say ở rượu”, Đinh Hồng cũng tích cực, chủ động lắm!”
“Ừ, cậu ta trẻ tuổi, lại độc thân, tỏ ra hăm hở, sục sôi ý chí cũng là lẽ đương nhiên.”
“Ha ha, sao lại nói như thể anh già lắm đấy...” Nói đến đây, chợt Vu
Tiểu Phong khựng lại, như nhận ra điều gì đó, vẻ sáng ngời dưới đáy mắt
vụt tối sầm... Anh bảo Đinh Hồng độc thân, thế có nghĩa anh đã không còn độc thân phải không? Vu Tiểu Phong chỉ cảm thấy như chết điếng, nỗi cay đắng chầm chậm lan khắp con tim...
“Em đỡ mệt chưa? Chúng ta đi tiếp nhé?” Bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại cố tình bóng gió nói điều ấy cho Vu Tiểu Phong nghe, anh
đang lo lắng điều gì? Là để đề phòng cô hay chính mình? Trong khoảnh
khắc đó, nhìn nét mềm yếu thấp thoáng dưới nụ cười gượng kia của Vu Tiểu Phong, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác thương tiếc, không đành...
Suốt chuyến đi, Vu Tiểu Phong hiểu rõ những hiện vật triển lãm trong
Louvre như lòng bàn tay, biết không ít lịch sử và điển cố của các vật
ấy, vả lại Cố Hạo Ninh cũng có tìm tòi, học hỏi về nền văn hóa châu Âu,
hai người cùng trao đổi, nói cười vui vẻ với nhau.
Thời gian vùn vụt trôi qua, mới chớp mắt đã hơn sáu giờ tối, Đinh Hồng
và Phương Na đã tham quan toàn bộ viện bảo tàng từ lâu, bắt đầu “dội
bom” điện thoại của Cố Hạo Ninh, hối thúc hai người sau khi đã thưởng
thức xong món ăn tinh thần cũng phải tìm nơi nào đó vỗ về cái bụng đang
sôi ùng ục của cả bọn.
“Anh Ninh, cuối cùng hai người cũng đã ra!” Vừa trông thấy Cố Hạo Ninh,
Đinh Hồng liền tiến lên đón. “Phương Na nói gần đây có nhà hàng Pháp
ngon lắm, chúng ta qua đó nhé!”
“Lại món Pháp à? Hay thế này đi, em có gói một số bánh sủi cảo, nếu
không ngại thì qua chỗ em ăn nhé!” Vừa nghe Đinh Hồng bảo lại đi ăn món
Pháp, Vu Tiểu Phong vội ngăn cản. Cô sớm đã phát hiện Cố Hạo Ninh không
thích món Tây, buổi trưa trong viện bảo tàng, họ đã ăn một bữa bánh mì
rồi, cô đoán giờ này chắc hẳn Cố Hạo Ninh chẳng nuốt nổi món Pháp nữa.
“Có bánh sủi cảo ư? Thế thì tốt quá! Haizz, đến đây cũng mấy tháng rồi,
đến giờ anh vẫn chưa được ăn bánh sủi cảo!” Đinh Hồng vốn người vùng
Đông Bắc, vừa nghe có bánh sủi cảo, liền hớn hở, Phương Na cũng gật đầu
cười, thế là cả bọn thẳng tiến đến chỗ Tiểu Phong.
Phòng trọ của cô rất nhỏ, là một gian phòng không tới hai mươi mét
vuông. Nhà bếp thuộc dạng mở, cô vừa đun nước vừa pha nước chấm, Cố Hạo
Ninh giúp cô lấy bánh sủi cảo từ tủ lạnh ra xong cũng chẳng giúp được gì thêm, bèn với lấy một tệp phác họa đặt bên giường, giở ra xem.
Đinh Hồng thò đầu vào xem vài trang, liền thốt lên khâm phục: “Vu Tiểu
Phong, mấy bức này là em vẽ ư?” Trong đó đều là những bức tranh vẽ một
số tượng điêu khắc ở viện bảo tàng Louvre, trông sống động như thật, rất đẹp.
“Mấy bức này đều là Tiểu Phong vẽ đó! Lợi hại không? Tiểu Phong thường
đến Louvre, gần như lần nào đi, cậu ấy cũng mang theo bảng vẽ, có thể
ngồi hàng giờ trước một bức tượng. Em thật sự khâm phục tấm lòng một mực theo đuổi nghệ thuật của cậu ấy!” Phương Na quen biết Vu Tiểu Phong
cũng chính tại Louvre.
