“Xí!” Ái Đệ khịt khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, nhưng cũng biết khép miệng đúng
lúc Diêu Nhạn Lam quay đầu lại.
Khánh Đệ khóa xe đạp xong, chỉ nghe thấy tiếng Ái Đệ khịt mũi, cô nói với nó
còn không mau vào lớp, nhưng bị Ái Đệ bỏ ngoài tai.
“Tự cho mình là hoa khôi của trường, thanh cao kiêu ngạo, xì, cổ nghển cao
như thế không sợ không đỡ được cái đầu to đùng hay sao!” Ái Đệ vẫn chưa nguôi
giận: “Cái thứ rách rưới trên người chị ta có cho em cũng không thèm!”.
“Thẩm Ái Đệ!” Khánh Đệ lên tiếng ngăn em gái mình lại: “Chị không cảm thấy
chị ta tỏ vẻ gì thanh cao kiêu ngạo cả. Chị ta làm gì đắc tội em sao?”.
“Hừ.” Ái Đệ đi sau chị, lẩm bẩm: “Chị ta đã đắc tội với em! Đắc tội với
em!”.
Giờ tự học buổi tối, Diêu Cảnh Trình mấy lần quay đầu lại, bộ dạng ngập ngừng
như muốn nói rồi lại thôi. Khánh Đệ lờ đi như không biết, chăm chú đọc sách,
trong đầu nhớ lại hình ảnh người đó ôm cây ghita, đầu ngón tay khẽ gảy dây đàn,
từ đáy lòng thầm gọi tên người đó không biết bao nhiêu lần.
Khi còn học cấp hai, có những buổi tối cô không muốn về nhà. Hơn ba năm
trước, quảng trường Nhân Dân bên cạnh trường Nhất Trung còn chưa được xây dựng,
trên khoảng đất rộng rác thải chất thành đống, ngay bên cạnh trường Nhất Trung
là một khoảng rừng. Khi ấy, cô cực kỳ chán ghét không khí ngột ngạt trong nhà,
tuổi còn nhỏ, không thể kìm nén được sự ấm ức bực bội trong lòng không biết xả
đi đâu, cô thường xuyên bỏ giờ tự học buổi tối để đi vào khu rừng nhỏ đó, không
làm gì cả, chỉ nhìn trời, nghe tiếng gió, và ngẩn ngơ ngồi một mình.
Tối hôm đó, cô nghe thấy giọng nói hay nhất và nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm
áp nhất trên thế giới này.
“Thẩm Khánh Đệ?”
Khánh Đệ giật mình ngẩng đầu, phát hiện ra khuôn mặt của Diêu Cảnh Trình kề
sát khuôn mặt mình, cô sợ hãi lùi lại phía sau, tránh xa rồi mới tức giận nói:
“Cậu làm gì thế? Giật cả mình”.
Diêu Cảnh Trình tò mò hỏi: “Cậu đọc sách gì mà chăm chú thế? Viết viết vẽ vẽ
cả nửa ngày, mình gọi mãi mà không thấy trả lời?”, nói rồi nghiêng đầu muốn nhìn
xem vở cô vừa ghi gì.
Thuận theo ánh mắt của Diêu Cảnh Trình, Khánh Đệ cũng đưa mắt nhìn xuống,
chính cô cũng phát hoảng, vì khắp tờ giấy cô chỉ ghi một chữ Khương.
Đúng vào lúc Diêu Cảnh Trình đưa tay ra định cầm lấy tờ giấy trước mặt, Khánh
Đệ vội úp hai bàn tay lên che đi: “Cô giáo đang nhìn cậu đấy”.
Diêu Cảnh Trình quay lại nhìn lên bảng, quả nhiên cô chủ nhiệm đang phóng tầm
mắt về phía cậu ta. Diêu Cảnh Trình hậm hực ném lại một câu: “Hết giờ học đừng
có chạy về trước đấy, có chuyện này hỏi cậu”.
