Chờ đợi rất lâu, cuối cùng Đàm Viên Viên cũng nhắn tin trả lời: "Khánh Đệ,
mình thấy cậu đã làm quá nhiều cho anh ấy rồi. Còn bản thân cậu thì sao? Cậu thử
nghĩ đến chính mình, đến giấc mơ của cậu đi? Mình luôn cho rằng, nếu cậu nghi
ngờ người mà cậu định kết hôn, chắc chắn vì có những lo lắng không thể cho qua,
phớt lờ được, dù đã kết hôn rồi, thì sự lo lắng ấy cũng sẽ phát triển rộng hơn,
rộng tới mức không thể cứu vãn nữa".
"Mình hiểu ý tốt của cậu, mình cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Nhưng, nhân thế
luôn biến động, cả một đời chúng ta có thể nắm bắt được bao nhiêu hạnh phúc? Thứ
duy nhất không thay đổi chính là trái tim mãi mãi yêu. Nó bảo với mình rằng,
mình yêu anh ấy, vậy thì mình có thể chịu được."
"... Mình không biết phải khuyên cậu thế nào. Vậy, chúc cậu hạnh phúc nhé."
Đàm Viên Viên nói.
"Chị dâu!" Đại Lỗi quan sát sắc mặt cô, hỏi với giọng lo lắng.
"Tôi không sao. " Khánh Đệ quay mặt nhìn ra bên ngoài. Cô về Nguyên Châu nộp
bổ sung tiền học phí rồi lấy bằng tốt nghiệp, về Dã Nam tới gặp hiệu trưởng để
xin nghỉ dạy. Căn hộ ở Vấn Sơn giao cho công ty thiết kế lo, Hắc Tử thỉnh thoảng
lại ghé qua trông nom giúp. Tiếp theo, phải mua một loạt các vật dụng, Khương
Thượng Nghiêu đưa cho cô một cái thẻ để cô tự lo, nói thời gian gần đây anh đang
phải đàm phán việc làm ăn với một công ty trên tỉnh, nên không thể quan tâm tới
việc này. Khánh Đệ hiểu sự vất vả của anh, hơn nữa bản thân cô vốn luôn đơn giản
hóa mọi vấn đề, lại có Lưu Đại Lỗi ở bên giúp đỡ, mấy ngày chạy ngược chạy xuôi
cô cũng không thấy mệt. Chỉ là, khi xóa hết những tin nhắn với Đàm Viên Viên đi,
ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài của cô thoảng hiện vẻ cô
độc, buồn bã.
"Đợi một chút, dừng xe, Đại Lỗi, dừng xe." Khánh Đệ ngồi thẳng người dậy,
ngoái cổ nhìn về phía sau.
Lưu Đại Lỗi phanh gấp, nhanh chóng nhìn theo ánh mặt cô về một góc trên đường
cái lớn của thị trấn Dã Nam, lập tức sắc mặt trắng bệch.
Lề đường dành cho người đi bộ phủ đầy bụi đang bị những chiếc xe máy đỗ bừa
bãi chiếm quá nửa diện tích, ở góc rẽ trồng một cây hông vẹo, trên cành cây có
giăng một dây thép, quần áo đủ màu sắc của cửa hàng bên cạnh mắc phơi trên đó,
dưới gốc cây xếp mấy hộp cơm, nước canh lênh láng trên khu đất quanh gốc
cây.
Khánh Đệ chăm chú quan sát người đang từ từ bò đến gốc cây, cánh tay tì đỡ
nửa người, lật tìm đồ ăn thức uống trong túi rác, không biết tìm được gì mà cẩn
thận kéo lại, đặt vào chỗ mấy hộp cơm.
Một ngày cuối tháng Ba, ánh nắng mùa xuân dịu dàng ấm áp, những cơn gió cũng
dìu dịu ngọt ngào, nhưng chứng kiến vẻ mặt đầy thỏa mãn của người đàn ông đang
chìm trong đống rác hỗn tạp xung quanh, chăm chú cầm hộp cơm lên, dùng tay bốc
cơm cho vào miệng, Khánh Đệ bỗng thấy lạnh tới rùng mình, vội vàng dừng
bước.
Người đó mặt mày nhem nhuốc, nhưng khuôn mặt vẫn giống hệt trong trí nhớ của
cô. Chắc chắn xác nhận lại một lần nữa, Khánh Đệ chỉ muốn quay đầu chạy thật
nhanh.
