CHƯƠNG 23
Đối với Mộ Niên, mua quà là việc đơn giản đến không thể dễ dàng hơn. Nếu là bạn học không thân thiết lắm thì khỏi cần mua, còn nếu là bạn thân thì trước nửa tháng đã báo trước cho cậu rồi. Nhưng Thịnh Diệc Thanh không giống bạn bè cậu, người đặc biệt như thế, phải tặng quà gì mới được đây? Vừa không thể vượt quá khả năng chi trả lại phải có tính thực dụng cao.
Mộ Niên vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Nhìn gì mà đăm chiêu ghê thế?” Thịnh Diệc Thanh vừa từ phòng tắm đi ra đã thấy bộ dạng nghiêm trang của cậu.
Mộ Niên vừa nghe thấy hắn gọi đã vội vã tắt khung chat đi, “Không có gì, đói bụng thôi.”
Thịnh Diệc Thanh theo bản năng liếc qua bàn trà, chiếc bánh matcha mousse trên bàn vẫn y nguyên như cũ, Mộ Niên sau khi khoét trộm mất một mẩu xong liền không đụng đến nó, “Sao không ăn bánh? Đó là làm riêng cho em mà. Hơn nữa cơm nước cũng xong xuôi cả rồi, đói bụng sao không ăn trước?”
“Hứ, để anh khỏi chê em tham ăn đó!” Mộ Niên giả bộ hừ hừ.
Thịnh Diệc Thanh xoa đầu Mộ Niên rồi kéo cậu đi đến bên bàn ăn, “Vẫn còn ghi thù với anh cơ à.”
“Đâu có, chỉ là em muốn đợi anh cùng ăn thôi.”
Đề tài tuy rằng đã bị chuyển rời nhưng Mộ Niên vẫn là nhớ mãi chuyện này không quên.
Tối đến hai người nằm trên giường dùng máy tính. Mộ Niên liếc qua màn hình của Thịnh Diệc Thanh, thấy hắn đang chăm chú xem video liền đăng nhập vào trạm đồ ngọt.
[Bánh mật]: Chim sẻ gọi đại bàng, cấp cứu cấp cứu!
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: o.o Làm sao?
[Kẹo đường]: Phun bong bóng ~
[Milkshake vị ô mai]: Tới rồi đây ~
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Aiya mọi người đều ở đây rồi! =3=
[Bánh mật]: Báo Tử sắp sinh nhật, các cô bảo nên mua quà gì tặng bây giờ?
[Kẹo đường]: Ôi dào, thế mà cũng phải nghĩ, trực tiếp gói ông lại đưa cho hắn ta là được rồi.
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Đem đóa hoa duy nhất của ông tặng cho Báo Tử sama đi, hắn sẽ rất vui đấy!
[Milkshake vị ô mai]: Bánh mật ạ, trinh tiết của ông đối với bọn tôi thì nó cũng chẳng được đến nửa hào, cơ mà đối với Báo Tử thì là vô giá đó! Đem trinh tiết của ông bọc lại, thắt nơ tặng cho Báo Tử đi! Cơ mà, bánh mật ông còn trinh tiết không đấy? *Ngoáy mũi*
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Tặng tiểu cúc hoa quý giá của ông đi!
Nào thì “trinh tiết” rồi lại “cúc hoa” chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã lan tràn khắp cả khung chat, Mộ Niên lập tức đánh ra một đống chữ linh tinh.
[Bánh mật]: Nga nga nga nga nga nga nga
[Bánh mật]:,,,,,
[Bánh mật]: Trên người nói nước nước nước nước…
[Bánh mật]:…
[Bánh mật]:,,,,,,,
Đợi đến khi mấy dòng chat của các cô nàng kia bị đẩy tít lên trên không nhìn thấy nữa, Mộ Niên mới chột dạ quay ra ngó Thịnh Diệc Thanh, thấy hắn vẫn không để ý gì mới thở phào nhẹ nhõm.
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: = = Má nó, chuyện gì vừa xảy ra thế, bánh mật ông bị động kinh đấy hở?
[Kẹo đường]: Bị nặng phết nhỉ…
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: ( ̄△ ̄;) Sao đấy, bàn phím hỏng à ?
[Bánh mật]: Các thím ơi các thím đều là con gái cả đấy!!!! Sao không có chút tiết tháo nào vậy hả? Không thể trong sáng hàm súc một tí được hay sao??
[Kẹo đường]: Cứ làm như ông thì có tiết tháo đấy *Ngoáy mũi*
[Bánh mật]: Báo Tử đang ngồi cạnh tôi! Cấm các cô không được nói chuyện 18+ nghe chưa!
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Giờ đã là chín giờ bốn mươi tối rồi đó! Bánh mật ông hiện tại đang ở bên Báo Tử hở?
[Bánh mật]: Thì sao?
[Milkshake vị ô mai]: Quả nhiên là tôi nói trúng phóc, ông thật sự không có trinh tiết Σ( ° △ °|||)|
[Bánh mật]: Ây! Bọn tôi là hơi bị trong sáng đó nha! Chỉ có ngủ trong sáng không thôi đó!
