Trong mắt Khương Thượng Nghiêu đương nhiên chỉ có mình Khánh Đệ, nhưng vì
trang điểm xong, cô như biến thành một người hoàn toàn khác, hấp dẫn và quyến
rũ, khiến tay chân anh cứ lóng ngóng chẳng biết đặt vào đâu. Nghe nhiếp ảnh gia
nói thế, anh quyết định không băn khoăn nữa.
Chụp được nửa chừng thì Khánh Đệ phải vào dặm thêm phấn, Khương Thượng Nghiêu
rảnh rỗi ra ngoài studio đứng, Lưu Đại Lỗi nhìn thấy liền đi theo anh, lấy di
động ra, lấm la lấm lét nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng nói: "Bác sĩ Trạch
kia gọi hai lần".
Khương Thượng Nghiêu im lặng, cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau
anh bước ra tìm Lưu Đại Lỗi dặn dò: "Anh mau gọi điện cho lão Lăng, nói anh ta
dù đang ở đâu, cũng phải dừng ngay những việc đang làm lại, lập tức quay về khu
mỏ, bác sĩ Trạch đến thì ở đó tiếp đón trước, lát nữa tôi sẽ về".
Hắc Tử nãy giờ im lặng bên cạnh nhẫn nhịn khá lâu, cuối cùng cũng buột miệng
hỏi: "Cậu vẫn chân trong chân ngoài với cô bác sĩ ở Nguyên Châu ấy à? Nghe mình
nói câu này, Thạch Đầu, Khánh Đệ đã cùng cậu vượt qua bao khó khăn tới tận ngày
hôm nay, cậu…".
Khương Thượng Nghiêu nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh trả lời: "Tin hay
không tùy cậu, mình vẫn chỉ một câu thôi, không có".
Thái độ thẳng thắn đó khiến Hắc Tử nhất thời không biết phải nói sao, còn Lưu
Đại Lỗi vừa nghe nói Trạch Trí sẽ đến khu mỏ, lập tức như một phản xạ tự nhiên
đánh mắt về phía Khánh Đệ đang trong phòng thay đồ. Khương Thượng Nghiêu thoáng
dao động, kéo cậu ta lại, thấp giọng dặn dò: "Chút nữa tôi về trước, cậu đưa chị
dâu đi đâu cũng được, đến tối hãy về. Nếu lần này mà còn làm loạn nữa...".
Lưu Đại Lỗi nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, lòng thầm nghĩ anh vờ vịt tỏ ra
thanh cao, lúc nào cũng nói không có gì với Trạch Trí, quang minh chính đại, có
cần phải căng thẳng tới mức này không? Rồi lại nghĩ, ăn vụng thì cũng thôi, ăn
xong còn không biết chùi mép cho sạch, mắt chị dâu tôi trong veo thánh thiện thế
kia, nếu để chị dâu biết được không gây họa chắc? Mụ đàn bà đó vừa nhìn đã biết
đanh đá, chị dâu là người nho nhã có học, đụng nhau chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Trong lòng thầm lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn vỗ ngực khẳng định: "Lập công chuộc
tội, hãy tin em".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc như sắp ra trận đối mặt với kẻ thù ấy, Khương Thượng
Nghiêu bỗng thấy buồn cười, nhét di động vào tay Đại Lỗi rồi quay người vào
trong.
Khánh Đệ thay bộ đồ cưới kiểu truyền thống, những chiếc kẹp tóc va vào nhau
kêu lách cách. Nghe anh nói có việc phải đi trước, cô cố gắng che giấu niềm lưu
luyến gật đầu mấy cái thật giống như cô dâu.
"Đợi anh bận nốt việc này thôi." Anh hứa.
Khánh Đệ giúp anh cởi áo gi lê, cười trêu: "Được, anh hãy đợi ngày lên kiệu
hoa, những việc khác cứ để em lo".