Câu nói vừa gửi cho Đàm Viên Viên lại hiện ra trong đầu, cơn ác mộng của bảy
năm trước không biết đã phá nát giấc mơ và tuổi trẻ, hủy hoại linh hồn và tín
ngưỡng của biết bao nhiêu người?
Khánh Đệ đứng cách đó không xa, cố gắng quan sát đánh giá người ăn mày kia,
quần áo rách rưới, trên quần là những vệt đen do máu khô đọng lại mà thành, anh
ta ngồi bệt dưới đất, hai chân co lên để lộ đôi chân với muôn vàn cáu bẩn.
"Chị dâu, xe không thể dừng lại bên đường quá lâu..." Lưu Đại Lỗi khẽ
nhắc.
Khánh Đệ như chẳng nghe thấy gì, từng bước từng bước tiến về phía trước, ngồi
xổm bên cạnh người ăn mày ấy.
Tên ăn mày chỉ chăm chú ăn cơm, mặc cho bóng râm bao trùm lên cả nửa người,
anh ta vẫn làm như không biết, cho đến khi nhồi được nửa hộp cơm vào bụng, ợ một
cái, rồi mới ngẩng đầu lên.
"Cậu có nhận ra tôi không?" Khánh Đệ khẽ hỏi.
Anh ta nhìn cô một lúc, hờ hừng bốc nốt miếng thức ăn cuối cùng trong hộp cơm
rách nát cho vào miệng, sau đó quay người cầm chiếc bát mẻ bên cạnh giơ ra trước
mặt người đối diện, trong bát là vài đồng bạc giấy lẻ và tiền xu, Khánh Đệ nhìn
vào đôi mắt đờ đẫn của anh ta, ký ức ùa về như thác lũ.
Tên ăn mày thấy cô không động tĩnh gì, cũng chẳng nài nỉ thêm, một tay cầm
bát, một tay bò dưới đất lết về phía trước, tiếng loảng xoảng của những đồng
tiền xu va vào nhau trong bát chốc chốc lại vang lên.
Khánh Đệ đi lên trước hai bước: "Thế cậu có nhớ Diêu Cảnh Trình không?".
Vừa nhắc đến cái tên này, tên ăn mày như nghe thấy thứ gì đó rất kinh khủng,
cả người cứng lại, ngay lập tức nửa người run lên bần bật. Anh ta nhìn Khánh Đệ,
đôi mắt trên khuôn mặt đen đúa mở to, hai tròng rõ ràng, buông một lời khô khốc:
"Tôi không biết". Có lẽ phải khó khăn lắm anh ta mới nặn ra được ba từ ấy, rồi
tiếp tục lết về phía trước. Sau đó, dường như nhìn thấy thứ gì khủng khiếp hơn,
hai tay anh ta cố gắng chống xuống đất đỡ thân người, không buồn quan tâm tới
những đồng xu lăn lông lốc vương vãi khắp nơi trên mặt đất, hơi thở gấp gáp,
quay ngoắt người chuyển hướng, ra sức bò.
Khánh Đệ nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Đại Lỗi khoanh tay trước ngực đứng
dưới cột điện cách đó không xa, vẻ mặt méo mó, không biết là bối rối hay phẫn
nộ, khó chịu hay cáu kỉnh.
"Tiểu Bản!" Khánh Đệ quay đầu lại gọi. "Tôi là bạn học của Cảnh Trình." Cô
chắc chắn mình không nhầm, đây chính là đồng phạm với Khương Thượng Nghiêu trong
vụ án năm đó. Từng có duyên gặp mặt ở tòa án một lần, cô còn nhớ anh ta không hề
chối cãi tội lỗi của mình. Ngày tòa sơ thẩm, anh ta đã bị tuyên án mười năm tù
giam.
Nghe thấy tên mình, Tiểu Bản dừng lại dựa người vào tường ngồi co quắp. Khánh
Đệ nhìn chằm chằm vào đôi chân vẫn còn lành lặn nhưng không chịu nghe lời của
anh ta.
"Các người còn muốn thế nào nữa?" Tiểu Bản trừng mắt nhìn cô, năm ngón tay
chống xuống đất, các đốt ngón tay trắng bệch.
Nhìn vẻ mặt hung dữ ấy, Khánh Đệ sợ hãi, nhưng rồi lại có chút cảm thương với
nỗi hoảng hốt của anh ta: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tại sao khi ấy lại làm chứng
giả? Cậu chẳng phải là bạn thân của Diêu Cảnh Trình ư? Tại sao ở tòa án cậu lại
không nói thật?".
