Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
La Hồng Thiến khóc ướt một đống khăn giấy.
Trắng trắng, xếp thành một chồng.
Cô ta lấy một tờ lên chùi nước mũi, rồi lại lấy thêm một tờ lên chùi lại.
An An ngồi bên cạnh chọc ống hút vào ly trà sữa, ánh mắt thản nhiên nhìn cô ta.
Mọi người trong tiệm trà sữa cũng quay lại nhìn, ánh mắt mang theo sự dò xét, đánh giá. Tuy bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng La Hồng Thiến vẫn không nhịn được tiếp tục khóc. Cô ta không ngờ cũng có dịp tình địch hai bên còn ngồi lại tâm sự với nhau, cô ta nghĩ hiện giờ trông mình khá giống với thím Tường Lâm(*), rầu rĩ nhìn An An nói: “Tại sao anh Ngang vẫn không buông bỏ được chị ấy, tôi so với chị ấy......”
(* Nguyên tác là Tường Lâm tẩu祥林嫂,một tác phẩm của Lỗ Tấn. Tường Lâm 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó để đặt tên. Nhưng, với thím Tường Lâm của Lỗ Tấn thì khác, khác xa ý nghĩa của mặt chữ, vì tác giả đã dùng thủ pháp “phản kì ý nhi dụng chi” 反其意而用之 dùng với ý nghĩa ngược lại, ý chỉ không hề may mắn, tốt đẹp. Nhĩ Nguyên bê thím Tường Lâm vào truyện này, La Hồng Thiến muốn ám chỉ bản thân cô ta cũng không được may mắn như thím Tường Lâm)
An An rất muốn cười nhạo cô ta.
Ai có thể so với người kia được chứ?
Chẳng có ai!
Trên đời này không một ai có thể so được với người đó!
Đương nhiên, An An không bao giờ nói ra sự thật này, vẫn trấn an La Hồng Thiến: “Bọn họ cũng đã chia tay rồi, cô đừng quan tâm nữa. Với lại, hắn đang đi theo anh trai cô mà, làm sao có thể không tốt với cô được chứ?”
Nghe An An phân tích xong, La Hồng Thiến cũng dần ngừng khóc. Đôi mắt cô ta sưng lên như hai trái đào, thút tha thút thít hỏi: “Thật sao?”
“Thật!”
Nói xong câu này, trong lòng An An lập tức cười ha hả. Lục Ngang này chê tường nhà cô, giờ thì trúng ngay tường nhà này, cứ thoải mái đi, để xem cuộc vui là được.
Nghe xong La Hồng Thiến không khóc nữa, ôm ly trà sữa hút một ngụm cái, rồi lại hút một ngụm. Cô ta nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đầu tóc cột thành đuôi ngựa của mình, bả vai rũ xuống, đạp đạp dưới bàn, xấu quá! La Hồng Thiến nhìn nhìn, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cô ta nhìn An An nói: “Tôi muốn thay đổi ngoại hình.”
“Thay đổi ngoại hình?” An An rất ngạc nhiên.
La Hồng Thiến dùng sức gật đầu. Nhìn An An, cô ta nói: “Tôi muốn đổi thành giống như cô.”
An An nhìn đầu tóc của mình, chỉ dài chỉ đến bả vai. Đang xõa ở phía sau, cả người thêm phần thanh thoát, nhẹ nhàng, mấu chốt chính là dù là kiểu nào đi nữa cô cũng đều đẹp.
Hôm nay An An cùng La Hồng Thiến đi mua sắm với nhau, dù sao cũng tính là đang nhàn rỗi, cô đi cùng La Hồng Thiến cả buổi chiều.
Cắt tóc, mua quần áo, mua túi xách.
Cuối cùng, La Hồng Thiến nhìn trong gương, cô ta thấy mình đã đẹp lên rất nhiều.
Thấy mình rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn đã lột xác.
Tầm mắt xẹt qua người An An rồi lại nhìn lại mình, cô ta thấy mình đã trở nên quyến rũ giống An An, cô ta cứ đinh ninh rằng chắc chắn mình sẽ hút hồn “người khác“.