Hết giờ tự học buổi tối, Diêu Cảnh Trình vội vội vàng vàng theo sau Khánh Đệ
ra khỏi lớp, lớn tiếng nói: “Mình đeo giúp cậu”, rồi nhanh chân bước lên phía
trước định giật lấy ba lô trên tay cô. Ngoài hành lang đứng chật học sinh vừa ra
khỏi lớp, trong số đó có một vài người bạn của Diêu Cảnh Trình, ngay tức thì
tiếng huýt sáo đã nổi lên khắp nơi.
Khánh Đệ chuyển ba lô về phía trước ngực ôm chặt, rồi kéo khăn quàng cổ lên
che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, đi đến chỗ Đàm Viên Viên đang đứng đợi cô ở
đầu cầu thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Diêu Cảnh Trình: “Mình về
cùng với Đàm Viên Viên”.
Diêu Cảnh Trình cũng vội vàng đáp: “Thế thì sao? Mình cũng đi đường ấy”.
“Cậu cũng thuận đường? Diêu Cảnh Trình, khu tập thể đường sắt nhà cậu ở phía
bắc, khu bọn mình ở phía nam, biết chưa hả?” Đàm Viên Viên đẩy gọng kính trên
sống mũi lên, kéo cánh tay Khánh Đệ đi, bỏ Diêu Cảnh Trình ở lại đằng sau.
Đến nhà để xe, Ái Đệ đã chờ ở đấy. Thấy Diêu Cảnh Trình, mặt nó sa sầm lại,
chào Đàm Viên Viên một tiếng rồi nhảy phốc lên yên sau nói với chị: “Chị, mau đi
thôi. Đừng để ý tới kẻ nói lời mà không biết giữ lời kia nữa, nghe mà muốn xì
hơi”.
Diêu Cảnh Trình lập tức xù lông, gào lên: “Thẩm Ái Đệ, em ăn nói có lương tâm
một chút chứ. Anh đâu có gạt tiền của em, anh của anh cũng chỉ là thu tiền vốn
thôi, chuyện thành ra thế có phải do anh muốn như vậy đâu. Có khi nào em gặp
chuyện mà anh không giúp em chưa? Lần trước có đứa con gái trường khác đến nói
em cướp bạn trai người ta, đến tận trường đòi đánh nát mặt em, ai đã ném cô ta
ra ngoài? Tháng trước trong phòng máy tát Nhiếp Tiểu Tứ, là ai đã lấy lại công
bằng cho em? Em biết anh trai Nhiếp Tiểu Tứ là ai không? Cả khu xưởng đó đều là
của anh trai cậu ta đấy…”.
“Anh im mồm đi!”
Lần đầu tiên nghe những chuyện như thế này, Khánh Đệ kinh hãi tới mức không
cầm vững tay lái, cũng may chân dài nên chưa bị ngã, quay đầu lại nhìn em gái,
lúc này mặt đang đỏ bừng, chỉ dám liếc mắt nhìn cô, trong lòng cô cũng hiểu ra
vài phần.
Sau khi Thẩm Ái Đệ thẹn quá hóa giận hét lên chửi một tiếng, Diêu Cảnh Trình
liền im bặt. Đàm Viên Viên cũng dừng xe lại theo họ, bốn người đứng hàng ngang,
khi đám học sinh trường Nhất Trung lần lượt tốp năm tốp ba đạp xe qua họ, thỉnh
thoảng lại có kẻ chỉ trỏ, thì thầm bàn tán.
“Nếu không phải vì nể mặt chị em, thì đã mặc kệ em rồi.” Diêu Cảnh Trình tỏ
vẻ bất mãn nói, xong định bỏ đi: “Thẩm Khánh Đệ, hôm nay mình cũng đã thú nhận
với chị gái mình rồi, mình thích cậu. Mình muốn làm bạn với cậu, cậu có thể cho
mình câu trả lời hôm nay không?”.