Anh nhướng mày, bẹo má cô một cái, làm bộ hung hăng: "Chống đối phải
không?".
Cười đùa một hồi, Khánh Đệ tiễn anh và Hắc Tử đi trước, Ái Đệ sa sầm sắc mặt,
cuối cùng cũng đợi được cơ hội để trút giận: "Thế này là thế nào? Cứ như không
phải anh ta kết hôn vậy. Nếu bận thật, sao không để vài tháng nữa bận xong rồi
hãy cưới".
Chưa nói xong đã bị mẹ ngăn lại: "Sắp tới ngày cưới đến nơi rồi, xem con nói
kìa? Có ai lại hạ bệ chị mình như thế không?".
Ái Đệ vẫn chưa hả giận: "Chính vì con nghĩ cho chị nên mới nói thế trước khi
kết hôn còn chả quan tâm thì kết hôn xong liệu anh ta có coi chị con là bảo bối
không? Chị cũng không chịu quản anh ta cho chặt, đàn ông có tiền là sinh tật,
bên ngoài chẳng biết bao nhiêu con hồ ly đang đợi để được hầu hạ phục vụ?".
Trận chiến vừa mới khai mào, Lưu Đại Lỗi đã len lén chuồn ra ngoài, Khánh Đệ
chầm chậm nói: "Anh ấy không phải loại người đó. Cho dù có thay đổi, trái tim
anh ấy cũng sẽ không thay đổi".
Thấy chị gái chắc chắn, tự tin như vậy, Ái Đệ cũng không nói gì thêm, chỉ
hỏi: "Vậy còn bao nhiêu cảnh chưa chụp thì làm thế nào? Tiền đã trả hết
rồi".
Khánh Đệ cười: "Chúng ta chụp cũng được mà".
Lưu Đại Lỗi đang nấp ngoài cửa nghe trộm được một phần, lập tức thò đầu vào,
cười khô hai tiếng rồi hỏi: "Thiếu nam chính? Tôi có thể thay thế".
Nghe vậy, Khánh Đệ rùng mình không ngớt, Ái Đệ trừng mắt lườm cậu ta.
Sau khi chia tay với Hắc Tử, Khương Thượng Nghiêu vội vội vàng vàng quay về
khu mỏ. Anh cũng rất hiểu, có lẽ không chỉ cô em vợ tương lai tỏ ra bất mãn
trước thái độ của mình, chưa biết chừng ngay cả mẹ vợ cũng khó chịu nhưng vì giữ
kẽ nên không nói ra lời mà thôi. Song, dấn thân vào chốn giang hồ đâu thể tùy
tiện, hiện tại anh cũng đang trong tình cảnh giống hệt hồi ở tù, sống giữa bầy
lang sói, chẳng biết có thể trụ đến bao giờ. Trước là sư tử sau là hổ, không cẩn
thận và cố gắng, chết lúc nào chẳng hay.
Nghĩ đến đại tiểu thư Trạch Trí đang ở trên khu mỏ, sắc mặt anh trầm hẳn
xuống.
Lần đầu tiên gặp nhau chính thức, anh có ấn tượng rất sâu sắc với hành động
xé nát những cánh hoa hồng rải đầy bàn và ánh mắt của Trạch Trí. Cô ta vui vẻ
tận hưởng, chờ đợi quá trình người khác bị lăng trì xé nát, cảm giác thỏa mãn
khiến người ta khiếp sợ.
Cho tới sau này, khi đã dần dần hiểu nhau hơn, chứng kiến sự thoải mái của cô
ta, anh cũng không còn cái nhìn định kiến nữa, nhưng vẫn thận trọng trước tính
cách biến hóa khó nắm bắt của người phụ nữ này.
Một người phụ nữ chỉ biết nói dối, tính cách kỳ quái và đặt lợi ích lên hàng
đầu như thế không thể không đề phòng. Nhưng, trong cục diện trước mắt, tác dụng
của Trạch Trí lại lớn tới mức không thể coi thường.