Quay đầu lại nhìn An An, La Hồng Thiến mời cô: “Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.” Kéo cánh tay An An, nói: “Hôm nay anh tôi mời, chúng ta ăn cho ảnh nghèo luôn!”
An An không có tâm tình này. Đang nghĩ sẽ chạm mặt Lục Ngang, cô liền đau đầu, chán nản.
“Tối nay tôi còn phải đi hát.” An An từ chối.
“Cô hát ở chỗ của anh tôi mà, cô còn sợ cái gì?” La Hồng Thiến tiếp tục khuyên cô.
An An nghĩ thầm, đúng vậy, mình sợ anh ta làm gì?
Nếu thấy cô lúng túng như vậy, không chừng còn chê cười cô nữa kìa!
*
La Hồng Thiến đến một nhà hàng sang nhất trong thị trấn này. An An chưa bao giờ đến đây. Còn La Hồng Thiến thì như quen cửa quen nẻo, phục vụ dẫn bọn họ đi vào một phòng bao. La Hồng Thiến gọi đồ ăn xong, phục vụ mang bánh kem lên.
Bánh kem khá cầu kì, mặt trên đó còn trang trí thêm hoa quả, có dâu tây, có xoài còn có đào.
La Hồng Thiến lấy điện thoại ra chụp bánh kem lại, rồi đăng lên Weibo. An An dựa lưng vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài trong đầu lẩm nhẩm tính toán tiền thuốc men của Đoạn Tú Phương.
Bên ngoài sắc trời đã tối dần lại.
La Hồng Thiến gửi tin nhắn cho La Khôn: “Anh, xong việc thì đến đây ngay nhé.”
Không có người trả lời.
“Anh?”
Vẫn không có ai trả lời.
An An nói: “Cô gọi điện thoại cho anh La không phải nhanh hơn sao?”
La Hồng Thiến cau mày, lắc đầu: “Mỗi khianh tôi đi ra ngoài làm việc thì không thích tôi gọi điện thoại.”
Kim đồng hồ vẫn cứ chạy, mắt thấy đã hơn 8 giờ, La Khôn vẫn không có tin tức, La Hồng Thiến sốt ruột. Cô ta gọi điện thoại cho La Khôn nhưng không nghe máy; cô ta lại gọi cho Lục Ngang, cũng không có ai nhận.
An An thấy điện thoại Lục Ngang tắt máy, thì lên tiếng an ủi, nói: “Đừng lo lắng, chắc anh cô đang có việc gấp nên không đến được.”
La Hồng Thiến nắm chặt điện thoại, đứng ngồi không yên.
8 giờ 40 phút, rốt cuộc đã gọi được cho La Khôn, “Anh!” giọng La Hồng Thiến run rẩy.
Đầu bên kia không biết đang nói gì đó, bỗng La Hồng Thiến đứng phắt dậy: “Em lập tức đến ngay!”
Vội vã tính tiền, cô ta nhìn An An như muốn khóc, “Anh tôi bị thương.” La Hồng Thiến nói.
“Vậy cô mau đi đi.” Vì La Khôn đối với cô không tồi, An An hỏi, “Anh La đang ở bệnh viện nào?”
La Hồng Thiến nghĩ nghĩ, nói: “Cô đi cùng tôi nhé.”
“Được.” An An đồng ý.
La Hồng Thiến gọi xe, nói địa chỉ cho tài xế.
Không phải tên một bệnh viện mà là địa chỉ một con phố hẻo lánh. An An nghi hoặc nhìn La Hồng Thiến, nhưng không hỏi gì thêm.
Đến nơi, An An mới thấy nơi này là một phòng khám.
Cửa không lớn, trên biển hiệu có ghi -- Phòng khám nha sĩ Lưu.
La Khôn đến khám răng sao?
An An cố gắng giữ im lặng, chỉ đi theo La Hồng Thiến vào trong.
