Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 37: Chương 37




Khánh Đệ thất vọng, bối rối túm chặt lấy cổ áo anh, sự thực là, cô vẫn nghĩ tiếng nổ ầm một cái vừa rồi là do cô tưởng tượng.

"Chúc mừng năm mới." Hai cánh tay Khương Thượng Nghiêu dang rộng, ôm chặt cô vào lòng.

"Chúng mừng năm mới." Cô lí nhí trả lời. Lúc này cảm giác của cô vẫn còn lâng lâng, cố gắng kiềm chế sự nóng bỏng nhiệt tình của anh. Cô khẽ quay người cử động, nói: "Có phải điện thoại của anh kêu không?".

"Đừng cử động." Mặt anh vẫn vùi trong mái tóc dài của cô, sự ma sát đó nóng bỏng chẳng khác gì lửa thêm dầu, anh gần như có thế nghe thấy tiếng mình bị đốt cháy vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào khi hai người tiếp xúc thân mật thế này: "Khánh Đệ".

"Đúng là, vẫn còn đang đổ chuông đây."

"Mặc kệ nó." Mùi hương trên mái tóc của cô giúp tâm trạng anh dần dần bình tĩnh trở lại, Khương Thượng Nghiêu cắn nhẹ vành tai cô vài cái, hỏi: "Anh không nhịn được cho tới tận khi mình kết hôn thì làm thế nào?".

Bốn mắt nhìn nhau, Khánh Đệ hoang mang trước nụ cười của anh đột nhiên hiểu ra hàm ý của từ "nhịn" mà anh muốn nói: "Anh...". Mặt cô đỏ bừng, cố gắng đẩy anh ra: "Mau nghe điện thoại đi, đừng trêu em nữa".

Thấy cô xấu hổ, anh cũng không trêu nữa, cầm di động lên xem, nụ cười trên môi dần tắt.

"Trên mỏ xảy ra chuyện à?" Khánh Đệ hỏi.

Anh lẳng lặng gật đầu, nhưng không gọi lại, tay mân mê nắp điện thoại trầm ngâm hồi lâu.

"Vậy anh mau qua đó đi, đang Tết mà, mọi chuyện phải cẩn thận."

Anh như hạ quyết tâm, đứng dậy nói: ''Vậy anh đi đã, em đóng cửa sổ vào nhé. Còn nữa, nhớ phải mang lò than ra ngoài trước khi ngủ đấy".

"Em biết rồi." Khánh Đệ đưa áo khoác cho anh: "Trên mỏ lạnh, quàng khăn vào nhé".

Anh nhận lấy, một tay kéo cằm cô lại, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô: "Ngủ sớm đi, đừng quá nhớ anh".

Khánh Đệ phì cười, tiễn anh ra cửa.

Sau khi Khương Thượng Nghiêu lên xe, xem cuộc gọi nhỡ vừa rồi, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bấm số gọi lại: "Chúc mừng năm mới!".

"Giám đốc Khương, giờ anh cũng cao giá quá nhỉ, lại không cả nghe điện thoại nữa. Tôi đang băn khoăn, người như anh chẳng biết có hiểu lễ nghĩa không? Trước Tết đến Nguyên Châu cũng không có ý định mời tôi ăn bữa cơm, giờ đang Tết, e là cũng khó đợi được anh chủ động nói một câu Chúc mừng năm mới rồi." Đầu dây bên kia trách cứ xong, chưa đợi anh trả lời, một tràng cười lại vang lên: "Quả nhiên tôi đoán không sai. Không phải tôi chủ động, anh quyết không gọi cho tôi đúng không?".

"Vừa rồi đúng lúc tôi phải nhận một cuộc điện thoại bàn, thất lễ rồi."

Giọng anh lạnh lùng kiềm chế, thậm chí còn không để cô ta có cơ hội tiếp lời, nói một tràng dài như vậy chỉ đổi lại một câu giải thích qua loa, Trạch Trí vốn nên nổi giận nhưng lại rất rộng lượng chấp nhận lời giải thích của anh, hỏi: "Tại sao tôi lại biết trước Tết anh có đến Nguyên Châu, anh không tò mò chút nào à?".

