Vòng tay ấm áp và giọng nói đầy quan tâm của anh khiến nỗi chua xót trong
lòng cô càng thêm chua xót, Khánh Đệ vòng tay ôm lưng Khương Thượng Nghiêu, gục
mặt vào vai anh, nước mắt tuôn rơi.
Anh im lặng không nói, xoa xoa vỗ về cô. " Anh Khương..." Cô nghẹn ngào.
"Suỵt. Anh biết." Mỗi một gia đình bất hạnh đều có những kiểu bất hạnh không
giống nhau, cô thậm chí còn bất hạnh hơn cả người không có bố như anh.
Trời đất vào đêm, anh ôm chặt cô, đứng lặng lẽ trong bóng tối. Cho tới khi
những tia sáng đầu tiên ló ra từ phía chân trời, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn
lên trán cô, thoáng do dự rồi đôi môi anh trượt tiếp xuống phủ lên môi cô.
Lưng cô hơi cứng lại trong lòng anh, anh không dám làm cô hoảng sợ, nên chỉ
khẽ chạm nhẹ vào môi cô, lặp đi lặp lại như thế. Cảm nhận được sự run rẩy và hơi
thở như bị đè nén của cô, anh khẽ gọi tên Khánh Đệ.
Xộc thẳng lên mũi là mùi hương của anh, mùi hương đầy nam tính. Bên tai vang
lên tiếng gọi trầm ấm của anh giống như có thể xuyên thấu, khiến trái tim cô run
rẩy. Bàn tay anh men theo lưng đưa lên trên, nghịch mớ tóc dài sau gáy cô, chầm
chậm và dịu dàng. Khánh Đệ nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, nhón gót chân, đôi môi
mềm run rẩy đặt lên môi anh.
"Khánh Đệ."
Anh hôn cô, rồi như tìm được điểm tựa, anh khẽ thở dài, ngậm lấy bờ môi đầy
đặn của cô.
Cảm giác ngọt ngào đột ngột này khiến Khánh Đệ gần như mất đi lý trí, cô
buông vạt áo anh ra, bám vào bờ vai và chuyển động theo chuyển động của anh, hơi
thở như bị anh nuốt gọn, giữa trời và đất, chỉ còn lại sự tiếp xúc giữa đôi môi
và vòng tay ôm ấp ngọt ngào ấy.
"Khánh Đệ."
Mặt cô khẽ ửng đỏ, hơi thở vẫn gấp gáp, cô đẩy anh ra một chút, nhìn quanh.
"Sắp đến giờ học rồi."
Anh cười khẽ. Vẻ mặt rạng rỡ dưới ánh nắng bình minh. "Vậy anh về đây."
Ánh mắt cô trào dâng cảm giác lưu luyến nhưng vẫn gật đầu.
"Có chuyện gì gọi điện cho anh. Đừng sợ. Cũng đừng tự mình quyết định. Có anh
ở đây, không sao đâu."
Cô khịt khịt mũi cố nở một nụ cười đáp lại.
Anh nghịch phần dái tai đã thoáng ửng đỏ của cô, quay người đi đầy lưu luyến,
tiếp tục nói: "Nếu về Vấn Sơn thì nhất định phải gọi cho anh, anh đưa hai chị em
về. Nếu không giải quyết được, chúng ta sẽ tìm Hắc Tử giúp. Tên tiểu tử đó mặc
dù vô dụng, nhưng cũng vẫn còn cái oai để dọa dẫm người khác".
Cô phì cười thành tiếng, từ tốn nói: "Để mấy ngày nữa, em định giữ Tiểu Ái ở
lại đây mấy hôm, khi nào tâm trạng nó bình tĩnh hơn sẽ tính tiếp".
Thấy cuối cùng cũng có thể trêu cô cười, Khương Thượng Nghiêu yên tâm hơn một
chút: "Vậy anh đi đây".
