Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 19: Chương 19




Ánh trăng chiếu vào trong phòng nhưng không tạo nên vẻ dịu dàng và lãng mạn mà ngược lại càng làm cho không khí vắng lặng so với đêm mùa đông trước năm mới.

"Chuyện đã đi đến bước này, vì sao anh còn chưa hành động?"

Cô gái có đôi mắt xanh thẫm lóe sáng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng sát cửa kính đang đưa lưng về phía mình, cho tới nay cô vẫn nghĩ mình vô cùng hiểu anh, anh là người đàn ông bị mình nắm giữ ở trong lòng bàn tay, toàn bộ thế giới có thể quay lưng lại với mình, nhưng anh ta thì tuyệt đối không thể.

Nhưng bây giờ...Không hiểu vì sao cô không còn cảm giác ấy nữa, bởi vì cô bắt đầu không đoán được tâm tư của anh ta.

Người đàn ông quay đầu, con ngươi nhìn thì trong suốt đơn thuần lại phủ thêm nét suy nghĩ: "Em nhất định phải có Nhan Hàn Thành sao?"

"Bây giờ anh còn hỏi em điều dư thừa này?" Cô gái, Hạ Đồng giận dữ đứng dậy đi tới bên cạnh người đàn ông: "Bây giờ đã không thể thu tay lại, anh đã giúp em tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng, giờ lại muốn nói là không làm nữa sao?"

Quan sát Hạ Đồng, Mạnh Đa không nói gì, rất khó để thấy nữ thần trong lòng mình bao nhiêu năm qua với cô gái như bị bệnh tâm thần trước mắt là một người: "Đúng là anh đã tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng vì em, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên bây giờ chúng ta dừng tay lại vẫn kịp!"

"Không...." Hạ Đồng gầm nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ không cam lòng, nắm mạnh tay Mạnh Đa: "Không phải chưa từng xảy ra chuyện gì mà là anh không muốn làm gì đúng không? Sao anh lại vô dụng như vậy, anh đừng để em coi thường!"

Một căn phòng yên lặng, đột nhiên Mạnh Đa phát hiện mình có chút mệt mỏi. Đúng vậy, anh đã làm trò với Mạc Thanh Ngải, đó là vì anh yêu Hạ Đồng, cô ấy muốn gì anh đều làm, cho dù cô ấy không thích anh, có lúc đối mặt với anh còn không lựa lời nói, nhưng đã là nữ thần trong lòng lâu như vậy, sao anh vứt bỏ được.

Nhìn Mạnh Đa không nói một lời, Hạ Đồng chuyển thành biểu cảm điềm đạm đáng yêu, cô ta ôm eo Mạnh Đa, chôn đầu vào ngực anh nức nở: "Mạnh Đa, anh đừng không để ý đến em, nếu ngay cả anh cũng bỏ mặc em thì em biết làm cái gì bây giờ, anh biết em yêu Nhan Hàn Thành mà, bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã không thể kiềm chế được, em phải có được anh ấy, không phải anh yêu em sao?" Anh không thể bỏ mặc em như thế này, cầu xin anh, giúp em đi."

Cười khổ, cô vẫn biết nói là anh yêu cô, đúng là cô đã quen với việc lợi dụng tình yêu của anh, rốt cuộc nước mắt của cô có mấy phần là thật lòng anh cũng không rõ, rất nhiều năm trước vì bảo vệ anh mà đến cả chị ruột cũng thay đổi, thay đổi đến mức làm anh cảm thấy thất vọng và đau khổ, thì ra sau cơn đau sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng chỉ còn sự ảm đạm.

Chỉ là Mạnh Đa, mày thật không có tiền đồ, mặc dù biết là như thế này, nhưng không cách nào từ chối.

"Nhưng mà em đừng tự theo ý mình rồi cũng vô ích, anh thấy Nhan Hàn Thành rất yêu Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải cũng không thể tách rời Nhan Hàn Thành, vì sao em phải chia rẽ họ?"

"Không phải như thế." Hạ Đồng vội vàng phản bác: "Nhan Hàn Thành không thể chỉ yêu một người, anh ấy từng có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, anh ấy... Anh ấy đối với em rất tốt."

Nghe thấy sự lo lắng trong câu cuối cùng, Mạnh Đa chỉ thản nhiên hỏi: "Anh ta đã từng yêu em sao?"

"Đương nhiên!" Hạ Đồng nói không chút do dự: "Em biết anh ấy cũng yêu em, chỉ là bởi vì có Mạc Thanh Ngải, nếu không có cô ta, mọi chuyện sẽ khác."

"Vậy em còn muốn anh phải làm gì?"