Xe đến khu mỏ, lão Lăng cùng những người khác ra đón anh. Lão Lăng ghé tai
anh, nói: "Anh Khương, theo lời anh dặn, tôi đã cho cô ta xem một đống báo cáo
và các loại tài liệu khác...".
Đang định nói tiếp, Trạch Trí đã đi ra, đứng ở cửa văn phòng của Khương
Thượng Nghiêu, chiếc khóa của áo khoác nỉ màu đỏ hoa hồng đã được kéo xuống một
phần ba, hai tay khoanh trước ngực, lộ ra làn da trắng ngần nơi bầu ngực và khe
ngực.
Khương Thượng Nghiêu mỉm cười đi tới, Trạch Trí lên tiếng trước: "Không đến
thì không biết, giống hệt một địa chủ, dinh cơ cũng Iớn đấy".
Khương Thượng Nghiêu nhìn theo ánh mắt cô ta, quả thật nơi đây thuộc hạ của
anh nhiều hơn hẳn khi ở Nguyên Châu. Nghe ra mùi khiêu chiến trong giọng nói của
Trạch Trí, biết cô ta đợi sắp hết kiên nhẫn rồi, nhưng anh không giải thích, mà
hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn đến chỗ tôi?".
Trạch Trí trừng mắt với anh: "Đến xem sản nghiệp của tôi chẳng phải là việc
hết sức bình thường sao?".
Với sự giúp đỡ của Trạch Trí, cô ta có quyền được hưởng 15%, Khương Thượng
Nghiêu cũng chẳng để ý, cười nói: "Trước khi đến cũng không thông báo một tiếng,
tôi bố trí người đón cô. Thế cô có muốn xuống mỏ tham quan không? Đường hầm
xuống giếng số hai cuối tháng này bắt đầu đào, mấy hôm nay các kỹ sư mỏ đều ở
đây cả, đại cổ đông như cô cũng nên gặp họ, rồi tối cùng ăn cơm luôn".
"Ai thèm ăn cơm với mấy gã đàn ông dơ bẩn đó..."
Khương Thượng Nghiêu không đợi cô ta nói hết, vội cướp lời: "Biết là cô thích
phô trương mà, chuyện ăn cơm đợi tối bàn tiếp. Xuống mỏ xem đã". Nói xong anh
liền gọi lão Lăng, dặn dò: "Lấy cho bác sĩ Trạch một chiếc mũ bảo hộ".
Trạch Trí đá đá chân, ý nói mình đang đi giày thể thao, "Biết anh chẳng phải
loại tử tế gì, nghĩ tôi là thiên kim đại tiểu thư chắc? Trước kia tôi đã từng
làm việc ở Dã Gia Sơn một năm, chưa chỗ nào là chưa đi, chưa chuyện gì là chưa
gặp".
Dù có điềm tĩnh đến đâu, vào trong mỏ, mặt Trạch Trí cũng phải biến sắc.
Mỏ than của Khương Thượng Nghiêu dùng phương pháp từ ngoài đào dần vào trong,
máy khoan khoan ra các lớp than, rồi công nhân mỏ sẽ xúc than cho vào xe đẩy.
Đường hầm cao gấp đôi chiều cao của một người, đèn điện sáng trưng, nhưng cứ đi
tiếp vào trong thì phải ngồi xe goòng, sắc mặt Trạch Trí càng lúc càng khó coi.
Có bị mắc chứng sợ không gian chật hẹp hay không cứ ném xuống hầm mỏ là biết
ngay, chẳng chịu được bao lâu. Khương Thượng Nghiêu cười thầm thích thú.