Lúc đó, Phương Na đến Paris chưa đầy một tháng. Một mình cô chạy đến
Louvre, định xem “tam bảo vật Louvre”, kết quả quẩn quanh cả ngày trời
cũng chẳng tìm ra, tiếng Pháp lại không thạo. May mắn gặp được Vu Tiểu
Phong đang ngồi đó hí hoáy vẽ, bèn bước đến hỏi thăm. Nào ngờ Vu Tiểu
Phong dẫn cô đi xem từng cái một, lúc đó Phương Na cảm động đến suýt bật khóc, Vu Tiểu Phong chỉ khẽ cười, nói: “Mình có chỉ đường có khi cậu
cũng sẽ lạc cho xem, dù gì mình cũng rảnh rỗi, cùng cậu đi tham quan
cũng hay.” Từ đó về sau, hai người dần trở nên thân thiết, sau đó trở
thành bạn thân.
“Gì mà một lòng theo đuổi nghệ thuật, cậu đừng nói lung tung! Chủ nhật
đầu tiên hằng tháng Louvre đều miễn phí vé vào cửa, mình cũng chỉ là
chọn cách giải trí ít tốn tiền nhất thôi.” Vu Tiểu Phong vừa nói vừa từ
tốn cho bánh sủi cảo vào nồi, mùi thơm ngào ngạt dần bốc lên, lan tỏa
khắp phòng.
Cố Hạo Ninh yên lặng giở xem tập tranh của Vu Tiểu Phong. Các bức tranh
của cô trong trẻo, tươi tắn, ấm áp, ôn hòa, dào dạt tình yêu và ngợi ca
cuộc sống.
Trong lòng Cố Hạo Ninh dấy lên từng cơn xốn xang rung động, xưa nay anh
chưa từng gặp cô gái nào như thế. Vu Tiểu Phong không quá xinh đẹp nhưng lại toát ra ánh sáng riêng biệt. Cô luôn vô tình mang đến cho anh những cảm xúc bất ngờ, khiến anh không kìm được, muốn đào sâu hơn nữa, để tìm hiểu rốt cuộc còn bao điều tốt đẹp và ấm áp ẩn giấu bên trong con người cô.
“Ăn thôi! Đừng xem nữa! Cũng chẳng đẹp gì mấy.” Vu Tiểu Phong đưa cho Cố Hạo Ninh bát bánh sủi cảo vừa múc ra, giọng pha chút ngượng nghịu và
bối rối.
“Tiểu Phong à, em khiêm tốn quá rồi! Cái này mà em còn bảo là vẽ không
đẹp sao?” Đinh Hồng không nén được, lên tiếng. Sao cậu cứ cảm thấy giữa
anh Ninh và Tiểu Phong có gì đó là lạ nhỉ? Anh ấy xem tập vẽ cả tối cũng chẳng thèm khen ngợi người ta lấy một câu?
“Thì đúng là không đẹp mà. Em có một người bạn, sinh viên mỹ thuật,
tranh cô ấy vẽ mới gọi là đẹp! Chút trình độ cỏn con này của em trong
mắt cô ấy chẳng qua chỉ là con nít nguệch ngoạc vẽ bừa thôi!”
“Em cũng đứng quá tự ti. Vẽ tranh không chỉ là dựa vào kỹ năng chuyên
môn, quan trọng là tâm thái và tình cảm của người vẽ, riêng anh cảm thấy em vẽ đẹp lắm, chí ít có thể khiến người xem thấy vui vẻ và cảm động.”
Cố Hạo Ninh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nghe rồi chứ, lời anh Ninh là đáng tin cậy nhất đấy! Vu Tiểu Phong, em
cứ kiên trì vẽ tiếp đi, không chừng sau này trở thành họa sĩ đó! Đúng
rồi, em tặng anh mấy bức tranh nhé, sau này anh cũng có cái để khoe
trước mặt thiên hạ. Xem đi, tôi có kiệt tác đầu tay của họa sĩ nổi tiếng Vu Tiểu Phong đó!”