Anh đi được mấy bước thì quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Phúc
Đầu đang ngoáy mông chạy theo, anh giơ tay. Cô dựa người vào khung cửa dùng mu
bàn tay quệt nước mắt trên mặt, khẽ nghiêng đầu nhìn hai bọn họ mỉm cười dịu
dàng.
Ái Đệ ở lại chỗ chị gái mấy ngày, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại. Khánh
Đệ gọi điện về nhà, mẹ cô hoàn toàn không biết tình hình cụ thể của ngày hôm ấy,
bà vẫn cho rằng con út lại gây sự gì đó cãi nhau với bố. Khánh Đệ không giải
thích nhiều, cô suy nghĩ rất thận trọng, nếu nói ra chân tướng sự việc, không
biết người mẹ cả đời nhẫn nhịn của cô có chịu đựng được cú sốc này không.
Nhưng, Tiểu Ái quyết không bước chân vào căn nhà đó nữa.
Cô hỏi Ái Đệ: "Hướng Lôi nói thế nào?".
"Chẳng nói gì. Em cũng chỉ nói với anh ấy là cãi nhau vớí người nhà, nên đến
chỗ chị ở vài ngày. Việc làm ăn ở quầy bán rau anh ấy tự lo liệu."
"Hãy thuê một căn hộ trước, về nhà chuyển những vật dụng cần thiết đến. Ở chỗ
chị còn ít tiền, mấy tháng đầu vẫn có thể trụ được." Khánh Đệ thấy em gái vừa
nghe cô nói đến về nhà đã co rúm người lại, trái tim khẽ nhói đau, nhưng vẫn
kiên quyết nói: "Tiểu Ái, có chị đây".
Ai Đệ như được tiếp thêm dũng khí, hỏi: "Vậy mẹ thì sao?".
Khánh Đệ cắn môi trầm ngâm hồi lâu, đành nhẫn tâm quyết định, nói: "Mẹ đã
sống với ông ta cả đời, chắc sẽ có cách để đối phó. Giờ chị không thể lo được cả
cho mẹ, em càng không thể về ở nhà đó nữa. Nếu có chuyện, sẽ đưa mẹ ra ngoài ở
sau".
"Còn cả tiền tiết kiệm của em nữa, tiền của em đều để ở nhà."
Khánh Đệ vuốt tóc em gái, nhận lời: "Yên tâm, chị sẽ lấy cho em. Đấy là của
hồi môn mà Ái Đệ của chị đã phải vất vả khổ sở để dành mà".
Hai tay Ái Đệ siết mạnh, ngả đầu lên vai cô, nghẹn ngào khẽ nói: "Chị, em sợ
lắm".
"Không sao. Sẽ qua cả thôi. Cho dù có gặp khó khăn, nhưng sẽ qua thôi."
Sau khi hai chị em bàn bạc xong, Khánh Đệ liền hẹn với Khương Thượng Nghiêu
về Vấn Sơn thuê một căn phòng nhỏ trước, cô điện về nhà xác định xem bố có nhà
hay không rồi họ mới lái xe về.
Khương Thượng Nghiêu hỏi: "Có cần anh lên cùng không?".
"Không cần. Em nói chuyện với mẹ một lát. Anh giúp em tìm xem có thứ gì để
đựng đồ không, em cần phải thu dọn đồ của Ái Đệ, rồi sẽ gọi điện cho anh."
Ái Đệ lo sợ hỏi: "Vậy còn em thì sao?".
"Em có muốn cùng chị lên nhà nói chuyện với mẹ không?"
Ái Đệ đấu tranh giữa sự nhớ nhung và nỗi hoảng sợ trong lòng, cuối cùng lắc
đầu nói: "Mấy ngày nữa em sẽ gọi cho mẹ".
"Vậy được. Em lên xe ngồi chờ."
Mẹ cô thấy con về, đương nhiên rất vui, cứ đi theo phía sau Khánh Đệ hỏi: "Em
con đâu? Khánh Đệ, Ái Đệ không ở cùng con à?".