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: *Cười xấu xa* Chỉ có? Nghe có vẻ thất vọng à nha!
[Kẹo đường]: *Cười xấu xa* Bánh mật ông dục cầu bất mãn sao?
[Bánh mật]: Các cô hoang tưởng rồi đó!
Mộ Niên kích động gõ bàn phím bùm bụp. Mới đầu Thịnh Diệc Thanh thực không có để ý, nhưng động tĩnh của Mộ Niên thực sự quá lớn khiến hắn có muốn xem video cũng không xem được, nghiêng người qua hỏi, “Em xem cái gì đấy? Đánh máy mà cứ như đánh giặc vậy.”
Mộ Niên quay đầu đã bị gương mặt phóng đại trước mắt dọa giật cả mình, đầu óc còn chưa kịp định hình phân tích tình huống, tay đã theo phản xạ bụp một phát đóng luôn laptop lại.
Hành động giấu đầu hở đuôi này khiến cho Thịnh Diệc Thanh càng thêm nghi hoặc, “Sao vậy?”
“Không có gì không có gì!” Mộ Niên lắc đầu như trống bỏi, “Anh làm em giật cả mình.”
“Em vừa nãy đang xem gì thế?” Thịnh Diệc Thanh hỏi.
Mộ Niên hai tay ôm chặt laptop như thể sợ bị cướp mất, nói, “Bí mật.”
Thịnh Diệc Thanh nhún nhún vai, khỏi hỏi tiếp nữa.
Mộ Niên càng không ngừng liếc Thịnh Diệc Thanh, thấy lực chú ý của hắn đã dồn đến video rồi mới cẩn thận mở laptop ra.
Trên khung chat mọi người đã nói sang chuyện khác, Mộ Niên xoá lịch sử chat đi rồi mới để laptop sang một bên, “Em đi lấy dưa hấu, anh muốn ăn không?”
Thịnh Diệc Thanh lắc đầu, “Lấy miếng nhỏ thôi. Sắp đến giờ đi ngủ rồi, đừng ăn nhiều quá.”
Vừa ra khỏi phòng, khí nóng đã đập thẳng vào người, Mộ Niên bước nhanh đến chỗ tủ lạnh, “Thật sự là quá nóng.”
Cầm lấy một miếng dưa hấu nho nhỏ, cậu chạy về phòng ngủ.
“Ở ngoài nóng quá, tháng chín rồi mà sao nóng ghê vậy chứ…” Mộ Niên nhỏ giọng oán giận. Cậu cắn một miếng dưa hấu, lại ngồi xuống bên cạnh Thịnh Diệc Thanh, đưa dưa đến bên miệng hắn, “Ngọt mà mát cực, ngon lắm, anh ăn thử đi.”
Thịnh Diệc Thanh vốn là không muốn ăn, nhưng nhìn miếng dưa trước mắt cuối cùng vẫn cắn một miếng.
Ăn xong dưa hấu lại đánh răng cũng đã đến hơn mười giờ. Máy tính không có gì chơi, hai người nằm trên giường tán gẫu.
Từ khi biết Thịnh Diệc Thanh sắp sinh nhật, Mộ Niên cả buổi đều tự hỏi nên tặng gì cho hắn, đến giờ liền không nhịn được hỏi ra miệng.
“Diệc Thanh…” Mộ Niên quay lại nhìn Thịnh Diệc Thanh nằm bên cạnh, dịu dàng gọi một tiếng.
Thịnh Diệc Thanh tiến lại gần Mộ Niên, kéo cậu vào lòng, một tay nhàng nhàng vỗ lưng cậu, miệng tuỳ ý đáp: “Ừm?”
“Ngày mười một tháng sau là sinh nhật anh rồi nhỉ.”
Có thể là do tuổi càng lớn, con người ta đối với ngày mình sinh ra đời cũng càng xem nhẹ bớt đi, Thịnh Diệc Thanh chỉ là “ừ” một tiếng rồi không phản ứng gì thêm.
“Anh muốn hôm ấy thế nào?” Mộ Niên nhẹ giọng hỏi.
“Thì chắc lại giống năm trước thôi.”
Ngay khi Thịnh Diệc Thanh không hề chuẩn bị, Mộ Niên bỗng nhiên ngồi bật dậy, giọng cũng không khỏi tăng lớn, “Tại sao lại có thể giống nhau? Năm nay không phải có thêm em sao…”
Thịnh Diệc Thanh lại kéo cậu nằm xuống ôm vào lòng, cười khẽ, “Vậy em muốn như thế nào?”
“Để em nghĩ…” Một câu nghĩ này xong cậu liền trực tiếp lăn ra ngủ luôn.
Mấy ngày kế tiếp cũng không nghĩ thêm được cái gì, từng ngày từng ngày qua đi, Mộ Niên bắt đầu cân nhắc gợi ý của mấy cô nàng trên trạm đồ ngọt.
