Thứ bảy, Hà Như dậy từ rất sớm, cô muốn đến đường Nam Kinh đi dạo một lát, rồi sau đó ghé qua thăm trường cũ của cô. Cô vừa sắp ra khỏi nhà thì nghe thấy tiếng điện thoại reng. Cô nhấc máy lên, nghe thấy giọng của Cố Thôn thì cô tỏ vẻ khó chịu. Cố Thôn nói bọn họ lâu lâu mới được rảnh rỗi nên hôm nay anh ta muốn lái xe chở cô ra ngoài chơi cho khuây khoả.
Hà Như nói cô muốn được tự mình đi ra ngoài, Cố Thôn cười: “Cô Hà Như, xin cô đồng ý một lần này thôi được không, hôm nay cô lại định từ chối tôi nữa hả, ngay cả vợ tôi cũng sắp khinh thường tôi rồi.”
Hà Như vừa nghe xong phì cười, nói: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Cố Thôn nói: “Tôi đang ở dưới khách sạn. Chúng ta đi uống trà trước đi.”
Sau khi Hà Như lên xe thì Cố Thôn nói: “Cô Hà Như, không phải là tôi chê cô đâu nhé, cô đã ở bên Mỹ lâu như thế mà sao quan niệm vẫn còn bảo thủ so với những cô gái ở Thượng Hải thế? Lâu lâu mới có một ngày rảnh rỗi, phải để cho mình được nghỉ ngơi chứ.”
Hà Như nói: “Tôi đã quen với cách sống tự lập ở bên Mỹ, không thích những chốn ồn ào đông người. Sống trong thế giới riêng cũng không hẳn là buồn.”
Cố Thôn nói: “Còn tôi lại là người không chịu được sự buồn chán. Hồi học ở trường B bên Philadelphia, học hành căng thẳng, nên cứ đến cuối tuần là tôi lại một mình lái xe ra ngoại ô chơi. Tốt nghiệp xong chịu hết nổi, kiên quyết quay về lấy vợ sinh con, cả nhà ríu rít thế mới vui.”
Hà Như nói: “Nhìn anh, tôi không nghĩ là anh co con rồi đâu đấy.””
Cố Thôn nói: “Tôi như thế là muộn đấy, mấy năm bên Mỹ, tôi cũng không biết là mình được hay mất nữa”
Cố Thôn dẫn Hà Như đến một quán ăn, khó khăn lắm họ mới kiếm được chỗ ngồi. Cố Thôn nói Hà Như thích ăn gì thì cứ gọi. Hà Như chỉ gọi một dĩa sủi cảo rồi không gọi gì thêm. Cố Thôn nói: “Nếu biết cô ăn đạm bạc thế này thì tôi đã không dẫn cô đến những quán này.”
Hà Như nói: “Bữa sáng tôi chỉ thường dùng mấy cái bánh ngọt, thêm một ít nước ép trái cây hoặc là sữa tươi. Mà hôm nay chủ yếu là chúng ta đi ra ngoài để thư giãn, ăn gì cũng được mà.”
Cố Thôn nói: “Thôi được, tùy cô vậy. Chỉ cần cô vui là được.”
Anh ta đang nói thì điện thoại reo. Anh bắt điện thoại, thì thà thì thào gì đó mấy câu, Hà Như nhìn sắc mặt của anh ta thì biết đầu dây bên kia là một người nào đó rất thân thiết với anh ta.
Cố Thôn chỉ vào điện thoại nói: “Không phải là điện thoại của vợ tôi đâu, hôm nay cô ấy đã đưa con về bên ngoại rồi, cô đừng có lo. Tôi nói chuyện với một người bạn bên Mỹ về ấy mà. Nếu như được thì tôi sẽ sắp xếp thời gian cho các cô gặp mặt nhau nói chuyện. Hay là tối nay tôi chở cô qua nhà tôi chơi được không?” Vừa nói anh ta vừa tắt điện thoại.
Hà Như đã đoán ra được đầu dây bên kia là một cô gái, nhưng chắc hẳn không phải là vợ anh ta. Trong bụng cô nghĩ thầm, cái anh Cố Thôn này cũng không phải là một người thật thà.
