Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 6: Chương 6




Đây đã là ngày thứ bảy Nhan Hàn Thành không về nhà rồi.

Mạc Thanh Ngải cầm bút đỏ đánh dấu ngày trên lịch để bàn làm việc, một tay chống trán, có chút buồn bực không vui. Tại sao mỗi lần đều như vậy, rõ ràng cô không hoàn toàn sai nhưng lại luôn là người đầu hàng trước, xem ra lần này tự tôn của cô không cho phép cô đầu hàng như các lần khác nữa. Thật ra cô giống một con mèo nhỏ, luôn bị Nhan Hàn Thành đùa giỡn trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.

"Cho tới bây giờ tôi cũng không nên ôm quá nhiều hi vọng với cô."

Một giọng nói lạnh băng vang lên trong đầu Nhan Hàn Thành, anh vô cùng thất vọng về cô... Đúng là cô không nên để anh thất vọng, nhưng thất vọng thì thất vọng, cô không học được cách làm cứng rắn như Nhan Hàn Thành.

"Chị Ngải, cà phê."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, sau đó một ly Cappuccino được đặt xuống mặt bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải.

Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo, mỉm cười: "Cám ơn."

Một tuần trước Mạnh Đa cứu cô trên đường, lại được phân công đến tòa soạn của cô làm thực tập sinh, bởi vì những duyên phận này mà tổng biên sắp xếp Mạnh Đa thực tập ở tổ nhiếp ảnh, để cô hướng dẫn Mạnh Đa.

Nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã bắt đầu ồn ào: "Mạnh Đa, chúng tôi cũng muốn uống cà phê."

Mạc Thanh Ngải nhìn Hàn Tiếu bằng ánh mắt hung dữ: "Cô thật nhiều chuyện, cô không nên ở tổ này."

Hàn Tiếu ra vẻ vô tội nhún vai:"Vậy tôi nên đến tổ nào?"

"Cô nên bảo tổng biên cho cô vào tổ nói nhiều một chút, gọi là "Hàn Tiếu nói bát quái."

Văn phòng vang lên tiếng cười, Phùng San cười chế nhạo, liếc mắt qua nhân vật chính Mạnh Đa đang vò đầu bứt tai.

Mạnh Đa xấu hổ: "Chị Hàn, em sai rồi được chưa, lần sau em sẽ mua cho chị. Đây là em chỉ đang lấy lòng lãnh đạo để có thể hoàn thành đợt thực tập thuận lợi thôi."

Mạc Thanh Ngải cười cười: "Mạnh Đa, anh đừng để ý đến Hàn Tiếu, cô ấy nói đùa thôi."

Hàn Tiếu bưng cốc cappuccino, vui vẻ ngửi: "Mạnh Đa, lấy lòng lãnh đạo thì cũng phải bốc thuốc đúng bệnh, lãnh đạo của cậu không uống cà phê, uống vào sẽ bị đau dạ dày."

Mạnh Đa giật mình, nhìn Mạc Thanh Ngải: "Chị Ngải..."

Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười: "Không sao, Hàn Tiếu đang trêu đùa cậu thôi."

Con ngươi trong trẻo của Mạnh Đa bỗng nhiên hiện lên một tia phức tạp, không đơn giản như vẻ bề ngoài, có chút không tầm thường, Mạc Thanh Ngải vẫy tay: "Mạnh Đa, cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Về sau chị không thích cái gì thì nói cho tôi biết trước, tôi không muốn là người biết cuối cùng."

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chỉ đủ để Mạc Thanh Ngải nghe thấy, cô giật mình, Mạnh Đa... vừa nói gì vậy?

Sau khi Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, Mạnh Đa đã về chỗ ngồi của mình, Hàn Tiếu sau khi vui đùa cũng trở về bắt đầu làm việc, chỉ còn Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào lưng Mạnh Đa... Cô nghĩ chắc mình bị choáng rồi.

"Mạnh Đa, đi chụp những dây cài màu tím kia đi." Mạc Thanh Ngải nhìn hậu trường bừa bộn, vừa đi cẩn thận để tránh đụng vào, vừa phân công Mạnh Đa.