Sau khi hai người xác định quan hệ, mỗi lần ở bên nhau đều rất ngọt ngào. Mấy cử chỉ thân mật cũng có nhưng chỉ giới hạn ở ôm hôn mà thôi, chưa hề tiến thêm bước nào nữa. Có lẽ là Thịnh Diệc Thanh sợ dọa cậu, mỗi lần cho dù có phản ứng cũng cố gắng khắc chế mình. Thực ra cậu cũng đã vô số lần chuẩn bị tinh thần để làm đến bước cuối cùng. Hay là nhân cơ hội này thúc đẩy quan hệ hai người lên một bước?
Có ý tưởng này rồi nhưng Mộ Niên vẫn muốn mua quà cho Thịnh Diệc Thanh.
Mộ Niên bây giờ mỗi ngày đi đường trong đầu đều chỉ canh cánh mấy chữ quà sinh nhật. Cuối cùng một hôm, khi Mộ Niên đang ngồi trong canteen ăn trưa, bỗng có hai người ngồi xuống ở đối diện. Mộ Niên theo bản năng ngước lên, sau đó một ý tưởng nảy ra.
Áo đôi!
Có điều áo đôi bình thường thì quá nhàm chán.
Mộ Niên trở về ký túc xá, lên taobao, tìm một cửa hàng chuyên làm áo in hình.
Tên trên mạng của họ một cái là bánh mật, một cái là báo tử. Mộ Niên tìm đến một trang trí có chút quen biết trên mạng.
[Lưu Niên]: Có đó không?
[Trang trí 1]: Sama chủ động pm kìa ∑(っ°Д°;)っ
[Lưu Niên]: Gần đây có rảnh không?
[Trang trí 1]: Có!
[Lưu Niên]: Có thể giúp tôi vẽ hình một con báo kiểu chibi được không? Cứ làm giống nhất có thể, giá cả có thể bàn.
[Trang trí 1]: Chỉ là chút lòng thành! Cần gì phải lấy tiền! Cơ mà con báo là Báo Tử sama sao?
[Lưu Niên]: Hắn sắp sinh nhật…
[Trang trí 1]: Thì ra là vậy!
[Lưu Niên]: Có thể nhanh chút không?
[Trang trí 1]: Không thành vấn đề!
[Lưu Niên]: Cảm ơn!
Hình của Báo Tử đã xong, giờ còn lại bánh mật. Mộ Niên lại tìm một trang trí cậu không quen biết.
[Lưu Niên]: Có ai không?
[Trang trí 2]: Sama ~
[Luuw Niên]: Có thể giúp mình vẽ một hình chibi bánh mật được không?
[Trang trí 2]: Không thành vấn đề ~ Việc này đơn giản.
[Lưu Niên]: Làm giống nhất có thể giùm mình.
[Trang trí 2]: Được ~
[Lưu Niên]: Nhanh chút có được không?
[Trang trí 2]: Ngày mai sẽ có!
[Lưu Niên]: Cảm ơn.
Tốc độ làm việc của mấy cô bé trang trí thực sự rất nhanh, chỉ tối hôm sau đã gửi lại hình cho cậu.
“Thế này có bị đáng yêu quá không ta…” Hai bức hình này Mộ Niên đều rất thích có điều, “Hình này vẽ in lên quần áo… Diệc Thanh có mặc không nhỉ?”
Nhưng cậu cũng không thể lo nhiều như vậy, bởi chỉ một tuần nữa là đến sinh nhật Thịnh Diệc Thanh. Mộ Niên đã chọn cửa hàng được đánh giá khá tốt để đặt hàng, nhưng dù cậu có giục chủ quán đến mức nào thì cũng phải đến ngày sinh nhật mới có thể nhận được hàng.
Giải quyết xong một việc quan trọng, Mộ Niên cả người đều thả lỏng, lúc này mới phát hiện ra avatar của Báo Tử nhấp nháy đã lâu.
[Báo Tử]: Anh đã nói với các fan thứ năm sẽ mở ca hội.
Sinh nhật Thịnh Diệc Thanh rơi vào thứ sáu, hắn muốn cùng Mộ Niên ở bên nhau nên đã đẩy ca hội lên sớm hơn một ngày.
[Báo Tử]: Mộ Niên?
[Báo Tử]: Không onl?
[Bánh mật]: Onl!
[Báo Tử]: Tám giờ tối thứ năm em có rảnh không?
Mộ Niên ngẫm nghĩ một chút. Vốn là ngày đó không có, nhưng học kỳ này bắt đầu học môn học tự chọn, từ tuần sau sẽ bắt đầu, thời gian là tối thứ năm. Ngày thường trốn học cũng không sao, nhưng mới ngày đầu tiên mà đã trốn thì thật không hay cho lắm.
(Editor: Ngậm ngùi nhớ lại bản thân đi học 4 môn tự chọn thì đến 3 môn nghỉ ngay hôm đầu QAQ)
[Bánh mật]: Có tiết…
[Báo Tử]: Không sao, đi học quan trọng hơn.
[Bánh mật]: Ca hội em đến muộn có được không?
[Báo Tử]: Cũng được, tám giờ bắt đầu, mười giờ kết thúc.
[Bánh mật]: =3= Chắc chín giờ là em lên được!
—–END 23—–