- Con Hồ Ly Tinh nó tìm mày kìa Phong ơi!! – Con Ngân ngồi ở cạnh cửa lớn của lớp thì mọi thông tin trục bộ hiển nhiên sẽ là do nó thông cáo. Cái lần này tôi thiệt yêu cái miệng của nó vì khi nó rống thiệt lớn lên đã làm cho tôi có tính cảnh giác cao độ.
- Mày… mày… đứa nào chặn nó lại dùm tao coi! – Tôi nhảy dựng lên khi nghe nhắc đến tên con nhỏ điên đó, tôi bây giờ chỉ muốn nhảy xuống lầu tự tử cho xong để khỏi bị con điên đó làm phiền.
- Nó tới rồi kìa… con nhỏ “đẹp gái” nhứt khối 11 kìa… Ahhhhh… - Thằng Vinh đần thét lên rồi chạy biến ra khỏi hành lang cửa lớp. Kéo theo sau phía đằng đuôi nó là mấy đứa con trai lớp tôi, phải nói là đứa nào cũng sợ gặp con khùng này. Nó vừa xí vừa điên, mỗi khi túm đc đứa nào là sẽ nhờ vả ko thôi.
- Chạy tụi bay ơi!! – Con Gấm kéo theo tay con Ngân và con Nhị zâm chạy biến khỏi địa bàn của tụi nó.
Bây giờ, hơn phân nữa số thành viên của lớp tôi đã bỏ trốn, 1/4 học sinh kia thì đổ xuống căng – tin mua “đồ ăn hàng” đến chừng vài mươi phút nữa mới lên… chỉ còn lại tôi và vài đứa ko màng thế sự ở lại. Tôi mong sao lát nữa đây sẽ có ai đến cứu tôi, tôi ko nhắm là mình trụ đc vài phút nữa đợi thằng Khương lên giải vây vì trong 2’ nữa là tôi sẽ bị “cưỡng bức” cho đến chết. Hhuhu… (T_T), thảm cảnh của tôi đã hiện ra.
…
Chuyện vốn dĩ ko có gì là đáng sợ nếu con nhỏ khùng này chỉ đeo bám mỗi tôi thôi, dẫu sao thì đc đeo bám cũng là 1 điều hay mà thằng con giai nào ko thik chứ. Đằng này, con nhỏ tên Chung Tiểu Ly vừa xấu vừa lùn, mắt thì ti hí hị còn mũi thì tẹt, ăn nói zô ziên đc cái nó khùng khùng nữa… Chẳng hiểu vì sao nó thik tôi nữa, tôi chỉ có vài lần đi học thêm cùng 1 lớp học Hoá với nó thôi vậy mà ko hiểu sao nó lại hiểu làm là tôi thik nó nữa??? (*_*) Tôi thề là tôi có tính trăng hoa nhưng tôi ko phải dè ai cũng thik, ai tôi cũng đặt tình yêu và nhất là với hạng người “xấu xí” thì tôi sẽ ko bao giờ đặt tình cảm mình vào đó. Thế là… tôi bị hiểu lầm vì lỡ tay “chọc yêu” nó và con nhỏ đó đeo bám tôi từ cấp 2 lên cấp 3 mà ko chịu buông, đã có lần tôi nói thẳng với nó để nó thôi làm trò hề đi. Lần đó, nó bỏ đc 2 tháng rồi cũng tiếp tục theo đuổi tôi. Đó là những ký ức hãi hùng dành cho tôi. Còn với tụi lớp tôi thì sao hả?? Xin kể rằng nó lên tìm tôi mà túm đc đứa nào là kéo lại kể chuyện: tôi nói đùa với nó mấy câu, giỡn với nó bao nhiêu lần, cười cho nó thấy mấy cái, và etc… hàng trăm thứ… Sau đó còn kéo người ta xuống căng – tin và người đó phải tốn 2000 mua khăn giấy cho nó vì nó sẽ khóc rống khi đến quầy tạp hoá của cô Văn. Thế!!!