Đại sảnh có hai người, thấy La Hồng Thiến thì gật đầu, hô: “Thiến Thiến đến rồi à.” Lại hơi kinh ngạc nhìn về phía An An. Bọn họ cũng biết An An, biết gần đây cô hay đi theo La Khôn, cho nên cũng không ngăn cản.
An An thuận lợi đi vào trong phòng khám, đi dọc theo hành lang phía này, nhìn thấy cảnh trước mắt thì mới thông suốt.
Cô thấy mặt mũi La Khôn bầm dập, dựa đầu trên gối, trên quần áo dính đầy máu. Máu đã khô lại, nhìn thấy hơi ghê người. Cái chân kia héo rút, không động đậy được, lúc này chỉ cuộn ở mép giường.
Tinh thần suy sụp.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, thấy vết máu chảy ra...... Mí mắt An An nhảy nhảy, cố nỗ lực xem như không có việc gì.
“Anh La.” Cô hô một tiếng.
La Hồng Thiến đã nhào đến: “Anh!” Không ngăn được nước mắt chảy xuống.
La Khôn ôm đầu cô ta, trấn an nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Đây là đại lễ sinh nhật anh muốn mừng cho em, đừng lo lắng.”
“Ai mà muốn thứ này chứ?” La Hồng Thiến vẫn khóc, lại hỏi, “Anh Ngang đâu?”
“Ở phía sau.” La Khôn mím môi, chỉ phía sau.
“Anh Ngang có sao không?” La Hồng Thiến khẩn trương.
Khi đang nói chuyện, có người từ phía sau đi qua hành lang lại đây.
Hành lang ánh đèn rất yếu, không gian hơi tối lại, ánh đền chiếu đến thân hình cao lớn của Lục Ngang. Dù lên núi hay là ở đây, bước đi của anh vẫn trầm ổn như vậy. Khi anh đến gần, thấy An An đang nhìn chằm chằm vào mình. Áo thun trên người anh rất sạch sẽ, nhìn không ra có cái gì khác thường. Anh đứng ở đó, sừng sững như cũ, vai rộng lưng thẳng. Chỉ có cánh tay rũ bên người, trong tay không biết cầm một thứ gì đó, cô nhìn không rõ lắm.
An An thu hồi tầm mắt.
Bên kia, La Hồng Thiến vô cùng lo lắng đi qua: “Anh Ngang, anh có sao không?”
Hoàn toàn đã quên buổi chiều vì Lục Ngang mà có bộ dáng thương tâm đến mức nào! Ai không biết, còn tưởng rằng người làm cô ta khóc không phải là anh...... An An bĩu môi, thấy đối diện Lục Ngang vẫn không đáp, cô hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí trách móc: “Anh Ngang, anh đi theo anh La ra ngoài, sao để anh La xảy ra chuyện vậy? -- Anh làm việc kiểu gì thế?”
Lời trong lời ngoài đều hùng hổ oán trách.
Trong tay Lục Ngang còn nắm chặt thứ kia. Liếc mắt nhìn An An một cái, rồi quay sang nói La Khôn: “Khôn Tử, tôi đi về trước.”
“Được.”
La Khôn gật đầu.
“Anh Ngang, hai ngày nay anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Lúc này Lục Ngang đi ra ngoài.
An An vẫn đứng dựa vào cửa, Lục Ngang bước qua người cô. Nhìn anh ngày càng gần, thân hình cao lớn áp đến, xung quanh đều là hơi thở của anh. An An nghiêng đầu, lạnh mặt, không nhìn anh.
Lục Ngang đã đi xa.
An An vẫn đứng dựa vào cửa, không động đậy.
*
Lục Ngang đi ra khỏi phòng khám, bên ngoài đã có xe đợi anh, “Anh Ngang, anh La bảo em đưa anh về.” Tài xế khách khí nói.
Lục Ngang gật đầu. Lười nói thêm câu nào nữa, trực tiếp ngồi vào trong xe, đồ vật trong tay lúc này mới buông ra.
Đó là chiếc áo thun, loang lổ vết máu.