“Anh còn ở đó mà kiệt với chả tác, lấp đầy cái bụng trước đã!” Mặt Vu
Tiểu Phong đã đỏ bừng, cô cúi đầu hối thúc bọn Đinh Hồng ăn nhanh nên
cũng không nhìn thấy dưới đáy mắt Cố Hạo Ninh lấp loáng ý cười ấm áp tựa ngày xuân.
Ăn xong, đương nhiên Đinh Hồng xung phong đưa Phương Na về. Để hai người họ có thời gian riêng tư bên nhau, Cố Hạo Ninh bèn ở lại nhà Vu Tiểu
Phong thêm một lúc, nhân tiện giúp cô thu dọn. Bất thình lình, dạ dày Cố Hạo Ninh quặn đau, anh thầm nhủ không ổn, e là bệnh dạ dày lại tái
phát, tay chống lên bàn, răng nghiến chặt, cố đợi cơn đau qua đi.
Vu Tiểu Phong đứng bên cạnh Cố Hạo Ninh, thấy anh đột nhiên dừng lại,
tức thì cảm thấy bất thường. Cô thấy anh nghiến chặt răng, mặt trắng
bệch, lập tức luống cuống không biết làm sao, giọng cũng không kìm được
run rẩy: “Giám đốc Cố, anh... anh làm sao thế? Anh không khỏe ư? Có cần
đến bệnh viện không?”
Nhìn gương mặt lo âu của Vu Tiểu Phong, Cố Hạo Ninh chầm chậm lắc đầu.
“Không sao. Có lẽ bệnh đau dạ dày tái phát, chút nữa sẽ ổn thôi!”
Dù gì cũng đã bị cô phát hiện, Cố Hạo Ninh bèn dứt khoát kéo ghế qua
ngồi xuống. Kỳ thực anh đã quen với những cơn đau thế này rồi, chỉ cần
ngồi một chút là có thể ra về.
“Anh bị bệnh dạ dày ư? Thế... thế sao ban nãy anh còn ăn bánh sủi cảo?
Đều tại em, nếu biết sớm, chi bằng đồng ý với Phương Na đi ăn món Pháp
cho rồi!” Nhìn Cố Hạo Ninh đau đến mức nhíu chặt hai mày, Vu Tiểu Phong
lo đến muốn khóc. Trước kia trong viện phúc lợi có một giáo viên cũng bị bệnh dạ dày nên Vu Tiểu Phong biết người mắc bệnh đó phải kiêng ăn bánh sủi cảo, cô cảm thấy vô cùng hối hận!
“Không sao, bánh sủi cảo của em ngon lắm! Ngon hơn nhiều so với món
Pháp!” Nhìn Vu Tiểu Phong nước mắt lưng tròng, tay chân luống cuống, Cố
Hạo Ninh thầm thở dài, cô ngốc này, chắc chắn đang tự dằn vặt đây! Anh
bèn chầm chậm đứng dậy, cố gượng cười. “Anh không sao rồi, anh về nhé!”
Vừa tiễn Cố Hạo Ninh, điện thoại của Vu Tiểu Phong chợt đổ chuông, nhìn màn hình, là Phương Na gọi đến.
“Giám đốc Cố đã về chưa?” Không hiểu sao giọng Phương Na có phần sốt ruột.
“Đi rồi, sao?” Vu Tiểu Phong ngồi xuống giường, rầu rĩ hỏi.
“À, ừm, Tiểu Phong, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé, mình chỉ nói trước cho cậu biết thôi, không có ý gì khác...” Phương Na ấp úng, hồi lâu vẫn
chưa chịu nói vào trọng tâm khiến Vu Tiểu Phong chẳng hiểu đầu cua tai
nheo ra sao.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Còn không nói thì mình cúp máy đấy!” Vu Tiểu Phong hờ hững đáp.
“Khoan đã, mình nói, mình nói! Chuyện là... ban nãy mình có dò hỏi Đinh
Hồng về anh Giám đốc Cố kia, anh ta... đã kết hôn rồi, cậu biết chứ?”
Tính Phương Na nóng nảy, vừa nghe Vu Tiểu Phong bảo sẽ cúp máy liền nói
ra hết.
“...” Đầu máy bên kia chìm vào tĩnh lặng.
“Tiểu Phong?” Giọng Phương Na hơi lo lắng, có phải mình đã quá lỗ mãng rồi không?