"Bạn thân." Tiểu Bản lẩm bẩm nhắc lại, khuôn mặt thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ khó
nắm bắt, sau đó như bừng tỉnh, co chân lại, bộ dạng phớt lờ chẳng khác nào lợn
chết không sợ nước nóng, "Hôm đó tôi đã nói một lần rồi, muốn thế nào, tùy các
người".
Ánh mắt Khánh Đệ lại một lần nữa nhìn vào đôi chân kia. Tiểu Bản co chân lên
cao hơn, lúc này cô mới thấy ở gót chân của anh ta có một vết thương dài khoảng
mười centimet, chưa được rửa sạch, máu dính với đất cát, nước mủ vẫn chảy ra.
Khánh Đệ bỗng cảm thấy như mình đang chạm vào nơi nguy hiểm, tâm trí rối loạn,
không dám suy nghĩ tiếp, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Tiểu Bản nghi
hoặc.
Tiểu Bản giả bộ khóc lu loa: "Là tôi không đúng, tôi tham sống sợ chết, không
đủ nghĩa khí, không xứng là bạn, đáng đời tôi lắm...". Anh ta không ngừng gào
lên những lời hối hận, khóc ngày một to, trong đó cũng có chút đau đớn và thương
cảm thật. Đột nhiên, anh ta gập người không ngừng khấu đầu trước Khánh Đệ, "Chị,
tôi sai rồi, đến nằm mơ tôi cũng hối hận, tôi là thằng nhát gan, tôi không phải
đàn ông. Tôi đã hại Cảnh Trình, hại anh Khương, chị, chị tha cho tôi, cả đời này
tôi sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ chị...".
Những người đứng lại xem càng lúc càng đông, đầu óc Khánh Đệ trống rỗng, nhất
thời không biết mình đang ở đâu nữa. Là năm mười tám tuổi hoảng loạn, hay là cô
gái chuẩn bị về nhà chồng?
"Chị, chị tha cho tôi, tôi cầu xin chị, chỉ cần cho tôi một đường sống trở về
Vấn Sơn, chỉ cần để tôi được gặp bố mẹ mình, việc gì tôi cũng làm. Tôi đảm bảo
sẽ không nói gì cả! Anh Khương nói 'Không nói việc phi pháp, không làm việc phi
đạo nghĩa', tôi biết tôi đáng bị thế này, đây là cái giá mà tôi phải trả, chỉ
cần cho tôi đường sống về nhà, để tôi về nhà…" Tiểu Bản đau khổ, nước mắt tuôn
trào.
"Không nói việc phi pháp, không làm việc phi đạo nghĩa." Khánh Đệ từng nghe
Khương Thượng Nghiêu giải thích câu này một lần, chẳng ngờ hôm nay còn được biết
đến nghĩa khác của nó. "Chân cậu làm sao thế?"
Tiểu Bản khịt khịt mũi, muốn xoa chân, nhưng lại rụt tay về: "Đi đường bị
ngã".
Khánh Đệ phớt lờ sự chỉ trỏ của những người xung quanh, liền tiến lại gần
nâng đôi chân của Tiểu Bản lên quan sát kỹ, phía gót chân có một vết thương hình
chữ T rất gọn, giống như bị dao sắc cứa qua, hai chân giống hệt nhau, mềm oặt vì
gân đã bị cắt.
Đôi chân đang ngồi xổm của cô mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn, nhớ lại
buổi tối hôm quay lại khu mỏ, khi đi trên hành lang tầng hai, tiếng bọn họ nói
chuyện theo gió bay tới: "Ổn cả chứ? Không ai nhìn thấy chứ?".
"Sau khi ra, hắn ta đứng đợi xe ở bến xe đối diện, em gọi đại một chiếc xe
tải chạy qua, khi hai xe đi ngang nhau đã chắn tầm nhìn ở cửa, rất bảo đảm."
…
"Chị, tôi đi được chưa?" Tiểu Bản chống tay xuống đất, cầm theo cái bát xin
ăn, lết đi từng chút, từng chút một.
Khánh Đệ bừng tỉnh, gật đầu cười hoảng hốt, rồi lại như nhớ ra cái gì, vội
vàng lật tìm trong túi, móc hết số tiền mặt còn lại nhét vào tay Tiểu Bản, "Cầm
cái này về Vấn Sơn đi, tôi nghe nói đứt gân chân có thể làm phẫu thuật nối lại,
đừng do dự, nếu không sẽ để lại di chứng".