Thân thể cao lớn của Mạnh Đa bảo vệ Mạc Thanh Ngải để cô không bị người qua lại vội vàng đâm phải, anh nhìn từ trên cao xuống, nói với Mạc Thanh Ngải chỉ cao đến lồng ngực mình: "Chị Ngải, một mình tôi có thể làm được, tôi sẽ chụp lại rồi mang về cho chị chọn sau, chị đừng ở đây nữa, nơi này lộn xộn lắm, chị đi tìm Nguyễn tiểu thư đi."

"Như vậy sao được, sao tôi có thể bắt anh làm việc một mình."

"Mạc Thanh Ngải, cậu trở nên chăm chỉ từ bao giờ vậy?"

Một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh cửa, Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nguyễn Phỉ đang nhàn rỗi như việc không liên quan đến mình.

"Này! Cậu đúng là cô gái đáng ghét, do cậu sắp ra mẫu thiết kế bra mới tớ mới đặc biệt đến chụp ảnh quảng cáo cho cậu, vậy mà cậu lại như người ngoài cuộc."

Mạc Thanh Ngải tức giận gào thét, Nguyễn Phỉ lắc đầu, xuyên qua đám người đang đi lại hỗn loạn đến bên cạnh Mạc Thanh Ngải, đưa tay kéo Mạc Thanh Ngải trong ngực Mạnh Đa ra ngoài: "Cậu ra ngoài cùng tớ, nơi này không có việc của cậu, cậu để Mạnh Đa chụp ảnh là được rồi, cậu ở trong này chỉ thêm vướng tay chân."

"Cậu cậu..."

Mạnh Đa cười cười: "Đúng vậy, chị Ngải, chị ra ngoài cùng Nguyễn Phỉ đi."

"Vậy được, cậu cẩn thận một chút. . . . . . Cái kia. . . . . ." Mạc Thanh Ngải còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Phỉ kéo đi.

Khóe môi Mạnh Đa nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức quay người bắt đầu chụp ảnh.

Mạc Thanh Ngải bị Nguyễn Phỉ kéo đến phòng riêng, nằm trên ghế sô pha: "Làm ơn đi đại tiểu thư, nếu không phải ở cổng công ty viết "Tác phẩm mới của Nguyễn Phỉ", tớ sẽ nghĩ chuyện này không liên quan gì đến cậu."

Nguyễn Phỉ híp mắt, nhìn Mạc Thanh Ngải đầy nguy hiểm: "Nhanh thành thật khai báo, Mạnh Đa kia là sao?"

"Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ở trên đường anh ta..."

"Đừng nói với tớ hắn cứu cậu trên đường, lại vừa khéo là thực tập sinh do cậu hướng dẫn, đã quá xưa rồi."

"Thề với trời đây là sự thật không phải tớ bịa ra, vậy cậu muốn nghe cái gì?"

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Phỉ chuyển động, Mạc Thanh Ngải không quan tâm gì đến chuyện này nhưng Nguyễn Phỉ cô không phải chỉ ngồi không, cô đã hiểu quá rõ đàn ông rồi, Mạnh Đa này có ý với Mạc Thanh Ngải cũng không qua nổi mắt cô: "Anh ta có ý với cậu."

"Mẹ nó."

Mạc Thanh Ngải nhảy dựng lên, không kiềm chế được nói tục: "Sao suy nghĩ của một cậu lại xấu xa như vậy, làm như mọi mối quan hệ nam nữ trên thế giới này đều xảy ra trên giường vậy. Người ta là một thực tập sinh, là người có lý tưởng của tuổi trẻ!!"

Nguyễn Phỉ cười nhạo: "Đừng nói lý tưởng với tớ, đã hết rồi."

Đầu năm nay còn lý tưởng cái gì chứ, quá không đáng tin rồi.

"Được rồi, tóm lại tớ nói cho cậu biết, tớ với Mạnh Đa .. Chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuân, hơn nữa cậu cũng biết nhiều năm qua tớ cũng không thích ai, đối với người nhỏ tuổi hơn như thế này lại càng không thích."