Tôi muốn khóc thét lên và tìm ra 1 cái lỗ nào đó để trốn đi, ko thì tôi sẽ bị phiền phức mà chết.
- Anh Phong ơi anh có trong lớp ko?? – Con quái nữ đó xuất hiện với cặp kính cú vọ và nụ cười “doạ ma” của nó khiến người ta sợ đến tím mặt (>_<).
Tôi nín thở và núp mình xuống bàn học trong tư thế co rúc như gằm đầu né bom mà mấy ông thầy dạy Quốc Phòng hay nói, tôi phải né đi con điên này… huhu…
- Bạn ơi, cho hỏi Phong có trong lớp ko?? – Con điên kéo ngay con Thanh Hột Mít ở cạnh lớp tôi mà hỏi. Nó chắc là tưởng rằng con Thanh học chung lớp với tôi. Hahaha, mừng wá!!
- Hồi nãy mới thấy nó lăng xăng đêy mà. – Con Thanh chống nạnh lên đưa ra cái mặt tiu nghỉu.
Thiên chúa àh!!! Tôi những tưởng con Thanh sẽ nó láo dùm tôi là tôi ko ở trong lớp cho nó biến đi, ai ngờ đâu rằng nó lại khai ra tôi. Phen này ko thể nào sống sót.
- Bạn tìm giúp mình đc ko?
- Để tui coi coi… - Con Thanh nghiêng đầu vô lớp tôi và nhìn dáo dác khắp lớp. – “Phong ơi, mày đâu Phong??”
- Anh Phong ơi!!!!
Tôi bịt miệng lại và rúc mình thiệt sâu với hi vọng 2 con điên đó ko nhìn thấy tôi.
- Ê Hoa, thằng Phong đâu? – Con Thanh trợn mắt lên hỏi con Hoa.
Tôi ở dưới gầm bàn lắc lắc đầu rồi nhăn mặt ra hiệu cho con Hoa nó đừng có nói. Tôi thiếu điều là muốn wỳ xuống mà năn nỉ nó chứ ko phải chỉ làm trò bình thường.
- Dưới kia kìa. – Con Hoa vô tình hay vô tư tôi cũng ko rõ, nó chỉ tay xuống bàn tôi để ra hiệu cho 2 con phù thuỷ đó.
Thịch... thịch…
Trời ơi là trời!!! (>_<”) Trái tim tôi đang muốn rớt ra như đang theo dõi màn kịch tính của bộ phim ma trong rạp… tới cái lúc gay cấn nguy hiểm nhứt thì tiếng nhạc rùng rợn phát lên và tiếng trống đánh thình thịch khiến cho bộ phim thêm vẻ u uất lẫn rờn rợn. Tôi thì chỉ muốn mình ko có đang coi bộ phim đó thôi. Hic hic… (@[email protected]) Chúa ơi!!! Cứu con với!!!!
- Anh Phong. – Con ác phụ chụp tay lên vai tôi rồi réo lên như bắt đc vàng.
- Áhhhh… aaaaaaaaaaaaaaa… - Tôi thét lên khi thấy con quỷ dữ tiếp cận mình. Trời hỡi đất ơi…
Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, thế gian như sắp kết thúc trong tư tưởng của tôi.
- -------------------------------
- Bỏ tay tui ra pà nội!! (>_<) Tui kéo cái tay của mình lại trong khi đang cố gắng thoát khỏi vòng vây và chạy rần rần trên hành lang.