Tiểu Bản sững người nhận lấy, nhìn số tiền trên tay, rồi lại nhìn Khánh Đệ,
nước mắt chảy tràn trên mặt: "Chị, tôi cũng không muốn thế đâu. Trong trại tạm
giam, bọn chúng đánh tôi... còn những chuyện khác nữa, tôi không trụ nổi. Khó
khăn lắm mới thoát được ra, muốn làm lại từ đầu, nhưng người nhà chẳng ai chịu
nhận tôi cả, mẹ tôi chỉ muốn tôi cút càng xa càng tốt. Tôi không cam tâm, cho dù
phải bò về Vấn Sơn tôi cũng sẽ bò về nhà. Tôi không oán ai hết, chỉ trách mình
khi ấy quá hồ đồ. Nếu… nếu được làm lại, tôi quyết không làm hại anh Khương. Nếu
được làm lại một lần nữa, tôi...". Chưa dứt lời, anh ta đã gục đầu lên gối, ôm
đầu khóc.
Đứng nhìn Tiểu Bản lên một chuyến xe rời đi, Khánh Đệ thấy có chút bất lực.
Cô chầm chậm đi về phía xe đang đỗ, Lưu Đại Lồi vẫn ngồi xổm bên đường hút
thuốc, vô số đầu thuốc ngang dọc trước mặt. Thấy cô đến, Lưu Đại Lỗi mở miệng
định gọi chị dâu, nhưng lại thôi.
Khánh Đệ tự mở cửa ngồi vào trong xe, Lưu Đại Lỗi do dự một lát, rồi ngồi lên
ghế lái.
"Mấy hôm trước, có mặt tôi, các anh nói bắt được một người, là anh ta phải
không?"
"Vâng."
"Sau đó ném vào thị trấn?"
"Không... vứt hắn ở cạnh nhà tù Dã Gia Sơn."
"Không sợ anh ta tố cáo các anh? Đây là việc phạm pháp."
Lưu Đại Lỗi thần sắc bất định, do dự hồi lâu mới giải thích: "Thường là thế
này, những kẻ mãn hạn tù được tha như bọn em, có tiền án, nhà lại không tiền
không thế, chẳng mấy người đi lo việc bao đồng đâu".
Khánh Đệ lẳng lặng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"'Chị dâu, anh Khương cũng chẳng muốn đâu. Nhưng, nếu không phải do tên tiểu
tử này, anh Khương cũng đâu phải ngồi tù oan mấy năm. Nói thật, thế là tử tế với
nó lắm rồi, theo luật lệ giang hồ thì…"
"Tôi biết, tôi hiểu." Khánh Đệ vội vàng ngăn cậu ta nói những câu tiếp theo,
thắt dây an toàn: "Về thôi, mất nhiều thời gjan quá".
"Về... về ạ?" Lưu Đại Lỗi ngạc nhiên.
"Anh còn muốn đi đâu?" Khánh Đệ nhìn cậu ta nghi ngờ hỏi.
"Em cứ nghĩ…" Lưu Đại Lỗi nuốt nước miếng, thật không ngờ chuyện này được cho
qua dễ dàng như thế, do dự một lát rồi thấy yên tâm trở lại, hỏi: "Chị dâu, vậy
về thôi...".
"Về nhà đừng nói với anh Khương chuyện này nhé, hôm nay những gì chúng ta nói
coi như chưa từng xảy ra."
Câu nói nghe chừng như bảo đây sẽ là bí mật chung của hai người, Lưu Đại Lỗi
vừa mừng lại vừa bất an, "Nếu anh Khương biết thì rắc rối lớn".
"Anh không nói, tôi không nói, anh ấy sao biết được?" Cô cảm thấy buồn bã như
mình vừa mất đi thứ gì đó, tận mắt chứng kiến nhưng bất lực không thể cứu vãn,
lồng ngực đau nhức nhối. Khánh Đệ cố khóa chặt cảm giác đau khổ ấy lại, song
chẳng thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác mất mát cứ dâng trào trong lòng: "Đời người
là cuộc hành trình tìm lại chính mình, nhưng, thứ họ tìm thấy mãi mãi là hình
ảnh phản chiếu trong mắt người khác. Anh sùng bái, ngưỡng mộ anh ấy, tin tưởng
anh ấy, anh ấy sẽ không tự giác phát huy ưu điểm của mình, không cố gắng để tiếp
cận mơ ước lý tưởng nữa, mà sẽ để bản thân trượt xuống dốc. Tôi không muốn nhìn
thấy anh Khương như thế"
Những lời này đối với Lưu Đại Lỗi mà nói, quả thật quá thâm sâu, "Chính là
nói, con người phải giữ thể diện, cây phải có vỏ?".