Anh vừa mới thay ra.
Lúc nãy nghe thấy giọng nói của An An bên ngoài, anh tùy tiện tìm một chiếc áo thun mặc vào.
Không biết nguyên nhân vì sao, anh không muốn để cô biết.
Lấy điếu thuốc ra, Lục Ngang ngậm trên môi.
Trong tay không còn chút lực, bật hai lần, anh mới bật ra lửa.
Hút một hơi thuốc vào sâu, Lục Ngang chậm rãi nhả ra.
Bên tai, vẫn còn văng vẳng giọng nói hùng hổ trách móc của cô, anh đi theo anh La ra ngoài, sao để anh La xảy ra chuyện vậy......
Lục Ngang rũ mắt, cười cười.
*
“Anh, rốt cuộc sao lại thế này?” Nhìn máu trên người La Khôn, La Hồng Thiến vẫn rớt nước mắt.
An An đứng ở sau, mùi máu tươi xộc vào mũi, cô khó chịu áp xuống.
La Khôn kéo quần áo, giải thích nói: “Máu này không phải của anh, là của anh Ngang.”
“Hả --?” La Hồng Thiến ngây ra.
Cả người An An cứng đờ. Trong bóng tối, cô từ từ quay mặt đi.
Trên giường, La Khôn còn đang mắng: “Lão bất tử kia đã sớm có chuẩn bị, con mẹ nó vẫn luôn muốn đối phó anh! Hôm nay may mắn, anh Ngang thay anh lãnh một quả.”
“Vết thươnganh ấy có nặng lắm không?!” La Hồng Thiến lập tức thét chói tai.
An An cũng ngơ ngẩn nhìn La Khôn.
“Thân thể anh Ngang không quan trọng, ảnh chịu nổi.” La Khôn an ủi một câu, nhưng tiếp tục mắng, “Mẹ nó! Chỉ vì ông đây không nghe lão bất tử kia dụ dỗ! Lần này ít nhiều là nhờ anh Ngang, nếu không nhờ ảnh, anh......”
Nhớ lại một màn kia, La Khôn vẫn còn sợ hãi.
Khẩu súng kia thẳng tắp chỉ ngay vào hắn, hắn thấy họng súng tối om, một chút thôi, thiếu một chút nữa thôi!
Nếu không phải Lục Ngang......
Tay La Khôn run lên, nhắm mắt lại.
Hắn nhớ đến quá khứ của mình. Khi đó trong nhà còn rất nghèo, hắn bị bệnh bại liệt ở trẻ em, không có tiền điều trị, đánh phải phế bỏ một chân. Mọi người đều khi dễ hắn, đem hắn chửi rủa, đánh thành cái dạng đầu heo. Ngày đó hắn chỉ như con chuột chạy về nhà, trên đường bị mấy tên côn đồ gây sự, đánh cho gần chết mới thôi. Hắn ôm đầu ngồi xổm chỗ đó, đau đến rên không nổi. Bỗng nhiên, có người đi đến. Hắn không khỏi buồn cười, đây là gì?
La Khôn ngẩng đầu lên, liền thấy được Lục Ngang.
Từ sau lần đó, hắn luôn đi theo Lục Ngang lăn lộn.
Hắn xem Lục Ngang như anh em ruột, nhưng giờ chỉ vì nghe La Vận Hoa bức vài câu, liền hoài nghi Lục Ngang?
Cái lão bất tử chó chết kia!
La Khôn lại mắng một câu.
La Hồng Thiến lau nước mắt, nói: “Anh, em muốn đi xem anh Ngang.”
“Ngày mai rồi đi, để ảnh nghỉ ngơi cho tốt đã.”
“Dạ.” La Hồng Thiến ngoan ngoãn gật đầu.
An An vẫn luôn đứng ở cửa, nghe xong rốt cuộc mở miệng cáo từ: “Anh La, tôi đi trước.”
Lúc này La Khôn mới chú ý đến cô, nhìn vào mắt An An, hắn nói: “Đi đi.”