"Lần nào đến Nguyên Châu tôi cũng ở khách sạn Long Thành, nếu có ý muốn điều tra chỉ cần một cuộc điện thoại là rõ ngay thôi. Kỳ thực không phải tôi không biết phép tắc, mấy lần đi ngang qua con đường vào nhà cô, tôi cũng đã nghĩ có nên gọi điện cho cô không, có điều, chẳng quen thân lắm, cảm thấy như vậy quá đường đột."

"Vậy ý của anh là, tôi gọi điện cho anh lúc này thật quá đường đột, đúng không?"

Cô ta nửa đùa nửa thật trêu anh, khiến anh không dễ trả lời. Khương Thượng Nghiêu khẽ nhíu mày, bắt chước giọng điệu đó của cô ta: "Bác sĩ Trạch, cô là phụ nữ sống trong thành phố lớn, không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để cân đo đong đếm".

Từ trong máy di động vọng ra một tràng cười sảng khoái, Trạch Trí cười xong nói: "Khương Thượng Nghiêu, tôi phát hiện ra con người anh rất thú vị. Trước kia ở Dã Gia Sơn, trong ấn tượng của tôi anh cũng là một phạm nhân tương đối có văn hóa, ai ngờ khi gặp lại, thoáng một cái anh trở thành ông chủ trong ngành than. Nói chuyện với anh vài lần, tôi cứ nghĩ anh là người thật thà, ai ngờ cũng biết nói cạnh nói khóe, chọc tức người khác cơ đấy".

"Những gì tôi nói đều là thật" Khương Thượng Nghiêu tỏ ra rất chân thành: "Cô có tư cách kiêu ngạo, vì vậy không thể coi cô như những người bình thường khác".

"Tôi thích nghe câu này. Mặc dù tôi hiểu ý anh, anh muốn chế giễu tôi có một người bố không tầm thường. Có điều, ưu thế mà sự thật này mang lại, tôi vẫn luôn coi nó như lợi thế của mình."

Xe đã vào khu mỏ thôn Châu, thấy cánh cửa trên tầng hai của trạm gác được mở, một cái đầu thò ra nghiêm túc quan sát, rồi ngay sau đó có người đi xuống mở cửa. Khương Thượng Nghiêu rất hài lòng với thái độ đó của người trực ban, ấn cửa xe xuống, nói vọng ra ngoài: "Chút nữa hết ca vào văn phòng nhận lì xì nhé".

Người gác đêm đó vừa nghe thấy thế vui mừng khôn xiết, hô lên một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho xe đi vào.

Trong di động Trạch Trí hỏi với giọng kỳ lạ: "Giờ anh đang ở đâu?".

"Tôi về khu mỏ xem tình hình thế nào."

"Giám đốc Khương, Tết rồi anh cũng muốn đích thân chung vui với người dân sao?"

Khương Thượng Nghiêu bắt đầu chuyển sang nói chuyện phiếm với bác sĩ Trạch: "Nói tôi là người thật thà cô không tin, chăm lo cho gia đình tiết kiệm tiền lấy vợ, tất cả đều phải dựa vào cái mỏ này, có thể không lo sao?".

Trạch Trí lại cười: "Vậy nếu sang năm chính sách chỉnh đốn toàn diện đến Vấn Sơn, trong danh sách phải dừng khai thác có tên anh thì anh định thế nào?".

Khương Thượng Nghiêu đang đỗ xe trước văn phòng, nghe thấy vậy khẽ giật mình, khoát tay ngăn Lưu Đại Lỗi đang định chạy ra mở cửa cho mình, do dự hỏi: "Tin tức chính xác không?".

"Trên danh sách có tên anh hay không, tôi không rõ lắm, cụ thể thế nào phải nhờ người hỏi. Có điều phát súng đầu tiên nổ sau Tết sẽ nhắm vào Vấn Sơn, việc này đã được quyết rồi. Nghe nói bởi vì năm ngoái, các khu mỏ tư nhân ở Vấn Sơn gây chuyện động tới cả cảnh sát, bí thư mới ra chỉ thị Vấn Sơn là khu vực trọng điểm cần phải chỉnh đốn đầu tiên. Cũng có người nói Vấn Sơn là sân sau của bí thư cũ, bí thư mới làm vậy để khua rừng dọa hổ. Tóm lại, người quan sát thì nhiều, nhưng cụ thể thật giả thế nào chẳng ai rõ."

