Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Chương 12: Chương 12: Con đường khó đi




Ngô Tiếu Thiên không có xe nên mỗi lần đến phòng thực nghiệm rất bất tiện, anh muốn mua ngay một chiếc xe cũ. Anh định gọi điện thoại cho Hà Như nhờ cô giúp đỡ, nhưng sau đó lại thôi. Anh biết tính khí của Hà Như, với lại, lúc này anh cũng không muốn đến nhờ vả cô.

Sau khi đến Mỹ một thời gian anh dần dà hiểu ra rằng mình phải làm thế nào để thích ứng với môi trường mới.

Hôm đó, ở phòng thực nghiệm, anh vô tình nói với Giang Cốc chuyện mua xe. Giang Cốc nói: “Tôi thấy không nên mua xe cũ làm gì, vài tháng nữa loại xe mới của năm sau sẽ xuất xưởng, loại xe của năm nay nhất định sẽ hạ giá. Chi bằng anh đợi mua một chiếc xe mới.”

Ngô Tiếu Thiên: “Anh nói nghe thì dễ, anh ở Mỹ đã sáu, bảy năm rồi, tiền bạc dư giả, còn tôi lấy đâu ra tiền mà mua!”.

Giang Cốc: “Tôi cũng không rành tình hình xe cũ ở đây. Mua xe cũ thì phải đi cùng với người biết về xe, như vậy mới tiết kiệm được tiền. Bạn gái tôi có biết một người bạn, có thể cô ấy sẽ giúp được anh.”

Ngô Tiếu Thiên hỏi: “Là nam hay nữ?”

Giang Cốc: “Là nữ, là người mà lần trước tôi nhắc với anh, cô vẫn chưa có bạn trai. “

Ngô Tiếu Thiên: “Nếu vậy thì thôi, anh trông tôi giống loại người dại gái lắm hả? Mua một chiếc xe cũ mà phải mất cả tá người giúp thế sao.”

Giang Cốc cười: “Tôi vốn định để hai người vì duyên mua xe mà gặp nhau, anh không thích thì thôi vậy. Cuối tuần này không biết bạn gái của tôi có rảnh không, nếu cô ấy rảnh, nhờ cô ấy dẫn tụi mình đi. Cô ấy ở đây đã lâu lắm rồi. Người ở Los Angeles này rất ranh ma, không rõ đường đi nước bước, ắt sẽ bị thiệt thòi.”

Ngô Tiếu Thiên: “OK. Đến lúc đó tôi mời cơm nhé, tôi nghèo thì lúc nào cũng nghèo, anh chị khỏi phải tiết kiệm dùm tôi.”

Về đến nhà Giang Cốc, anh kể lại chuyện cho Bạch Quả, Bạch Quả nói: “Đã là đồng nghiệp của anh thì chúng ta phải giúp đỡ rồi. Anh ấy vừa mới từ Đại lục sang à?”

Giang Cốc: “Anh ta đến Mỹ chưa được ba tháng, coi như mới vừa ra khỏi nhà được nửa đường, nghe anh ta nói, anh ta ở trong nước cũng chật vật lắm. Anh ta đã từng quen với hai người bạn gái, kết quả ai cũng sang Mỹ cả, đến bây giờ anh ta vẫn không biết tung tích của họ.“

Bạch Quả thở dài: “Những người sang Mỹ, có ai dễ dàng đâu? Cho nên em mới muốn anh kết hôn sớm. Anh tưởng em ăn no rồi không biết lo chuyện gì khác à? Hai người sống chung với nhau may ra còn có chút tình ấm áp. Nếu không, em thà tìm một người bạn về ở chung!”

Giang Cốc chau mày: “Được rồi, anh không phải đã đồng ý mình sẽ thành thân rồi hay sao? Việc này coi như quá khứ. Nhưng cũng không nên gấp rút thế.”

Bạch Quả: “Cái gì là quá khứ? Mới vừa mới bắt đầu đây mà!”

Giang Cốc liền không nói nữa. Anh cảm thấy tính khí của Bạch Quả nóng nảy hơn. Đây là điều mà anh không ngờ tới.

Sáng thứ bảy, ba người Giang Cốc, Bạch Quả và Ngô Tiếu Thiên cùng đi mua xe. Bạch Quả hỏi Ngô Tiếu Thiên muốn mua loại xe gì, Ngô Tiếu Thiên cười: “Xe gì cũng được, chỉ cần lái được là được.”

Bạch Quả: “Anh dùng tiền để mua xe hóng gió hay là dùng tiền mua xe để đi?”

