Tình Yêu Ngang Trái: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Điên Cuồng

Chương 6: Chương 6




“A..” Cô bị Âu Dương Thiên Hàn thô bạo ném xuống giường, cũng may phía dưới là đệm êm, nếu không cả người cô chắc chắn sẽ vỡ tan. Ngay sau đó, hắn cũng nhanh chóng phủ người đè lên cô. Âu Dương Thiên Linh sợ hãi không dám nhìn Âu Dương Thiên Hàn. Cả người hắn giống như vừa bước ra từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ, hàn khí tỏa ra bốn phía khiến người ta không rét mà run, lệ khí quanh quẩn như tu la đòi mạng, đặc biệt là ánh mắt sắc bén âm trần buốt giá kia. Hắn làm cô sợ...

Âu Dương Thiên Hàn dùng thân mình kìm hãm bủa vây Âu Dương Thiên Linh, đôi mắt không chút che dấu nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp kiều mị đang lẩn tránh dưới thân, môi mỏng mở ra, “Em... còn muốn trốn khỏi tôi nữa không? Hửm?”

Giọng nói lãnh khốc không độ ấm truyền tới tai Âu Dương Thiên Linh khiến cô run rẩy, “Phải làm sao... em mới thả chị ra... chúng ta là.. “

”Chúng ta là chị em song sinh, tôi biết điều đó! Còn lí do gì khiến em không thể chấp nhận tôi nữa không?” Âu Dương Thiên Hàn vừa nói, vừa cúi xuống mơn trớn cần cổ trắng ngần mang đầy dấu vết hoan ái trên xe ban nãy. Cô luôn luôn thơm ngọt như vậy, làm hắn không biết tiết chế muốn xỏ xuyên qua cô, muốn nuốt cô vào trong bụng.

Âu Dương Thiên Linh vốn đã bài xích kịch liệt việc hắn đụng tới cô, nên không nghĩ nhiều mà liều mạng giãy giụa cùng phản kháng muốn thoát khỏi nụ hôn ướt át đầy dục vọng của hắn, hắn, khi ở trên xe đã làm rất nhiều lần, tưởng như muốn đâm hỏng cô, xé rách cơ thể cô nuốt vào bụng, vậy mà bây giờ tinh lực vẫn dư thừa như thế, hơn nữa, trong thâm tâm cô chán ghét, ghê tởm hắn, lúc nào cô cũng gặp ác mộng khi bị mọi người phỉ báng cười nhạo, khinh thường mối quan hệ khác với luân thường đạo lí. Âu Dương Thiên Linh nôn khan, cô dùng hết sức lực đẩy Âu Dương Thiên Hàn đang làm càn trên người mình ra, ghé vào thành giường muốn nôn nhưng chẳng phun ra thứ gì. Cảm giác tởm lợm trong cổ họng khiến cô đau đớn, cô cuộn tròn người lại, nước mắt lại chậm rãi chảy ra, giọng nức nở, “Làm ơn buông tha cho tôi... tôi không yêu cậu, tôi không yêu cậu... làm ơn tha cho tôi.. cha mẹ.. ghê tởm... rất kinh khủng..con sợ.. con sợ.. Mau cứu Triệt Phong.. “

