CHƯƠNG 20
Rèm cửa phòng ngủ đột nhiên bị kéo ra, ánh mặt trời chói chang cứ thế chiếu thẳng lên người Mộ Niên. Mộ Niên cau mày, xoay người ra chỗ khác.
Thịnh Diệc Thanh đến bên cậu, vỗ vỗ vào mông cậu vài cái, “Dậy đi thôi.” Mộ Niên lắc người một cái, không thèm động đậy.
“Mộ Niên?” Thịnh Diệc Thanh nâng vai cậu lên, để cậu tựa vào lòng mình, “Nhóc lười!”
Mộ Niên híp mắt, cọ cọ ***g ngực hắn hồi lâu mới tỉnh táo hoàn toàn, giọng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ, anh làm sandwich rồi, đã đói chưa?” Thịnh Diệc Thanh dịu dàng trả lời.
Mộ Niên đưa tay ôm lấy bả vai Thịnh Diệc Thanh, “Em cảm thấy mình quá hạnh phúc!!! Làm sao đây, dường như em càng ngày càng yêu anh rồi!!!”
“Vậy cứ tiếp tục yêu đi, mau dậy đánh răng, anh ra ngoài trước.”
Mộ Niên đánh răng rửa mặt xong, đẩy cửa ra, thấy Đại Bạch ngồi bên chân bàn ăn bữa sáng. Mộ Niên tiến lại gần, ngồi xuống sờ sờ đầu nó, Đại Bạch không phản ứng, điềm nhiên tiếp tục đánh chén.
“Đồ ham ăn!” Mộ Niên cười nói với Đại Bạch.
“Đang tự nói mình sao?” Thịnh Diệc Thanh từ phòng bếp bước ra, trên tay còn bưng bữa sáng “Sandwich và sữa.”
“Oa~” Mộ Niên chạy đến gần hắn, cầm lấy đĩa trong tay hắn, dí mũi vào hít hà, “Thơm quá đi!”
Bữa sáng xong xuôi, Mộ Niên ngồi trên ghế sofa hạnh phúc xoa bụng.
Thịnh Diệc Thanh đặt nho đã rửa sạch lên bàn trà, “Ăn không?”
Mộ Niên híp mắt không thèm động đậy, “Lát nữa đi, giờ không muốn hoạt động đâu…”
“Đừng quên tối qua đã hứa với fan hát song ca rồi.” Thịnh Diệc Thanh ôm Mộ Niên vào lòng, bật TV lên xem.
“Hát gì bây giờ nhỉ?”
“Em nghĩ thử xem.”
Mộ Niên dựa vào lòng Thịnh Diệc Thanh xem tên bài hát trong máy, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hay hát tiểu tình ca?”
“Được.” Thịnh Diệc Thanh cầm máy tính từ trong phòng ngủ ra, “Em một đoạn, anh một đoạn?”
Mộ Niên ôm laptop chạy vô phòng ngủ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Diệc Thanh bình tĩnh nói: “Em phải luyện tập trước, cấm không được quấy rầy em ~”
“Thần bí như vậy…” Thịnh Diệc Thanh lắc đầu, không để ý nữa mà cũng bật phần mềm phát nhạc lên nghe bài hát quen thuộc.
Đại Bạch nhìn nhìn chủ nhân, ngáp một cái rồi híp mắt ngủ.
Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng ngủ mở ra.
“Luyện xong rồi?” Thịnh Diệc Thanh tháo tai nghe để sang một bên, “Sao không thấy có tiếng em hát?”
Mộ Niên cười ha ha hai tiếng, “Dù sao thì em cũng luyện xong rồi, mau tìm nhạc đệm đi thôi.”
Thịnh Diệc Thanh mở trang web, down nhạc đệm xuống, “Anh hát trước?”
Mộ Niên gật đầu tỏ vẻ không vấn đề.
Nhạc dạo vang lên, Thịnh Diệc Thanh chăm chú nghe nhạc, đọc lời bài hát.
“Đây là một bài tình ca nhỏ giản đơn. Hát lên tình cảm của chúng ta. Anh cảm thấy mình lúc này đang rất vui vẻ, có em ấm áp, cả bầu không khí cũng trở nên hạnh phúc.”
Thịnh Diệc Thanh nhìn về phía Mộ Niên. Mộ Niên nháy mắt với hắn mấy cái, chậm rãi mở miệng.
“Đây là một bài tình ca nhỏ giản đơn…”
Ngay lúc Mộ Niên vừa mở miệng, đến người bình tĩnh như Thịnh Diệc Thanh cũng không nhịn nổi mà hóa đá.
Mộ Niên cũng không mảy may bị Thịnh Diệc Thanh ảnh hưởng, nhắm mắt lại tập trung hát.
Đến đoạn cao trào, Thịnh Diệc Thanh vẫn không có động tĩnh gì, Mộ Niên đưa tay nhẹ nhàng khều khều mấy cái, hắn mới giật mình tỉnh lại, bắt đầu song ca.
Kết thúc bài hát, Thịnh Diệc Thanh tắt ghi âm, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mộ Niên.
“Khụ… sao… sao vậy?” Mộ Niên không được tự nhiên hỏi.
“Anh đang nhìn xem Mộ Niên nhà anh là nam hay nữ.” Thịnh Diệc Thanh một tay chống cằm, mắt sáng như sao.
“Tất nhiên là nam rồi!” Mộ Niên nghe thế liền xù lông.