Xung quanh đột nhiên như lặng hẳn xuống, Ái Đệ và Đàm Viên Viên mở to hai
mắt, không hẹn mà cùng quay lại nhìn Khánh Đệ. Khánh Đệ vừa thấy bất đắc dĩ vừa
không biết nói gì, khi ánh mắt cô chạm ánh mắt Diêu Cảnh Trình, cậu ta lập tức
quay mặt đi lảng tránh. Khánh Đệ đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, thì ra cậu ta
bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, ăn to nói lớn, nhưng bên trong thì hoàn toàn
ngược lại.
“Diêu Cảnh Trình, cậu về trước đi, dù sao cũng không thuận đường, mình còn có
chuyện muốn nói với em mình.”
“Mình…”
Khánh Đệ từ từ tháo găng tay, để lộ ra một khoảng da bầm tím bị đóng vảy:
“Đợi vết thương của mình lành đã rồi nói”.
Diêu Cảnh Trình lập tức im bặt, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Là mình không
tốt, đã đùa hơi quá”.
“Về trước đi.”
Cậu ta không đáp, chỉ gật gật đầu, ngồi lên xe rồi chống chân xuống im lặng
nhìn ba người họ, sau đó nói với Khánh Đệ: “Đi đường cẩn thận”, nói xong nhoài
người lấy lực đạp ra khỏi cổng trường.
“Chị, em cứ sợ chị sẽ đồng ý đấy.” Ái Đệ không chờ bóng Diêu Cảnh Trình khuất
hẳn, buột miệng nói: “Em nghe mọi người nói, gia cảnh nhà anh ta không tốt
đâu”.
Đàm Viên Viên trừng mắt: “Chị em thích kiểu người như thế nào em còn không
biết? Ít nhất thì thành tích học tập cũng phải tốt, gái có tài đều thích người
có tài, biết chưa hả?”.
“Đàm Viên Viên, chị chưa yêu bao giờ làm sao biết là gái ham tài? Vậy em hỏi
chị, một người văn hóa đầy mình mắt đeo kính như chị, nếu cũng yêu một anh chàng
bốn mắt, khi hôn, mắt kính chạm nhau thì giải quyết thế nào đây?”
“Thẩm Ái Đệ, đầu óc em chỉ toàn chứa những thứ linh tinh thôi.” Khánh Đệ lừ
mắt nhìn em, cho đến khi cô em gái lè lưỡi cụp mắt xuống lí nhí: “Em…”.
Nghĩ đến những chuyện Diêu Cảnh Trình vừa nói, Khánh Đệ lại thấy vô cùng tức
giận, đứa em gái duy nhất này luôn khiến cô phải lo lắng, nhưng thật ra lại lực
bất tòng tâm, không biết làm thế nào với nó. Cô cắn môi một lúc mới thở dài nói:
“Tiểu Ái, em cứ sống như thế, sau này nhất định sẽ có ngày em phải hối hận”.
“Chị…” Ái Đệ nhảy lên yên sau của xe ngồi vững rồi mới nói tiếp: “Chị không
hiểu rồi. Chị sống cho tương lai, còn em sống cho hiện tại. Hai chị em mình
không giống nhau”.
Khánh Đệ nhất thời bối rối, không biết phải phản bác lại suy nghĩ lệch lạc
của em mình như thế nào, chỉ nghe tiếng Đàm Viên Viên hét lớn: “Bỏ phắt kính ra
là được chứ gì? Còn nếu không, hai miệng chu lên chín mươi độ rồi áp sát là
xong”.
Khánh Đệ không nhịn được, phì cười thành tiếng. Ái Đệ ngồi sau ngửa mặt lên
trời than: “Đàm Viên Viên, chẳng trách điểm vật lý của chị lúc nào cũng cao, với
tinh thần nghiên cứu nghiêm túc như thế thì sao còn gọi là thuận theo lẽ tự
nhiên nữa”.