Giọng nói trong suốt, Mạnh Đa không muốn đi điều tra sự thật nữa, anh chỉ ước anh làm xong lần này, cô ấy đạt được ước nguyện, vậy là anh sẽ thành công rút lui, không phải làm những chuyện khiến anh tổn thương này nữa.

Hạ Đồng không hề chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Đa, lập tức cười: "Em biết anh yêu em, anh sẽ giúp em, mặc kệ như thế nào, anh phải nghĩ cách để Mạc Thanh Ngải không thể gả cho Nhan Hàn Thành."

"Chuyện phạm pháp hay giết người anh sẽ không làm."

Mạnh Đa nhíu mày, ít nhất, đây là giới hạn của anh.

"Không, sao em có thể bảo anh làm những chuyện nguy hiểm như vậy." Hạ Đồng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Mạnh Đa, có chút đau lòng nhưng lại không biết người đàn ông trước mắt bị mình làm cho tổn thương thế nào.

"Tóm lại là khiến Mạc Thanh Ngải ghét Nhan Hàn Thành, không thể ở một chỗ cùng Nhan Hàn Thành là được, em biết anh sẽ làm được."

"Anh biết rồi." Mạnh Đa nhận lời: "Anh đi đây."

"Buổi tối anh không ở đây sao?"

"Không."

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Đa, Hạ Đồng lại nổi lên nỗi bất an, trước kia cô còn có thể nói nói cười cười với Mạnh Đa, nhưng đã lâu rồi anh chưa cười, cho dù cô có lỗi cũng không còn cách nào khác, cô muốn người đàn ông là Nhan Hàn Thành, không phải Mạnh Đa.

"Nhan Hàn Thành..."

"Ừ."

"Anh muốn uống nước không?"

"Không."

"Nhan Hàn Thành..."

"Ừ."

"Anh muốn ăn hoa quả không?"

"Không."

"Nhan Hàn Thành..."

"Ừ."

"Anh muốn đi WC không?"

"...Không."

"Nhan Hàn Thành... Anh. . . Ưm ưm. . . . . ."

Bộ mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, dọa Mạc Thanh Ngải nhảy dựng, trên môi là cảm giác mềm mại, có chút đau đớn, nhắm mắt lại hưởng thụ, cô thích môi Nhan Hàn Thành, mềm mềm ngọt ngọt giống thạch hoa quả.

Sau một lúc lâu, đầu óc Mạc Thanh Ngải mơ hồ, nghe thấy giọng nói khàn khàn áp lực: "Nếu em hỏi anh có nóng không, có cần cởi quần áo không, anh có thể trả lời em ngay, sau đó lăn trên giường với em một lát."

"Đi chết đi!" Đôi má Mạc Thanh Ngải có chút nóng, tiện tay đẩy Nhan Hàn Thành ra: "Ban ngày ban mặt đã bị ấm đầu."

Khóe môi Nhan Hàn Thành tràn đầy ý cười, một lần nữa ngồi thẳng dậy cầm sách: "Không phải em cũng ấm đầu sao? Anh không biết bây giờ em quản cả việc anh đi toilet, chẳng lẽ muốn cởi quần hộ anh?"

"Hừ, bỉ ổi." Mạc Thanh Ngải ngồi xuống, chui ngay vào lòng Nhan Hàn Thành, sau đó thật lòng nói: "Nhan Hàn Thành, em hỏi anh một việc, anh có thể không khua môi múa mép mà trả lời thật cho em không?"

Nhíu mày, Nhan Hàn Thành ôm ngực: "Anh thề, mỗi lần trả lời câu hỏi của em anh đều rất thật lòng."

"Anh..." Mạc Thanh Ngải nhìn vào con ngươi đen của Nhan Hàn Thành, lời nói đến tận miệng rồi mà không thể thoát ra muốn hỏi sao? Anh có tức giận không? Không phải lần đầu tiên cô chọc giận anh, giờ giờ phút này, thật sự cô chỉ muốn làm cô gái ỷ lại bên cạnh anh, nhưng mà cô rất để ý.

"Anh đã nói, người anh vẽ chỉ có một, tóm lại người đó là ai?"

Nhan Hàn Thành giật mình, đã rất lâu Mạc Thanh Ngải không đề cập tới vấn đề này, đột nhiên nhắc tới làm anh kinh ngạc, thật sự là anh có chút cảnh giác, cô không phải người lòng dạ hẹp hòi mà nhớ mãi chuyện này, trừ khi gần đây có người nhắc tới.

Nhìn Nhan Hàn Thành ngớ ra, lòng Mạc Thanh Ngải bắt đầu xoắn xuýt, cái này cho thấy thật sự có một người như thế, khiến anh lúc nhớ tới còn có thể thất thần, cô vốn tưởng rằng quan hệ của bọn họ đã đạt đến một mức độ nào đó, cho phép mình hiểu trong lòng mà không nói ra, không cần treo chữ yêu lên miệng nhưng vẫn luôn có tình yêu, nhưng bây giờ hình như cô có chút đau lòng, thì ra tất cả chỉ là tưởng tượng, giữa bọn họ, vẫn không hề tránh được nhân tố bất ổn.