“Vậy chứ sao lúc hát lại thành giọng nữ nhỉ?”
“Em cố ý! Thế nào, nghe có nhận ra em là nam không?” Mộ Niên cười xấu xa, “Mau bật phần ghi âm vừa rồi lên nghe thử xem nào.”
Rất nhanh, từ máy tính đã truyền ra tiếng hát của hai người. Giọng nữ của Mộ Niên nghe qua loa lại càng thật hơn. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy thì Thịnh Diệc Thanh cũng không thể cam đoan sẽ nghe ra giọng hát này lại là của một cậu con trai.
Thịnh Diệc Thanh nghe đi nghe lại mấy lần, “Nghe nhiều mới có cảm giác.”
“Cảm giác gì?”
“Giọng nữ kia thật ra là giọng nam, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là anh đã biết là nam hát ngay từ đầu. Cẩn thận nghe đi nghe lại mới nhận ra.”
Mộ Niên thúc giục, “Mau up đi, em muốn xem kết quả!”
“Chờ anh xử lý âm tần một chút đã.”
Gần giữa trưa Thịnh Diệc Thanh cuối cùng cũng làm xong, đem bài hát up lên weibo của mình, còn đánh thêm vài chữ.
[CV Báo Tử]: Kinh!! Hỉ! [Audio]
Up xong hai người liền không để ý weibo nữa, bởi Thịnh Diệc Thanh đã dẫn Mộ Niên đi lên phố để ăn trưa, tiện thể mua đồ. Có rất nhiều phải mua trước khi khai giảng, hai người đi đến siêu thị lớn gần đó lượn mất hai giờ đồng hồ mới xong.
Qua trưa Mộ Niên phải trở về trường học. Trước khi đi, hai người còn quấn nhau như sam.
Thịnh Diệc Thanh một tay giữ lấy đầu Mộ Niên, hé miệng ngậm lấy môi cậu. Mộ Niên thấy Thịnh Diệc Thanh vẫn không đưa lưỡi vào, bèn chủ động vươn đầu lưỡi, cùng Thịnh Diệc Thanh quấn lấy nhau. Hôn càng sâu, tay Thịnh Diệc Thanh cũng luồn vào vạt áo Mộ Niên, vuốt ve sờ soạng, chỉ hận không thể cùng cậu hòa vào làm một.
Chờ đến khi nụ hôn chấm dứt thì, áo Mộ Niên đã kéo quá ngực. Hai mắt mờ mịt đầy sương mù cuối cùng cũng có lại thần thái, ngay lập tức phản ứng với tình trạng hiện tại. Mộ Niên kéo áo xuống, ngồi trên đùi Thịnh Diệc Thanh, dựa vào ngực hắn mà nói: “Anh ‘cứng’ rồi kìa.”
Ai ngờ Thịnh Diệc Thanh còn bình tĩnh hơn, “Tình huống như lúc này, anh mà không ‘cứng’ em mới nên khóc, cái này chứng tỏ anh có hứng thú rất lớn với em.”
Mộ Niên không dám lộn xộn, tuy biết hai người sớm muộn gì cũng đi đến bước kia, nhưng lúc này cậu còn chưa chuẩn bị tốt.
Hai tay Thịnh Diệc Thanh siết chặt lấy Mộ Niên, hắn thở dài, “Đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu. Để anh bình tĩnh lại, lát đưa em đến trường.”
Sắp xếp xong hành lý, Mộ Niên đến bên Đại Bạch, thủ thỉ chào tạm biệt: “Đại Bạch, tao đi nhé. Nhưng mà chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, chắc là khoảng vài ngày nữa. Đến lúc đó đừng quên tao đấy.”
Đại Bạch không phản ứng, xoay người tiếp tục ngủ.
“Đây là bánh quy hôm qua làm, chỗ này đủ ăn một tuần, em cầm lấy này.” Thịnh Diệc Thanh từ trong tủ lấy ra một hộp bánh quy, “Đặc biệt làm cho em đấy, suýt nữa thì quên.”
Mộ Niên cầm bánh quy, lại hôn hắn một cái.
Lúc trở lại trường cũng đã gần sáu giờ. Mộ Niên tán gẫu chuyện nghỉ hè với bạn cùng phòng, còn hào phóng đem bánh quy Thịnh Diệc Thanh làm chia cho mọi người, có điều ngay lúc bạn cùng phòng đưa tay định lấy bánh thì cậu đã đế thêm một câu: “Mỗi người chỉ được một cái thôi đấy!”
“…” Lô Vũ không còn gì để nói. Bánh quy này vốn đã nhỏ, cắn một cái cũng gần hết cái bánh, chỉ cho lấy một cái có phải là hơi bị keo kiệt quá không, “Ăn thêm cái nữa thì đã làm sao?”
“Đây là bánh anh tôi vất vả làm ra, vốn cũng chỉ có một ít như vậy thôi!” Mộ Niên đau lòng nói.
Mẹ nó! Cái hộp to đùng như cái thúng thế kia mà cũng kêu là một ít hả? Lô Vũ hộc máu, may mà cậu ta cũng không quá thích đồ ngọt, bèn phẩy tay không thèm chấp.
Đăng ký xong, Mộ Niên cuối cùng cũng có thời gian nhàn nhã mở weibo ra xem. Xem đến weibo của Báo Tử, vừa nhìn thấy bình luận, Mộ Niên đã cười đến ngã ra giường.
—–END 20—–