Sáng thứ bảy, Hà Như nhớ lại hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với Ngô Tiếu Thiên, thái độ của mình cứng nhắc quá, thế là cô nhấc máy gọi cho anh, định hỏi anh đã chuẩn bị sao rồi. Điện thoại của Ngô Tiếu Thiên reo nhưng không có ai nhấc máy. Lúc này ở bên Thượng Hải đã là nửa đêm, chẳng lẽ anh không về nhà? Đang suy nghĩ thì điện thoại di động của cô reo, cô uể oải nhấc máy, một giọng nói rất quen thuộc: “Cô Hà Như, xin lỗi cô, tối thứ sáu tôi đã thất hẹn, thành thật xin lỗi cô!”.
Hà Như nhận ra giọng của Lưu Đông Khởi, định cúp máy thì nghe Lưu Đông Khởi nói: “Cô Hà này, tối hôm đó lúc đang vội chạy ra chỗ hẹn gặp cô thì tôi bị tai nạn.”
Hà Như vừa nghe đến đó, cô bỗng thở gấp, hốt hoảng. Cô hỏi: “Lưu Đông Khởi, anh không sao chứ? Bây giờ anh đang ở đâu?“.
Lưu Đông Khởi nói đang ở bệnh viện. “Xe tôi đang chạy trên đường cao tốc bị một chiếc xe tải của người da đen đụng phải, phải may hai mũi trên trán. Tối qua đầu óc tôi cứ ù ù nên không gọi cho cô, xin lỗi cô nhé! Chắc cô giận tôi lắm, phải không?”.
Hà Như vội vàng hỏi anh đang nằm ở bệnh viện nào, sau đó vội vội vàng vàng lao nhanh đến bệnh viện ấy. Cô nghĩ, Lưu Đông Khởi bị tông xe, ít nhất cô cũng có một nửa trách nhiệm, tối hôm qua lại còn hiểu lầm anh ấy. Cô mua một bó hoa cẩm chướng ở cạnh bệnh viện, sau đó lên thẳng phòng bệnh của Lưu Đông Khởi.
Lưu Đông Khởi vừa thấy cô đến, định gượng ngồi dậy, Hà Như vội ngăn anh lại, cô nói: “Sao anh lại bất cẩn thế? May là không bị thương nặng.”
Lưu Đông Khởi cười: “Không ngờ rằng người Los Angeles lái xe như đi đánh trận vậy, xe của tôi bị tông rớt cả khung xe!“.
Hà Như cắm hoa vào bình, cô nói: “Anh không sao là tốt rồi, sau này cẩn thận một chút. Anh đi gặp luật sư chưa?” Rồi cô nhớ lại Lưu Đông Khởi chính là luật sư, cô cười: “Việc này đợi anh ra viện rồi tính sau. Bây giờ anh nên yên tâm dưỡng bệnh.”
Lưu Đông Khởi: “Người da đen đụng tôi không mua bảo hiểm, xe của tôi lại chỉ bảo hiểm một bên. Như thế tìm luật sư cũng vô ích, chỉ tại mình xui xẻo!”.
Hà Như nán lại một lúc rồi đi. Cô phát hiện, khi Lưu Đông Khởi nhìn cô, ánh mắt của anh đã mất đi cái vẻ xa lạ, lạnh nhạt nữa mà ẩn chứa một tình cảm nồng ấm.
Chiều thứ năm, Hà Như tới cổng khu số 2 sân bay Los Angeles như đã hẹn, cô đến trước màn hình vi tính xem thời gian máy bay hạ cánh, vẫn còn mười mấy phút.
Lúc này, nghĩ đến sắp phải gặp Ngô Tiếu Thiên, trong lòng cô đầy những cảm giác phức tạp. Cô vừa tò mò muốn gặp lại Ngô Tiếu Thiên mà mình đã chia tay tám năm về trước, lại vừa thấy bứt rứt. Trong thâm tâm cô nghĩ, lần gặp mặt này cũng có nghĩa là chia tay với Ngô Tiếu Thiên thêm lần nữa. Dứt khóat sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho anh xong, cô không muốn gặp gỡ gì với anh nữa.
Cô hy vọng Ngô Tiếu Thiên nhận ra điều đó.
Nhưng Ngô Tiếu Thiên có thật sự hiểu tâm trạng của cô lúc này không? Hai người đã tám năm rồi không gặp!