"Vậy cậu thích cái gì? Từ nhỏ đến lớn cậu cũng không thích một ai, cậu đã 24 tuổi rồi, tình yêu không nói, ngay cả lớp màng kia cũng còn giữ, chẳng lẽ cậu là người đồng tính?"

"Sao cậu biết tớ không..." Mạc Thanh Ngải không cam lòng, lẩm bẩm phản bác.

"Cậu nói gì?"

"Chưa nói gì cả... Cậu phiền quá đi, tớ thề, tớ không có quan hệ với Mạnh Đa là được."

Cậu nghĩ như vậy nhưng hình như người ta không nghĩ như vậy.

Nguyễn Phỉ nuốt những lời này vào bụng, cô biết lúc Mạc Thanh Ngải cố chấp thì nói cái gì cũng không nghe, trừ khi sau này cô ấy bị "phiền toái" ấy quấn lấy không thoát được.

"Thôi, tớ không so đo với cậu nữa."

Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ, sau đó tiến đến cạnh người np: "Tớ nói, ngày đó sau khi cậu rời đi, tên Cận Diêm kia không phải cũng đuổi theo sao? Kết quả thế nào rồi?"

Nguyễn Phỉ trợn mắt: "Kết quả gì mà kết quả, tên đàn ông ngây thơ ngốc nghếch dễ bị kích thích như hắn không phải "đồ ăn" của tớ."

"À..." Mạc Thanh Ngải nhìn Nguyễn Phỉ bằng ánh mắt sâu xa: "Không phải "đồ ăn" của cậu, vậy chẳng lẽ cậu là "đồ ăn" của anh ta?"

"Hừ, không có khả năng, cái này chúng ta gọi là nghiệt duyên, tốt nhất về sau không nên gặp lại, nếu không tớ gặp một lần chém một lần."

"Cậu đừng như vậy, anh ta là bạn của Nhan Hàn Thành đó, trừ khi cậu cắt đứt quan hệ với Nhan Hàn Thành, nếu không cậu vẫn có khả năng gặp Cận Diêm."

"Đến lúc đó lại nói."

Mạc Thanh Ngải nhún vai, dù sao cô cũng không giống Nguyễn Phỉ, cô ấy thuộc chòm sao Thiên Bình luôn yêu chính bản thân mình, không ai có khả năng chiếm hữu cô ấy hoàn toàn, cô ấy thích đàn ông có trí tuệ...

Vậy nên xem là đúng là Cận Diêm không hợp với Nguyễn Phỉ .

"Cậu đó, Nhan Hàn Thành đã mấy ngày không về nhà cậu rồi?" Nguyễn Phỉ nhìn như không để ý chút nào, thật ra là muốn xem Mạc Thanh Ngải có cách gì.

"Anh ta về nhà hay không về nhà có liên quan gì đến tớ, hoa thơm của anh ta bên ngoài rất nhiều, mỗi ngày ngủ với một cô nói không chừng cả năm cũng không hết."

Mạc Thanh Ngải gặm gặm đầu ngón tay, mắt khép hờ.

Cô gái này vẫn luôn mạnh miệng, thật không biết cô có cái gì tốt mà Nhan Hàn Thành cứ đòi sống đòi chết muốn cô, Nguyễn Phỉ thở dài: "Cậu tự hỏi lại mình một chút, Mạc Thanh Ngải, cậu nói nhảm những lời này có ích gì, rõ ràng là cậu biết Nhanh Hàn Thành không phải loại đàn ông này."

"Sao tớ phải biết, tớ chỉ biết hắn từ nhỏ luôn trêu chọc tớ, lại dịu dàng với các nữ sinh khác."

"Vậy nên cậu là người đặc biệt nhất hiểu chưa? Chẳng lẽ cậu ta phải để cậu chán ghét, hận cậu ta mới cam tâm? Cậu ta cũng là người bị ngược đó, huống chi cậu ta đối với cậu không tốt sao? Lúc cậu bị viêm ruột thừa, là ai chăm sóc cậu một ngày một bên bên giường bệnh, cho đến lúc cậu khỏe mới thôi? Lúc thi đại học, là ai bỏ qua cơ hội đến học ở trường đại học lớn chỉ vì muốn cùng trường với cậu..."