Âu Dương Thiên Hàn nhìn thân thể mảnh khảnh đang kinh hoảng mà đau đớn, hắn ôm lấy cô vỗ về, “Linh nhi, đừng sợ, đừng sợ..” Dường như hắn chẳng biết nói gì nữa, chỉ ôm cô, hôn lên nước mắt của cô. Tâm đau triệt để, vì sao người hắn yêu không thể yêu hắn? Vì sao cô muốn rời khỏi hắn? Ai cũng có thể sợ hắn nhưng cô thì không được. Hắn biết bản thân tham lam, muốn có được tất cả của cô, từ thể xác đến trái tim. Mặc dù hắn nói chỉ cần hắn yêu cô là đủ nhưng khi nhìn thấy tình yêu mà cô dành cho Hàn Triệt Phong, hắn ghen tị tới mất lí trí, hắn cũng muốn được cô yêu, tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ mà không phải tình cảm gia đình. Dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cô rất mạnh, thậm chí là điên cuồng, khi còn đi học, đã không ít người theo đuổi cô hoặc tới gần cô bị hắn đánh thê thảm, thậm chí xóa xổ. Ngay cả bây giờ cũng vậy, hắn không cho phép bất cứ ai nói chuyện hay thân cận với cô, điều đó sẽ làm hắn nổi điên. Ngay cả người giúp việc trong nhà, hắn cũng không cho phép. Nói hắn độc chiếm cũng tốt, dã man cũng không sao. Dù gì biệt danh của hắn cũng chính là Tu la lãnh khốc, hắn chỉ cần cô, duy nhất một mình cô.

Đã vài ngày trôi qua, Âu Dương gia cùng Hàn gia đã loạn tới không có gì để nói. Thành A được một phen náo nhiệt khi hai nhân vật chính trong lễ đính hôn đều không xuất hiện. Hai đại gia tộc cử vô số người đi nhưng không có lấy một tin tức, cánh nhà báo lúc nào cũng trực chờ săn đón tin tức giật gân. Trong khi đó, giới thương trường lại một phen dậy sóng vì tập đoàn LM đã chiếm ngôi vị bá chủ không chỉ riêng ở thành A mà là cả nước. Trước đó không có thông tin nào cho biết tập đoàn lớn nhất thế giới này lại tấn công thị trường Đài Bắc, bây giờ vô số công ty tập đoàn lớn nhỏ khác đều bị LM nuốt chửng. Không chỉ vậy, bên giới chính trị cũng thay máu mới từ đầu tới cuối. Có người nghe nói đó là người do LM đào tạo ra, nhưng chính phủ không hề can ngăn hay nói cách khác, không thể ngăn cản.

Một loạt sự kiện nóng xảy ra khiến các đại gia tộc lâu đời như Âu Dương hay Hàn gia phải một phen lận đận. Không ít công ty con, chi nhánh quan trọng đã bị LM sáp nhập, nguy cơ sụp đổ là rất cao. Lại nói, tập đoàn LM chỉ vừa được thành lập ba năm, nhưng trong ba năm này, nó đã vươn lên đứng đầu thế giới, quyền lực có thể gọi là một tay che trời, nắm giữ bảy mươi phần trăm kinh mạch kinh tế toàn thế giới, trụ sở chính của LM là ở Mỹ, sau đó bành trướng sang khắp các châu lục. Chủ tịch tập đoàn LM là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người có thể biết mặt nhân vật quyền thế bậc nhất này, chỉ cần hắt hơi một cái cũng làm cho nền kinh tế trên thế giới bị khủng hoảng, so sánh số tiền mà chủ nhân LM có được, đủ để mua lại một đất nước, cũng đủ để xóa xổ cái gì làm chướng mắt mình. Bởi vậy mà tổng thống các nước đều kính nể ba phần với nhân vật phong vân này, có lẽ vì thế mà chính phủ thành A không dám đụng đến LM. Lại nói, một nguyên nhân nữa khiến không ai dám chọc đến LM chính là có người tung tin, thế lực đứng sau chống đỡ LM không ai khác là Hắc Huyết.