Cố Thôn lắc đầu, nói với Hà Như: “Cô cũng thấy rồi đó, là một cô gái. Tôi đã quen với cô ta ở một bữa tiệc đám cưới của người bạn học, cô ấy muốn sang nước ngoài nên cứ bám theo tôi. Ôi, cũng thật là nhất thời hồ đồ.”
Anh ta lấy một điếu thuốc ra hút rồi nói: “Cô Hà, không giấu gì cô, mấy ngày nay tôi cứ suy nghĩ mãi, với điều kiện quá tốt như cô, cô hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa là đại diện của tập đoàn ở lại Thượng Hải để làm việc, nếu như cô có thể ở lại, thì mối quan hệ hợp tác giữa công ty chúng tôi và quý tập đoàn sẽ càng trở nên tốt đẹp.”
Hà Như cười và nói: “Anh Thôn ạ, chuyện này là chuyện công mà.”
Cố Thôn cười, nói: “Đây vừa là chuyện công vừa là chuyện tư.”
Hà Như vẫn cười và nói: “Tôi không muốn bàn chuyện đó vào lúc này, nó sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta.”
Cố Thôn nói: “Cô Hà, cô biết không, ông chủ tịch hội đồng và ông tổng giám đốc của công ty chúng tôi đều đánh giá rất cao năng lực làm việc của cô.”
Hà Như nói: “Tôi rất lấy làm vinh hạnh. Tuy nhiên chuyện đó với định hướng công việc của tôi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Cố Thôn nói: “Nhưng tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ lại những lời mà tôi vừa nói lúc nãy.”
Hà Như nói: “Nếu đây là chuyện tư thì tôi sẽ tự có quyết định của mình, anh cũng đừng bận tâm. Còn nếu là chuyện công thì tôi nghĩ tôi nên về thôi.
Cố Thôn vội cười, nói: “Được rồi, được rồi, cứ coi như là tôi quá lời đi.”
Uống trà xong, Cố Thôn dành trả tiền, nhưng Hà Như khăng khăng đòi ai trả phần người nấy. Cố Thôn nói: “Cô Hà, đây là ở Thượng Hải. Hôm nay là tôi mời, cô định làm tôi mất mặt à?”
Hà Như cười: “Thế anh mời thì là giữ thể diện cho tôi chắc.”
Cố Thôn thở dài, anh đành phải chiều theo ý của cô.
Trên đường đi, Hà Như nói cô muốn tự mình ghé qua trường cũ của cô. Cố Thôn đòi chở cô đi nhưng cô nói: “Không cần đâu, tôi đón taxi đi cũng được. Tôi muốn tự mình hồi tưởng lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trong kí ức.”
Cô đón một chiếc taxi, sau đó vẫy tay chào Cố Thôn rồi lên xe đi khỏi. Cố Thôn nhìn chiếc xe taxi đi xa dần mà thầm nghĩ: Cái cô Hà Như này thật là? Chẳng tình cảm, nể nang gì cả! Rốt cuộc là Thượng Hải hay là Mỹ thay đổi rồi đây?
Hà Như ghé vô ngôi trường xưa của cô ở Từ Gia Chủy, trước cổng trường chỉ còn mỗi cái mái che là vẫn như xưa, còn tất cả đều đã thay đổi. Lúc này đang là kì nghỉ hè nên trong trường rất vắng vẻ. Cô đến khu kí túc xá mà trước đây mình đã ở, không khí ở đây thật yên tĩnh, dưới ánh mặt trời, tòa nhà này đã trở nên cũ kĩ.
Trong không gian vắng lặng đó, cô dường như lại nghe thấy được những tiếng cười nói khúc khích từ đâu đó trong toà nhà.
Bắt đầu từ năm thứ 2 đại học, cô đã sống ba năm ở đây với những ngọt bùi đắng cay. Ba năm này là khoảng kí ức mà cô không thể nào quên được, nhưng chính ở đây cô đã trưởng thành lên rất nhiều. Chín năm trôi qua, tòa nhà này cũng đã cũ đi theo thời gian, cũng giống như hồi ấy khi cô mới bước chân vào đây, bắt đầu một cuộc sống mới ở đây và trưởng thành lên từng ngày.