Ngô Tiếu Thiên: “Tôi cũng không biết nữa, cô xem dùm tôi đi, tôi tin ở cô!”

Bạch Quả không nhịn được liếc anh ta một cái, Ngô Tiếu Thiên ngượng nghịu mỉm cười. Giang Cốc vội vàng cứu vãn tình thế: “Bạch Quả, Anh Thiên giống anh, tính tình thẳng thắn. Tụi mình đi xem xe đi.”

Bạch Quả nói với Giang Cốc: “Anh như vầy mà là tính thẳng à? Anh đừng có làm em chán được không?”

Ngô Tiếu Thiên thấy Giang Cốc sắp bực mình liền nói với Bạch Quả: “Cô Bạch Quả, trong tài khoản của tôi hiện giờ chỉ có 4.000 đô. Tôi muốn mua một chiếc khoảng độ 3.000 đô thôi, bây giờ là cuối tháng, đầu tháng sau có khoảng hơn 2.000 đô vào tài khoản, tôi chỉ còn bấy nhiêu đấy thôi, còn phải giữ lại mua bảo hiểm xe.”

Bạch Quả nói: “Anh cũng tính rõ ràng quá đấy chứ. Thôi được rồi, hôm nay anh cứ đợi lái xe về nhà.”

Cuối cùng ba người cũng chọn được một chiếc Civic đời 1996, Bạch Quả trả giá chỉ còn 2.800 đô.

Ngô Tiếu Thiên vừa ý với trạng thái xe, chiếc xe đó chỉ mới lái hơn 70.000 dặm. Lúc chia tay, Ngô Tiếu Thiên cười và nói với Bạch Quả: “Hôm nay tiền mua xe còn dư, tôi đãi khách.”

Bạch Quả nhìn sang Giang Cốc: “Hay là để khi khác. Tôi và anh ấy ít khi cuối tuần được ở bên nhau, tôi muốn đi dạo trung tâm mua sắm.”

Giang Cốc vội nói: “Đi dạo trung tâm mua sắm à, làm gì mà hành xác thế, anh không đi.”

Bạch Quả nói với Ngô Tiếu Thiên: “Sau này cơ hội chúng ta gặp nhau còn nhiều. Nếu xe anh chạy không êm thì đừng có chửi tôi là được rồi.”

Ngô Tiếu Thiên: “Xin đừng nói vậy!”

Mua xe xong, việc làm đầu tiên của Ngô Tiếu Thiên là đi thi bằng lái xe. Việc này đối với anh không khó, vì ở trong nước anh đã lái xe rồi. Anh thi lý thuyết trước, sau đó thi chạy đường trường lần đầu tiên cũng đậu, đây được xem là một việc may mắn ở Los Angeles. Cảnh sát ở Los Angeles thích hành hạ người khác, những người mới biết lái xe người nào chưa thi qua ba lần thì đừng hòng thi đậu.

Sau đó anh đi mua bảo hiểm.

Xe cũ chỉ cần mua bảo hiểm một chiều là được, chủ yếu chỉ sợ đụng phải xe xịn của người khác. Ngô Tiếu Thiên dự định thứ hai sẽ đi làm nốt, anh không rành việc này, định tìm ai đó đi với anh.

Người đầu tiên anh nghĩ đến là Giang Cốc. Nhưng mà anh thấy đã mắc nợ Giang Cốc và Bạch Quả, lần này anh rất ngại nếu làm phiền họ thêm lần nữa. Hay là nhờ Hà Như đi với anh, nhưng sĩ diện lại khiến anh lại thôi, vì Hà Như đã nói dứt khoát không muốn qua lại với anh nữa.

Bây giờ ngẫm lại lúc chia tay, anh quyết định ở lại trong nước quả thật đã làm tổn thương Hà Như. Một người con gái hai mốt tuổi điều cần thiết nhất là sự thương yêu của người mình yêu. Bản tính của đàn ông là phiêu bạt, con gái lại cần cảm giác an toàn, cho dù lúc đầu anh không lý giải được việc Hà Như đi ra nước ngoài, nhưng sau mấy năm suy nghĩ lại, cộng thêm chuyện bây giờ anh đang ở Mỹ, anh bắt đầu hiểu ra được quyết định của Hà Như lúc ấy. Bốn năm đại học, không ai có thể hiểu rõ hơn tính khí của Hà Như bằng anh. Bây giờ sau tám năm chia cách, anh muốn nối lại tình xưa, ở trên mảnh đất Los Angeles bạc bẽo này, xem ra chuyện ấy thật nực cười. Hơn nữa Hà Như bây giờ lại tỏ ra xa cách lạnh lùng với anh như vậy.

