CHƯƠNG 3
Bình luận của Mộ Niên rất nhanh đã bị n cái bình luận khác đá đến chỗ nào không biết. Đương nhiên điều này cũng nằm trong dự kiến của cậu, đại thần mà dễ lôi kéo như vậy thì đã chả mang danh đại thần!
Mộ Niên mở Baidu, tìm kiếm thông tin về Báo Tử.
“Thật sự là gặp thoáng qua rất nhiều lần nha!” Mộ Niên nhìn tên mấy xã đoàn Báo Tử từng hợp tác, cơ hồ mỗi một nơi cậu đều từng tham gia ít nhất một kịch truyền thanh, “Tại sao trùng hợp vậy mà mình chưa hợp tác với Báo Tử lấy một lần?”
Mộ Niên nghi hoặc nghĩ nghĩ, thế nào lại đột nhiên nhớ ra một sự kiện từ thời lâu lắc. Khi đó có một cô bé [Lên kế hoạch] khá thân nhắn tin nhờ cậu, vẫn như thường lệ, cậu không thèm suy nghĩ gì trực tiếp đồng ý. Khi đó cô bé ấy nói gì ý nhỉ?
[Lên kế hoạch]: À, hình như Lưu Niên sama chưa hợp tác với chủ dịch công lần này bao giờ đâu ~
[Lưu Niên]: Ai?
[Lên kế hoạch]: ^O^/ Báo Tử sama!
Có điều hình như sau đó Báo Tử có việc bận, lại đổi thành một CV xa lạ khác.
Như vậy cũng quá hữu duyên vô phận đi, Mộ Niên không ngừng cảm thán.
Ngẩn người nhìn máy tính một lúc, cửa ký túc xá lại bị đẩy ra.
“Mộ Niên? Đừng nói với tôi là ông ru rú trong nhà cả ngày nhé?” Lô Vũ bước vào, kinh ngạc nhìn Mộ Niên đầu tóc rối bù như cái tổ chim đang ngồi trước máy tính.
Mộ Niên đưa mắt nhìn đồng hồ trên màn hình, vỗ đầu, “Bảo sao tôi cứ thấy đói đói, hoá ra sắp 2 giờ chiều đến nơi!” Nói rồi lập tức đứng lên, quơ tạm cái khăn quàng vắt ở đầu giường, cứ thế xỏ giày chuẩn bị ra ngoài.
“Ây ây! Đợi chút! Ông định để cái tổ chim kia ra đường đấy à!”
Mộ Niên giơ tay cào tóc hai ba cái, đi vào phòng, chợt nhìn đến hộp bánh ngọt đặt trên bàn, cảm giác bụng mình lại sôi lên ùng ục: “Đúng rồi, Lô Vũ, bánh này ông mua ở đâu đấy?”
“Ở trung tâm quảng trường, chỗ phố đi bộ ấy. Vừa mở mấy hôm trước, gọi là Đường Tâm, cũng dễ tìm lắm.”
“Ờ, tôi biết rồi! Thế thôi, tôi đi ăn nhé!” Mộ Niên cầm điện thoại và ví đút vào túi áo. Lúc xuống ký túc xá, cậu chợt nghĩ, hay là đến đó ăn thử xem sao, dù gì phố đi bộ cũng không xa, đồ ăn lại nhiều.
Vì trường Mộ Niên học ở xa, dù lúc này là trưa ngày Chủ Nhật, người đi lại trên đường cũng không nhiều, đến phố đi bộ chỉ mất 15 phút.
Băng qua quảng trường, đến phía Bắc của khu phố, hai bên đường đều là hàng quán. Lúc này cơn đói của Mộ Niên đã dịu bớt, không vội kiếm cái ăn, một lòng tìm tiệm bánh Đường Tâm kia.
Mộ Niên hết nhìn đông lại ngó tây, lượn qua vài gian hàng mới nhìn thấy mục tiêu.
“Thế này mà kêu là dễ tìm… Hai chữ Đường Tâm này viết to một tí thì tốn tiền lắm hay sao….” Đứng ở cửa tiệm, Mộ Niên ngửa đầu nhìn biển hiệu một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào. Không khí ấm áp bên trong ngay lập tức xua tan cái lạnh bám trên vai áo cậu, tưởng như phảng phất trong tiệm là mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.
Lúc này trong tiệm bánh không có khách, chỉ thấy hai cô nhân viên trẻ đang đứng nói chuyện phiếm sau quầy hàng. Vừa thấy Mộ Niên, hai người lập tức đứng lên, một cô gái miệng mang nét cười tươi tắn chào cậu: “Hoan nghênh đến đây!”
Mộ Niên cũng lễ phép cười cười, bước đến trước quầy, cúi người, hai mắt đảo tròn quanh từng miếng bánh ngọt được bày đẹp đẽ trong tủ kính sạch bong.