Mà Hắc Huyết là gì? Không ai không biết đó là bang phái hắc đạo lớn mạnh nhất thế giới. Địa bàn trải rộng khắp nơi, mạng lưới thông tin dày đặc, buôn bán vũ khí cho các nước, mở quán bar, vũ trường, xây dựng câu lạc bộ, ... rất nhiều thứ nhưng Hắc Huyết luôn cấm kị một thứ - ma túy. Chỉ cần ở trong địa bàn của Hắc Huyết buôn bán hàng trắng, đảm bảo ngươi sẽ không thấy ánh mặt trời vào ngày mai. Chính vì vậy mà chính phủ không bao giờ can thiệp vào Hắc Huyết, thỉnh thoảng còn nhờ đến sự trợ giúp của bọn họ (Hắc Huyết). Đắc điểm nhận dạng của bang Hắc Huyết chính là hình con rồng đen mắt đỏ máu, in chìm gia huy của Hắc Huyết bên tay phải. Riêng chủ nhân của bang hình săm lại là một con huyết long in bên ngực phải. Bất quá cho tới giờ, ngoại trừ những phó bang đường chủ thân cận, chưa ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của vị chủ nhân nổi danh lãnh khốc vô tình, tàn bạo khát máu kia. Bởi vì người nọ khi xuất hiện luôn đeo một chiếc mặt nạ sói trắng che đi nửa khuôn mặt.

Không ít người bỏ tiền ra mua thông tin về chủ tịch tập đoàn LM cùng chủ nhân Hắc Huyết. Có người nói hai người đó vốn dĩ là một, lại có người nói bang Hâc Huyết cùng LM có giao hữu, hai người là bạn,... có rất nhiều tin đồn, tuy nhiên đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi. Cái mà người ta quan tâm bây giờ nhất chính là vì sao tập đoàn LM lại xâm chiếm thị trường Đài Bắc nhanh như vậy? Không rõ là có ẩn tình gì? Bởi vì trước đó, chính LM đã tung tin, trong vòng một năm nữa sẽ tấn công, nhưng chưa tới thời hạn đã ra tay thu mua các công ty khác, bây giờ xưng bá cả nước, một mình độc chiếm thị trường cùng Âu Dương gia và Hàn gia. Người ta đang bàn tán khắp ngõ nhỏ đường lớn xem xem khi nào LM hạ gục hai đối thủ kia.

--- ------ -----

Âu Dương Thiên Linh tay run run nhìn vào tiêu đề tờ báo, tất cả các trang đầu đều nói đến việc LM chèn ép hai đại gia tộc Âu Dương và Hàn gia. Âu Dương Thiên Hàn, hắn chính là thủ phạm đứng sau những vụ việc này, hắn... nói là làm. Chỉ vì cô cự tuyệt hắn, chỉ vì lời nói cô không yêu hắn ngày hôm qua? Nhắc tới ngày hôm qua, Âu Dương Thiên Linh cảm thấy một trận kinh hoảng rét run.

--- ------- Tuyến phân cách ngày hôm qua --- -------

Âu Dương Thiên Linh vì khóc mà mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh đậy, nhìn thấy bên cạnh mình trống không, chứng tỏ hắn đã ra ngoài. Cô tự mình đi xuống lầu, khi ngang qua thư phòng, thấy cửa hơi hé mở, cô đoán chắc hắn đang trong đó. Âu Dương Thiên Linh ban đầu không để ý lắm, cô vừa định rời đi lại nghe được giọng hắn, “Hàn Triệt Phong? Không sao, đừng để hắn chết được! Muốn chơi thế nào thì tùy.” Âu Dương Thiên Linh bịt chặt miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống, Triệt Phong.. đang còn ở trong tay hắn? Rõ ràng hắn đã nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn, hắn sẽ thả anh ấy ra... nhưng bây giờ lại hành hạ anh ấy lâu như vậy! Triệt Phong... Triệt Phong.. anh như thế nào rồi? Em xin lỗi... em xin lỗi...

Cùng lúc đó, ở một căn phòng tối, người con trai đầu tóc rũ rượi, cả người đầy máu cùng vết thương mới cũ thê thảm không nỡ nhìn, vô lực nằm trên mặt đất, đôi môi nứt nẻ, khô khốc khẽ thì thào, “Thiên Linh...”