Nhan Hàn Thành đang thất thần suy nghĩ cách trả lời, mãi đến khi phát hiện Mạc Thanh Ngải cắn chặt môi dưới, anh mới ý thức được cô đang bất an, sự bất an này cũng làm anh cực kỳ mất mát, bởi vì... Cuối cùng cô vẫn không đủ tự tin, không đủ tin tưởng anh, nếu không, sao đến bây giờ cô còn không biết người đó là ai.

Ôm Mạc Thanh Ngải, để cô tựa đầu vào vai mình, Nhan Hàn Thành nở nụ cười nhẹ: "Đồ ngốc, anh chưa từng nói với ai, vì đó là bí mật quan trọng trong lòng anh, anh hi vọng có một ngày em sẽ hiểu được."

Những lời này, Nhan Hàn Thành nói lập lờ nước đôi, có lẽ anh rất để ý đến chuyện này, nhưng đó chính là ranh giới cuối cùng trong lòng anh, nếu thật sự có thể công khai thì anh đã để lộ hết trước mặt cô, nhưng anh vẫn không có dũng khí, anh hi vọng có một ngày cô sẽ tự tin nói: "Người anh vẽ nhất định là em", vậy thì mọi chuyện mới có ý nghĩa.

Toàn thân Mạc Thanh Ngải lại run rẩy, cảm thấy Nhan Hàn Thành đang thừa nhận người kia tồn tại, hi vọng cô có thể chấp nhận.

Tay chân có chút lạnh, Mạc Thanh Ngải vòng tay ôm cổ Nhan Hàn Thành, mặt chôn vào ngực anh, không muốn anh nhìn thấy vẻ cô đơn của mình,

Thật ra...Mạc Thanh Ngải, không sao, bây giờ người bên cạnh anh là mày là tốt rồi, việc gì phải truy cứu, nếu cô gái kia xuất hiện lúc mày không có bên cạnh Nhan Hàn Thành thì cũng không thể khẳng định Nhan Hàn Thành yêu cô ta hơn mày, đúng không?

Mạc Thanh Ngải an ủi chính mình, cuối cùng cũng không biết có phải đang tự lừa mình không.

"Chị Ngải, chị Ngải..." Mạnh Đa tiến tới bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải, thấp giọng kêu.

Mạc Thanh Ngải vốn đang thất thần hoàn hôn trong giây lát, nhìn thấy vẻ mặt cố làm ra vẻ thần bí của Mạnh Đa cười: "Có chuyện gì mà bí mật vậy?"

"Tôi có tin bí mật đặc biệt do người bạn báo, chị có muốn biết không?"

"Thôi, chúng ta cũng không phải là đám chó săn, chúng ta làm việc ở tòa soạn nổi tiếng đó, nếu để tổng biên biết cậu nhiều chuyện như vậy sẽ bị phê bình!"

"Không phải đâu, chị Ngải." Mạnh Đa càng tiến lại gần, đôi mắt đơn thuần mở to như biết được tin mừng: "Trước kia không phải chị phỏng vấn họa sĩ Nhan Hàn Thành sao?"

Nhan Hàn Thành...

Ba chữ đó hấp dẫn lực chú ý của Mạc Thanh Ngải: "Anh ta làm sao?"

"Tôi nhớ trước kia phỏng vấn chị đã viết, Nhan Hàn Thành thích vẽ người, nhưng chỉ vẽ một người, nhưng những bức tranh đó Nhan Hàn Thành chưa bao giờ công khai đúng không? Nhân vật đó lại bị suy đoán ồn ào đúng không?"

Mạc Thanh Ngải ngơ ngẩn gật đầu.

"Bạn tôi nói chị hắn từng học cùng khoa với Nhan Hàn Thành ở trường đại học, may mắn nhặt được bức tranh vẽ người anh ta để lại trong phòng vẽ, bây giờ bức tranh ấy đang ở trong tay tôi, chị có muốn xem không?"

"Tôi..." Mạc Thanh Ngải sợ hãi sẽ thốt ra là mình muốn nhìn, nhưng cô có thể chấp nhận kết quả không, nếu bên trong đúng là vẽ người, khiến cô tự thấy xấu hổ à?

"Chị Ngải?" Mạnh Đa đẩy nhẹ Mạc Thanh Ngải: "Buổi chiều bạn tôi bay rồi, không còn nhiều thời gian đâu, chị có muốn đi lấy không?"