*
An An từ phòng khám vội vã đi ra, thấy thời gian đã trễ rồi. Cô đứng bên đường trong chốc lát, nhưng vẫn đến Ý Hưng Lan San.
Hồ mập nhìn thấy cô, liền nói vài câu: “Đại tiểu thư, rốt cuộc cô cũng đến!” -- An An hát ở chỗ này đã được một thời gian, nghiễm nhiên đã thành hát chính. Cô xinh đẹp, hát lại hay, người đến xem càng ngày càng nhiều.
Hồ mập liên tục hối An An lên sân khấu.
Mấy trục đèn thẳng tắp chiếu đến, vẫn rất chói mắt. An An cảm thấy vô cùng khó chịu. Một mảnh trắng xoá, không nhìn thấy cái gì, cô chỉ đi như vậy...... Người ấy đi đến gần cô, đi ngang qua cô, rồi im lặng rời đi.
Những thứ anh cầm đều là máu.
Đều là của anh.
An An đứng ở trước giá micro, bên tai, nhạc nền đã bắt đầu phát ra.
Giai điệu kia rõ ràng rất quen tai, nhưng An An hé miệng nửa ngày cũng không làm sao hát nổi.
Sửng sốt hai giây, cô nói thẳng: “Tôi xin lỗi.”
An An vội vàng chạy xuống sân khấu.
“Này --” Hồ mập ở phía sau đuổi theo, “Sao thế?”
An An nói: “Không hát, hôm nay xin nghỉ.”
Bên ngoài bóng đêm buông xuống, con hẻm với đủ loại ánh đèn ái muội, lập loè, bên đường có những cô gái cười tươi chào khách. An An chạy thẳng, cô chạy thực nhanh, tóc cũng bay theo gió.
Những sợi tóc rối được cái lạnh thổi qua, trong lòng cô bồn chồn lo lắng.
*
An An chạy rất nhanh, cô vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Mắt thấy đã gần đến căn nhà đó, gần trước mắt, bước vài bước, đột nhiên An An dừng lại, cô đỡ ngực thở dốc.
Đêm nay rất yên tĩnh. An An nghe thấy nhà bên cạnh đang xem TV, không biết đang xem cái gì, cười ha ha, còn nói chuyện với nhau rất rôm rả, náo nhiệt. Toàn bộ con hẻm nhỏ, chỉ có sân nhà Lục Ngang là yên tĩnh.
Không sáng đèn, rất tối.
Hai cánh cửa sắt đóng chặt.
Móng tay An An nhẹ nhàng bám vào tường, im lặng nhìn hai cánh cửa sắt kia.
Cô rõ ràng đã quyết tâm không tìm anh nữa, anh đối với cô rất khinh thường, anh vẫn chỉ nhớ thương người kia...... Mắt cô rũ xuống, chớp chớp, đang muốn rời đi, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô, có người mở cửa xuống xe. An An lặng lẽ quan sát --
Là La Hồng Thiến!
An An trầm mặc hai giây, vội vàng từ giữa con hẻm vòng qua, di chuyển ra phía sau, vỗ nhẹ bả vai La Hồng Thiến.
“Ơ, sao cô lại tới đây?” La Hồng Thiến xách theo hộp cơm, quay đầu lại nghi hoặc.
An An nhún vai, bình tĩnh nói: “Hồ Mập nghe nói anh Ngang bị thương, bảo tôi lại đây nhìn xem.”
*
Lục Ngang ném chiếc áo thun loang lổ vết máu vào trong chậu.
Bỏ bột giặt vào, mở vòi nước ra. Rất nhanh trong chậu đã đầy bọt xà phòng.
Anh ngồi ở bậc thang, chậm rãi hút thuốc.
Gió lạnh thổi qua, đem khói thuốc tan trong không khí, cũng đem khuôn mặt anh che giấu lại, nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, Lục Ngang ngước mắt lên.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.
Quả nhiên, có người gõ cửa.
Lục Ngang mím môi, đi đến, mở nửa cánh cửa ra.