Mỗi lần nghĩ đến đấy, Ngô Tiếu Thiên lại thở dài.

Anh gọi điện thoại cho Tony, không ngờ Tony từ chối ngay.

Tony nói: “Thứ hai tôi còn nhiều thí nghiệm phải làm, thứ năm phải báo cáo. Việc này anh cũng biết mà.”

Ngô Tiếu Thiên liền nói xin lỗi đã làm phiền, anh nói vì anh bận đến nỗi đầu óc choáng váng mất cả phương hướng nên anh cũng đã quên chuyện ấy.

Nghe thấy tình cảnh không biết làm sao khác của Ngô Tiếu Thiên, Tony nói: “Ở bên khu phố Tàu các anh không phải có rất nhiều công ty bảo hiểm hay sao? Hay là anh tìm một người Trung Quốc đi với anh sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Ngô Tiếu Thiên thấy Tony nói có lý, nhưng anh cũng thấy thất vọng. Phải nói rằng Tony là người rất thông minh, quá thông minh là đằng khác, anh ta không để mình phải mắc nợ bất cứ ai trong phòng thực nghiệm, chỉ nghe theo lời của Hứa Mai. Ngoài Hứa Mai, không ai ưa anh ta, anh ta là người Los Angeles chính gốc, anh ta cho rằng Los Angeles là thành phố tốt nhất trên thế giới, các nơi khác ở Mỹ đều không sánh được. Cho nên sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, bỏ luôn cơ hội sếp cử anh đến Haward, anh ta muốn ở lại Los. Anh ta hay nghĩ mình ưu việt hơn người khác, nhất là trong phòng thực nghiệm, anh ta luôn tỏ thái độ kẻ cả, vênh mặt hất hàm với các học giả đến thăm, cứ như mình là ông chủ không bằng. Lần trước Tony đến giúp Ngô Tiếu Thiên dọn nhà chủ yếu là muốn lôi kéo anh, cốt là để sau này đạt được một vài thành quả nào đó cho anh ta trong phòng thực nghiệm.

Ngô Tiếu Thiên tự nhiên nghiệm ra điều này, anh đã ở phòng thực nghiệm được ba tháng rồi. Bằng kinh nghiệm sống lăn lộn mấy năm trên thương trường, anh thấy mình không nhìn lầm người.

Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bấm bụng gọi cho Hà Như.

Lúc điện thoại reo, Hà Như đang nấu canh mướp. Gần đây cô ăn cay nhiều, mặt cô nổi mụn. Gương mặt trời sinh vốn trắng trẻo của cô giờ đây lấm chấm mụn đỏ trông rất nổi nên cô phải bổ dưỡng lại.

Lúc đó đã hơn 10 giờ đêm, cô nghĩ, gọi điện thoại vào giờ này ắt hẳn là Lưu Đông Khởi? Vì anh thẳng tính như vậy cho nên không câu nệ. Thế nên cô chạy vội vào nghe điện thoại, thìa vẫn còn cầm trên tay. Hóa ra là Ngô Tiếu Thiên.

Hà Như hơi thất vọng: “Muộn thế này rồi anh còn gọi, có chuyện gì gấp sao?”

Ngô Tiếu Thiên trầm giọng nói: “Hà Như, anh vừa mới mua một chiếc xe cũ, muốn mua bảo hiểm. Em rành bên phố Tàu, tìm giúp anh một công ty bảo hiểm được không?”

Hà Như nghĩ đến công ty lần trước đi với Lưu Đông Khởi, cô nói: “Được rồi, khi nào anh tới?”

Ngô Tiếu Thiên: “Mười hai giờ trưa mai.”

Hà Như buông điện thoại xuống, cô thở dài, cô nghĩ, xem ra tính Ngô Tiếu Thiên không thể thay đổi được. Mười hai giờ, là lúc cô ăn trưa, rõ ràng Ngô Tiếu Thiên sợ phải chiếm thời gian làm việc của cô. Cô cảm thấy, Ngô Tiếu Thiên thực ra là người quá trọng sĩ diện, một việc vốn rất bình thường, hễ đến anh y như rằng trở nên rắc rối. Cô từng nói nếu anh không có gì quan trọng thì đừng đến tìm cô, nhưng đó chẳng qua là nói cho có nói, anh thì luôn để bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.