Khánh Đệ không muốn ở lại nhà quá lâu, vừa vào phòng thu dọn quần áo của Ái
Đệ vừa giải thích với mẹ: "Nó ở dưới tầng đợi con. Mẹ, thời gian này Ái Đệ sẽ
chuyển ra ngoài sống. Có chuyện gì mẹ gọi vào di động cho em, hoặc gọi cho con
cũng được".
Sắc mặt mẹ cô bỗng trở nên hoảng hốt, ngồi phịch xuống mép giường, một lúc
sau mới nhìn Khánh Đệ bằng ánh mắt bất lực, nói: "Khánh Đệ, con nói với em rằng,
bố con với nhau không thể có mối thù không đội trời chung. Tính khí bố con không
tốt, nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi. Bao nhiêu năm nay, khổ sở vất vả để duy
trì gia đình này, mẹ cũng rất khó chịu, nhưng vẫn là một gia đình đúng không?
Con đi dạy học ở nơi xa như thế, Ái Đệ lại chuyển ra ngoài sống, thì còn gì là
gia đình nữa? Bao năm qua mẹ là vì cái gì? Đều chẳng phải vì hai con sao?". Mẹ
cô chưa nói xong đã khóc.
Khánh Đệ dừng tay, nhìn người mẹ già nua trước tuổi của mình, trong lòng vừa
thấy có lỗi vừa tức giận.
Cảnh mẹ một tay kéo cô, một tay ôm Ái Đệ hoảng hốt đi từ Vấn Sơn về Dã Nam
lại hiện ra trong đầu, năm đó cô cũng đã từng phản kháng lại, đấy là khi cô vẫn
còn ôm ấp những mộng tưởng đẹp đẽ với cuộc sống.
Sự phẫn nộ trong lòng Khánh Đệ dần nhạt đi, chỉ còn lại nỗi bi thương không
nói thành lời. "Mẹ, mẹ có bao giờ nghĩ rằng, nếu năm đó mẹ ly hôn với ông ta,
thì chúng ta sẽ thế nào không? Có thể mẹ vẫn ở quê và đã tìm được một người đàn
ông khác, cũng có thể mẹ đã đi làm, dù tiền kiếm được chỉ đủ mua mấy túi gạo.
Mặc dù khổ nhưng không cần phải cầm bát xin ăn như bây giờ, con và Ái Đệ cũng
vẫn sẽ trưởng thành, mẹ cũng có được khoảng hai mươi năm vui vẻ. Mẹ, nếu cho mẹ
được chọn lại, thì như thế Iiệu có tốt hơn không?"
Mẹ cô im lặng, khuôn mặt đờ đẫn trái tim nguội lạnh, thấy Khánh Đệ lại bắt
đầu thu dọn đồ đạc, bà đột nhiên túm chặt tay cô, cầu khẩn: "Khánh Đệ, chúng ta
hãy thương lượng một chút, nhẫn nhịn thêm hai năm nữa, khi con và Ái Đệ đã lấy
chồng, mẹ hoàn thành tâm nguyện rồi, các con muốn thế nào cũng được".
"Mẹ!" Khánh Đệ ném đồ trên tay xuống, không thể kiềm chế được cơn giận trong
lòng: "Còn phải nhịn thế nào nữa? Ông ta vốn không phải là người. Chỉ cần ông ta
còn một chút nhân tính sẽ không làm những chuyện đó! Ái Đệ giờ đang ở bên ngoài,
cứ nói đến bố là nó run cầm cập. Mẹ, mẹ muốn giúp ông ta ép Ái Đệ vào đường
sao?".
Cô nói xong, không để ý tới phản ứng của mẹ, kéo ngăn kéo ra tìm tiền.Sau đó,
cơn giận được đè nén bởi vẻ bình tĩnh bề ngoài đang lan ra toàn thân, cô quay
người lại hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ có động vào tiền tiết kiệm của Ái Đệ không?".