Vào sâu khoảng hơn trăm mét, sắc mặt cô ta mỗi lúc một trắng bệch, nhưng vẫn
thấy sự cố gắng lớn và cả tính hiếu kỳ nữa, ánh mắt không ngừng quan sát xung
quanh đường hầm, đồng thời thỉnh thoảng lại hỏi mấy cái ống lớn gắn sát tường
kia có tác dụng gì. Khương Thượng Nghiêu có chút khâm phục trước sự kiên cường
đó, anh cũng bắt gặp ánh mắt tán thưởng của lão Lăng khi nhìn Trạch Trí. Đội
trưởng đội khai thác và đội trưởng đội công nhân đều do đích thân Khương Thượng
Nghiêu tuyển chọn. Việc ông chủ xuống mỏ họ đã quen, có điều đây là lần đầu tiên
ông chủ mang theo một bông hoa xinh đẹp cùng đi, trước mỗi câu hỏi của Trạch
Trí, họ lại tranh nhau thể hiện.
Khương Thượng Nghiêu đứng sang một bên, nhìn đồng hồ trên tay, thầm nghĩ
không biết Khánh Đệ sẽ ở lại studio chụp ảnh bao lâu, đành trông cậy cả vào sự
nhanh nhẹn của Đại Lỗi.
Đối với Trạch Trí, trong thời khắc quan trọng này, anh không thể để xảy ra sơ
suất.
Phó Khả Vi tác phong mạnh mẽ, nắm chặt quyền quyết sách trong tay. Khương
Thượng Nghiêu bằng mọi cách để có cổ phần trong đó, quyền quản lý tất phải cạnh
tranh. Mấy tháng nay vất vả, cuối cùng cũng đến được bước hợp tác với tập đoàn
năng lượng, chỉ đợi ít ngày nữa tiến hành đại hội công nhân viên chức rồi sẽ lại
tính tiếp.
Theo lịch trình được bố trí dày đặc, cuộc gặp gỡ tối nay với luật sư Giang -
bạn học của luật sư Nghiêm Hoa Khang - vì sự đường đột của Trạch Trí mà phải hủy
bỏ. Ngày mai ở nhà máy luyện than còn có đại hội cán bộ trung cấp, trước khi
tiến hành chỉnh đốn, anh phải giải quyết vấn đề nhân sự của nhà máy luyện than.
Tối nay anh phải đến Nguyên Châu đón người của tập đoàn năng lượng, ngày mai
cùng về Vấn Sơn. Trước khi mọi việc được định đoạt, dù Trạch Trí với thân phận
người trung gian hay trợ thủ đắc lực trong tương lai thì cô ta vẫn là nhân vật
lớn không thể đắc tội. Nhưng, cô ta đột nhiên đến Vấn Sơn, động cơ đằng sau
không dễ đoán.
Khương Thượng Nghiêu tươi cười nghe xong lời giải thích của đội trưởng đội
công nhân, rồi nhìn Trạch Trí: "Giờ đã thỏa mãn được sự hiếu kỳ rồi chứ. Hiếm
khi Thăng Hữu lại nói nhiều lên thế, bình thường đào tạo đệ tử cũng không nhẫn
nại như vậy".
Nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt đen nhẻm của vị đội trưởng mang
tên Lô Thăng Hữu, "Lần này... chẳng phải là lần đầu tiên có phụ nữ vào đây sao?
Ngày nào cũng ở dưới mỏ đối mặt với toàn đàn ông con trai, anh không thấy đám
bọn họ ai cũng đỏ mặt hết cả rồi à".
Cười nói một hồi, đám công nhân tiếp tục làm việc, Khương Thượng Nghiêu và
những người khác lên đường quay ra. Trạch Trí tò mò hỏi: "Bà xã anh chưa xuống
đây bao giờ à?".
Lão Lăng im lặng coi như chưa nghe thấy, sắc mặt Khương Thượng Nghiêu sầm
xuống, nhớ đến câu Trạch Trí từng nói "Vì cô ta mà trở mặt với tôi mấy lần
rồi?", bèn trả lời đại khái: "Phía dưới đó không an toàn".
