“Cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
Trong phòng bệnh, Giang Hàn Phi lặng lẽ nhìn người con gái đang ngồi trên giường, trước mặt mình.
Hai cánh tay thon gầy đan chéo đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm, trên mặt
dường như không một nét biểu cảm, cả người như chìm trong thinh lặng,
chỉ có hàng mi khẽ lay động kia tiết lộ tâm trạng của cô lúc này không
hề bình tĩnh chút nào.
Dường như rất lâu sau, cuối cùng cô mới ngẩng lên, vẻ mặt dần trở nên
kiên định, quyết tâm, rành rọt, chậm rãi nói từng từ: “Tôi vẫn quyết
định giữ lại đứa trẻ này.”
“Cô…” Khoé môi Giang Hàn Phi bỗng co giật nhưng anh chỉ thốt ra một từ rồi im lặng.
Anh nhìn vào đôi mắt đen láy kia, trong đôi mắt trầm lặng như nước kia
sao lại có thể ẩn chứa quyết tâm dũng cảm và kiên định như thế? Anh còn
biết nói gì hơn nữa chứ? Câu trả lời này khiến anh thảng thốt nhưng
không nằm ngoài dự liệu.
Đúng, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ đến. Từ ba hôm trước, ngay khoảnh khắc cô nở nụ cười sung sướng khi biết tin mình có thai, thậm chí, lúc cô không hề do dự hiến thận cho chồng nửa năm trước, anh liền biết rằng, đối với những chuyện liên quan đến người đàn ông kia, cô luôn luôn bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc đặt cược bằng chính mạng sống của mình.
Giang Hàn Phi định nói thêm gì đó thì Dương Tuyết Tuệ đi vào. “Bác sĩ
Giang, hai mươi phút sau anh có ca mổ sỏi mật, giờ chuẩn bị được chưa?”
“Được, tôi biết rồi!”
Giang Hàn Phi thở dài, thất thiếu đi ra khỏi phòng bệnh.
“Cạch!” Nghe tiếng cửa khẽ khàng đóng lại, vẻ mặt kiên định của Lâm
Nhược Kỳ dần dịu xuống. Cô dè dặt đặt tay lên bụng mình, chăm chú cảm
nhận sinh linh bé nhỏ kia đang nằm bên trong, khoé môi cong lên thành nụ cười chua chát.
Liệu cô thực sự có cơ hội bình an sinh hạ đứa trẻ này không? Lần này rốt cuộc là trời xanh mở lòng thương xót cô hay vận mệnh lại tàn nhẫn trêu
đùa cô thêm lần nữa?
Bưởi trưa ba ngày trước, sau khi đọc xong nhật ký của Cố Hạo Ninh, cô
bèn nguội lòng, thu dọn đồ đạc rời khỏi “mái ấm” kia, sau đó đến công ty xin nghỉ việc.
Đến khi hoàn tất các thủ tục nghỉ việc, trời đã nhá nhem tối, tay xách
va li, cô buồn rầu bước ra khỏi công ty, đột nhiên cảm thấy bụng đau
quặn. Mắt hoa lên, cô loạng choạng như sắp ngã nhào xuống đất, đúng lúc
đó một đôi tay ấm áp đưa ra, đỡ lấy cơ thể lảo đảo của cô.
Giữa lúc choáng váng, cô ngẩng lên, nào ngờ lại chính là Giang Hàn Phi!
Vốn dĩ cô xin nghỉ việc, ngoài muốn trốn tránh Cố Hạo Ninh cũng một phần muốn tránh mặt Giang Hàn Phi. Nào ngờ ngay sáng hôm đó, sau khi cô rời
khỏi bệnh viện, Giang Hàn Phi liền gọi điện cho anh họ của mình là Tần
Lượng, bảo anh ấy chú ý kĩ tình trạng của cô. Chô nên trong lúc cô còn
đang làm thủ tục ở trên phòng thì Giang Hàn Phi đã vội vàng chạy đến bên dưới công ty, đứng đợi cô.
Giang Hàn Phi tức tốc đưa cô vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, cô mới
biết rằng mình đã có thai hơn một tháng. Nhẩm tính thời gian, chính là
từ cái đêm duy nhất giữa cô và Cố Hạo Ninh!