Phía sau lưng tôi là con nhỏ khùng đó đang bám rất sát
- Phong có thể ko yêu mình nhưng Phong ko đc quyền cấm mình yêu Phong. – Nó thét lớn và dùng hết tốc độ “200 cây chuối/h” của mình bám theo sát tôi. Đâu có ai biết thường ngày tôi ít vận động thân thể nên chỉ chạy 1 chút ít là mồ hôi mồ kê nhễ nhại, toàn thân mất hết sức lực lẫn mệt mỏi đang thấm vào tận từng lỗ chân lông. Còn con nhỏ khùng kia thì sao hả? Nó là vận động viên trong đội điền kinh của trường tôi đó huhu… (~_~)!!!
- Pà điên wá đi, tui thik pà hồi nào? Pà iu đơn phương thì thây kệ bà chứ.
- Phong nhớ hok, hồi xưa đó… hồi cái lúc lớp 9 đó. Phong đã chọc tôi là “con mắm” mà nhớ ko??
- Điên wá!! Aggg, pà điên vừa vừa tôi chừa cho tôi điên zới. Tui hok có thik pà, tui có bạn tr… - Trời đất thánh thần ơi, mém xíu là tui thốt lên cái câu “Bạn Trai” trước bàn dân thiên hạ rồi. Cũng may là tôi chưa nói chứ nếu ko ngày mai tôi sẽ nổi tiếng thêm 1 lần nữa *_*. – “Tui có bạn gái ròy….”
- Bạn gái chứ đâu phải vợ đâu. Bồ bịch là chuyện bình thường mà, bồ là lựa chọn để tìm ra người mình thương nhất để thành Người Yêu sau đó đám cưới. Tui chấp nhận làm lớn để nhường cho mấy con nhỏ kia đi với Phong, tôi cho phép Phong bắt cá nhiều nhiều mà…
- Khùng… Ah… - Tôi vấp chân và té sấp xuống mặt đất. Tôi nằm ra giữa sàn lầu nối từ khối 11 với khối 12 như 1 con ếch bị xe cán chết nằm trên đường.
[email protected]^$%&*^*$^@&*&$#%@$#%
…
Tôi ko thể nào tả lại đc cái cảnh con điên đó nhào tới gần tôi và vồ lấy 2 tay tôi như con sói đói lâu ngày túm đc 1 con vịt béo mập. (T_T) Tôi muốn đạp nó 1 cái cho nó văng xuống lầu để nó mất trí mà wên tôi đi nhưng tôi lại thôi ko làm vì lỡ làm ẩu nó chết thì tôi gây án mạng, mà tôi thì ko muốn đi “xé lịch” ở trỏng tí nào. Thế là tôi phải lết như 1 cô đào đi hát chẳng may gặp phải gã háo sắc trong đêm tối, tôi lết đi để tìm đường chạy trốn hay dạn dĩ là gặp ai người wen để cứu tôi. Mà… ko ai dám đâu vì chẳng ai thik bị con điên này wuấy nhiễu trong vài tháng tới. Thế là hết!!!
- Ahhh……..
- Phong phải để tôi nói hết, Phong phải đọc cái lá thư này!!! – Con nhỏ Hồ Ly Tinh tay giơ giơ lá thư còn mặt thì hiện rõ 2 chữ háo sắc.
- Bỏ tay tui ra…. Bớ ngừ ta cú tui… áh… áh…
- Ko ai dám cứu Phong đâu. Hehehe…
- Áh…
Tôi giẫy nảy và lết xuống cầu thang hòng mong chạy biến đi, nào ngờ tôi đụng phải ai đó.
- Làm trò zì zạ? – Cái giọng nói quen thuộc rú lên khi tôi đạp phải chân hắn và đập đầu 1 cái cốp vô cái bản mặt đó.
- Cứu… cú… - Tôi thét lên mà mắt ko kịp nhìn.
Tôi way người lại thì bất ngờ tôi gặp phải hắn, đúng là ý trời mà. ^______________^
…
- Phong, có sao ko? – Con điên lao đến gần tôi và cầm lá thư trên tay.
- Xê xa tui ra!!! Cút đi!!! – Tôi chạy tới và núp sau lưng “người ta”.
- Phong.