Trạch Trí vờ nổi giận: "Không an toàn sao còn đưa tôi xuống?".
"Chẳng phải tôi cũng ở đây sao?"
Cô ta đột nhiên bật cười: "Cũng phải, nếu chết thì anh cũng không thoát
được".
Câu nói như có ý cùng sống cùng chết với nhau, không biết người đàn bà này vô
tình hay cố ý, Khương Thượng Nghiêu trong lòng buồn chán, vừa may cũng ra tới
cửa mỏ, anh liền đi ra ngoài trước, lảng sang chuyện khác, "Đến giờ ăn cơm rồi,
lão Lăng, anh đi xem bên lão Vu thế nào, hòm hòm rồi thì cùng lên thị trấn ăn
cơm luôn".
Lão Vu là đội phó, đang dẫn theo đội kỹ sư ở giếng than số hai để vẽ sơ đồ
chuẩn bị khởi công. Lão Lăng vâng một tiếng, chuẩn bị đi, Trạch Trí lại hỏi:
"Chẳng phải nói một giếng mỏ nữa chuẩn bị khởi công sao? Đưa tôi đi xem".
Khương Thượng Nghiêu đang muốn nhanh chóng rời khỏi khu mỏ để tránh Khánh Đệ,
ai ngờ lòng hiếu kỳ của Trạch Trí dâng cao, hết coi cái này lại xem cái kia, anh
lập tức nháy mắt với lão Lăng ý bảo anh ta đi trước.
"Bà xã anh đâu?" Trên đường đi, Trạch Trí hỏi.
"Ở thành phố." Khương Thượng Nghiêu không muốn nói nhiều.
"Tiếc quá, còn chưa được làm quen với cô ấy. Vừa rồi trong văn phòng của anh,
trên bàn cũng chẳng có lấy một tấm ảnh."
Khương Thượng Nghiêu thường xuyên phải đi đây đó khắp nơi, văn phòng đối với
anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là có mà thôi. Nhưng nghe câu ấy, bất chợt anh
thấy phải chăng mình đã bỏ qua cảm nhận của Khánh Đệ rồi không? Ngay đến một tấm
ảnh nhỏ của người yêu, anh cũng không có.
Thấy người bên cạnh trầm mặc, biết đã chạm vào điều gì đó trong lòng anh,
Trạch Trí vô cùng tò mò về cô gái với cái tên Thẩm Khánh Đệ kia, người con gái
có cái tên quê mùa ấy rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào?
Tính cố chấp của cô ta lại tái phát, quyết không chịu buông tha: "Anh và cô
ấy quen nhau mấy năm rồi? Trước khi vào tù đã yêu à? Anh không cảm thấy với
tương lai phát triển như vũ bão của anh hiện nay, sau này khoảng cách giữa hai
người sẽ càng ngày càng lớn, càng ngày càng...".
Còn chưa nói hết câu, Trạch Trí đã hét lên đau đớn. Khương Thượng Nghiêu đang
tóm chặt cánh tay cô ta giật mạnh một cái, cô ta bị đẩy đập vào cửa sắt, tiếng
hét vang vọng trong đường hầm. Trạch Trí nghiêng đầu nhìn, xung quanh không một
bóng người, vừa sợ vừa tức giận, nói: "Đang nói chuyện tử tế, sao lại động tay
động chân thế?".
"Sợ gì chứ? Chẳng phải cô vẫn muốn thế này?" Vẻ mặt Khương Thượng Nghiêu thản
nhiên, áp sát cô ta, hỏi: "Một cô gái lớn lên trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh
ủy thường xuyên phải giữ phép tắc, cô muốn nếm thử cảm giác suồng sã không
nguyên tắc, phải không?".
