Đông Khởi còn muốn nói nhiều với Hà Như nhưng Bạch Quả đã mang rượu lên. Khởi nhận lấy ly rượu và cười nói: “Hai bạn chọn địa thế nhà này thật tốt, ở đây không khí tốt, yên tĩnh, mát mẻ. Hai bạn giỏi thật đấy”. Hà Như nói theo: “Chẳng phải là Bạch Quả người ta tài giỏi sao”. Bạch Quả nghe vậy thấy mát lòng.
Lúc này, Giang Cốc và Stacy trên lầu đi xuống. Giang Cốc không mấy thiện cảm với Khởi nên khi gặp chỉ nói qua loa vài câu xã giao. Stacy dường như đã đoán được mối quan hệ giữa Hà Như và Khởi, cô quan sát Đông Khởi một lúc rồi đến bên Như, nói nhỏ vào tai cô:
- “Hà Như nè, bạn trai mới của cô trông thật đàn ông, hay đấy, tuy không khôi ngô bằng Tiếu Thiên”. Hà Như cười.
- “Chị nên nói câu này với anh ta thì hơn”.
Đông Khởi cầm hộp quà lên và nói với Giang Cốc:
- “Về nước lần này, một người bạn thân của ba tôi có tặng tôi hai bức tranh. Đây là bức “Hà Oa Đồ”, bác ấy vẽ trước lúc về hưu. Lần này hai bạn dọn nhà tôi chẳng có gì tặng ngoài hai bức tranh này. Coi như là tôi mượn hoa cúng phật đi, xin tặng lại cho hai bạn vậy.”
Nói xong Khởi cẩn thận mở chiếc hộp ấy ra, cầm bức họa lên, chậm rãi trải nó lên bàn. Giang Cốc nhìn thấy bức tranh ấy vui sướng ra mặt, Bạch Quả tiếp lời: “Tuyệt quá, nhưng chẳng phải anh cũng định mua nhà hay sao?.”
Giang Cốc nhìn đăm đăm vào bức tranh phụ họa theo: “Đúng rồi đó, món quà lớn này làm sao tụi mình dám nhận, quân tử không lấy những gì người khác thích mà!“.
Thật đúng là người nói không có ý mà người nghe lại có ý. Nghe câu nói của Giang Cốc, Hà Như ngay lập tức lại nghĩ ngay đến Tiếu Thiên, cô nhìn lén Khởi một cái, không ngờ Khởi cũng đang nhìn cô, hai mắt giao nhau, cô lập tức nhìn sang chỗ khác cố ý tránh ánh mắt của anh. Nhưng Khởi lại lấy làm không vui. Anh không trách câu nói không suy nghĩ của Giang Cốc mà mất tự nhiên trước ánh mắt của Hà Như. Anh nghĩ lẽ nào Hà Như cũng nhìn nhận tình cảm của anh bằng cặp mắt ấy.
Nghĩ đến đây anh vội giả vờ như chưa nghe điều gì cả, cười và nói: “Tôi không hiểu biết lắm về hội hoạ, chẳng phải tục ngữ có câu: Hoa thơm tặng mỹ nhân, kiếm quý tặng anh hùng đó sao, nghe nói là anh thích tranh Trung Quốc nên xin tặng anh bức tranh này.”
Giang Cốc vui mừng hớn hở, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh và nói: “Đã như thế thì xin cung kính tuân lệnh. Hình như chúng ta còn rất nhiều chuyện nói với nhau, chốc nữa tôi muốn làm vài ly với cậu!”
Stacy ngắm nghía bức tranh và hỏi Giang Cốc:
- Lá sen mọc thẳng đứng này đi với những con ếch kia là có nghĩa gì vậy?
Giang Cốc cười đáp:
- Nó sâu xa huyền bí lắm, để sau này từ từ anh giải thích cho. Đó gọi là ý tưởng, em biết không?
Stacy vẫn chưa hiểu, lắc đầu đáp:
- Ý tưởng? Cao siêu quá, em vẫn chưa hiểu.
Hà Như nhìn qua bức tranh, mĩm cười nói: “Thật tương phản, Stacy à, văn hóa Trung Quốc thực ra là sự thần bí hóa những điều rất giản đơn.”
Đông Khởi liền phản bác: “Cũng không thể nói như vậy được, đặc điểm thẩm mỹ của văn hóa Trung Quốc là nói đến cái đẹp kín đáo.”
Cốc nghe vậy liền tấm tắc khen hay.
Hà Như nói tiếp: “Em không nghĩ được. Mọi người nói chuyện, làm chuyện, quanh co một hồi, chẳng lẽ mấy cái đó cứ phải thi vị hóa lên sao?”
Đông Khởi hiểu Hà Như đang thừa thắng xông lên, liền cười hì… hì… không chấp.
Mọi người đang vây quanh bức tranh mà bàn tán thì Tiếu Thiên và Thu Địch đến. Tiếu Thiên ôm trên tay một chậu hoa cúc, vừa bước vào nhà anh liền tìm ban công.