Mẹ cô lắc đầu quầy quậy, Khánh Đệ còn chưa kịp mở miệng hỏi thêm, đã nghe
thấy giọng nói lè nhè kéo dài sặc mùi rượu của bố cô vang lên ngoài cửa: "Tao
lấy đấy, làm sao?".
Đây chính là dấu hiệu cho thấy ông ta sắp bùng nổ.
Mẹ Khánh Đệ nhất thời tinh thần hỗn loạn, liếc mắt nhìn về phía con gái đang
mặt đanh lại đứng trước bàn, vội bật dậy: "Lão Thẩm, về rồi à? Hiếm khi Khánh Đệ
về...".
"Cút!" Bố cô vung tay hất mẹ cô ra, đứng trước cửa phòng chỉ thẳng vào mặt
Khánh Đệ chửi rủa: "Mau cút cho tao! Nuôi con chó nó còn biết vẫy đuôi mừng chủ,
nuôi hai đứa tiện nhân chúng mày thật chẳng ra cái quái gì! Tiền tao cầm đấy,
thì sao? Tao nuôi chúng mày lớn phải ăn phải uống không cần tiền chắc? Ông mày
bỏ tiền ra nuôi thì chúng mày phải trả! Sau này nếu thiếu một đồng tiền dưỡng
lão, ông không để chúng mày yên đâu!".
Ông ta nói xong định túm Khánh Đệ lôi ra ngoài, mẹ cô giơ tay ra chắn ngang,
lại một lần nữa bị ông ta đẩy ngã dúi dụi vào góc tường, Khánh Đệ vớ lấy cái
lược trên bàn nhằm thẳng vào mặt ông ta mà bổ tới, ông ta không kịp đề phòng,
trong lúc né người để tránh, Khánh Đệ đã chạy thoát khỏi phòng. Trong chốc lát,
cô điềm tĩnh quay lại, trên tay là con dao sáng loáng, con dao bị cô cắm phập
vào cửa gỗ, cửa rung lên từng hồi.
"Khánh Đệ." Mẹ cô kinh hãi.
Khánh Đệ lờ đi như không nghe thấy, đôi mắt sắc lẹm không rời khỏi người bố:
"Thẩm Nhị Phong, ông cứ việc gây hấn, nếu ông không sợ tai tiếng truyền tới cơ
quan làm mất mặt tổ tông họ Thẩm!".
Một Khánh Đệ ghê gớm đanh đá như thế ông ta chưa từng thấy. Trong ấn tượng
của mình, con gái thứ hai còn có chút giống bố, con gái đầu mềm yếu giống hệt
mẹ. Lúc này, ông ta có chút kinh ngạc, lại có chút thẹn quá hóa giận, mặt đỏ gay
xuống tận cổ, những thớ thịt trên mặt giật giật, bước từng bước lớn về phía
trước, cánh tay to lớn vung ra, miệng chửi rủa: "Ông mày cũng...".
Khánh Đệ chuẩn bị rút con dao đang cắm ở cửa xuống, thì một bóng người lướt
qua bên cạnh cô, bàn tay điên dại của bố cô bị người đó giữ chặt trên không
trung. "Chú, chú bớt giận."
"Mẹ mày chứ..." Thẩm Nhị Phong gắng sức rút tay lại, cổ tay như bị kẹp bởi
kìm sắt, lần nào cũng vô ích, bất giác nổi giận đùng đùng chửi bới: "Đồ ranh
con!", vung tay trái lên, định đập vào cổ người đứng phía trước.
Cánh tay trái Khương Thượng Nghiêu nắm chặt cổ tay ông ta, tay phải hất bàn
tay kia ra, đồng thời tung chân đá thẳng vào ngực, động tác nhanh nhẹn dứt
khoát.