Cảm nhận hơi thơ của anh phả lên mặt, khuôn ngực rộng như ép sát lại, gần như
bao trùm lên cả người mình, Trạch Trí không thể không thừa nhận sức nam tính của
anh vô cùng hấp dẫn. Hồi còn trong Dã Gia Sơn chưa rõ ràng lắm, khi gặp lại ở
khách sạn quốc tế Long Thành, dưới vỏ bọc thận trọng kia, tính cách đằng sau đó
của anh thật sự rất hấp dẫn.
"Làm bộ làm tịch gì chứ." Hơi thở của anh phả mạnh hơn, ánh mắt sâu hút: "Mọi
người chẳng qua đều vì muốn phát tài mà thôi".
Hơi thở của Trạch Trí bỗng gấp gáp hơn.
"... Lần đầu tiên suýt nữa thì bị cô lừa. Cái gì mà tiền đối với cô chẳng
quan trọng, vờ thanh cao quá nhỉ, chỉ e ít tiền cô sẽ coi thường thôi. Tôi chỉ
muốn hỏi xem, loại người như các cô, làm gì có ai hằng tháng chờ lĩnh chút lương
ít ỏi sống thanh bạch đây? Với tính cách của cô, nhìn người khác có của mà không
ghen tỵ ư?"
Bị nhìn thấu tâm can, sắc mặt Trạch Trí lúc xanh lúc trắng. Thời gian đầu khi
mới tốt nghiệp, do giận dỗi bố nên trong lúc kích động cô ta đã tìm tới chú
Dương ở Sở Tư pháp, nhờ chú liên hệ tới nhà tù Dã Gia Sơn, xin làm bác sĩ ở đó.
Với những tiêu chuẩn và yêu cầu đối với cuộc sống của người đàn bà này, đấy đâu
phải là nơi để tiêu phí cuộc đời mình?
Nếu chỉ muốn nếm mọi lạc thú, hưởng thụ cuộc sống đầy đủ, thì cuộc sống hiện
tại của Trạch Trí cũng rất ổn. Song, cô ta không muốn ngoan ngoãn, cam tâm tình
nguyện kết hôn với đối tượng mà bố mẹ đã định sẵn giúp mình, sống cho qua ngày.
Trở thành công cụ để đàn ông tiến thân thì cũng thôi, nhưng nếu sau này giá trị
lợi dụng giảm sút, đương nhiên khi ấy cô chỉ còn cách ngậm nước mắt mà sống, vờ
như chẳng nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đã lấy mình vì muốn lợi dụng mình
kia sau khi không thể lợi dụng được nữa liền chán nản vứt bỏ.
Nếu bản thân có giá trị, sao không tự lợi dụng nó? Nếu đôi bên cùng có lợi,
sao không nắm quyền chủ động trong tay?
"Thế thì sao, lẽ nào tôi xông tới và nói thẳng với anh rằng 'Tôi muốn tiền,
muốn thứ tiền sạch sẽ an toàn'. Một khi đã phải làm phiền đến bố mình, sao tôi
lại phải cầm số tiền ít ỏi chứ? Tôi đã nhìn thấy năng lực của anh, tôi muốn coi
anh như công cụ kiếm tiền, chúng ta hợp tác với nhau chứ?" Anh vẫn áp sát như
thế, Trạch Trí lại không còn đường lui, bị ép tới mức hét toáng lên: "Anh ngốc
hay là tôi ngốc?".
"Nếu thông minh thì đừng dồn tôi vào đường cùng, hợp tác nên có thái độ hợp
tác." Cánh mũi Khương Thượng Nghiêu phập phồng, túm lấy cằm cô ta: "Cô là con
gái, nếu ép tôi quá, người chịu thiệt là cô".
Thấy sự hung dữ trong ánh mắt anh dịu đi, hơi thở của Trạch Trí dần bình tĩnh
lại, co chân lên cọ cọ vào phần đùi trong của anh, đột nhiên phá lên cười, nói:
"Tôi sợ anh không dám".