Vào ngày đông chí, chưa đến trưa mà trời đã u ám một màu đen sẫm, cứ như chỉ
cần ngẩng đầu lên là chạm vào mây mù. Mẹ Khánh Đệ đang ở trong bếp, thỉnh thoảng
lại nhìn ra ngoài cửa sổ, than vãn: “Tuyết sắp rơi rồi. Nhà cậu con vẫn chưa
thấy đến”.
Từ Dã Nam vào thành phố phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, nhà cậu Khánh Đệ
chắc phải đi từ sáng sớm, giờ vẫn chưa đến, e là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Gia đình cậu ít khi vào thành phố. Năm Khánh Đệ được bảy, tám tuổi, đứa em
trai mẹ đang mang thai chết yểu trong bụng, mẹ phải nằm dưỡng bệnh nửa tháng mới
có thể xuống giường đi lại. Suốt nửa tháng ấy, bố cô vẫn như thường ngày, đi
làm, đi công tác, uống rượu, đánh mạt chược, chỉ có bà bác thỉnh thoảng là tới
thăm một lúc. Mẹ cô giấu nhà ngoại, sau nửa tháng đó cuối cùng không chịu nổi
nữa, mới thu dọn vài bộ quần áo và đưa hai chị em Khánh Đệ về thị trấn Dã Nam
thăm nhà.
Lần đó khi nghe chị gái vừa khóc vừa kể, cậu của Khánh Đệ nhặt cái xẻng ngoài
vườn định lên Vấn Sơn tìm anh rể tính sổ, kết quả là bị mợ cô khi ấy đang bụng
mang dạ chửa nhất quyết níu lại bằng được. Nửa tháng sống trong căn nhà cũ của
bà ngoại, mấy lần Khánh Đệ đã lén nghe thấy cậu làm công tác tư tưởng cho mẹ,
khuyên bà ly hôn. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn mềm lòng, cộng thêm việc mợ thỉnh
thoảng lại nói bóng nói gió nhà chật chội, bà bác đi đi về về thuyết phục mấy
lần, cuối cùng mẹ Khánh Đệ vẫn đưa hai chị em quay lại Vấn Sơn.
Cậu cô rất ít khi đến thăm các cháu. Sau này khi đã lớn và hiểu chuyện, Khánh
Đệ mới hiểu rằng cậu vì thương và xót chị gái, nên vẫn rất giận anh rể.
“Mẹ, hôm nay không đi thăm bác, bố sẽ không nói gì chứ?” Khánh Đệ nhỏ giọng
hỏi.
Mẹ đang sàng bột nếp, liền dừng tay, nhìn cô đăm đăm: “Con gái đã lớn rồi,
biết lo lắng cho mẹ nữa đấy”. Hai mẹ con im lặng vài giây, sau đó mẹ cô nói
tiếp: “Sáng sớm mẹ gọi điện cho bác con, bác nói hôm nay anh con đưa bạn gái từ
trên tỉnh về chơi, bảo mẹ không phải qua nữa. Đến tết Nguyên Tiêu cũng thế”.
Đang nói chuyện, Ái Đệ thò đầu vào từ ngoài cửa bếp, sau khi bị chị phát
hiện, nó chu môi, ý gọi Khánh Đệ ra ngoài.
Khánh Đệ quay về phòng mình, Ái Đệ đang sốt ruột đi đi lại lại trong phòng,
hỏi: “Chị, giúp em tìm một cái cớ, em muốn ra ngoài chơi một lát”.
“Sắp có tuyết rồi em còn đi đâu? Nhà cậu cũng sắp đến rồi.”
“Khó khăn lắm mới chờ được đến Chủ nhật mà? Còn bị nhốt trong nhà nữa sao?”
Ái Đệ bĩu môi phụng phịu: “Tối nay chị không đến lớp ghita à? Em đã nộp tiền cho
cả chị đấy”.