Chỉ thấy Thẩm Nhị Phong bị Khương Thượng Nghiêu đạp một cái đập người vào tủ
đầu giường, tay ôm bụng thở hồng hộc, anh quay lại nhìn Khánh Đệ với đôi mắt áy
náy, rồi quay sang nói với Thẩm Nhị Phong: "Chú. Chú bớt giận. Có chuyện gì
chúng ta từ từ thương lượng. Động tay động chân không hay lắm". Nói rồi đưa di
động cho Khánh Đệ, dặn dò: "Em gọi điện cho Hắc Tử, chuyện này vẫn để cậu ta đến
giải quyết thì hơn".
Mẹ Khánh Đệ vẫn đang sững sờ đứng bên cạnh giờ mới giật mình bừng tỉnh, quay
trái quay phải, cuối cùng vẫn hét gọi: "Lão Thẩm", rồi chạy lại đỡ chồng đứng
dậy. Thẩm Nhị Phong đang giận dữ, hất tay đẩy vợ ra, ngồi dưới đất nhíu mày hỏi
Khánh Đệ: "Đồ con gái mất nết, mới ra ngoài mấy ngày mà đã quan hệ với loại đàn
ông đầu đường xó chợ rồi".
Khánh Đệ nghiêm sắc mặt, chẳng buồn để ý tới bố, điện thoại.
Khương Thượng Nghiêu khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Nhị Phong, rồi
móc bao thuốc ra ném cho ông ta một điếu, chẳng cần biết ông ta có nhận hay
không, tự mình rút một điếu châm hút.
Chẳng mấy chốc Hắc Tử cùng đồng nghiệp đã đến dưới khu nhà cô, Ái Đệ đang
ngồi trên bậc cầu thang đờ đẫn, Hắc Tử thấy vui vui: "Tiểu nha đầu, anh đến cứu
nguy đây, cũng không thèm chào anh một tiếng?".
Ái Đệ liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về hướng vừa nhìn,
ánh mắt thất thần. Hắc Tử nhìn theo ánh mắt Ái Đệ, bên ngoài cánh cửa sắt không
một bóng người, ngay lập tức anh ta trở nên gượng gạo, men theo chân cầu thang
nơi Ái Đệ ngồi đi lên trên.
Người như Thẩm Nhị Phong, nhìn tưởng hung hăng tìm bạo, thực ra chỉ được cái
miệng hùm gan sứa, ngoài cứng trong mềm. Nhân tính của con người đã được ngầm
mặc định với suy nghĩ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, khi gặp kẻ mạnh thật sự, ông ta sẽ
xuống nước ngay.
Sau khi Hắc Tử đưa đồng nghiệp lên thực hiện đúng quy trình làm việc, hỏi
cung, ghi chép, còn chưa hỏi xong Thẩm Nhị Phong đã móc tiền tiết kiệm của Ái Đệ
ra trả.
Trước khi chuyển đồ ra cửa, Khánh Đệ quay lại nhìn mẹ nói: "Mẹ, lát nữa con
sẽ gọi điện cho mẹ".
Mẹ cô cố ngăn nước mắt gật đầu.
Vừa xuống được hai tầng, thì nghe thấy giọng một người đàn ông mắng Ái Đệ:
"Mấy hôm nay em làm gì hả? Ái Đệ, chuyện làm ăn cũng không cần lo nữa hả? Ngày
nào chị anh cũng phải bế con đến trông hàng giúp chúng ta, thế chị ấy không phải
lo việc buôn bán của mình chắc?".
Ngay sau đó là tiếng Ái Đệ ấm ức: "Lôi Lôi"
"Hướng Lôi."
Người đó quay đầu lại thấy Khánh Đệ, lập tức gọi: "Chị, chị không sao chứ?
Nghe Ái Đệ nói vì cô ấy mà chị và chú cãi nhau, em nghe điện xong liền chạy vội
tới đây".
Khánh Đệ cười gật đầu: "Sao không lên nhà?".
Thấy Hướng Lôi vò tóc, động tác trẻ con đó có vài phần rất giống Diêu Cảnh
Trình, nói: "Thì em gặp Ái Đệ ở đây, đang nói mấy câu."