Trong thư phòng, Âu Dương Thiên Hàn mải nói chuyện chưa nhận ra điều gì khác thường, đến khi cúp máy, hắn cảm nhận được khí tức của một người khác, có người! Ngay lập tức, nhoáng một cái hắn đã mở cửa khiến cho người ngoài cửa giật mình sợ hãi. Âu Dương Thiên Hàn nhìn người ngoài cửa, tâm không khỏi dịu dàmg ôn nhi, “Tiểu Linh... em tỉnh rồi sao? Đói chưa? Anh cùng em đi ăn cơm nhé?” Sau đó hắn nhận thấy sự khác lạ của cô, lại nhìn đến đôi mắt sưng đỏ vì vừa khóc quá nhiều, ánh mắt vô hồn lạnh lùng nhìn hắn, Âu Dươmg Thiên Hàn vội vàng ôm lấy cô hỏi han, “Tiểu Linh, em khóc? Ai dám làm em khóc?” Hắn sợ nhất mỗi khi cô dùng ánh mắt đó để nhìn hắn.

Âu Dương Thiên Linh nức nở, khóc to, bàn tay nhỏ vung lên tát hắn một cái, sau đó run rẩy nói, “Cậu đã nói sẽ buông tha cho anh ấy, cậu đã nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn, cậu sẽ thả Triệt Phong! Vậy mà cậu nuốt lời!”

Âu Dương Thiên Hàn nhu tình trong nháy mắt biến đổi, bộ dạng lạnh lùng vô cảm, “Thì ra là vì chuyện của Hàn Triệt Phong!” Trong lời nói ẩn chứa đầy hàn khí kinh người khiến Âu Dương Thiên Linh sợ hãi. Cô nhất thời bị lãnh khí trong mắt hắn dọa, chỉ biết đứng trân trân tại chỗ. Cô... lại chọc giận ác ma rồi.

Âu Dương Thiên Hàn bước từng bước đến chỗ cô, hai người cứ người tiến người lùi, cho đến khi Âu Dương Thiên Linh bị dồn vào chân tường. Hắn chống hai tay lên vây hãm cô bên trong, ánh mắt hàn khí dày đặc nhìn thẳng vào cô, “Em lo cho tình nhân cũ của mình? Phải không? Vẫn còn tơ tưởng đến hắn?”

Âu Dương Thiên Linh bị đè ép, một nửa khuôn mặt dính sát vào tường, cô im lặng không nói gì, nhưng sự im lặng của cô lại khiến cho hắn nghĩ rằng cô đồng ý với lời của hắn. Khí lạnh lập tức tràn ngập khuôn mặt tuấn tú, hắn mỉm cười, là nu cười ác ma quen thuộc, “Vậy thì.. Hàn Triệt Phong sẽ phải chịu khổ rồi!” Lời nói của hắn rơi vào tai cô khiến cô hoảng loạn, trong thâm tâm vô cùng lo lắng cho Hàn Triệt Phong. Cô rốt cuộc không chịu được liền khẩn cầu hắn,“Đừng làm hại tới anh ấy, xin cậu.. làm ơn đừng..”

”Ha, quả nhiên là rất yêu hắn. Em là người phụ nữ của tôi, thân thể em là của tôi, hắn còn muốn em không hả? Có biết vì sao tôi không giết hắn ngay không? Bởi vì tôi muốn hắn sống không bằng chết! Hành hạ hắn từng chút, từng chút một... tôi cho hắn xem cảnh tôi cùng em ân ái, vậy... em có muốn xem hắn với người phụ nữ khác không? Hả?” Âu Dương Thiên Hàn càng nói càng điên cuồng, vẻ mặt vặn vẹo như tu la địa ngục khiến lòng người sợ hãi.

Âu Dương Thiên Linh mở to mắt, không thể tin được, cô vừa nghe hắn nói cái gì? Đó đều là những thứ đáng sợ! Hắn là bị điên rồi, hắn không phải người... hắn lại làm ra những chuyện ghê tởm kinh khủng đó. Cô không thể nhịn được nữa, vung tay lên, dùng hết sức lực tát một cái.