“Bánh ở đây nhìn thực sự rất ngon mắt, tôi không biết nên chọn cái nào.” Mộ Niên buồn rầu nhíu nhíu mày, giương mắt về phía người bán hàng: “Loại nào bán chạy nhất vậy?”
Cô gái ban nãy vừa nói chuyện bước ra khỏi quầy, đứng cạnh Mộ Niên, cũng nhìn quầy bánh, trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Câu hỏi này hơi khó à nha!”. Có lẽ cảm nhận được Mộ Niên đang nhìn mình kỳ quái, cô cười ha ha một chút, khoé mắt cong cong khiến cho không khí dường như vui tươi hơn rất nhiều, “Bởi vì bánh của chúng tôi cái nào bán cũng chạy, thực sự không phóng đại chút nào đâu!”
Mộ Niên cười tỏ vẻ hiểu rõ.
Cô gái lại nói tiếp: “Cậu có thích chocolate không? Nếu phải chọn thì tôi nghĩ có lẽ tôi thích nhất là bánh chocolate này, hơn nữa…” Cô nàng ngẩng đầu ngó ngó về phía phòng làm việc, sau đó hạ giọng thì thầm: “Nói nhỏ cho cậu biết, bánh này là tự tay ông chủ làm đó, tay nghề của ông chủ thì tuyệt đối tốt không cần bàn cãi!”
Dường như bị ngữ khí của cô gái cảm nhiễm, Mộ Niên đột nhiên thấy miếng bánh này chắc chắc là rất ngon. Cậu không do dự nữa, nói luôn: “Vậy tôi lấy cái đó.”
Mộ Niên ngồi trong tiệm bánh, tinh tế thưởng thức, hưởng thụ cái cảm giác ngọt ngào mềm mại mà chiếc bánh mang đến.
Bánh đã ăn xong rồi, Mộ Niên vẫn còn ý do vị tẫn*. Nhưng hôm nay đã ăn hai bánh ngọt rồi, đồ ngọt thì vẫn chỉ là đồ ngọt, dù thích đến mấy cũng không thể coi như cơm ăn được.
(*) Ý do vị tẫn: Chưa có cảm giác thực sự thoả mãn.
“Tiểu Linh, Tiểu Kỳ, lát nữa vào ăn phi tát*!” Một giọng nói tử trong phòng làm việc truyền ra, vừa nghe tiếng, cửa phòng cũng mở ra.
(*) Phi tát: là một loại bánh ngọt, mình thực sự chỉ tìm được đến vậy thôi, đành để nguyên vậy, mọi người chấp nhận ha ~
Mộ Niên nghe tiếng liền quay lại nhìn, lọt vào tầm mắt là một thân ảnh cao gầy, trên người mặc một bộ đồ trắng muốt. Có lẽ vì cậu nhìn quá trực tiếp, nam nhân kia bỗng nhiên quay đầu, mặt mang ý cười đối diện với tầm mắt đang chuẩn bị trốn tránh của Mộ Niên.
Mộ Niên cúi đầu, một bên cắn cắn ống hút trà sữa, một bên giả bộ như đang chăm chú xem điện thoại. Nam nhân thấy vậy, cũng làm như không phát hiện, xoay người tiến vào trong phòng.
Lúc Mộ Niên hếch mắt liếc qua thì cửa phòng đã đóng lại rồi. Cậu liền một tay chống đầu, một tay không ngừng tắt bật điện thoại, cứ tắt bật tắt bật mãi như vậy.
Có thể vì bầu không khí trong tiệm quá ấm áp, ánh mặt trời mùa đông nhu hoà nhàn nhạt, Mộ Niên uống xong trà sữa cũng không muốn rời đi ngay, tuy rằng bụng cậu vẫn chưa no hoàn toàn.
Bỗng nhiên trước mắt tối lại, Mộ Niên nghiêng đầu sang chỗ khác, chợt thấy trên bàn nhiều thêm một cái đĩa, một giọng nói trầm thấp cất lên: “Muốn ăn thử một miếng không?”
Mộ Niên kinh ngạc.
“Nếm thử đi, miễn phí, cơ hội này không phải mỗi ngày đều có đâu.” Nam nhân cười nói, ngữ khí không quá nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm, nói xong còn nháy mắt với cậu mấy cái, không đợi cậu kịp phản ứng gì đã quay lưng rời đi.
Mộ Niên nhìn hai miếng phi tát trên bàn, lại nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, hôm nay cậu được sao may mắn rơi trúng đầu?
Hạnh phúc tới quá đột nhiên! Mộ Niên khẩn cấp muốn cùng người khác chia sẻ niềm vui ngoài ý muốn này, cầm lấy di động, chụp ảnh tanh tách.