"Đủ rồi đủ rồi" Lỗ tai Mạc Thanh Ngải nóng lên, lắp bắp phản bác: "Đó là anh ta muốn nhìn thấy tớ bị ốm đau hành hạ, anh ta còn nói tớ nằm trên giường bệnh... Giống xác chết. Còn nữa, anh ta bỏ qua cơ hội học đại học không phải do tớ ép, đó là... Đó là anh ta không muốn bỏ qua cơ hội hành hạ tớ."

"Mạc Thanh Ngải... Cậu đúng là hết thuốc chữa." Nguyễn Phỉ gõ đầu Mạc Thanh Ngải: "Tớ rất muốn bổ đầu cậu ra, xem bên trong có phải toàn bùn hay không."

Mạc Thanh Ngải cũng bắt đầu đau đầu: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi đây, Mạnh Đa chụp tốt rồi thì tớ về tòa soạn."

Cửa đóng lại, đây không phải lần đầu Nguyễn Phỉ kêu oan giúp Nhan Hàn Thành."

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Nhan Hàn Thành ngồi trước giá vẽ, một tay cầm bút nhẹ nhàng lướt trên trang giấy, không để ý đến Nguyễn Phỉ đang đến gần.

Nguyễn Phỉ bỏ lại túi sách, ngồi xuống ghế sô pha: "Cậu đã bao lâu không về nhà rồi?"

Bút vẽ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục: "Cậu bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của tôi từ khi nào vậy?"

"Tôi không có hứng thú với chuyện sinh hoạt hàng ngày của cậu, chỉ là tớ có một tin, không biết cậu có hứng thú hay không?" Khóe môi xinh đẹp của Nguyễn Phỉ nhếch lên, người thông minh với người thông minh, từ trước đến nay đều không che giấu điều gì, dù sao bọn họ cũng đã "cấu kết với nhau làm việc xấu" mười mấy năm, việc này... Có lẽ bắt đầu từ khi có tin đồn cô thích Nhan Hàn Thành.

Con ngươi đen của Nhan Hàn Thành khẽ liếc về phía Nguyễn Phỉ: "Nói nghe một chút."

"Mạnh Đa, nhất định là tình địch số một của cậu."

Bút vẽ ngừng lại, con ngươi đen của Nhan Hàn Thành trầm xuống, môi mỏng nhếch lên: "Mối họa này cao đến bao nhiêu?"

"Trực giác nói cho tôi biết, ít nhất là 0.8"

0.8? Cũng mới nghiêm trọng thôi, Mạc Thanh Ngải đặt bút vẽ xuống, xoa xoa mái tóc đen, ngồi vào ghế sô pha đối diện Nguyễn Phỉ, hai chân vắt chéo: "Xuất hiện như thế nào?"

"Một ngày sau khi các cậu cãi nhau."

Cãi nhau...

Nhan Hàn Thành có vẻ đăm chiêu, lúc ấy anh vô cùng giận Mạc Thanh Ngải cố tình gây sự, nhưng rất nhanh anh đã hối hận, đã nhịn nhiều năm như vậy, sao có thể vào thời điểm này kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ là anh cũng có kiêu ngạo của mình, anh không thể bỏ đi rồi lại quay lại giải thích, hơn nữa sao anh phải giải thích cho người không muốn nghe.

Quan sát biểu cảm của Nhan Hàn Thành, Nguyễn Phỉ híp mắt: "Cậu đừng nói với tôi là cậu đã bắt đầu rút lui."

"Tôi không muốn giấu cậu, cũng không lừa được cậu, nhiều năm qua cậu cũng thấy rõ, Nguyễn Phỉ, tôi cũng là người, tôi cũng sẽ mệt, có giỏi cậu thử theo đuổi mãi một người mà người ta không thèm quay đều lại xem."

"Nhan Hàn Thành, tôi thừa nhận Tiểu Ngải nghĩ cậu xấu xa là do cô ấy không hiểu chuyện, nhưng cậu cũng đã hiểu rõ cô ấy sao? Sao cậu biết cô ấy không quay đầu lại? Cậu luôn nghĩ rằng mình là người phải hi sinh, nhưng cậu cũng phải để Tiểu Ngải thấy được sự hi sinh của cậu, lời cậu nói đều là vô dụng sao?"