Sắc trời tối mù, trong phòng ngoài phòng đều không có đèn, cũng không thấy ánh trăng hay sao trời chiếu sáng. Một mảnh chìm trong bóng đêm, trước mặt Lục Ngang chỉ thấy thân ảnh đơn bạc đó, mái tóc rũ đến bả vai, nhẹ nhàng quơ quơ...... Lục Ngang hơi có chút hoảng hốt, anh vừa định kêu cái cái gì, người nọ đã ngửa mặt lên: “Anh Ngang.”
Lục Ngang đỡ lấy cánh cửa, khách sáo mỉm cười: “Sao em lại đến đây?”
La Hồng Thiến lắc lắc hộp cơm trong tay, nói: “Nghe nói anh Ngang bị thương, em đến đây nhìn xem.”
Lục Ngang vẫn đứng trước cửa, không có mời cô ta vào, chỉ là khách khí nói: “Tôi rất tốt.”
La Hồng Thiến liền xấu hổ.
Giây tiếp theo, phía sau La Hồng Thiến, có người mở miệng: “Anh Ngang, anh không định mời khách vào ngồi sao?”
Lục Ngang nhìn ra sau --
An An từ trong bóng tôi đứng thẳng dậy. Nhìn Lục Ngang, cô “lòng đầy căm phẫn” nói: “Hồng Thiến đã đến đây thăm anh rồi, anh định đuổi cô ấy đi luôn sao?”
Lục Ngang trầm mặc, nghiêng người, cho bọn họ đi vào.
Bên trong không bật đèn, Lục Ngang bấy giờ mới bật lên. Một dãy đèn treo màu vàng ở cạnh cửa, chiếu vào bên trong.
La Hồng Thiến hỏi: “Anh Ngang, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Em mang cho anh chút đồ ăn.” Cô ta vừa nói, vừa đi thẳng vào phòng bếp. Trong phòng bếp cái gì cũng đều không có, chỉ một ấm điện trống trơn, bên trong một giọt nước cũng không có. La Hồng Thiến thấy thế, đem hộp cơm để ở trên bàn, nhanh nhẹn mà cầm lấy ấm nước, vừa đi đến vòi hứng nước vừa nói: “Anh Ngang, bên cạnh anh không thể không có người, vẫn nên để một người đến thì hơn.”
Đúng là bộ dáng của nữ chủ nhân.
An An đứng ở trong sân, ôm cánh tay, cũng không giúp gì, chỉ nhìn La Hồng Thiến một mình bận việc. Cô cũng nhanh chóng hát đệm: “Đúng rồi, đúng là nên có người, Hồng Thiến của chúng ta thật tốt.”
Vẫn miệng lưỡi sắc bén như ngày nào.
Cô nói mười câu, anh đều không đáp lại một câu.
Lục Ngang cứ nhìn An An như vậy. An An lại quay đầu, đánh giá đồ ăn La Hồng Thiến mang theo-- Đều là đồ bổ cho thân thể, gan heo, trứng gà, còn hầm canh cá, hẳn là mới nấu, ngay cả cơm cũng thơm ngào ngạt bốc khói nghi ngút. An An bĩu môi, La Hồng Thiến đã vội giục Lục Ngang: “Anh Ngang, nhanh ăn đi, nếu không nó nguội mất.”
Vẫn là tư thế nữ chủ nhân...... Trong lòng An An càng không thoải mái, cô còn tính hát đệm vài câu nữa, Lục Ngang đã liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nói với La Hồng Thiến: “Đã trễ rồi, em mau trở về đi.”
La Hồng Thiến mới vừa nấu nước xong, nghe được lời này, tay ngừng lại một chút, rụt rè nói: “Dạ được, ngày mai en lại đến xem nhé.”
“Không cần.” Lục Ngang cự tuyệt hoàn toàn.
Đôi mắt La Hồng Thiến đi xuống. Cô ta cắn môi, nói: “Anh Ngang, em đi đây.”
Lục Ngang gật đầu.
