Chương 44: Thì ra là diễn phim.
"Bốp....bốp... bốp"
Tiếng vỗ tay dồn dập ở phía sau, nó và hắn buông ta ra, đồng loạt nhìn ra phía sau, 4 gương mặt cười tươi như hoa, còn nháy mắt với nó và hắn nữa. Thật là ngoài dự định của 4 người kia, họ nghĩ nó và hắn sẽ xấu hổ, đỏ mặt, nói lắp bắp nhưng họ sai rồi, sai lầm to rồi. Nó và hắn cứ nhìn 4 người kia chăm chăm, mặt không đổi sắc. Cứ thế quay lưng đi lại sofa và ngồi xuống. Khôi và My liền đi tới trêu chọc:
- Thì ra là hai người lại sến súa như vậy nha.
Hai người liền nhìn nhau rồi nói lại 1 phần lời thoại:
- Sao lại ngây ngốc cho anh ôm? Sao lại hạnh phúc khi anh giúp tôi? Sao lại muốn anh ở bên tôi?
Khôi liền nâng khuôn mặt của My lên rồi ôn nhu vén mái tóc, sờ gương của mặt của cô và nói:
- Anh rất muốn nghe lời em, tránh xa em, không muốn em càng ngày càng ghét anh nữa.... nhưng anh làm không được... chính là làm không được... xa em... anh sẽ chết..
My liền khóc thúc thít, Khôi an ủi, cả hai đồng loạt nhìn nó và hắn, hai người đó vẫn im lặng, gương mặt không có gì thay đổi, lạnh nhạt chung quy vẫn là lạnh nhạt. Triết liền trêu chọc tiếp Khôi:
- A! Không nói được là do mày cứng họng vì xấu hổ hay là thẹn hóa quá ngốc rồi.
Hắn vẫn bình lặng nhìn Triết, ánh mắt ấy cực kỳ bình thường, bình thường tới mức khiến người sợ hãi. Vì sao lại sợ hãi? Vì hắn chưa bao giờ bình tĩnh tới mức này. Thật khiến người khác lo ngại. Tuyết liền cười nhẹ một cái, nhìn nó sau đó nói:
- Có phải ngại quá mà không nói nên lới hay không? Mày cũng có ngày hôm nay á Băng???
Chính là không có tiếng trả lời, im lặng đến mức có thể nghe tiếng nước chảy trong nhà bếp. Nó vẫn giương ánh mắt lạnh băng, miệng nhàn nhạt nói:
- Không phải xấu hổ. Tao đây là không biết phải nói sao, những lời lúc nãy.... là trong phim Hàn Quốc hôm qua tụi bây xem.
Lúc này Tuyết và My mới ngẩn người, thật kinh khủng, nó nhớ đến mức này sao? Suy nghĩ cho kỹ thì nó nói chính xác, lời nói cẩu huyết như vậy chỉ có trong phim ra, nó là người cao lãnh nên cái chuyện nói mấy lời buồn nôn này là phản khoa học. Cả đám quay sang nhìn hắn, hắn liền không nhanh không chậm phun ra một câu:
- Thật ra.. những lời vừa rồi là lừa đảo thôi. Hôm qua đúng lúc nhàm chán xem ngay phim Hàn Quốc đó. Nên nói ra thôi.
Cả cảm đồng loạt muốn nhào tới tác một người một cái, đúng là không có một chút lãng mạng, cái chuyện xin lỗi quay lại mà cũng nói theo phim, hai người này chính là lạnh nhạt đến không có chút lãng mạng nào, chỉ toàn là lãng xẹt mà thôi.
Hắn và nó nhìn nhau, sau đó cười một cái, nói sao thì nói quá trình quay lại không quan trọng, quan trọng là tình cảm dành cho nhau là thật.
Chợt nhớ ra gì đó, nó thoáng gấp gáp nói:
- Đúng rồi... mục đích Thiên Thiên về đây để tìm Hàn Nguyên Lâm, là bạn trai của cô ta. Hai người này mà gặp nhau thì coi như chúng ta sẽ gặp chuyện kinh khủng. Bây giờ chỉ có cách tìm ra Nguyên Lâm trước. Phải xử anh ta trước.
Cả 4 người rơi vào trầm tư, hắn thì lại nỡ nụ cười, nó quay sang nhìn sau đó nói:
- Cười cái gì chứ? Không thấy đang dầu sôi lửa bỏng à???
Hắn mỉm cười, Khôi và Triết cũng nhếch mép cười lên, Tuyết và My nói:
- Không cần lo. Nếu là Nguyên Lâm thì tụi này biết hắn ở đâu, hắn chính là...... kẻ thù của tụi này. Thêm vào đó... hắn chính là đã bị bắt.
Nó ngây ngốc nhìn hai con bạn, sau đó nhìn hắn, thấy hắn chỉ gật đầu một cái, biểu thị xác định lời của Tuyết và My.