Khương Thượng Nghiêu liếc nhìn cậu ta rồi nói với Khánh Đệ: "Anh chuyển đồ ra
xe trước, chút nữa cùng đi ăn tối".
Khánh Đệ gật đầu vâng, ngay sau đó thấy Hắc Tử đi lách qua người họ, tay cầm
túi lớn túi nhỏ đưa cho Hướng Lôi, nhét hết vào tay cậu ta: "Bạn gái của mình
thì chăm sóc cho tốt, biết không hả?"
Hướng Lôi hết sức ngạc nhiên, lại nhìn bộ cảnh phục trên người Hắc Tử, Hắc Tử
cao hơn cậu ta cả một cái đầu, đành dạ đáp lời.
Cả đám người lần lượt ra khỏi cổng, Khánh Đệ và em gái rớt lại phía sau. Ái
Đệ tâm trạng vẫn rất bất ổn, Khánh Đệ nhìn thấy ngay, cô âm thầm thở dài rồi
nói: "Ái Đệ, nếu như sợ ở một mình, thì cùng chị về Dã Nam đi, chị nuôi được
em".
Ái Đệ cố nặn ra một nụ cười, lắc đầu: "Chị, em đã lớn rồi. Không sao đâu. Dần
dần cũng sẽ quen. Chị yên tâm". Không biết nó nghĩ gì, dừng lại một lúc mới nói
tiếp: "Tí nữa em không đi ăn cơm đâu, em về nhà dọn dẹp sắp xếp đồ, rồi cùng Lôi
Lôi đi dọn hàng".
"Ái Đệ!"
"Chị." Ái Đệ dừng bước, vẻ mặt rất nghiêm túc. "Em là người lớn rồi. Có những
việc phải tự mình đối mặt. Con đường em chọn, em cũng phải tự mình đi."
Khánh Đệ nhất thời không biết nên vui mừng hay cảm thán. Cô luôn cho rằng Ái
Đệ bốc đồng lỗ mãng, có chút khôn lỏi, già đời, cô luôn lo lắng sẽ có ngày em
gái sảy chân vấp ngã, vì vậy luôn bảo vệ nó dưới đôi cánh của mình. Bao năm nay
cô vẫn không ngừng cố gắng và ép buộc bản thân, vì muốn sau này có thể chăm sóc
cho mẹ và em. Nhưng cô quên mất rằng, cuộc đời mỗi người phải do tự mỗi người
quyết định.
Trên đường về Dã Nam, cô im lặng hồi lâu không nói. Khuôn mặt Ái Đệ giống như
hiện ra trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc và chân thành đó vẫn xinh đẹp
mỹ lệ như xưa, nhưng không còn vẻ ngông nghênh nữa. Cái giá của sự trưởng thành
mà phải hy sinh hạnh phúc, là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời mỗi người. Khánh
Đệ lại một lần nữa thở dài.
Khương Thượng Nghiêu lái xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô lo lắng.
Khánh Đệ cuối cùng cũng nhận ra sự quan tâm của anh, mỉm cười lơ đãng, nói:
"Em không sao. Chỉ là có chút ngậm ngùi".
Anh gật đầu như hiểu: "Nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại", ngay sau đó
giải thích: "Bà anh thường nói vậy".
Khánh Đệ khẽ khựng lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Em rất quý bà anh, và cũng
thích nhà anh nữa. Mặc dù nhỏ, đồ đạc kê đầy phòng, nhưng không khí gia đính ấm
áp, khiến người ta vào là muốn ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ một giấc. Bà
cũng thế, nhìn những nếp nhăn của bà là muốn mỉm cười, trong lòng cũng thấy dễ
chịu hơn, nhẹ nhàng hơn, đột nhiên thấy tốt lành."
Khương Thượng Nghiêu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Anh vào phòng em ở ký túc xá
giáo viên cũng có cảm giác ấy, yên tĩnh thanh bình, chỉ muốn chợp mắt một
lúc".