Những nốt nhạc đinh đang lại vang tới tai, Khánh Đệ nhất thời hồn xiêu phách
lạc.
“Chị, chị có đi hay không?”
“Hử?” Cô định thần lại, liếc nhìn bóng mẹ trong bếp, do dự không quyết.
“Vậy em đi một mình nhé, em sẽ nói là học bù ở trường, chị đừng có mách mẹ
đấy.”
Khánh Đệ mấp máy môi định nói đợi ăn cơm xong sẽ tìm một cái cớ rồi hai chị
em đi, nhưng khuôn mặt thanh tú của Diêu Nhạn Lam lại như xuất hiện trước mắt
cô, khiến cô đành sống sượng nuốt niềm kỳ vọng đó xuống, nói: “Chị không
đi”.
“Biết ngay là chị lại muốn làm con ngoan mà, không cùng chí hướng với em.” Em
gái cô nói giọng trách móc, vừa ra khỏi cửa phòng đã quay đầu lại dặn: “Nhớ
trông chừng tủ quần áo giúp em, mỗi lần cậu mợ đưa em họ đến là mẹ lại nhặt hết
quần áo đẹp của chị em mình đem cho”.
Nhà ngoại nghèo, cậu hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, cô em họ ít tuổi hơn hai
chị em Khánh Đệ rất nhiều, cậu mợ lại chiều, nên lần nào đến chơi cũng chỉ thích
chui vào phòng của cô lục tung ngăn kéo tìm đồ chơi, Ái Đệ vì chuyện này mà tức
giận không ít lần. Mẹ cô lại có lý lẽ riêng của mình: “Cậu con lần nào đến chơi
mà không mang theo túi to túi nhỏ đồ quê? Sao lúc ăn không thấy con giận
dỗi?”.
Lần này cũng thế, vừa qua giờ cơm trưa thì cả nhà cậu đeo theo túi to túi
nhỏ, tay xách nách mang xuất hiện ở cửa. Bên ngoài ào ào tiếng mưa đá, khiến mẹ
Khánh Đệ đau lòng, vừa đỡ đồ từ tay cậu vừa đưa khăn mặt, liên tục gọi cô rót
trà.
Cậu Khánh Đệ – Chu Hướng Dương nói: “Trên đường đi, xe bị hỏng, mất hơn một
tiếng đồng hồ không sửa được, đành đứng bên đường đợi xe khác”, nói rồi ngần
ngại nhìn sàn phòng khách sạch như li như lau, rồi lại nhìn cô con gái vừa vào
đã nhảy tót lên ghế sô pha của mình nói: “Mau thay giày ra”.
Mẹ Khánh Đệ vội nói: “Đừng mắng con nữa, đi đường vất vả không khiến nó lạnh
cứng lại là đã may mắn lắm rồi. Bố Khánh Đệ nói tối nay sẽ về sớm, cả nhà chưa
ăn trưa phải không? Mau ngồi đi, chị vào bếp nấu mấy bát mỳ”.
Đến gần tối, bố Khánh Đệ về, nhìn thấy mấy người bên đằng nhà ngoại, sắc mặt
cũng không tỏ ra vui vẻ, chỉ đại khái chào hỏi khách sáo vài câu, rồi ngồi thẳng
vào bàn ăn, rót một cốc rượu trắng loại ngon, thưởng thức một mình.
Khánh Đệ bận rộn ở trong bếp, nghe tiếng bước chân của mợ, cô cũng không
ngẩng đầu lên, vẫn ngồi xổm bóc hành, nghe mẹ và mợ nói chuyện với nhau. Từ việc
mấy người già trong làng vừa mất đến chuyện cưới xin của nhà hàng xóm, rồi lại
đến nhà bên cạnh đi làm vài năm đã xây được căn nhà lớn. Mợ nói: “Căn nhà đó đẹp
lắm, năm tầng bên ngoài chỗ nào cũng lát gạch hoa, bên trong mấy căn phòng lớn,
tầng nào cũng có nhà vệ sinh. Vừa sáng vừa tiện dụng”, nói xong lại thở dài: “Có
điều họ làm như thế, chắn hết ánh sáng của nhà mình. Căn hộ ba phòng của bố mẹ,
tối om om, ban ngày vào nhà cũng không nhìn rõ năm ngón tay”.