Sự im lặng khiến không khí như đặc quánh lại, Trạch Trí cười mê hoặc, Khương
Thượng Nghiêu vẻ mặt điềm tĩnh như không. Đúng vào lúc nụ cười của cô ta trở nên
đắc ý, một tay anh giữ chặt tay cô ta, tay kia lần vào áo di chuyển thẳng lên
ngực. Trạch Trí kêu lên kinh hãi, vội rụt chân lại, ánh mắt anh vẫn lạnh như
băng: "Thích tôi giày vò cô phải không? Thế này vừa ý cô rồi chứ?". Tay anh dùng
lực, vật mềm mại trong tay bị anh bóp tới biến dạng, "Chưa đủ thì cứ nói một
tiếng, tôi có thể làm việc ấy với cô ngay dưới vũng bùn này mà chẳng màng bận
tâm".
Trạch Trí nén đau, trong lúc đối đầu, hai người bỗng nghe thấy tiếng bước
chân tiến đến rất gần: "Anh Khương…", lão Lăng há hốc miệng, vội vàng giật lùi
lại mấy bước.
Khương Thượng Nghiêu thu tay về, Trạch Trí đỏ bừng mặt, lửa giận bùng lên
trong mắt. Thấy anh liếc nhìn mình một cái rồi định đi với ánh mắt coi thường,
cô ta càng tức giận hơn, bèn giơ tay tát anh một cái.
Lão Lăng đã đi giật lùi tới gần cửa mỏ, mặt mày nhăn nhúm, vội vàng bước thật
nhanh, rút lui ra ngoài.
Cái bạt tai thứ hai của Trạch Trí lại giáng xuống, Khương Thượng Nghiêu nắm
chặt cổ tay cô ta, gằn giọng cảnh cáo: "Kiêu ngạo quá chẳng ai thích đâu".
Ánh mắt Trạch Trí như muốn bắn ra lửa, đúng lúc anh quay người bỏ đi, cô ta
lao mạnh tới, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, nhón chân hôn anh.
Thấy Khương Thượng Nghiêu đột nhiên cứng người, cô ta vô cùng thích thú, đầu
lưỡi tách môi anh ra đi sâu vào trong, mùi thuốc, mùi cơ thể, mùi đàn ông thuần
khiết khiến cô ta mê đắm muốn tiến sâu hơn. Ngay lập tức, Trạch Trí bị đẩy cách
ra vài thước, ánh mắt Khương Thượng Nghiêu lúc này khiến người đối diện phải ớn
lạnh toàn thân.
Lúc đó, chỉ cần nói thêm một câu vu vơ nào nữa, e rằng Trạch Trí sẽ châm ngòi
cho cơn giận của anh. Cô ta nhếch môi cười, nụ cười dần mở rộng, "Tôi đói rồi,
anh nói mời tôi ăn cơm mà", nói rồi tự ý đi trước, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của
đám công nhân đang chuẩn bị giao ban ở đường hầm.
Thấy Trạch Trí tự lần theo bậc tam cấp đi ra, Khương Thượng Nghiêu hoàn toàn
chẳng cảm thấy niềm vui của sự thắng lợi, đủ mọi tâm trạng đang giày vò anh. Ra
khỏi mỏ, đối mặt với ánh mắt lảng tránh và vẻ mặt bối rối của lão Lăng, anh sắt
mặt lại, chỉ hỏi: "Xong rồi? Xong rồi thì đi ăn cơm thôi".
Trước văn phòng, chiếc Saab màu đỏ của Trạch Trí đỗ ở đó, qua cửa kính, nhìn
thấy cô ta đang ngồi bên ghế lái đánh son. Khương Thượng Nghiêu vốn định lên xe
của mình, nhưng nghĩ cũng cần phải giữ phép lịch sự, anh đi về phía chiếc xe
Saab, kéo cửa bên ghế lái phụ ra rồi ngồi vào. Trạch Trí nhìn anh, cười tươi,
hết sức đoan trang. Khương Thượng Nghiêu bức bối, như bị mạng nhện quấn chặt
không sao thở được.