"Đấy là vì anh mệt rồi." Khánh Đệ quay đầu lại nhìn anh.
Anh nghe thấy thế liền phá lên cười lớn.
Khánh Đệ oán trách liếc anh, nói: "Đang tâm sự với anh mà, cố ý lảng sang
chuyện khác".
Khương Thượng Nghiêu đưa cánh tay phải sang, nắm lấy tay cô, trịnh trọng nói:
"Anh biết. Anh cũng nói thật đấy. Không chỉ ở ký túc xá của em đâu, thực ra chỉ
cần ngồi bên cạnh em, chỗ nào cũng được, đều thấy thanh bình, chẳng phải nói gì
hết, cứ thế thoải mái chỉ muốn ngủ".
Những lời mộc mạc và chân thành đó khiến Khánh Đệ cảm thấy ngượng ngùng,
trong lòng lại vui sướng liếc trộm về phía anh đánh giá độ chân thật của câu nói
ấy, ngọt ngào mỉm cười.
Hai người đi thẳng về thôn Châu, theo lời Khương Thượng Nghiêu thì là: "Dù
sao tối nay em cũng không phải soạn giáo án, về đấy đọc sách không bằng ở đây
nhìn anh".
Mấy hôm em gái ở Dã Nam, việc học máy tính của lão Lăng và Đại Lỗi cũng tạm
dừng, Khánh Đệ thầm nghĩ đến đấy xem họ học hành thế nào cũng tốt. Ai ngờ khi
vào trong phòng Khương Thượng Nghiêu, không thấy bàn làm việc của anh đâu
nữa.
Lưu Đại Lỗi nhiệt tình pha trà rót nước, nói: "Bọn em ở phòng bên cạnh, anh
Khương nói trước đây làm việc hay ăn uống đều ở trong phòng này cả, thật không
ra làm sao, phải quy hoạch lại cho nghiêm túc".
Khánh Đệ tán thành: "Như vậy rất tốt".
Lưu Đại Lỗi ngửa đầu ra sau, ánh mắt như muốn nói "Chị dâu thật chậm hiểu",
sau đó tặc lưỡi, đứng sát vào người Khánh Đệ nói nhỏ: "Chị dâu, chị là người rất
thông minh. Sao những chuyện như thế này chị lại không tinh ý thế. Anh Khương
muốn đuổi bọn em đi, rõ ràng là...".
Còn chưa nói xong, tiếng bước chân của Khương Thượng Nghiêu đã vọng lại từ
ngoài cửa, Lưu Đại Lỗi lập tức ngồi thẳng người lên: "Chị dâu, chị uống nước
đi".
Sau khi Khương Thượng Nghiêu vào phòng, liếc mắt nhìn qua khuôn mặt đang
không hiểu chuyện gì của Khánh Đệ và vẻ mặt hết sức nghiêm túc đứng đắn của Lưu
Đại Lỗi, hỏi: "Nhị Hóa, cậu lại nói lung tung gì đấy?".
"Không có gì. Chỉ hỏi chị dâu gần đây có bận không thôi."
Lưu Đại Lỗi vẻ mặt vô tội khiến Khánh Đệ không nhịn được cười. Khương Thượng
Nghiêu cũng không hỏi nhiều, dặn dò Khánh Đệ: "Mấy hôm nay phải làm việc đêm,
anh xuống mỏ xem tiến độ thế nào, em ở trong phòng dùng máy tính". Nói rồi cầm
chiếc cốc trước mặt Khánh Đệ uống một hơi nửa cốc, quay người đi ra ngoài rồi
quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lưu Đại Lỗi: "Vẫn còn ngồi đấy".
Sau khi Lưu Đại Lỗi ấm ức theo anh ra ngoài, Khánh Đệ mím môi cười, cầm cốc
lên uống một hớp nước, đột nhiên nhận ra đây là cốc trà của anh, bất giác như
nghẹn cứng.