Không cần nghĩ nhiều, anh cũng hiểu ngay rằng chuyện của tên Vu béo, không thể che giấu được, nên đã tới tai cấp trên. Còn về việc sau này có bao nhiêu người gặp phải họa liên đới, anh chẳng quan tâm. Anh chỉ mong mình thoát khỏi kiếp nạn này, bình an lên bờ: "Danh sách chỉnh đốn toàn diện có cách nào lấy được không?".

Trạch Trí im lặng hồi lâu không nói, như đang cố tình kéo dài thời gian để chờ anh nhờ vả. Khương Thượng Nghiên nhíu mày, đẩy cửa xe bước xuống, lấy một chiếc túi từ ghế sau ra đưa cho Lưu Đại Lỗi, nói: "Bao lì xì mỗi người một cái, của cậu chút nữa tôi đưa cái khác".

Lưu Đại Lỗi toét miệng cười ha.hả: "Anh Khương, thật là bạn chí cốt".

Khương Thượng Nghiêu hất cằm, ý bảo cậu ta là mình đang nghe điện thoại, Lưu Đại Lỗi hiểu nhầm anh đang nói chuyện với Khánh Đệ, bộ dạng bất mãn như muốn nói "Anh và chị dâu dính chặt lấy nhau như thế khiến người ta buồn nôn", rồi lắc đầu đi trước.

"Bố tôi và mấy người bạn khi nói chuyện nhắc tới Vấn Sơn, nhớ ra là anh ở đây, nên tôi mới để ý. Còn về danh sách chỉnh đốn, anh cho rằng tôi là người vạn năng sao?" Trạch Trí thở dài trong điện thoại: "Cái gì mà con quan hưởng lộc? Chẳng qua chỉ là hư danh thôi. Người ngoài không biết chẳng oán thầm? Tôi lại không định đi trên con đường quan chức, đối với tôi mà nói, chẳng có chút thực tế nào hết".

Khương Thượng Nghiêu thấy an tâm hơn một chút, chỉ cần đối phương có chỗ để cầu cạnh, thì tất phải có cách thương lượng. Anh vờ tỏ ra thoải mái, thăm dò: "Thì ra Trạch đại tiểu thư cũng có thứ phải nuối tiếc? Có thứ gì cô muốn mà lại không thể có được chứ?".

"Nhiều lắm, ví dụ như... muốn ăn cơm mà không có ai mời này."

Anh đột nhiên trở nên sáng suốt: "Nói qua nói lại vẫn là trách tôi. Tôi chuộc lỗi với cô là được chứ gì".

Trạch Trí cười ha ha, không nói mãi đề tài này nữa, chỉ nói: "Nếu anh đã biết sai, tôi cũng không làm khó anh nữa. Để lần sau anh tới Nguyên Châu rồi nói".

Khương Thượng Nghiêu hơi do dự, hỏi: "Mồng Hai tôi vẫn còn nhà họ hàng phải tới chơi, mồng Ba cô có nể mặt ăn với tôi bữa cơm không?".

"Mồng Ba tôi không rảnh, mồng Bốn đi."

Cô gái này, thái độ tuyệt đối phải chiếm thế chủ động, nhưng quan trọng là cách thức và ý tứ lại tương đối hợp lý. Móc mồi, quăng câu, thu dây, nhanh gọn quyết đoán, đồng thời kỹ thuật rất thành thạo. Khương Thượng Nghiêu cúp máy, nụ cười khách sáo trên môi khẽ nhếch lên đầy châm biếm.

Có mối quan hệ càng sâu sắc với những người ở tầng lớp này, càng cảm nhận được tính phức tạp của chinh trị. Mà càng đi sâu tìm hiểu, anh càng khinh bỉ. Kỹ năng nắm bắt rồi thả ra giữa người với người cho dù có tinh xảo tới đâu, cũng không thể so được với một câu nói đơn giản và thẳng thắn. "Em thích." Đi xuyên qua cơn gió hoang dại, đang quấn quýt gào rít quanh người, trong gió dường như truyền tới lời bày tỏ đầy kiềm chế của Khánh Đệ. Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô đang cố gắng duy trì nụ cười, khe khẽ cất tiếng nói lại một lần nữa: "Em thích".