Khánh Đệ nghĩ một lúc, mỉm cười, "Gần như vậy, người muốn thể diện luôn có
vài phần do dự".
Về tới khu mỏ, thấy mấy chiếc xe từ trong đi ra, Đại Lỗi hô một tiếng, rồi
trao đổi vài câu gì đấy. Khánh Đệ hỏi là ai, Lưu Đại Lỗi nổi giận đùng đùng: "Tổ
kiểm tra, năm nào cũng xuống vài lần, toàn bắt lỗi lặt vặt, ăn uống no say cầm
tiền rồi mới chịu phủi mông đi".
Khi Khánh Đệ tỉnh dậy, trời đã dần tối.
Cô không bật đèn, để mặc những tia sáng cuối cùng bao trùm lên khắp căn
phòng, không gian từ từ chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Cô cuộn tròn, vùi mình trong chăn, điên cuồng tìm kiếm chút ký ức từ khi mới
quen anh mà cô đã cất giấu từ lâu, nhưng chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận rõ ràng có
cái gì đó đang gặm nhấm những thứ cô trân trọng như sinh mệnh, khiến cô đau
đớn.
Tình yêu của người con gái, tinh tế và nặng lòng. Thu thập tất cả những ký ức
đẹp, kết nối tất cả những giấc mộng xinh, dùng nó để bao phủ đối phương và nhốt
mình trong đó, rồi lại tiếp tục đan đan tết tết tạo thành một tấm lưới bảo vệ
cho tương lai. Mỗi một sợi tơ trên tấm lưới dày đặc ấy đều được dệt nên bởi tâm,
bởi huyết.
Tình cảm tươi sáng, thuận buồm xuôi gió cả đời cũng thôi, nhưng nếu giấc mộng
vỡ tan, tình ý cũng rạn nứt, thì cái lưới kia cũng giống như lỗ thủng trong trái
tim, khiến tình yêu dần dần lọt xuống và rơi rớt hết.
Di động đổ chuông, mặc dù có chút giật mình, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm
áp và vui vẻ trong tiếng cười của anh: "Cô giáo Thẩm phải không?".
Những lúc tâm trạng vui vẻ, anh thường trêu cô như vậy. Khánh Đệ ngồi dậy,
bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng bất chợt chiếu đến khiến cô chói mắt, khẽ
hỏi: "Có chuyện gì à? Sao anh vui thế?".
"Có chút hy vọng rồi. Bận rộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng thấy kết quả.
Ngoài ra, nhờ em chuyển lời cảm ơn tới cô bạn học của em nhé, nhờ cô ấy giúp mà
tài liệu rất đầy đủ, tất cả đều cần dùng đến."
"Đàm Viên Viên nói rồi, không cần cảm ơn."
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy sự mệt mỏi, uể oải trong giọng nói của cô, do
dự hỏi: "Khánh Đệ, sao thế? Em không khỏe à?".
Sự nhạy cảm của anh khiến Khánh Đệ bối rối, miệng lấp liếm: "Có lẽ hơi mệt
một chút, em về đến nhà liền ngủ một mạch tới tận bây giờ".
"Gần đây em vất vả quá, mẹ cũng cằn nhằn anh mấy lần, nói đám cưới của mình
mà chẳng lo gì cả, toàn đẩy hết việc cho em. Mấy hôm nữa anh về, đá Nhị Hóa ra
chỗ khác, anh làm lái xe cho em. Cắp cặp sau em, để em sai bảo."
Như nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh ngay trước mắt, nơi vừa bị thứ gì đó
gặm nhấm tới nhức nhối của Khánh Đệ bỗng chốc được an ủi, "Em biết anh bận, buổi
chiều về khu mỏ còn thấy tổ kiểm tra đến đấy".