”Bốp!!!” Tiếng động vang lên khô khốc, không gian lập tức yên tĩnh đáng sợ. Âu Dương Thiên Hàn đầu nghiêng về một bên, trên khuôn mặt tuấn mĩ không chê vào đâu được hiện lên một bàn tay năm ngón đỏ ửng. Trong mắt hắn xẹt qua tia ngạc nhiên, nhưng khí tức lạnh lùng vẫn không giảm đi. Hắn quay lại nhìn Âu Dương Thiên Linh đang run run, ánh mắt căm thù nhìn hắn. Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Không khí căng thẳng nghẹt thở, Âu Dương Thiên Linh cảm giác như hô hấp cũng khó khăn.

”Em... đánh tôi.. vì hắn?” Giọng nói Âu Dương Thiên Hàn có chút lạc đi.

”Âu Dương Thiên Hàn... tôi ghê tởm cậu! Cậu là ác quỷ, tôi... dù có chết cũng không thương cậu!” Âu Dương Thiên Linh giọng run run nói quyết tuyệt.

”Em nói cái gì? Nói lại tôi nghe!” Âu Dương Thiên Hàn tức giận nói. Lực đạo trong tay tăng lên như muốn bóp nát cổ tay cô. Âu Dương Thiên Linh nhịn xuống đau xót, đang định mở miệng nói lần nữa lại bị lời nói của hắn làm cho kinh hoảng. Hắn rút điện thọai ra, nhấn nhấn số, một lúc sau, hắn nói với đầu dây bên kia, “Lập tức tấn công thị trường Đài Bắc, thu mua tấy cả các công ty, trừ... Âu Dương gia và Hàn gia!” Giọng hắn lạnh lùng đè ép khiến người ta chỉ dám vâng lệnh. Hắn cúp máy, ánh mắt lạnh lùng mang theo ý cười đe dọa nhìn cô, “Em có muốn bọn họ phá sản không?”

Cô biết bọn họ mà hắn nói tới là ai, mặc dù không muốn nhưng cô cũng chỉ có thể mở miệng cầu xin hắn,“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới buông tha cho họ? Dù gì họ cũng là người sinh ra cậu mà, hơn nữa Hàn gia cũng rất thân với gia đình chúng ta...”

”Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết em!” Âu Dương Thiên Hàn lãnh tuyệt nói, khuôn mặt tà tứ ghé sát vào tai cô, cắn vành tai cô một cái rồi thì thầm, “Yêu cầu của tôi là... em ngoan ngoãn chiều tôi một chút...”

Lời nói vừa dứt khiến mặt của cô lúc đỏ lúc xanh sau đó trắng bệch. Làm sao có thể chứ? Quan hệ của bọn họ đã dơ bẩn vô cùng, cô làm sao có thể... không thể được. Những hình ảnh bị hắn dã man cường bạo lại hiện ra trước mắt, Âu Dương Thiên Linh run rẩy sợ hãi. Như nhìn thấu được ý nghĩ của cô, hắn mỉm cười nói, “Em suy nghĩ một chút, sự sống Âu Dương gia và Hàn gia nằm trong tay em...” Dứt lời, hắn bế bổng cô lên, ôm về phòng ngủ. Vừa vào phòng, hắn liền đè cô lên vách tường, hung hăng hôn xuống. Ban đầu cô còn giãy dụa tránh né, nhưng khi nghĩ tới cha mẹ cùng người nhà của Triệt Phong đành nhắm mắt buông xuôi mặc hắn càn quấy.

Âu Dương Thiên Hàn tấn công mạnh mẽ, hôn như mưa sa bão táp, phát ra tiếng “đi chít chít..” ái muội. Bàn tay to với vào trong áo ngủ vuốt ve bộ ngực no đủ. Vật nam tính kia đã ngẩng cao đầu chờ sức phát động, cách một lớp vải vội vàng chống đỡ lên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng cọ sát. Một lúc lâu sau, Âu Dương Thiên Hàn mới buông cô tưởng như đã ngất ra. Giọng hắn khàn khàn đậm dục vọng, “Tự cởi quần áo của em ra, tới phục vụ tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.