Nhan Hàn Thành ngớ người, suy xét lời của Nguyễn Phỉ: "Ý cậu là, không phải cô ấy không có cảm giác gì?"

"Tôi không nói như vậy, tôi chỉ không muốn cậu hiểu sai thôi. Dù sao hai ta cũng không nghe thấy Mạc Thanh Ngải nói về cảm giác thật sự của mình, cô ấy quá mạnh miệng. Chỉ là cậu biết rõ nguyên nhân của lần cãi nhau này là vì Tiểu Ngải ghen tỵ lại nghĩ là cô ấy phủ nhận, đó là hiểu sai sự thật. Mà hai người đều quá kiêu ngạo, cậu không chịu nói ra tấm lòng của mình, vậy cậu dựa vào đâu mà bắt cô ấy hiểu cho cậu?"

Nhan Hàn Thành dựa vào ghế sô pha, cảm thấy ngày càng bất lực: "Cậu nói không phải không có lý, chỉ là không biết tôi còn kiên trì được bao lâu."

"Cậu... thật không giống Nhan Hàn Thành mà tôi từng biết."

Rất ít khi thấy Nhan Hàn Thành có suy nghĩ tiêu cực như vậy, khiến cô muốn giúp cũng không còn cách.

"Thật kỳ lạ, tôi nhớ trước đây cậu nói tôi không hợp với cô ấy, hiện tại xem ra cậu lại giúp đỡ rất nhiệt tình..."

"Các cậu đúng là không hợp, về mọi mặt đều vậy." Nguyễn Phỉ tức giận: "Tôi đúng là không có mắt, thích hợp hay không thích hợp không phải muốn là được, tôi chỉ biết, nếu cô ấy không có cậu sẽ không hoàn hảo."

Một câu nói nghe thì đơn giản nhưng Nhan Hàn Thành lại vô cùng kinh ngạc, không phủ nhận là đã giúp anh có sự an ủi và dũng khí, con ngươi đen chứa ý cười: "Tôi hiểu."

"Cậu hiểu thì tốt, không uổng công tôi vất vả tới một chuyến." Nguyễn Phỉ nhíu mi: "Nhưng mà Nhan Hàn Thành, tôi không thể không nói một câu, cậu luôn nói đối tốt với cô ấy, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu càng làm cô ấy tức giận, cô ấy càng không hiểu cậu."

"Cậu cũng không phải không biết tính cách của Mạc Thanh Ngải, nếu cậu luôn đi theo đối tốt với cô ấy, trong mắt cô ấy sẽ không có cậu. Hiển nhiên cô ấy là một người thích bị ngược đãi, huống chi có những lúc vô cùng tức giận, tôi không còn lý trí để dỗ dành cô ấy. Cuộc đời là một sân khấu trực tiếp, tôi không muốn diễn theo cô ấy, thật phiền phức."

"Thành, tôi nói không lại cậu." Nguyễn Phỉ khoát tay cầm lấy túi xách: "Cậu muốn tiếp tục như vậy tôi cũng không có biện pháp, tương lai nếu cậu muốn thực sự mệt mỏi thì đừng mãi treo cổ trên một cái cây, cậu thử tìm các cây xung quanh xem, nói không chừng sẽ tìm được nơi cậu tâm đắc nhất."

Nhan Hàn Thành cười lạnh: "Cảm ơn, đã lâu không có người nhắc nhở tôi như vậy rồi."

"Đó là!" Nguyễn Phỉ đi tới cửa còn đau lòng để lại một câu: "Cậu nghĩ tôi sẽ trơ mắt nhìn cậu chết? Cậu yên tâm, tôi sẽ nhắm mắt lại."

Nhan Hàn Thành bật cười, đúng là một đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng trong mắt anh cũng không là gì, xem ra cô rất nhanh đã tìm cho anh một "kẻ thù".

Nhưng mà, Mạc Thanh Ngải, tôi sẽ không cho em cơ hội này, muốn đào góc tường của người thuộc Xã hội chủ nghĩa , phải đào hố không trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.