An An lại còn không khách khí nói: “Anh Ngang, Hồng thiến có ý tốt đến xem anh, anh......”
Lục Ngang chuyển mắt, rốt cuộc nhìn thẳng vào cô.
Một đôi mắt sâu thẳm đen nhánh. Chỉ cách có mấy mét nhưng An An hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở toát ra trên người Lục Ngang, mạnh mẽ đâm thẳng vào tim cô.
Lại giống như một chiếc ô bung ra, làm cô có chút hốt hoảng.
An An dời mắt, không nói nữa.
Cô im lặng đi theo La Hồng Thiến rời đi. La Hồng Thiến ngồi trên xe, còn nhìn cô cảm kích: “Ti Ti, tôi đưa cô về.”
“Không cần.” An An lắc đầu, chỉ vào một hướng, cô nói, “Tôi còn có việc muốn đi gặp Hồ mập.”
Tâm tình La Hồng Thiến đang không vui vẻ, cũng không nhiều lời nữa chỉ khách khí chào An An, rồi cho tài xế lái đi.
Nhìn thấy chiếc xe dần dần đi xa, dần dần thu nhỏ lại, An An chậm rì rì đi về phía trước dịch hai bước, dừng lại.
*
Trong sân lần thứ hai yên tĩnh lại.
Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, anh bất động, chỉ hút thuốc.
Không bao lâu, lại có người gõ cửa.
Thịch thịch thịch ba tiếng.
Lục Ngang kẹp điếu thuốc, dừng một chút, rồi đi mở cửa.
Nhìn thấy người ngoài cửa, anh còn chưa nói lời nào, An An đã tự mình đi vào.
Nhìn cô thản nhiên đi vào.
Ở phía sau, Lục Ngang đóng cửa lại.
Kẽo kẹt một tiếng, toàn bộ sân vẫn yên tĩnh, chỉ có ấm điện “tê tê” phát ra. An An trực tiếp đi qua, rút nguồn điện, đem đổ hết nước La Hồng Thiến vừa đun. Cô hứng nước trở lại, đem cắm điện vào.
Thấy chiếc áo thun kia vẫn còn ngâm ở trong chậu.
Cô cởi áo khoác, ngồi xuống giặt áo.
Lục Ngang bắt lấy cổ tay cô.
An An ngẩng đầu, nhìn Lục Ngang, không khách khí nói: “Hôm nay thì cho phép anh ăn cơm cô ta nấu, về sau ăn một lần, sẽ hận anh một lần.”
Cô nghiến răng nghiến lợi, ương bướng nói.
Lục Ngang cười cười, anh nói: “Sẽ nói nhiều hơn chứ.”
An An rút tay ra, cúi đầu.
Nhìn chiếc áo thun bị ngâm trong chậu, bên trong toàn bộ đều là máu.
Cô hỏi: “Có đau không?”
Lục Ngang nói: “Vẫn tốt.” Trên người có vết thương, anh không thể đứng lâu được, lúc này ngồi xuống bên cạnh cô.
An An cũng không hỏi nữa, đem áo thun vò sạch. Rồi cô thay nước trong chậu đi.
Máu dính qua lâu trên áo, giặt không sạch.
Lòng bàn tay cô sờ vào góc áo, An An nói: “Đã bôi thuốc chưa?”
“Ừm.”
An An cầm áo lên đi phơi.
Lục Ngang vẫn ngồi ở bậc thang. An An so với anh lúc này thì cao hơn, có thể nhìn xuống anh.
Lục Ngang vừa lúc ngẩng mặt lên.
Nhìn từ trên có thể thấy bên trong cổ áo đi xuống, An An nhìn miếng băng vải màu trắng, quấn thành mấy vòng. Chắc chắn anh bị thương rất nặng. Anh chảy nhiều máu như vậy. Trừ bỏ mùi thuốc, mùi bạc hà, thì trên người anh nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Nhàn nhạt, đến khó chịu.
Hốc mắt An An đỏ lên, cô cúi xuống, hôn lên môi anh.