Cô còn chưa kịp vui mừng, bác sĩ Lộ đi vào với vẻ mặt đầy lo âu. “Không
phải chú đã nói, cháu tạm thời không nên có con sao? Gọi chồng cháu đến
đây, chúng ta cùng bàn bạc, chuyện này không thể đùa được!”
“Không cần đâu a.” Cô cúi đầu. “Cháu đã quyết định ly dị với anh ấy rồi.”
“Ly dị?” Bác sĩ Lộ ngẩn ra. Ông nhìn gương mặt buồn bã của Lâm Nhược Kỳ, thở dài. “Nếu hai người đã ly hôn, vậy dễ rồi. May là hiện giờ cái thai vẫn còn nhỏ, phá thai không đến nỗi phiền phức lắm, cháu xem thử muốn
làm ở khoa Sản ở đây hay là tới bệnh viện khác?”
Lâm Nhược Kỳ ngẩng lên, chậm rãi đáp: “Cháu không muốn phá thai, cháu muốn giữ lại đứa trẻ này.”
“Cái gì?” Bác sĩ Lộ mở to mắt sửng sốt. “Cháu muốn giữ lại đứa bé này?
Cháu có biết nó có nghĩa là gì không hả? Cháu giờ chỉ mới có thai hơn
một tháng, đến lúc chuyển dạ ít nhất cũng còn đến bảy, tám tháng nữa,
trong mấy tháng này, bất cứ lúc nào cháu cũng có khả năng gặp nguy hiểm, mỗi lần như thế đều rất có thể lấy mạng của cháu và đứa bé! Không nói
đâu xa, chính ngay tình huống hôm nay, may mà nhập viện kịp thời, nếu
không…”
“Cháu biết!” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời ông, ánh mắt thành khẩn đầy quyết
tâm, kiên định. “Cháu biết nếu muốn giữ lại đứa bé này, cháu sẽ phải mạo hiểm rất lớn, cháu cũng biết, dù mình luôn phải gánh chịu rủi ro về
tính mạng thế này, cuối cùng cũng không chắc có thể mẹ tròn con vuông…
Nhưng cháu vẫn muốn thử, muốn giữ lại nó. Nó là thứ duy nhất mà cháu có
được hiện giờ.”
Lâm Nhược Kỳ cúi xuống, nhìn phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình,
không ngờ lúc này cô lại mang cốt nhục của Hạo Ninh. Sao cô có thể từ
bỏ? Sao cô đành lòng từ bỏ chứ? Đó là con của cô và anh…
“Cô điên rồi ư?”
Chợt vang lên một giọng trầm khàn đè nén giận dữ và đau xót, chất vấn
Lâm Nhược Kỳ, cô ngẩng lên, bần thần nhìn Giang Hàn Phi trước mặt. Bác
sĩ Lộ đã rời đi tự khi nào, trong phòng chỉ còn lại cô và Giang Hàn Phi.
“Cô nợ hắn cái gì hả? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác hy sinh vì
hắn? Cô đã quyết định ly hôn với hắn rồi, tại sạo vẫn còn muốn giữ lại
đứa con của hắn làm gì? Nếu cô chỉ muốn có một đứa con, có thể đợi sau
này sức khoẻ hồi phục, chúng… chúng ta…”
“Tôi muốn con của anh ấy.” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời Giang Hàn Phi. “Thứ tôi muốn là con của chồng tôi.”
“Chồng?” Giang Hàn Phi bật cười nhưng nghe đắng chát đầu môi. Liệu anh
có nên nhắc nhở cô, cái người đó đã sắp trở thành “chồng cũ” của cô rồi?
Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tất cả những lời mỉa mai đều chẳng thốt ra
được. Giang Hàn Phi không khỏi nhớ lại nửa năm trước, khi Lâm Nhược Kỳ
nằm trên bàn mổ chờ phẫu thuật, vẻ mặt tĩnh lặng, bình thản và an nhiên
biết bao. Cô lúc ấy, không một chút sợ hãi, lo lắng, chỉ ngập tràn hạnh
phúc và thoả mãn. Đó là lần đầu tiên Giang Hàn Phi thấu hiểu, cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, cái gì là một lòng sắt son.
“Cô cứ suy nghĩ thêm ba ngày nữa. Bác sĩ Lộ và tôi đều hy vọng cô có thể cẩn thận suy nghĩ thêm.”
Dứt lời, Giang Hàn Phi đứng dậy, như không thể chịu dựng nổi nỗi bi
thương nhường kia, đi thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.