- Làm gì? – Gã thét lên khi thấy con điên đó muốn tấn công tôi. Gã 2 tay cầm 2 cái bánh mì Xăng – Quýt, miệng nhai Chengum chóp chép, hất hất cái đầu tỏ vẻ “anh hùng cứu thằng xí trai”. Đúng là bậc Top bản lĩnh hơn hẳn. – “Nó thiếu nợ mày hả nhỏ kia?” – Gã chỉ tay hỏi con điên đó.
- Hong. - Nhỏ điên lắc đầu.
- Hay nó chọc mi?
- Hông luôn.
- Nó uýnh bồ nhà mi?
- Hong nữa.
- Zậy chứ cái gì? Ko có lí do sao đi theo nó chi hả? Có thì nói nhanh ko thì cút ngay!! – Gã chỉ tay về phía hành lang.
- Tui muốn tỏ tình zới ảnh… - Con điên chỉ tay vô mặt tôi và nói ngọt xớt, mặt nó ko hiện lên cái gì là hổ thẹn, ko có cả chữ xấu hổ ở trển nữa. Thay vào đó là 2 chữ “sướng xung” khi nói đc câu nói đó, đúng là đồ mặt dày.
- Hong có mà… tui hổng có thích nó… Huhu… - Tôi vừa lắc đầu vừa mếu mặt để người ta của tui ko hiểu lầm lần nữa. Hắn vừa chỉ mới hết giận thôi, (>_<) tôi hổng muốn hắn giận tiếp nữa. Cái mặt hắn giận rất dai mà mỗi lần giận thì rất khó coi. Tôi sợ mất hắn lắm!!
- Vậy chứ sao nó đeo theo? – Gã đạp chân tui 1 cái đau điếng, gã đang ghen kìa. Háhá…
- Ảnh nói thik tui từ năm lớp 9 tới bây giờ tui vẫn còn nhớ, tui muốn đc làm người yêu của ảnh.
- Pà điên wá đi!! Ai mà thik đc pà chứ hả? Tui là hoa đã có chủ ròy.
- Chủ nào đâu, nói đi tui đi ra giá mắc hơn mua zìa lại cho.
- Im!! – Gã thét lên để cảnh cáo con nhỏ đó đồng thời cũng liếc tôi 1 cái để cảnh cáo. – “Bây giờ ngươi còn thik nhỏ này ko?” – Gã chỉ tay về phía nhỏ và hỏi tôi.
- Hong… hong… - Tôi lắc đầu lia lịa.
- Zậy chứ sao nó đi theo hoài hả? Ko nói rõ ra…
- Tui nói rồi đó. Tại nó mặt dày đi theo hoài.
- Em nói em thích Phong thiệt mà. Phong chấp nhận đi!!!
- Đồ khùng. Thứ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả??? Hả??? – Gã trợn mắt lên rồi giậm chân 1 cái ịch để làm ra bộ mặt tức giận của mình. Gã đang muốn chứng tỏ là tôi đang thuộc sở hữu của gã, mà tôi tin gã cũng ko dám nói ra miệng đâu. Cái tên Khoa này cũng khôn lỏi lắm chứ bộ.
- (*_*’’) Sao hung zữ zạ…??? – Con nhỏ điên tái mặt
- Cấm đi theo tui. Đi theo là ăn đá. – Gã kéo áo tôi và lôi đi xềng xệch trên mặt đất. – “Thấy tác hại của việc bắt bướm hái hoa wá chớn chưa hả ông con?”
- Anh Phong…!!!!
- Cấm đi theo.
Hẻm Xéo.
- Sao im re ròy? Zận nữa hả?? – Tôi khều khều hắn để phá vỡ thế im lặng trong 5’ của 2 đứa.
- Ko giận mới lạ, bây giờ tôi mới biết Phong là người bắt cá lung tung beng vậy đó. Hư wá!! – Hắn chỉ tay lên trán tôi và xỉ lên đó 1 cái.