Khương Thượng Nghiêu không có thời gian để tự vấn mình tại sao lại so sánh Khánh Đệ với Trạch Trí, anh lúc này không thể khống chế được cảm giác nhớ nhung đang trào dâng trong lòng. Anh nên về văn phòng đọc lại nhật ký trực ban mấy ngày nay, nên ngồi xuống bình tình suy nghĩ xem sang năm phải đi tiếp như thế nào, làm thế nào để vượt qua được sóng gió trước mắt, nên cùng uống vài chén với mấy anh em đang phải ở lại canh giữ mỏ vào đêm Giao thừa, nói vài câu chuyện vui. Nhưng anh đứng trước cửa văn phòng trống không, trong đầu suy nghĩ giờ đang dừng lại ở khoảng thời gian nửa tiếng trước đó, đôi môi của Khánh Đệ bị anh cắn mút tới sưng đỏ, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe như vẫn có cảm giác mình đang ôm ngang phần eo mềm mại cùa cô.

Anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, sau đó đột nhiên quay người ra mở cửa xe.

Phòng Khánh Đệ vẫn sáng đèn, anh gõ cửa lại không có ai trả lời. Khương Thượng Nghiêu bỗng dưng lo lắng, đi ra cửa sổ khẽ gõ vào đó, gọi một tiếng "Khánh Đệ", nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Nỗi hoang mang trong lòng càng lan rộng, anh nắm chặt khung cửa sổ chuẩn bị dùng lực kéo bật ra, thì thấy một bóng đen đang men theo tường đi tới.

"Phúc Đầu, mẹ con đâu? Khánh Đệ!"

Cánh cửa phòng tắm cạnh bếp hé ra một khe nhỏ, ánh sáng từ trong đó lọt ra ngoài: "Anh đừng gọi nữa, em đang tắm". Cô thò đầu ra, rồi lại nhanh chóng rụt vào, đóng cửa.

Khương Thượng Nghiêu thấy lòng nhẹ hẳn, đi đến đứng ngoài cửa hỏi: "Vừa rồi anh ở đây sao em không tắm? Nửa đêm rồi, nếu có ai đến thì sao? .

"Đang Tết, có ai đến chứ?" Cô nói vọng ra, ngay sau đó cửa lại được hé mở, cánh tay trắng ngần thò ra vứt bừa chùm chìa khóa xuống đất: "Anh tự mở cửa vào nhà đi".

Chính là trong khoảnh khắc đó, giữa làn hơi nước mờ mịt thoáng hiện ra những đường cong đẹp mắt, trơn láng, Khương Thượng Nghiêu vô thức nghẹt thở, ngay sau đó cánh cửa trước mắt anh bị đóng lại.

Tiếng nước chảy róc rách, anh đứng chôn chân bên ngoài, gần như bị những ảo ảnh trong đầu làm cho phát điên, máu chảy điên cuồng trong huyết quản, đến nỗi khi anh cúi người xuống nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên đã phải hít một hơi thật sâu.

Khi tiếng nước dừng chảy, anh vẫn còn đang chìm đắm trong những ảo cảnh cuồng loạn, tưởng tượng dòng nước chảy mơn man xuống tận gót chân cô, tưởng tượng da thịt cô đang dần dần đỏ ửng lên, một màu hồng phấn giống như vành tai cô mỗi lần ngượng ngùng.

"Sao anh..." Khánh Đệ mở cửa, bỏ mái tóc dài đang cầm trên tay xuống, thấy Khương Thượng Nghiêu vẫn đứng bên ngoài, hơi sững người lại, bắt gặp ánh mắt thâm trầm khó dò của anh, nghĩ đến cảnh anh đứng ngoài có lẽ đã nghe được gì đó, vành tai và hai má cô bắt đầu đỏ ửng, nóng bừng.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống, cô đang đứng nghiêng, mái tóc dài như tấm rèm buông rủ, Khánh Đệ xấu hổ nhìn đi chỗ khác. Khương Thượng Nghiêu cố gắng lấy lại bình tĩnh, cởi áo khoác khoác lên người cô, nói: "Đừng để bị lạnh".

Sau đó anh làm cái việc mà anh muốn làm nhất, bế bổng cô lên ôm vào nhà.