[Bánh mật không phải bánh ngọt]: ~ (≧▽≦)/ ~ Ra tiệm bánh cũng có may mắn!!!!!! [hình ảnh]
Mặc dù là bánh ngọt trong cửa hàng nhưng hương vị thực sự không tồi, Mộ Niên hạnh phúc ăn xong hai miếng phi tát, định đứng dậy rời đi. Trước khi đi cậu còn không quên quay lại chỗ quầy bánh, cực kỳ có thành ý mà nói cảm ơn: “Món phi tát hôm nay, thực sự cảm ơn mọi người!”
“Ha ha, là cậu may mắn, đến đúng lúc ông chủ ở trong tiệm đó mà.” Cô gái đứng sau quầy cười cười vẫy tay với cậu, “Hoan nghênh lần sau lại đến!”
“Tất nhiên rồi!”
Chuyện xảy ra ở tiệm bánh khiến cho Mộ Niên về đến ký túc xá vẫn còn vui vẻ cười trộm.
“Ông mọc rễ ở căn tin hay sao mà có đi ăn cơm thôi cũng lâu thế hả?” Mộ Niên vừa mở cửa đã thấy Lô vũ hỏi: “Từ từ, cảnh xuân đầy mặt, chả lẽ ông ở căn tin gặp được… ấy ấy??” Lô Vũ tiến đến ngắm nghía khuôn mặt cậu, cười đến bát quái.
Mộ Niên đẩy Lô Vũ ra, bất đắc dĩ trả lời “Này, trong đầu ông chỉ còn mỗi yêu đương trai gái thôi à? Không nghĩ được cái gì khác sao?”
“Tôi đương nhiên là có thể nghĩ cái khác, game này, bóng rổ này!” Lô Vũ nhún vai, “Thế rút cục là ông làm sao mà vui thế?”
Nhớ tới chuyện hồi chiều, Mộ Niên lại không dừng được vui vẻ, “Hôm nay tôi được ăn hai miếng phi tát miễn phí!”
“Ai mời?”
“Tôi đến tiệm bánh ông bảo ấy, ở đó ăn thì ngon, phục vụ tốt, đến ông chủ cũng rất hào phóng! Hai miếng phi tát là ông chủ mời!” Mộ Niên vừa nói vừa bật máy tính, “Tôi quyết định sau này phải thường xuyên đến đấy ăn!”
“Chịu không hiểu nổi cái thú vui tao nhã của ông, tôi chơi game đây!”
Mộ Niên ngồi trước máy tính, cầm cốc uống nước, tựa lưng vào ghế, tay phải điều khiển chuột, đăng nhập QQ và Weibo.
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Bánh mật sao ngày nào ông cũng có may mắn bất ngờ thế ⊙___⊙
[Nữu nữu yêu Macaron nhất]: Ông bà hay có câu gì ấy nhỉ?
[Milkshake vị ô mai]: Ngốc có ngốc phúc?
[Kẹo đường]: Chính nó! Lại em gái nào cho ông phi tát ≧∽≦ Sao không có em gái nào tốt với tôi như vậy!!!
[Bánh mật]: ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ Đắc ý ~ ing
[Bánh tart trứng đậu đỏ]:…… Ông đắc ý cái gì mà đắc ý!
[Bánh mật]: Hôm nay đến tiệm bánh, chủ tiệm tặng tôi hai cái bánh phi tát ~
[Nữu nữu yêu Macaron nhất]: Chủ tiệm là nam hay nữ?
[Bánh mật]: -_-||| Nam!
[Kẹo đường]: Chậc chậc chậc!
[Bánh mật]: Sao vậy →___→
[Milkshake vị ô mai]: Có khi chủ tiệm có ý đồ với ông đó *cười xấu xa*
[Bánh mật]: _(:3”∠)_ Chủ tiệm mà có ý đồ với tôi, tôi tôi tôi liền… nằm thẳng mặc hắn muốn làm gì thì làm!
[Nữu nữu yêu Macaron nhất]: Mẹ ơi! Bánh mật tiết tháo của ông đâu rồi!!!
[Bánh mật]: Với mấy cô mà cũng có thể nói chuyện tiết tháo sao??
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: *Cắn khăn tay* Bánh mật đáng yêu thuần khiết khi xưa đâu rồi!
[Bánh mật]: Các cô đủ rồi đó!
Cơ mà nghe họ nói vậy, Mộ Niên nhớ lại ông chủ tiệm bánh hồi chiều, hình dáng cụ thể cậu đã không nhớ rõ, nhưng dù thế nào trong đầu vẫn luôn quanh quẩn mấy chữ, lịch sự tao nhã.
—–END 3—–