Vu Tiểu Phong hít sâu một hơi, bình thản đáp: “Mình còn tưởng chuyện gì to tát lắm, chuyện này mình đã biết từ lâu rồi.”
“Gì cơ? Cậu đã biết từ lâu rồi á? Đinh Hồng bảo hình như anh ấy chưa nói cho cậu biết mà...”
“Chuyện rõ mồn một thế, còn cần anh ấy nói sao?” Vu Tiểu Phong hờ hững
ngắt lời Phương Na. “Vừa nhìn đã biết ngay, anh ấy chín chắn, chững chạc như thế, ắt đã sớm là hoa có chủ rồi! Phương Na, cậu đang lo lắng vớ
vẩn gì hả, đừng bảo là cậu tưởng mình không biết tự lượng sức, đem lòng
thích anh ấy nhé?” Vu Tiểu Phong cố tình cười đùa, tỏ vẻ kinh ngạc, gắng gượng đè nén từng cơn run rẩy dưới đáy lòng...
“Hầy, chẳng phải mình đã nói không có ý đó rồi sao? Mình cũng chỉ là
biết được chuyện này liền báo cho cậu một tiếng thôi! Được rồi, dù gì
cũng đã nói xong, mình không lãng phí tiền điện thoại nữa, cậu nghỉ sớm
đi nhé!” Phương Na nghe giọng Vu Tiểu Phong có vẻ cũng bình thường, bèn
yên tâm cúp máy.
Di động chầm chậm trượt xuống gối, nụ cười gượng trên mặt Vu Tiểu Phong tan vỡ, nước mắt, từng giọt, từng giọt lăn dài.
Một câu nói vô tình lại tựa một thanh cọc thép nhọn hoắt bất chợt cắm
phập vào lồng ngực cô. Thậm chí còn chưa kịp đau, thế giới của cô đã sụp đổ tan tành, hóa thành cát bụi.
Chầm chậm đổ người xuống giường, lúc này cô mới cảm nhận được, dưới đáy
tim như bị đâm thủng, những rạn nứt từ con tim dần lan khắp cơ thể.
Hai mắt mở trừng, cô trân trân nhìn trần nhà, mặt giàn giụa nước mắt.
Bỗng dưng cô cười phá lên, Tiểu Phong ngốc, mày đang làm gì hả? Mày đang đau khổ cái gì? Mà đang khóc vì cái gì? Mày đang ước mong gì chứ? Mày
đã sớm nhận ra rồi, không đúng sao? Chẳng cần cái câu bóng gió ở Louvre
đó, chỉ cần thấy một người ưu tú, có sức hút như anh ấy nhường kia, đáng lẽ mày phải hiểu, làm sao anh ấy có thể còn độc thân được chứ?
Hai tay bưng lấy mặt, những giọt nước mắt nóng hổi thiêu đốt lòng bàn
tay, tiếng lòng kêu gào trong câm lặng, hết lần này đến lần khác...
Sao mày ngốc thế? Rốt cuộc mày xem bản thân là gì? Không phải mày vẫn
luôn yên phận làm trợ lý của anh ấy sao? Cho dù anh ấy từng là ân nhân
cứu mạng của mày thì đã sao nào? Không nói đến việc có lẽ anh ấy đã quên chuyện đó từ lâu rồi, dù mày khiến anh ấy nhớ lại thì sao chứ? Chẳng lẽ mày còn định dùng thân báo đáp ư? Từ lúc nào mà mày lại có những suy
nghĩ ngây thơ, ngu xuẩn đến thế?
Từ lúc nào? Bắt đầu từ lúc nào?
Trước mắt cô và cả trong đầu đều tràn ngập hình bóng Cố Hạo Ninh, vẻ mặt kiên định của anh, ánh mắt sâu thẳm, những nhận xét sắc sảo, những lời
ngợi khen và nhiều nhất chính là nụ cười ấm áp, sáng ngời kia...
Đã không còn kịp nữa, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, có lẽ là ngay
giây phút anh cứu cô hồi mười năm trước, có lẽ là khoảnh khắc hai người
gặp nhau trên máy bay, cũng có lẽ là từng chút kỉ niệm trong bao ngày cô và anh cùng chung sức phấn đấu... Quá nhiều hồi ức, quá nhiều sự ấm áp, cô đã để mặc cho con tim mình từ từ trầm luân, đã không còn kịp nữa
rồi, đã không còn kịp nữa...