Khánh Đệ đứng dậy mở vòi nước rửa hành trong bát, liếc mẹ một cái, thấy mẹ
không nói gì, mới đỡ thấp thỏm.
Mợ cô làm như có chuyện khó nói, ngập ngừng mấy lần rồi lại thôi, sau đó thở
dài thườn thượt: “Chị à, mấy căn phòng mặc dù không có ai ở, nhưng rốt cuộc vẫn
là nhà của bố mẹ để lại, để không đã mấy năm cũng thật uổng. Em đã bàn với anh
ấy, nếu như có thể xây lại, rồi cả nhà chuyển đến đấy ở, còn căn nhà gần đường
cái đầu làng sửa thành một cửa hàng nhỏ, chẳng phải cũng có thêm thu nhập hay
sao? Nhưng tính khí của em trai chị…”.
Mẹ Khánh Đệ lau tay vào tạp dề, ngập ngừng hỏi: “Vậy cậu mợ thiếu bao
nhiêu?”
Hơi thở của Khánh Đệ như nghẹt lại, niềm vui nho nhỏ vì gần đây không khí
trong nhà bình yên giờ đã hoàn toàn biến mất chỉ bằng một câu hỏi của mẹ.
Sau bữa cơm tối cô lấy cớ phải đến trường tìm Ái Đệ rồi ra khỏi nhà. Tuyết
quất thẳng vào mặt đau rát, không có gió, chỉ có cái lạnh thấu xương, cô khum
tay áo lại trước mặt rồi cứ thế bước. Xe buýt đã hết giờ, người trên phố cũng
không nhiều, cô đi về phía đường Đại Hưng, hy vọng sự ồn ào ở nơi đó có thể cứu
vãn nỗi lo lắng vô danh tận sâu trong trái tim cô. Hoặc chỉ là, muốn nhìn người
đó một lát?
Mùi khét lẹt tràn ngập trong không khí lạnh lẽo. Khánh Đệ nhìn ra xa, căn nhà
hai tầng vài ngày trước còn đang sửa chữa, hôm nay đã khai trương, bóng đèn neon
lấp lánh lập lòe mấy chữ lớn: “Internet café Tấn Đằng”.
Lại nhìn kỹ một chút, giữa đám nam nữ thanh niên đang đứng ở cửa, cô bé mặc
áo khoác màu hồng, bên chân dựng cây đàn ghita, đang ngửa mặt lên cười rất tùy
tiện kia chẳng phải Ái Đệ thì là ai?
Ái Đệ nhìn thấy chị, cười từ xa, đưa tay ra vẫy, rồi quay sang nói với người
bên cạnh câu gì đó xong chạy về phía cô. Lúc này Khánh Đệ mới phát hiện ra trong
đám người đó có cả anh họ cô, Ngụy Hoài Nguyên.
“Chị, chị cũng đến à? Em đã nói rồi mà, ra ngoài sớm một chút có phải vui hơn
không?”
“Chẳng phải em nói đi học ghita sao? Sao đã mặc áo mới rồi, còn nói để đến
Tết nữa.”
“Người đấy hôm nay không dạy. Nói là phải đi làm, mà do ông chủ già khú ở
dưới cửa hàng nhạc cụ dạy.” Ái Đệ thất vọng giậm chân: “Nếu biết sớm em đã không
mặc chiếc áo này. Thật lãng phí lòng nhiệt tình của em. Cũng may gặp được anh
họ, mời em ăn tối, còn tặng em một cây ghita”.