Cô nói với chính mình, lúc gặp nhau tuyệt đối không được xúc động, vì đây là lần gặp mặt để rồi biệt ly. Cô không muốn vướng víu tình cảm với Ngô Tiếu Thiên lần nữa. Chuyến bay của hãng hàng không Phương Đông Ngô Tiếu Thiên đi đã đáp xuống sân bay.
Hà Như đợi ở tiền sảnh, mười mấy phút sau, cuối cùng Ngô Tiếu Thiên cũng lững thững xuất hiện. Anh đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trên chất đầy ba cái va li lớn, trông chúng rất nặng. Anh dáo dác nhìn quanh, thấy cô, anh liền vội vã đẩy xe tới. Thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô đột nhiên chạnh lòng. “Xe của em đậu bên bãi đối diện, mình phải qua đường”.
Ngô Tiếu Thiên quan sát cô, gượng cười: “Hà Như, em ốm đi đấy, nhưng trông rất rạng rỡ!”.
Hà Như cũng quan sát kỹ Ngô Tiếu Thiên, anh dường như không có gì thay đổi, trên mặt anh vẫn còn đó nụ cười ngang ngạnh bỡn đời.
Ngô Tiếu Thiên bỏ hành lý vào cốp xe. Ngồi trong ô tô, Hà Như hỏi Ngô Tiếu Thiên qua loa vài câu về chuyến bay của anh. Ngô Tiếu Thiên vừa trả lời vừa nhìn ra ngoài xe. Anh nói: “Los Angeles hình như không bằng Thượng Hải. Nhà cao tầng ở Thượng Hải còn nhiều hơn ở đây.”
Hà Như nói: “Nhà cao tầng ở đây đều xây vào những năm 60-70 của thế kỷ trước, bây giờ không cho xây cất nữa, vì có động đất. Los Angeles cũng không có xe điện ngầm, cũng là do sợ động đất. Muốn tìm hiểu Los Angeles, tốt nhất ra vùng ngoại ô. Ở đấy có đến mấy chục cái thành phố. Đây chỉ là bề ngoài, chủ yếu còn do sự khác biệt về quan niệm của mỗi người. Lát nữa em sẽ đưa anh tới chung cư anh ở, sau đó đến phố Trung Quốc dùng cơm.”
“Có vậy thôi à?”.
“Còn sao nữa? Anh muốn ăn món gì? Ở đây món gì cũng có”.
“Bây giờ anh không muốn ăn món gì hết, chỉ muốn ngủ một giấc, anh vẫn chưa quen sự chênh lệch múi giờ ở đây!”.
“Vậy cũng được, em cũng không muốn ăn mấy”.
Họ đến nơi ở của Ngô Tiếu Thiên, Hà Như rút ra một tấm danh thiếp và một tờ hoá đơn đưa cho Ngô Tiếu Thiên, cô cười và nói “Tiếu Thiên, tiền thuê phòng tháng đầu của anh là 830 đô, em đã trả cho anh rồi. Trong vòng ba tháng anh phải trả lại cho em, chi phiếu hay tiền mặt đều được. Em đã nói trước đấy nhé, nếu trong vòng ba tháng em không nhận được tiền của anh, em sẽ tìm luật sư, điện thoại và địa chỉ của em đều in trên danh thiếp, nếu không có chuyện gì thì đừng điện thoại cho em.”
Ngô Tiếu Thiên nghe xong, há hốc nhìn cô, sững sờ không thể tin được cả hồi lâu.
Hà Như rời khỏi chung cư của Ngô Tiếu Thiên, lúc nổ máy xe, cô thấy mình vừa rồi đã quá lời với Ngô Tiếu Thiên, cô không biết mình tại sao lại có tâm trạng như vậy. Thế là cô đến tiệm hoa, mua một bó Anh Túc vàng, rồi quay lại chung cư của Ngô Tiếu Thiên. Cô cắm hoa vào bình hoa thủy tinh lớn: “Đây là hoa Anh Túc vàng mà em thích nhất, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé”.
“Ngày mai anh phải đến trường, anh nghĩ sau này cơ hội chúng ta gặp nhau không nhiều”. Anh liếc sang hoa Anh Túc mà Hà Như mang đến tặng: “Hoa này lẽ ra phải là anh tặng em mới đúng. Em vẫn còn thích màu cam như thế à, màu hoa trung thành với tình cảm của người khác. Nhưng màu sắc của nó chói mắt quá!”
_________________