Đến cửa phòng, anh không thể không đặt cô xuống để mở cửa, khi cô rời khỏi lòng anh, Khương Thượng Nghiêu đột nhiên có cảm giác thật ủ rũ. Sau khi Khánh Đệ đứng vững, cô tì cằm lên vai anh, mái tóc dài đã che mất khuôn mặt, khiến anh không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô khi ấy, cũng không thể biết được sự run rẩy khe khẽ của cô vì xấu hổ hay bởi cũng đang căng thẳng như anh.

Cửa sau khi bị anh đẩy ra, anh không dám làm bừa, ôm lấy eo cô, nín thở chờ đợi: "Khánh Đệ", nói ra lời này, anh mới biết cổ họng mình đã khô rát từ lâu.

Nghe thấy cô mơ hồ nói câu gì đó, anh thận trọng hỏi lại: "Khánh Đệ?".

Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng rực, như đang chờ đợi như luống cuống: "Lạnh quá".

Anh như bừng tỉnh cơn mơ, vội ôm cô vào lòng bế lên, dùng gót chân đóng cửa, đi thẳng tới giường.

Ngón tay của cô quả nhiên lạnh cóng, anh ngồi xuống mép giường, nắm cả hai bàn tay cô trong tay mình từ từ làm chúng ấm lại, đợi một lúc khi cô đã ấm hơn, anh hỏi: "Chân có lạnh không?", nói rồi thò tay vào trong chăn.

Khánh Đệ cười, lùi vào trong tường tránh: "Đừng, em không chịu được buồn", nhưng gót chân đã bị anh nắm lấy, ngón tay cái xoa xoa phần mắt cá chân. Cô lên tiếng cầu khẩn: "Buồn, thật đấy".

Sự im lặng kỳ quái bao trùm căn phòng nhỏ, anh dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, Khánh Đệ như đang đắm chìm trong đôi mắt sâu hun hút của anh. Hơi ấm từ bàn tay anh xuyên qua da thịt men theo bàn chân nhỏ lan dần lên trên, cảm giác hưng phấn và kích thích kỳ quái đó biến thành một cái rùng mình, từ sống lưng Khánh Đệ đi xuổng.

"Anh Khương…" Cô ép mình phải mở miệng nói câu gì đó, nhưng không ngờ câu nói của mình lại như phá vỡ lời nguyền ma quái, anh dang tay ôm lấy cô, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô.

Khánh Đệ hơi sững người lại khi tiếp xúc với cái ôm ấm áp và hơi thở nóng bỏng của anh, cô mở miệng để mặc anh xâm nhập, đồng thời vòng tay ôm chặt lấy lưng anh.

Sự đáp trả ngọt ngào và bạo dạn đó mang lại kích thích mãnh liệt, khiến dòng máu đang cuồn cuộn trong huyết mạch của Khương Thượng Nghiêu càng chảy với tốc độ nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, toàn bộ mọi cảm xúc đều tập trung vào cơ thể mà anh đang ôm chặt trong tay, sự nóng bỏng mật thiết, và cả sự đau đớn như muốn bùng nổ đến nơi của bản thân.

Anh hôn sâu hơn, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, tay anh lần vào trong lớp áo ngủ, tiếp xúc với làn da mềm mại láng mượt của cô, anh cảm nhận được người cô đột nhiên cứng lại.

Anh muốn nói: "Từ chối anh đi, anh nhịn được", nhưng chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô rõ ràng đang né tránh, đôi môi cô cũng đang chạy trốn sự đòi hỏi của anh, điều này lại khiến anh vô cùng khó chịu. "Khánh Đệ..." Anh gọi tên cô, lưu luyến không rời, giọng nói như van xin như mời gọi.

Bàn tay cô ôm lấy đầu anh, giữ chặt khuôn mặt, nhìn thẳng vào mắt anh. Sự cầu khẩn trong đôi mắt thâm trầm đó đang bùng nổ, Khánh Đệ nín thở, dùng môi mình chạm vào mặt anh. Cô yêu anh như thế bắt đầu từ cái đêm nhiều năm về trước. Cô đã từng nghĩ cả đời này hai người sẽ chỉ là người qua đường, nhưng lúc này giờ khắc này, họ đang dựa vào nhau, và cả tương lai dài dằng dặc sau này nữa, dù sướng hay khổ, họ cũng sẽ vẫn ôm chặt nhau không rời, thương yêu cùng nhau bước tiếp.