Đoàn xe ra khỏi cổng lớn không lâu, chuông điện thoại của lão Lăng reo lên,
"Lão Lăng, giờ các anh đang ở đâu? Đi chưa?", Lưu Đại Lỗi cố hạ thấp giọng, nghe
thật thảm.
"Vừa đi. Cậu về chưa?"
"Vậy thì may quá, các anh mà không đi, tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Giờ tôi đang đỗ xe ở cổng thôn, lấy cớ đi vệ sinh mới gọi được điện thoại cho
anh đấy."
Thứ nhất đang lái xe nên lão Lăng không tiện nói nhiều, thứ hai Lưu Đại Lỗi
rất bất bình trước quan hệ của anh Khương và người phụ nữ kia, nếu cậu ta tận
mắt chứng kiến cảnh vừa rồi có lẽ sẽ chẳng hay ho gì. "Không có gì."
Lưu Đại Lỗi nhấn nút tắt, kéo khóa quần xong đi ra khỏi rừng phong, lên xe
nhìn bộ dạng của Khánh Đệ như sắp ngủ, bèn lên tiếng gọi: "Chị dâu!".
Khánh Đệ như không nghe thấy, gọi thêm tiếng nữa, cô mới hoảng hốt ngẩng đầu
lên, như chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói: "Đại Lỗi, tôi để đồ ở chỗ Ái Đệ rồi,
mau quay lại Vấn Sơn đi".
Trên đời này, muốn sống vững đứng chắc, mỗi một người, đặc biệt là phụ nữ, sẽ
không thể thiếu một chỗ dựa thực tế. Ấy là tiền, một gia đình tràn ngập tình
yêu, những người bạn có thể giơ tay giúp đỡ mình mỗi khi cần thiết, một công
việc có thể nâng đỡ tinh thần.
Khánh Đệ do dự đứng trước con đường dẫn vào nhà chồng của Ái Đệ. Cô có nhà mà
chẳng thể về, Ái Đệ thì đã lấy chồng, những người bạn thân quen thời trung học
giờ ở xa tận nơi chân trời. Tình yêu mà cô vẫn hằng tin tưởng và đã từng là ngôi
sao lấp lánh soi sáng đường cho cô giờ cũng đã trôi xa trong gió. Cô hoảng sợ
lật tìm hành lý của mình trên thế gian, không còn gì ngoài những giấc mơ.
Khánh Đệ nói với Lưu Đại Lỗi: "Về thôi, đột nhiên nhớ ra là chẳng phải thứ gì
quan trọng lắm".
Đại Lỗi do dự: "Chị dâu, sắc mặt chị không tốt lắm''.
Khánh Đệ đưa tay lên che mặt, khẽ ừ một tiếng.
Về đến khu mỏ, cô đứng ngoài hành lang rất lâu. Hai năm trước, nơi đây còn là
núi hoang, những bức tường gạch xây được một nửa đổ nghiêng ngả, cát đá vùi Iấp
ổ gà ổ trâu. Giờ trước hai khu nhà bằng bê tông là kho để than, nhìn tiếp về
phía trước, những thứ máy móc xếp thành hàng tít tắp.
Đây là sự nghiệp do một tay anh tạo dựng nên, chỉ trong vòng hai năm, thật
chẳng khác nào kỳ tích.
Tiếng pháo đầu tiên nổ mừng giếng than số một đi vào khai thác như vẫn còn
vang bên tai cô. Khánh Đệ vô cùng ấn tượng với khuôn mặt đen sì sì của anh khi
bước từ dưới mỏ lên. Tay cầm vòi nước, cô nhìn anh rửa sạch những vệt than trên
mặt. Khi đóng vòi nước, tay anh khẽ chạm vào tay cô, ánh mắt giao nhau, trái tim
đập rộn ràng.