- Tại… ko tìm ra phương hướng chứ bộ. Mà, có thích con nhỏ đó đâu chứ.
- Hay há?! Chối cãi nữa hả? Tội chứng rành rành rồi còn chối nữa.
- Thiệt mà, đừng có giận em đc ko?? Em biết em sai rồi hic hic… (T_T)
- Tui hổng có giận, mà tức wá!! – Gã đập tay lên tường 1 cái rầm khiến đất cát rơi xuống.
- Tức gì chòy?? (^_^!)
- Tui tức là thằng khùng kia sao lại đi ôm bồ tui, hắn có thiếu gì con sao ko thèm mà đi theo bồ của tui chi nữa? Đã vậy lại còn ko biết phản kháng nữa??
- Tại… tại… ai biểu ko zô gặp tui chi, làm tui tưởng có mối khác rồi wên tôi nên tôi lẫy rồi ôm hắn luôn. Hứ.
- Hay wá ha, dám nói kiểu đó hả? Móc họng tôi hả?? Mê nó rồi phải hong, nó đẹp trai hơn tui chứ gì??
- Hong có mà, em xin thề là từ rày ko dám bắt cá 2 tay nữa. 1 tay 1 con cá thôi.
- Vậy là 2 người sao??
- ^^! Thì zị đó… chẳng lẽ bỏ con Nhung thì… bỏ thì thương mà vương thì tội, em lỡ rồi chứ biết làm sao?
- Chàiiii… - Gã thở dài nhìn tôi, chưa bao giờ tôi đc nhìn cái mặt ưu sầu của gã mà ko phải đc dựng lên bằng vẻ giả tạo. Cái mặt này là vì tôi mà hiện ra.
Sét đánh 1 cái rầm
Người ta của tôi cuối cùng cũng đã hành động, người ta nhẹ nhàng đưa 2 cánh tay lên và ôm chặt tôi lại bằng cánh tay của mình. Tôi nằm gọn trong vòng tay đó… hic hic, cảm giác thật tuyệt và thật là… sung sướng ko thể tả đc bằng giấy bút!! Nói ko nên lời!!!
Tôi đây là lần đầu cảm thấy đc cảm giác này, nó còn êm hơn là bị nắm tay đc truyền điện như lần trc nữa. Thật là sung sướng lắm!! Khi đc chính người mình thương yêu ôm gọn trong vòng tay thì như có hàng trăm con kiến điện nó bò khắp người và giăng thành 1 cái lưới làm cho người ta tê tê trong sự hạnh phúc.
- Yêu ♪em ko♪? ^^ - Tôi hỏi Khoa bằng 1 câu hỏi thật quen thuộc trong bài hát 1 Vòng Trái Đất.
- Anh yêu em…
- -----------------------------------------
Sau những lúc học hành căng thẳng thì tôi cũng phải đc giải trí. Và, sau khi ko có “Queen hay King Of My Heart” của mìn ở bên cạnh thì việc tự mình tôi phải làm là đi Online kiếm bạn mạng. Đó là 1 điều hay.
Tôi thích mê các trò chơi trên mạng và mấy cái website dành cho những người giống như tôi. Tôi đi đến đâu cũng để lại “bút tích” và thành quả của mình, tôi phải lập ra 1 cái nhà của tôi ở trong mỗi web tôi đi wa mới hi vọng tìm đc nhiều bạn mạng hơn, cho cuộc sống Online của tôi 1 vui hơn.
Tôi đã có nói là mỗi lần tôi chơi ở đâu thì ở đó sẽ nhớ đc tên tôi và sẽ thành khách wen của tiệm 1 khi tôi kết tiệm đó. Tôi rất là mê games Online và 1 ngày của tôi thường là mất trên 10h dành cho mấy chuyện đó. Dạo này, cái tiệm games wen thuộc của tôi đã đóng cửa để sửa chữa và tôi đành phải lết thân lên tận lầu 2 của trường để gia nhập nhóm học sinh mê mạng ở trên, tham gia phòng Inh - Tờ - Nét học đường của trường.