"Em quan tâm làm gì, có lão Lăng rồi." Anh không muốn nói quá sâu tới công
việc, vội lảng sang chuyện khác, "Mau đến trường xin nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi
đợi tới ngày kết hôn, sau này cũng phải học người ta, hằng ngày tới spa, đi
shopping nhé".
Biết anh cố ý dỗ cho mình vui, Khánh Đệ dù bất mãn trước ngữ khí mua chuộc
ấy, nhưng vẫn giấu sự không vui đi, trêu anh:
"Anh định nuôi heo à?". Thấy anh cười, cô mới nhắc đến việc chính: "Cũng nên
về đi thôi, sắp tháng Tư rồi".
Anh trầm mặc, hồi lâu mới dịu dàng nói: "Tết Thanh minh năm nay, em cùng anh
đến đó được không?".
Khánh Đệ sững lại giây lát rồi đáp: "Vâng".
Gác máy, cô vẫn chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng vừa rồi, những ưu phiền
trước đó chẳng qua chỉ là tự mình chuốc lấy phiền phức mà thôi. Anh làm em vui,
em làm anh vui, tình cảm có thể trao cho nhau, trong cuộc đời chìm nổi này thật
đáng trân trọng. Còn sự dằn vặt trong lòng kia, cứ để mặc nó ở đấy đã.
Cũng vừa cúp máy xong, Khương Thượng Nghiêu đang ở Nguyên Châu chau mày cau
mặt. Trong khu phòng hành chính của khách sạn quốc tế Long Thành, anh cầm tập
thỏa thuận hợp tác trên bàn lên rồi lại đặt xuống.
Trên tập thỏa thuận hợp tác này, từ hiện trạng ngành than cho tới viễn cảnh
sau này, ưu nhược điểm của việc chỉnh đốn cải chế diện rộng cho tới việc quản lý
các tổ hợp doanh nghiệp tư nhân, việc nào cũng được ghi rất đầy đủ. Cùng một bản
thỏa thuận như thế hơn nửa tháng trước, thông qua Trạch Trí, rồi thông qua thư
ký Lâm, nó được trình lên bàn làm việc của Phó Khả Vi.
Hơn nửa tháng nay, ngày nào cũng sống trong chờ đợi và đau khổ, nhưng Khương
Thượng Nghiêu có đủ nhẫn nại. Đây là việc liên quan tới tiền đồ, thành bại ở
bước này, nên khi thư ký Lâm gọi điện định ngày giờ của cuộc gặp gỡ, anh đã lên
Nguyên Châu trước vài ngày phòng xảy ra sơ suất. Nhốt mình trong khách sạn đọc
làu làu mấy bản thỏa thuận hợp tác, kết hợp với lý tưởng của mình, anh đánh một
bản phụ lục, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc gặp với Phó Khả Vi ngày hôm nay.
Trước khi gặp, thư ký Lâm cũng đã đặc biệt nhắc nhở Khương Thượng Nghiêu, Phó
Khả Vi là người thực tế, chân thành và có chí. Còn Khương Thượng Nghiêu, bất
luận vì muốn mở ra con đường trước mặt, hay bố trí đường lùi an toàn phía sau,
thì mục tiêu của anh chính là nắm được dự án nhà máy than ở vấn Sơn. Anh đã
luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần về tác phong cũng như những chi tiết
của cuộc gặp gỡ, sự thật chứng minh, công tác chuẩn bị của anh khá đầy đủ và kỹ
càng.
Đúng như dự định, ba mươi phút đầu tiên, hai bên trò chuyện vui vẻ, Phó Khả
Vi không "rắn mặt" như vẻ bề ngoài, mà hoàn toàn ngược lại. Cuối cùng khi bàn
đến hình thức hợp tác với khu mỏ ở thôn Nam trong làng Vọng Nam của Khương
Thượng Nghiêu, ông ta lộ vẻ ngạc nhiên, dành hẳn ra mười lăm phút để hỏi han kỹ
càng, trước khi rời đi, thông qua thư ký Lâm chuyển lời tới Khương Thượng
Nghiêu, hai giờ chiều mai gặp lại ở văn phòng của chủ tịch hội đổng quản trị tập
đoàn năng lượng.
Điều này cho thấy, Phó Khả Vi đã ngầm chấp nhận phương hướng hợp tác anh đưa
ra.
