"Thế thì tốt. Mỗi sáng thức dậy đều phải phừng phừng ý chí chiến đấu, bởi
không biết ngày hôm ấy sẽ phải đối mặt với tình huống đột ngột nào. Cảm giác này
đương nhiên thú vị hơn so cảnh ngày ngày cắp cặp đi làm chiều chiều cắp cặp về
trước kia.'
Anh rót cho mình một ít rượu trắng đặc sản địa phương nhấp một ngụm, chầm
chậm kể lại những phức tạp mình gặp phải khi mới tới đây, sự chèn ép kịch liệt
và ngấm ngầm phá hoại từ bên trong.
Trước kia, Khánh Đệ đã nghe anh kể về cuộc sống đơn giản hằng ngày, về nỗi
khó khăn khi muốn thành nghiệp lớn, nhưng chưa bao giờ cô suy nghĩ tìm hiểu sâu.
Tần Thạnh chỉ ngắn gọn thuật lại những vất vả của hai tháng gần đây đã đủ khiến
cô há miệng.
Không lâu sau, Tần Thạnh từ nhà vệ sinh bước ra, đóng cửa lại, nhìn cô cười
khổ. "Gặp bạn rồi."
Diệp Thận Huy tới Tế Tây, Tần Thạnh vốn hẹn gặp anh ta vào ngày mai, không
ngờ Vấn Sơn quá nhỏ bé, tính cách hai người lại tương đồng, đến cách chọn quán
ăn cũng giống nhau, vừa vặn họ gặp nhau trong nhà vệ sinh.
Ấm Thủy Cư không lớn, phòng đặc biệt cũng chẳng có nhà vệ sinh riêng, khách
đến đây đa phần đều là các cặp tình nhân.
Vừa nhìn thấy Tần Thạnh, Diệp Thận Huy liền mỉm cười nhướng mày, thăm dò liếc
mắt về phía phòng Tần Thạnh đã đặt.
"Phiền nhất là... người đó của em cũng ở đây." Tần Thạnh cười khổ.
Lần này thì đến lượt Khánh Đệ chẳng có gì để nói, sớm biết sẽ trùng hợp thế
này, thà hôm nay kể cho anh nghe về Tần Thạnh còn hơn.
"Có muốn gộp lại một bàn cùng ăn không? Hay là chúng ta thanh toán rồi rời
đi?" Tần Thạnh hỏi.
Khánh Đệ suy nghĩ về vế sau kia, lập tức từ chối, "Cùng ngồi đi, vốn cũng
chẳng có gì, lén lén lút lút càng thêm mờ ám".
Bây giờ sự ngượng ngùng đã tan, Tần Thạnh tưởng tượng cảnh hai người lặng lẽ
rời khỏi sau khi hẹn hò gặp gỡ, khóe môi bất giác nhếch cao như muốn cười. "Anh
sang phòng bên cạnh chào hỏi một câu, không biết lát nữa người đó của em sẽ thế
nào."
"Anh đừng làm loạn thêm nữa!" Khánh Đệ nói với theo anh, cảnh cáo.
Mấy tháng gần đây Diệp Thận Huy đi đi về về giữa ba nơi thành phố Tứ Cửu, Tế
Tây và Tế Đông. Với địa vị này, rất nhiều người đảm nhiệm các chức vụ khác nhau
trong Tập đoàn Kim An giúp Diệp Thận Huy lo lắng công việc hằng ngày, nhưng
những vấn đề quan trọng mấu chốt thì mình vẫn phải đích thân xuất chinh.
Tiêu chuẩn Diệp Thận Huy theo đuổi từ xưa tới nay trong Tập đoàn Kim An là
hiệu quả, thêm cả sự hỗ trợ từ cổ đông trẻ tuổi Khương Thượng Nghiêu, địa phương
cũng có chính sách hỗ trợ, Nhà máy thép Kim An đã mua máy móc về nơi xây dựng
xưởng, bắt đầu tiến hành xây dựng.
Hơn hai tháng đi đi về về, không biết lúc nào công văn chính thức trên bộ mới
được chuyển xuống. Trước khi công văn trên bộ chuyển xuống, Diệp Thận Huy đi lại
với Khương Thượng Nghiêu và Tần Thạnh, bàn về mục tiêu công việc mấy tháng tới
là điều cần thiết.
Trong điện thoại, Tần Thạnh đã nói có hẹn, Diệp Thận Huy nghỉ ngơi ở khách
sạn, sau đó cùng Khương Thượng Nghiêu đến Ẩm Thủy Cư dùng bữa.
Không ngờ Tần Thạnh lại ở ngay phòng bên cạnh, Diệp Thận Huy quả thực chẳng
biết phải nói sao. Không biết là người thế nào, mà có thể khiến Tần gia đại công
tử bỏ cả việc công, đến nơi phong cảnh thanh nhã thế này để gặp gỡ đàm đạo?
Quay lại từ phòng vệ sinh, Diệp Thận Huy ngồi xuống đối diện Khương Thượng
Nghiêu, nói: "Có lẽ lát nữa bí thư sẽ mời chúng ta qua đó".