"Em yêu anh." Cô ngước đôi mắt đã ướt nước của mình lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó nhìn thấy mắt anh cũng như ướt nhòe đi, nụ cười từ từ nở trên môi: "Khánh Đệ", anh gọi cô đầy tha thiết, đầy yêu thương, khiến cô nghĩ rằng tên mình là cái tên đẹp nhất trên thế giới nàỵ.

Sau đó, anh đặt nụ hôn lên trán cô trịnh trọng như tuyên thệ: "Anh cũng yêu em".

Vào đêm Giao thừa năm 2006, cô biết sau đêm nay, họ sẽ không còn giống như trước kia nữa.

Khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy kẻ caro đen trắng bước từ trên bậc thềm của bệnh viện số một của tỉnh đi về phía mình, Lưu Đại Lỗi há hốc miệng kinh ngạc.

Chẳng trách Khương Thượng Nghiêu bình thường thích đi chiếc xe việt dã cũ hôm nay lại đổi thói quen, nhớ tới chiếc BMW trong nhà xe này.

Chiếc xe mới mua về hồi trước Tết nói là để dùng cho những dịp quan trọng, biển số còn chưa có, Lưu Đại Lỗi cũng chỉ mới lái thử một hai lần mà thôi. Hôm nay được điều đi để đón một người phụ nữ không quen biết, Lưu Đại Lỗi ấm ức nghĩ: Chị dâu mình còn chưa được ngồi thử đấy.

Khương Thượng Nghiêu nhìn thấy sự kinh ngạc trên nét mặt cậu ta, lên tiếng cảnh báo trước: "Lát nữa cậu nói ít một chút".

Lưu Đại Lỗi nuốt nước miếng, còn chưa kịp phản ứng, Khương Thượng Nghiêu lại trừng mắt với cậu ta: "Còn chưa xuống mở cửa xe đi!".

Thật khốn kiếp, sống trên đời này hơn hai mươi năm rồi cậu ta mới chỉ phục vụ hai người phụ nữ, một là mẹ mình hai là chị dâu. Lưu Đại Lỗi nén giận xuống xe, nhanh nhẹn bước tới mở cửa sau, nói: "Mời cô".

Cậu ta cố ý nhấn mạnh chữ "Cô", nào ngờ người phụ nữ này đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cậu ta một cái, hướng về phía Khương Thượng Nghiên cười rạng rỡ, rồi ngồi thẳng vào trong. Khi bước lên xe, váy cô ta bị kéo lên trên hơi cao, để lộ chiếc đùi tròn lẳn dưới lớp tất đen mỏng, không biết vô tình hay cố ý.

Đàn ông mẹ kiếp chứ đều là lũ chẳng ra gì, có tiền liền thay đổi! Lưu Đại Lỗi học theo khẩu khí của mẹ chửi thầm trong lòng, nghĩ nếu còn thêm vài bà cô nữa lên xe, lão đây không thèm làm lái xe nữa, cả ngày vùi mặt trên mỏ còn hơn.

"Đi đâu ăn cơm?" Cậu ta nghe Khương Thượng Nghiêu hỏi: "Cô là chủ nhà, theo ý cô".

"Đột nhiên muốn ăn đồ tây, đến Quốc Mậu đi. Viên Đỉnh cũng được có điều hơi ồn."

Bà cô này cũng thật biết chọn địa điểm. Lưu Đại Lỗi đã lăn lộn ở Nguyên Châu một thời gian dài, cậu ta thầm nghĩ, một bữa cơm bằng cả tháng lương của chị dâu rồi.

Đưa bọn họ đến Quốc Mậu, nhìn chằm chằm hai người đó sánh bước đi vào trong, Lưu Đại Lỗi lấy di động ra, bấm số gọi cho chị dâu, nhưng trong lòng lại thấy không ổn, quyết định bấm nút hủy cuộc gọi, tiếp đó gọi cho lão Lăng: "Thật khốn kiếp, lão Lăng, anh Khương ngày Tết đến Nguyên Châu, kết quả là lôi một con yêu tinh vào khách sạn rồi. Anh nói xem tôi sẽ ở ngoài này đợi hai người bọn họ ăn cơm xong, hay sẽ phải đợi đến tận sáng mai luôn?".