Bạch Quả giúp Tiếu Thiên tìm chỗ đặt chậu hoa, cô cười và nói với Thiếu Thiên: “Anh có lòng thật đấy, bận quá nên anh không nhớ rằng sắp tới Lễ Trùng Dương.” Cô ghé vào tai Tiếu Thiên nói nhỏ: “Chuyện lần trước anh đừng để bụng nha, tại em bốc đồng thôi. Bạn gái của anh thật dễ thương, không giống những gì em nghĩ. Bọn em nên xưng hô làm sao cho phải đây?”
Tiếu Thiên giới thiệu bạn gái anh với Bạch Quả: “Cô ấy tên là Trần Thu Địch. Em kêu cô ấy là Judy cũng được.”
Judy nói với Quả: “Nhà chị thật đẹp, lại sạch sẽ, chị khéo thu vén quá.”
Bạch Quả cười: “Nhà của mình mà, không dọn dẹp không được. Những chuyện này Giang Cốc, anh ấy chẳng để ý đến.”
Thiên đến phòng khách, đầu tiên anh chào hỏi Đông Khở: “Lần trước say quá, có phần không phải: Cám ơn hai bạn đã đưa về”.
Đông Khởi đáp: “Đàn ông mà, mấy khi có dịp để say chứ.”
Nhìn sang Hà Như, Tiếu Thiên muốn nói với Hà Như vài câu nhưng thấy cô đã quay sang nói chuyện với Stacy nên anh đành im lặng. Trong lúc ấy Đông Khởi quay sang nói chuyện với Tiếu Thiên “Hôm ấy đưa anh về mà tôi rất lo, bởi vì tôi mà anh say. Không ngờ, người yêu của anh tâm lý lắm”. Đúng lúc Thu Địch từ ban công đi vào, nghe câu nói ấy nên cười: “Anh Khởi nè, anh thật sự nghĩ tôi có ác ý sao?”
Đông Khởi liền cười đáp: “Tôi làm gì có ý đó.”
Stacy nói với Tiếu Thiên: “Tiếu Thiên à, anh còn chưa giới thiệu cho em biết bạn gái anh đấy.”
Tiếu Thiên kéo Thu Địch lại và nói: “Hai người quen nhau rồi mà, còn phải giới thiệu sao?”
Stacy nhìn Thu Địch một lúc rồi cười nói: “Lúc trước em vẫn nghĩ anh rất nhát gan, không ngờ bạn gái của anh đẹp thế”
Thu Địch nhìn Hà Như một cái rồi quay sang nói với Stacy: “Nếu xét về diện mạo thì em làm sao bằng người ta. Thật ra anh ấy thích em không phải dáng vẻ bề ngoài của em đâu mà vì anh ấy thấy em dễ ăn hiếp đó thôi!”
Stacy mở to mắt nhìn Judy và hỏi: “Tiếu Thiên thường bắt nạt em lắm sao?”
Giang Cốc liền chen ngang: “Stacy khéo tưởng tượng thật. Người Trung Quốc chúng tôi gọi cách nói này là “ghẹo nhau”.
Stacy liền hỏi: “Ghẹo nhau à, nghĩa là gì?”
Giang Cốc nghĩ một hồi lâu: “Làm sao giải thích với em đây! Thì là nam và nữ hai người nói chuyện đùa với nhau đấy mà.”
Stacy nói: “À, em hiểu rồi, thì ra ngày thường em với các anh hay ghẹo nhau ở phòng thí nghiệm phải không? Vậy là các anh ăn hiếp em rồi nha”.
Stacy vừa dứt lời thì mọi người bỗng cười ồ lên. Hà Như cũng cười, đương nhiên cô hiểu ý Thu Địch muốn đề cập đến vấn đề gì. Thu Địch nói rằng bắt nạt được cô nên Tiếu Thiên chọn cô ấy, còn Hà Như thì không dễ chút nào, Hà Như là bạn gái trước kia của Tiếu Thiên, họ không tiến thêm được với nhau tức là cô không dễ bị ăn hiếp. Nhưng ý này của Thu Địch cũng không ai để ý, mà cô ta cũng không tiện giải thích thêm mà chỉ đem cho mọi người được trận cười. Đông Khởi cũng như Hà Như, anh cũng đã hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói đó của Thu Địch nên anh đến bên Hà Như:
- Chúng ta đi thăm ban công đi, anh chưa được ngắm vườn hoa của Bạch Quả.
- Em đã xem hồi nãy rồi. Thôi để em giúp Bạch Quả dọn bàn ăn.
Đông Khởi cảm thấy lúng túng, Bạch Quả liền nói: “Thôi được rồi, hôm nay mọi người muốn làm gì thì làm, hôm nay mình không bày biện nhiều chỉ có vài món, rất đơn giản. Mọi người cứ tự nhiên”.
Bạch Quả kêu mang bức tranh ấy lên lầu và sau đó cô ấy dọn thức ăn ra bàn, thật đẹp mắt. Stacy nhìn thấy bàn cơm đầy màu sắc rực rỡ liền khen Bạch Quả: Những món này đều do chị làm à? Giang Cốc, anh ấy thật có phúc ghê!.
_________________