Khánh Đệ nhìn đồng hồ, hơn tám giờ rồi, cô hỏi: “Vậy thì về thôi?”.
Ái Đệ không chịu, đáp: “Em vừa mới bắt đầu mà! Chị có biết quán net này là
của ai không? Là của anh họ chúng ta đấy. Cả Vấn Sơn chỉ có quán này cao cấp
nhất, vừa rồi chị không thấy chứ, đến dự lễ khai trương đều là những người có
máu mặt ở Vấn Sơn đấy. Loại tép riu như Diêu Cảnh Trình, xí, ngày mai mà còn dám
diễu võ dương oai trước mặt em, chị, em sẽ lột da anh ta!”.
Khánh Đệ thất kinh, quay sang nhìn, đám nam nữ thanh niên đó ôm vai bá cổ
nhau, rất thân mật, còn ông anh họ Ngụy Hoài Nguyên thì đang nhìn về phía hai
chị em cô. Khánh Đệ không muốn tham gia nhưng cũng không thể cứ thế này mà bỏ
đi, đành kiên trì nói với em gái: “Vậy chúng ta qua đó chào một tiếng, rồi em
theo chị về nhà ngay”.
“Chị!” Ái Đệ đứng sau cô giậm chân không ngừng.
Người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh Ngụy Hoài Nguyên chắc là cô bạn gái anh
ta đưa về ra mắt mà sáng nay mẹ Khánh Đệ nhắc đến, người thành thị. Ngụy Hoài
Nguyên chỉ vào cô ta bảo Khánh Đệ chào chị dâu, cô gái đó hờ hững nhìn Khánh Đệ
rồi gật đầu. Khánh Đệ nói bố mẹ sai cô đi tìm Ái Đệ, nói xong túm chặt lấy tay
nó định chào ra về. Tấm rèm chắn gió đằng sau Ngụy Hoài Nguyên được vén lên,
dưới ánh đèn sáng trưng, một người rất cao lớn bước ra. Hắn ta nghiêng đầu, tấm
rèm phía sau lại được hạ xuống, đám nam thanh nữ tú đang đứng tụ tập ở cửa đồng
thanh chào “Nhị Ca”, tự động tản ra nhường lối đi.
Thân hình cao lớn của người đó gần như chiếm trọn nửa cái cửa, tất cả những
người khác đều đứng dưới bóng của hắn ta. Vừa rồi khi hắn ta nghiêng đầu, Khánh
Đệ nhìn thấy rất rõ có một vết sẹo hình con rết chạy thẳng từ đỉnh đầu cắt trọc
lún phún tóc màu xanh xuống tận phần gáy, tim cô lạnh toát, không biết người này
có phải là “nhân vật” có máu mặt mà Ái Đệ nói không. Chỉ thấy hắn ta vỗ vỗ lưng
Ngụy Hoài Nguyên: “Người anh em, chưa lên à?”.
“Ở đây chẳng phải còn có hai em gái nữa hay sao?”
Người đó chuyển ánh mắt về phía Khánh Đệ, thấy đầu cô đứng ngang bằng với vai
mình thì bất giác sững lại, nói: “Ồ, phải cao bằng người mẫu trong câu lạc bộ
của anh đấy nhỉ, Ngụy Tử, cậu tìm đâu ra cô em gái này thế?”.
“Đây là em gái của em, anh đừng nghĩ xiên xẹo.” Ngụy Hoài Nguyên khẽ
cười.
Khánh Đệ không dám nhìn người đó lâu, quay sang nói với anh họ: “Anh Hoài
Nguyên, bố em…”.
Ngụy Hoài Nguyên cắt ngang lời cô: “Đừng đi vội, để anh giới thiệu, vị này
gọi là Nhị Ca, Nhiếp Nhị Ca mà tất cả mọi người ở Vấn Sơn đều biết tiếng chính
là anh ấy. Quán internet này là do anh và anh ấy cùng hợp tác mở, có thời gian
hai đứa cứ đến đây chơi, khéo mồm khéo miệng thì anh ấy sẽ không nỡ lấy tiền của
hai đứa đâu”.