Khi Trạch Trí khoan thai đi từ phòng vệ sinh ra, Khương Thượng Nghiêu cũng nghĩ đến hai từ yêu tinh.

Mặc dù vẻ bề ngoài đoan trang, nhưng Trạch Trí là người phụ nữ biết thao túng người khác nhất mà anh từng biết.

Nếu cô ta muốn, có thể thoái mái nói chuyện về nhân tình thế thái với bạn, như vừa rồi. Nếu cần thiết, cô ta cùng chẳng ngại lấy điểm yếu của đối phương ra giày vò hoặc làm điều kiện trao đổi, ví dụ như lần trước.

Khương Thượng Nghiêu nhớ hôm mồng Hai đến chúc Tết chú Đức, chú đã nói với anh thế này: "Trạch Đồng Hỷ là do ủy ban trung ương đưa tới Nguyên Châu, thời gian đầu phải hứng chịu rất nhiều bài xích, nhưng trong thời gian đương nhiệm làm việc khéo léo, cũng có thể được coi là một kẻ nổi tiếng cơ hội. Khi bí thư mới còn là tỉnh trưởng, ông ta là người đầu tiên đứng vào hàng ngũ đó, sau cũng nhờ nguyên nhân này mà từ phụ trở thành chính. Khả năng nhẫn nhịn và phán đoán tốt, có thể coi là một nhân vật tầm cỡ. Thạch Đầu, nghe nói ông ta rất biết cách ăn nói trước mặt bí thư mới, vì vậy việc cậu có quen biết với con gái ông ta, nếu tận dụng được mối quan hệ đó thì đừng từ bỏ. Ra ngoài làm việc biết giữ ý giữ tứ, lôi kéo các mối quan hệ sẽ tốt cho con đường cậu đi sau này".

Xem ra đây là một gia đình có truyền thống rồi, Khương Thượng Nghiêu thầm than.

Nếu nói Trạch Trí không có mục đích gì, anh không bao giừ tin kiểu người như Trạch Trí lại lãng phí thời gian cho mình. Nếu cô ta có mục đích, Khương Thượng Nghiêu tự đánh giá ưu thế của bản thân, chẳng qua cũng chỉ là có chút cổ phần của khu mỏ mà thôi, chỉ cần một chút lợi tức có thể làm cô ta thỏa mãn, thì việc chia cổ phần cho cô ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng nói chuyện làm ăn với phụ nữ không giống như với đàn ông, nếu là đàn ông thì chỉ cần lôi nhau đi uống rượu, khi đã ngà ngà say bảy, tám phần rồi vỗ ngực coi như việc đã thỏa thuận xong. Tâm ý của phụ nữ vấn đã khó dò đoán, huống hồ cô ta lại là cao thủ, luôn chơi trò vòng vo với anh. Khương Thượng Nghiêu được rèn giũa mấy năm trong tù, dưỡng khí công phu cũng đã tu luyện thâm hậu rồi, việc đón tiếp khách sáo, nói qua tán lại cũng học cách nhẫn nại nhiều. Có điều khi nhớ tới ánh mắt của Nhị Hóa, tự nhiên anh lại thấy bực bội.

"Chỗ tôi giới thiệu cũng rất được phải không? Khắp Nguyên Châu này khi nhắc tới cơm tây, có lẽ chẳng chỗ nào bằng được với chỗ này."

Giọng điệu tự phụ của cô ta khiến Khương Thượng Nghiêu không biết phải nói gì. Giả bộ y như thật vậy, biết rõ xuất thân của anh, cũng rất hiểu lý do vì sao anh phải vào tù, thế mà vẫn còn tỏ ra bề thế danh giá, cứ như vừa rồi không nhìn thấy sự lúng túng của anh khi sử dụng dao dĩa vậy.

Anh cười không ra hưởng ứng mà cũng chẳng tỏ thờ ơ, nào ngờ chỉ trong nháy mắt, Trạch Trí đã nheo mắt lại, trêu anh: "Tôi biết anh đang rất chán ghét tôi. Đàn ông có mấy người thích ăn đồ tây đâu? Làm gì có ai cắt từng miếng thịt ăn mà vui vẻ? Chẳng qua cũng là vì muốn nịnh phụ nữ thôi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.