Về khách sạn đã đặt trước, Khương Thượng Nghiêu gọi điện cho chú Đức báo cáo
tình hình, sau đó nhận được điện của lão Lăng, nghe nói hôm nay tổ kiểm tra an
toàn của thành phố tới khu mỏ thôn Châu, Khương Thượng Nghiêu dặn: "Cần gì anh
cứ quyết, dù không thể khiến bọn chúng một lúc ăn no, cũng đừng để chúng đói quá
hóa cuồng. Cứ thế đã, khoảng hơn nửa tháng nữa quyền chủ động sẽ về tay chúng
ta".
Nghe lão Lăng nói chiều nay Khánh Đệ đã quay về khu mỏ, anh dặn dò thêm mấy
câu rồi vội vàng cúp máy, nhưng sau khi nói chuyện với Khánh Đệ, thái độ của cô
khiến anh bất an. Anh đi đi lại lại trong phòng một hồi, ngay sau đó quyết định
gọi điện cho Lưu Đại Lỗi, phủ đầu hỏi ngay: "Chị dâu cậu hôm nay làm sao
thế?".
"Chẳng làm sao cả?" Lưu Đại Lỗi buồn rầu.
"Có phải khi vào trường làm thủ tục rút bằng ra bị người ta làm khó không?
Không nói có chỗ nào không vui à?"
"Không có. Chỉ là... sắc mặt không tốt lắm." Lưu Đại Lỗi thận trọng hỏi: "Anh
Khương, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải anh và cô bác sĩ kia...?".
"Câm mồm!" Khương Thượng Nghiêu thẹn quá hóa giận: "Giữ cái miệng cậu cho cẩn
thận, tôi và bác sĩ Trạch chẳng có chuyện gì hết! Cậu chú ý cho tôi, đừng nói
linh tinh trước mặt cô ấy."
Khương Thượng Nghiêu dặn dò mắng mỏ một trận rồi cúp máy Lưu Đại Lỗi lau mồ
hôi, lòng thầm nghĩ tấn công quả là cách phòng ngự tốt nhất.
Nếu biết cậu ta suy nghĩ như vậy, Khương Thượng Nghiêu chắc chắn sẽ nổi đóa
mà tung chưởng mất. Nhưng lúc này, Khương Thượng Nghiêu đang đi đi lại lại trong
phòng của khách sạn quốc tế Long Thành suy nghĩ về mọi việc, loại trừ những
nguyên nhân bên ngoài, đột nhiên anh nảy ra một ý: "Sắc mặt không tốt lắm, ngủ
ngày, nói chuyện uể oải như đối phó cho qua, không tập trung, dỗ dành cũng chẳng
thấy cô vui, lẽ nào... có thai rồi?".
Vừa nghĩ tới đây, anh bỗng thấy khó kiềm chế được sự vui mừng, bèn kích động
đi khắp gian phòng, cố gắng không cầm di động lên gọi, lúc thì muốn hỏi Khánh Đệ
xem có cảm giác gì khác lạ không, lúc lại sợ làm thế sẽ khiến cô hoảng hốt, nghĩ
tốt nhất nên hỏi mẹ vẫn hơn. Đang do dự, thì di động đổ chuông, anh chẳng buồn
nhìn xem ai, tiện tay bấm nút nghe.
"Tân nhân vào động phòng, ném bà mối qua tường."
Chiếc gương treo trên tường hiện rõ khuôn mặt nhăn nhó của Khương Thượng
Nghiêu, "Đang định gọi thông báo cho cô chuyện vui đây".
"Chẳng phải điện thoại của anh báo bận suốt sao? Câu này tôi cũng chỉ biết
nghe để đấy thôi." Hôm nay tâm trạng Trạch Trí khá tốt, đột nhiên không trêu
nữa, chuyển đề tài nói vào việc chính: "Tôi vừa nghe thư ký Lâm nói cuộc gặp gỡ
kéo dài thêm mười lăm phút, biết ngay có tin vui, vừa rồi chỉ thăm dò anh thôi,
thư ký Lâm nói sau khi lên xe, Phó Khả Vi có nói một câu...".
Cô ta cố ý dừng lại, Khương Thượng Nghiêu không kiên nhẫn được, vội hỏi: "Nói
gì?".
Trạch Trí vô cùng kinh ngạc: "Hôm nay sao anh dễ nói chuyện thế nhỉ? Lại còn
ném một câu cho tôi nữa. Bình thường biết rõ tôi đang câu giờ làm cao, nhưng
chưa bao giờ đáp lại cho tôi vui, khiến tôi tức điên cả lên, chẳng đáng yêu chút
nào".