Khánh Đệ nhìn người đó, ít khi bị một người cao lớn nhìn từ trên xuống với
ánh mắt như thế, cô cảm thấy mất tự nhiên vô cùng, lại đứng ngay đầu gió, cảm
giác trái tim lạnh buốt. Cô khẽ chào một tiếng: “Nhị Ca”, người đó tỏ thái độ
rất hài lòng, rút từ túi áo trước ngực ra hai tấm thẻ, nói: “Thường xuyên đến
nhé”.
Cô không dám không nhận, đút vào túi xong vội vàng chào Ngụy Hoài Nguyên:
“Anh Hoài Nguyên, nhà em đang có khách. Bố em nói phải về nhà sớm một
chút…”.
Ngụy Hoài Nguyên gật đầu: “Về đi, về đi”.
Vừa nghe thấy câu đó toàn thân Khánh Đệ như được thả lỏng, như vừa thoát được
khỏi cơn ác mộng vội vàng kéo tay Ái Đệ đi.
“Chị…” Ái Đệ do dự không chịu về.
“Thẩm Ái Đệ!”
Hiếm khi thấy chị gái lại gọi tên mình một cách nặng nề như thế, Ái Đệ đột
nhiên cảm thấy sợ hãi, sau đó ấm ức phụng phịu nói: “Em về cùng chị là được chứ
gì”.
Ngày còn nhỏ, Ái Đệ đã từng ôm một con mèo bị lạc về nhà, có điều sau khi con
vật nhỏ bé đáng thương đó bị bố đá chết, mỗi khi đi học Ái Đệ không còn nhìn ngó
xung quanh để tìm mèo con chó con bị bỏ rơi bên đường nữa. Giữa năm ấy, Hoa Đông
bị hỏa hoạn, nghe xong tin đó mắt Ái Đệ ầng ậng nước, ngày hôm sau trường tổ
chức quyên góp, nộp mười tệ rồi vẫn thấy ít, còn hỏi xin cô thêm mười tệ để nộp
cho cô giáo...
Thực ra em gái cô không phải người xấu.
Thẩm Khánh Đệ bỗng dừng bước quay đầu lại, cô em gái đang cắm cúi bước theo
sau giật thót mình đứng im, ngẩng lên nhìn cô đăm đăm.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày, từng đợt từng đợt rơi xuống, vương trên lông mi
nó. "Chị", Ái Đệ đáng thương lắp bắp gọi.
"Đội mũ lên đi."
Ái Đệ nghe lời kéo chiếc mũ đằng sau áo trùm lên đầu, hỏi: “Chị, chị không
thích nhà bác phải không, chị không thích em thân thiết với họ phải không?".
“Ừ." Khánh Đệ thong thả bước, đợi em gái bắt kịp mình. “Nhà bác giàu hơn nhà
mình, bác gái cũng giỏi hơn mẹ mình, bác trai đối với Hoài Nguyên cũng... Nhưng
em đừngquên, trước kia khi bà nội còn sống, bác gái đã đứng về phía bà nội ức
hiếp mẹ chúng ta ra sao".
Ái Đệ cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Núp dưới bóng cây to mới mát, không chỉ
nhà mình nhờ nhà hai bác, mà như nhà cậu mợ bây giờ cũng thế thôi, bùn đất trong
kẽ móng tay cũng không rửa sạch. Em không cảm thấy việc thân thiết với anh Hoài
Nguyên có chỗ nào không tốt. Chị, chị nói xem một học sinh như anh ấy, có thể mở
được quán internet to như thế ư? Người ta chẳng phải vì nể mặt bác trai hay sao?
Người ngoài còn muốn nhờ vả, chúng ta sao mà lại không được làm thế?".