Khi anh quay lại trời đã sâm sẩm tối, Khánh Đệ rõ ràng đã tắm và thay quần
áo, khi anh kéo ghế ngồi sát vào cô thoáng ngửi thấy mùi xà phòng thơm. Cô đẩy
chiếc cốc vừa rót đầy nước về phía anh, Khương Thượng Nghiêu thuận tay cầm lên
uống mấy hớp: "May quá, đang khát, vừa rồi mũi lại hít rất nhiều bụi".
Khánh Đệ vô tình liếc nhìn yết hầu đang lên xuống ở cổ anh, mặt nóng bừng
quay đầu nhìn vào màn hình, tiếp tục gõ chữ.
Anh ghé sát vào người cô hỏi: "Đây là cái gì?".
"Chat, phần mềm chat, em đang chat với Đàm Viên Viên, bạn học cũ của em." Hơi
thở của anh vô tình lướt qua phần tóc mai của cô, Khánh Đệ nói xong cắn chặt
môi, đột nhiên nhớ lại ngày hôm ấy cô kiễng chân, bám vào vai anh, đặt môi mình
lên môi anh, lòng dạ rối bời, nhất thời đánh sai vài từ.
"Cái này hay thật." Giọng anh nghe rất điềm tĩnh bình thản.
Khánh Đệ thầm mắng mình luôn bị chi phối tâm trí vì anh, định gõ hai từ tạm
biệt để chào Đàm Viên Viên, đột nhiên cô thấy tai mình buồn buồn, anh đang thổi
vào tai cô. Khánh Đệ vừa xấu hổ vừa bực quay lại nhìn anh, anh giữ nguyên tư thế
vừa rồi, cách má cô chỉ vài phân, ánh mắt nhìn cô như trêu chọc, anh nói khẽ,
"Tai em lại đỏ lên rồi".
"Anh..."
Anh cười đắc ý: "Đỏ lan tới tận cổ rồi", thấy cô ngượng tới mức không biết
nên làm thế nào, anh dỗ dành: "Giúp anh lập một nick chat, có thời gian anh nói
chuyện với em".
Khánh Đệ nghiến răng, lại không thể cắn anh một cái, đành trừng mắt với anh.
Cho dù là vậy, nhưng tay đã mở giao diện. Bận rộn một hồi, khi hai người bắt đầu
trao đổi nick cho nhau, thì điện thoại của Khương Thượng Nghiêu đổ chuông.
Đêm khuya thanh vắng, giọng Hắc Tử lại vang lên vô cùng rõ. Chỉ nghe anh ta
nói: “Mình đúng là đen đủi, cả ngày tâm trạng chẳng ra gì. Vừa rồi hết giờ tăng
ca về nhà, thấy cửa số nhà bị đập vỡ tan tành, mẹ mình còn nói sáng nay vừa mở
cửa ra, thấy mấy con mèo chết ngay trước cửa nhà, trên tường nhà bôi bê bết
máu".
Khương Thượng Nghiêu đột nhiên sầm sắc mặt, cầm điện thoại đi vài bước ra
phía cửa, nói: "Có lẽ là Nhiếp Nhị. Cậu mau chuyển hai cụ đến nơi khác đi.
Chuyện này chưa biết mức độ lớn nhỏ thế nào".
Đầu dây bên kia Hắc Tử nói gì đó nghe không rõ nữa, chỉ thấy ngay sau đó
Khương Thượng Nghiêu lại nói: "Bên chú Đức chắc an toàn, còn sự an toàn của cậu
thì sao?".
Hắc Tử lại nói gì đó, vẻ mặt Khương Thượng Nghiêu dịu lại đôi chút, trầm ngâm
hồi lâu tiếp tục nghe, rồi nói: "Hai ngày sắp tới mình về Vấn Sơn, có chuyện gì
đừng âm thầm chịu đựng, báo lên một tiếng".