Cái nơi đó nói chung chung ko có gì bất tiện hay làm sao cả, nó chỉ bị hạn chế là ko dành cho học sinh trái buổi và học sinh nào vào phòng Net này phải có Thẻ Học Sinh chứng nhận là học sinh khối sáng hay khối chiều thôi, cũng đâu có gì là bất tiện… cái chính là tôi ko thik đến trường để chơi và vì nơi đó ko có nhìu giai đẹp để ngắm như ngoài tịm Net thôi. (^_^)Đc cái ở đây có 1 anh quản phòng đẹp giai ra vẻ lịch lãm lẫn lịch sự đi kèm, nói chuyện hoà nhã và cũng rất đáng wen vì ảnh là em trai của anh Quang ở dưới quán nước. Gia đình cô Loa có nhiều gốc rễ ở trong trường tôi lắm (^.^!), cô ấy thầu hầu như là gần hết dịch vụ ở trong trường tôi rồi, chỉ trừ làm bảo vệ nữa thôi.
…
Hôm nay, sau mấy tiếng chơi game chán chường thì tôi Ao và mở Da – Heo lên để checky xem có cái gì đặc biệt ko, có ai gửi tin nhắn gì ko để mà phúc đáp lại… với lại cũng hi vọng có ai đó vào trỏng tỏ tình với tôi bằng 1 nick lạ nào đó mà tôi chưa biết. Hehehe…
Đèn điện bỗng nhiên nhá 1 cái khi tôi dừng lại ở nick name: Ảo Ảnh.
Thực là ý trời, tôi đoán ko sai nữa rồi. 1 cái nick lạ xuất hiện và nó đã gửi lại cho tôi 1 dòng tin nhắn lạ kỳ lẫn đi cùng nó là 1 cái link vô cùng bí hiểm. Tôi đọc dòng tin nhắn:
Trích:
Đừng có tưởng ở Hẻm Xéo thì thiên hạ ko biết, ma quỷ thánh thần ko dõi mắt theo.
Tôi muốn bật ngửa ra khỏi ghế khi đọc dòng tin nhắn và nhìn thấy tấm ảnh thằng Khoa ôm tôi trên màn hình. Tôi tái mặt và tắt màn hình máy tính 1 cái bụp. Thề có thiên chúa là nếu ở gần tôi có 1 ai đó tôi sẽ đc nổi tiếng. Tôi ko còn tin vào mắt mình nữa và tôi nghĩ là mình đang bị cúm giữa mùa. Thế là… tôi phải ép mình ko tin và đứng dậy tính tiền bỏ về. Tôi hổng còn đủ tự tin để có thể tiếp tục ngồi mài đít ở đó nữa.
- Anh Tuấn, tính tiền cho em đi!!! – Tôi móc thẻ tài khoản ra và đưa cho ảnh rà password trên thẻ, tay tôi ướt mồ hôi vì vừa lau trán, tôi sợ đến sắp vỡ mật.
Anh Tuấn nở 1 nụ cười baby của ảnh ra và lấy cái thẻ để nhập Code của tôi vô máy và…
- Bao nhiêu vậy anh?
- Thẻ này đã bị xoá. – Anh Tuấn nhìn tôi bằng cặp mắt nổi lửa của 1 vị chủ nhân coi tiệm Net bị con nít lừa gạt khi muốn quỵt tiền.
- Em… *_* Em mới nạp tiền vào sáng nay mà. Hic hic… anh… anh coi lại đi em… em… - Tôi run bần bật, môi mỏ tím ngắt khi nhớ đến số tiền 120k của mình trong thẻ.
- Nó đã đc câu thông thành thẻ tài khoản V.I.P