Tin tức, cô không muốn lấy, nhưng cô muốn nhìn!

Đeo túi, Mạc Thanh Ngải kéo Mạnh Đa, hoàn toàn mất đi lý trí nói: "Đi, đưa tôi đi nữa."

Ngồi đối diện với bạn của Mạnh Đa, bàn tay Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, thật sự cô có thể nhìn người Nhan Hàn Thành vẽ sao?"

Mạnh Đa kích động: "Tiểu Kha, tranh đâu tranh đâu? Đây đúng là tin tức lớn đó..., Nhan Hàn Thành càng ngày càng nổi tiếng, tớ nghĩ rất nhiều người muốn biết nhân vật Nhan Hàn Thành vẽ là ai."

Tiểu Kha có chút khó xử: "Mạnh Đa, tớ coi cậu là bạn mới nói với cậu, chị tớ không biết đâu, bức tranh này là tớ lén mang tới cho các cậu nhìn, nhưng mà không thể cho các cậu, cũng tuyệt đối không thể công khai, cho nên các cậu ghi bài đừng để lộ tớ."

"Yên tâm! Sao tớ có thể hại cậu, chúng tớ chỉ tò mò thôi, nếu biết đó là ai, không cần tranh của cậu cũng viết được tin rồi."

Mạc Thanh Ngải phục hồi tâm trạng, cười lên: "Tiểu Kha, cậu coi Mạnh Đa là bạn bè đúng không? Rất cảm ơn lần này cậu đồng ý cho chúng tôi xem, tòa soạn chúng tôi là toàn soạn có uy tín, tuyệt đối không viết thông tin người cung cấp, nếu không sẽ rất dễ bị kiện, chúng tôi chỉ tò mò thôi."

Tiểu Kha nghe Mạc Thanh Ngải nói xong yên tâm hơn rất nhiều, sau đó lấy bản thảo từ trong túi ra, có chút chần chừ rồi lại đưa cho Mạnh Đa.

Mạnh Đa vội vàng nhận lấy, sau một lúc lâu cảm thán một câu: "Oa, thật xinh đẹp, khó trách Nhan Hàn Thành chỉ vẽ cô ấy, cô ấy là người Nhan Hàn Thành yêu sao?"

Câu nói thật xinh đẹp kia làm tim Mạc Thanh Ngải đau đớn, máu chảy như xoắn lại với nhau, không nhịn được lấy bức tranh, trong mắt là dáng vẻ người kia.

Rầm một tiếng, Mạc Thanh Ngải thấy lòng mình trống rỗng, cô... Biết cô gái này.

Cô nhớ, nhớ rất rõ, cô gái này, cô gái vừa quyến rũ vừa trong trẻo, cô gái xinh đẹp làm say lòng người, từng thân mật đứng một chỗ với Nhan Hàn Thành, trước cửa câu lạc bộ cao cấp "Danh quốc lưu quang" ở Nhật Bản, thì ra là cô gái đó.

"Chị Ngải, chị Ngải.."

Mạnh Đa có vẻ lo lắng gọi Mạc Thanh Ngải, sắc mặt Mạc Thanh Ngải trắng đến dọa người: "Chị làm sao vậy, có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái à?

Đúng vậy, cô không thoải mái, trong lòng cô không thoải mái, thì ra cô gái đó có tồn tại, cô đã gặp qua, cô vốn nghĩ là mình không cần biết người đó là ai, thì ra cô lại để ý như vậy.

Tình yêu của cô không thể có tạp chất, cô muốn một tình yêu đầy đủ, mà Nhan Hàn Thành, biết cô gái này từ bao giờ, mà ngay từ lúc đầu khi anh biết cô ta, tình yêu anh dành cho cô đã không đầy đủ.

Tay run rẩy vẽ theo đường cong trên bức tranh, cô có thể xác định, đây là bút tích của Nhan Hàn Thành, tuy chỉ nhìn tranh Nhan Hàn Thành vẽ cho cô một lần nhưng cô cũng có thể chắc chắn đây là tranh anh vẽ.

Sợ hãi mình quá luống cuống, cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng trả tranh lại cho Tiểu Kha, che giấu sự không thích hợp của mình: "Cảm ơn cậu."

Mãi đến khi Tiểu Kha rời đi, Mạnh Đa nắm chặt tay Mạc Thanh Ngải: "Chị Ngải, tay chị lạnh quá, sao đột nhiên lại như vậy, không thoải mái à?"

"Tôi không sao." Mạc Thanh Ngải tươi cười.

"Mạnh Đa..."

"Dạ."

"Đi uống rượu với tôi."

"Uống rượu tổn thương thân thể."

"Không sao nữa rồi."

"Vậy..."

"Đi uống cùng tôi, uống đến lúc không dậy nổi nữa."

"...Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.