Cô tha thẩn dạo bước trên con đường nhỏ dưới những hàng cây rợp bóng, bàn chân cứ thế đưa cô đến nơi cô và Ngô Tiếu Thiên nói chuyện với nhau lần đầu, đó là một phòng lấy nước sôi ở khu kí túc xá nhỏ bé, thấp lè tè.
Năm thứ nhất, cô hầu như chẳng nói chuyện với Ngô Tiếu Thiên. Ngoài những hoạt động tập thể do lớp sắp xếp, giữa các bạn nam và các bạn nữ thường ít qua lại nói chuyện với nhau, cũng chẳng có ý yêu đương gì. Hầu như ngày nào Hà Như cũng ở trên lớp hoặc ở trong thư viện. Ngô Tiếu Thiên lúc đó lại rất ít nói, khi đi cứ cúi gầm mặt xuống, đã thế cái đầu của anh lại nhỏ, thân hình lại gầy còm, bởi vậy trong lớp chẳng ai để ý đến anh cả.
Tình cảnh đã thay đổi khi kì nghỉ hè dài đằng đẵng trôi qua, khi cô vừa lên năm 2.
Một lần nọ, Hà Như đến phòng lấy nước sôi, vừa đúng lúc đó Ngô Tiếu Thiên cũng đứng ở ngay bên cạnh cô. Hà Như nhìn thấy Ngô Tiếu Thiên bỗng phát hiện bình thường anh chỉ cao bằng cô, vậy mà sau hơn hai tháng không gặp anh đã cao hơn cô nửa cái đầu, làn da của anh cũng không đen sạm như trước nữa. Sau đó khi hai người đã quen nhau, Ngô Tiếu Thiên mới nói cho cô biết là giữa học kỳ hai năm 2, anh mới bắt đầu dậy thì, trong khoảng một năm sau đó, anh đã cao lên được 12 cm.
Ngô Tiếu Thiên thấy Hà Như đang nhìn anh thì anh nhìn Hà Như cười, Hà Như cũng nhìn anh cười. Ngô Tiếu Thiên nói với cô: “Mình biết cậu tên là Hà Như, là lớp phó của lớp chúng mình.”
Hà Như nghe xong, cô ngớ người ra. Ngô Tiếu Thiên nói: “Cậu có thể chưa biết tên của mình, mình là Ngô Tiếu Thiên, chúng mình cùng học chung một lớp.”
Hà Như vừa nghe đã cảm thấy rất vui.
Sau đó, hai người bắt đầu gặp gỡ nhau thường xuyên hơn, tính tình Ngô Tiếu Thiên cũng dần cởi mở hơn. Khi gặp các bạn nữ không còn e dè như trước nữa. Có khi anh còn mượn cớ này cớ nọ qua kí túc xá của Hà Như nói chuyện với cô, giúp bọn cô lấy nước sôi. Lúc đó, các bạn ở cùng kí túc xá với Hà Như cũng không ngờ rằng hai ngườisau này lại thành một đôi.
Ít lâu sau, mẹ Hà Như bệnh nặng, Hà Như phải vội trở về Tây An, Ngô Tiếu Thiên đã giúp cô xách hành lý và tiễn cô đến ga xe lửa.
Lần đó, Hà Như lên xe lửa, Ngô Tiếu Thiên vẫn chạy theo cửa sổ chỗ cô ngồi, sau đó vừa thở hổn hển vừa nói với Hà Như: “Cậu nhớ là quay lại sớm đó nha.”
Sau khi Hà Như quay lại trường, cô trở nên trầm lặng ít nói, Ngô Tiếu Thiên cũng ít nói chuyện được với cô, tuy vậy ngày nào anh cũng luôn tìm mọi cơ hội để được ở bên Hà Như. Những lúc như thế, cả hai người đều không nói gì cả, nhưng trong lòng họ dần dần lại có một sự đồng cảm.
Nhưng một hôm, hai người bỗng cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói với người kia, và thế là họ phát hiện ra rằng họ không thể thiếu nhau.
Và mối tình kéo dài hơn hai năm của họ bắt đầu từ đấy.