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thận Huy về Khương Thượng Nghiêu là do bố vợ Phó
Khả Vi, nhân vật có thể khiến người lăn lộn trong chốn quan trường bao năm như
Phó Khả Vi hết lời khen ngại, cũng khiến anh ta tò mò. Quả nhiên nghe danh không
bằng gặp mặt, sau nhiều lần tiếp xúc, anh ta còn tìm thấy bóng dáng thời trẻ của
mình trong con người Khương Thượng Nghiêu. Hoặc nói cách khác, xuất phát điểm
của người thanh niên ấy không giống mình, nhưng tư duy nhanh nhạy, sự quật cường
hoàn toàn tương đồng, thậm chí còn có phần hơn.
Những lời khen ngợi dành cho Khương Thượng Nghiêu càng nhiều hơn sau khi thấp
thoáng được nghe Phó Khả Vi kể về xuất thân của anh. Khởi điểm của mỗi người
không ai có quyền lựa chọn, nhưng sự nỗ lực và phương hướng trong cuộc hành
trình sau này là thứ mà bản thân khống chế được. Có thể đi bao xa? Có thể nắm
được bao nhiêu cơ hội? Càng ở trong nghịch cảnh càng kích thích tiềm năng phát
triển.
Với mong muốn được trọng dụng người tài, Diệp Thận Huy dần dần coi Khương
Thượng Nghiêu là bạn, chứ không còn đơn thuần chỉ như người hợp tác làm ăn nữa.
Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận về sự thống nhất trong đầu tư vốn cho Nhà
máy gang thép Kim An, nhận được cái gật đầu của Tần Thạnh, Diệp Thận Huy đã kể
cho Khương Thượng Nghiêu nghe về lai lịch của vị bí thư mới này.
Mấy năm nay, những cán bộ cao cấp con nhà quyền thế mà Khương Thượng Nghiêu
gặp cũng không ít, ngang ngược như Trạch Trí, nũng nịu như Ba Đình Đình, rắn như
Tạ Tín Dương, thanh cao tự trọng như Bành Tiểu Phi. Nhưng nói về tố chất cá nhân
và năng lực thực tế, thì không ai bắt kịp Tần Thạnh.
Lần đầu gặp mặt, Khương Thượng Nghiêu đã thấy nghi ngờ về xuất thân của Tần
Thạnh, đặc biệt là khi nhắc đến Tần Thạnh, Ba Tư Cần luôn tỏ thái độ rất bí ẩn.
Ngay cả Mạnh Thời Bình ở Bắc Kinh xa xôi nghe nói Nhà máy gang định đặt ở Vấn
Sơn dưới bàn tay thống trị của Tần Thạnh cũng cảm thấy kinh ngạc. Vì vậy Khương
Thượng Nghiêu hết sức thận trọng về hành vi và lời nói trước mặt Tần Thạnh.
Những gì Diệp Thận Huy tiết lộ đã chứng minh cho suy đoán của anh trước đó, đằng
sau bộ mặt vờ tỏ ra kinh ngạc, trong lòng Khương Thượng Nghiêu dậy lên cảm giác
vui mừng.
Đối với bất kỳ người làm ăn nào, có mối quan hệ tốt với nhân vật bình thường
chỉ nghe nói trong truyền thuyết thế này có nghĩa là gì không cần nói cũng
biết.
Đang trò chuyện, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Diệp Thận Huy đột nhiên phá lên
cười: "Tào Tháo đến rồi".
Vị "Tào Tháo" ấy đang đứng ở cửa, vẻ mặt hối lỗi, nói: "Tứ ca, thật xin lỗi,
thực sự là...", Tần Thạnh nói xong liền bước lên trước bắt tay hai người, rồi
mời họ sang phòng bên cùng ngồi.
Khương Thượng Nghiêu khách sáo, hỏi: "Liệu có tiện không?".
"Tiện." Tần Thạnh bất giác toát mồ hôi, "Phòng bên còn có một người bạn vừa
về Vấn Sơn, nói chuyện rất thú vị, chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không có
gì quan trọng cả".
Đến bước này rồi, chẳng nhẽ lại nói thẳng với đối phương là tôi và vợ anh
đang đóng cửa ăn cơm tâm sự, thế khác gì tự tát thẳng vào mặt mình. Tần Thạnh
đành tiếp tục vờ đến cùng. Cũng may bình thường Tần Thạnh vẫn luôn điềm tĩnh như
vậy, nên người khác không thấy có gì bất thường.
Ba người gọi phục vụ tới nói muốn đổi sang phòng bên cạnh ngồi chung. Tần
Thạnh đứng ở cửa đón khách, đầu tiên để Diệp Thận Huy vào trước, sau đó Khương
Thượng Nghiêu cũng theo sau. Vừa bước vào, Khương Thượng Nghiêu đã thấy bóng
người quen thuộc ngồi ở bàn khẽ đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn, ánh mắt xuyên
qua Diệp Thận Huy, nhìn mình mỉm cười.
Sau khi ra tù, Vương lão đầu vẫn làm nghề cũ. Mấy năm nay Khương Thượng
Nghiêu mò được khá nhiều món thú vị từ chỗ ông ta.
Khương Thượng Nghiêu là người theo chủ nghĩa thực dụng. Ngày sinh nhật của
Khánh Đệ, anh tặng cô một bức họa. Trong lòng anh, chẳng còn thứ gì vừa đáng
tiền vừa thuận mắt như bức họa ấy nữa. Trên đường đến gặp cô, anh còn cảm thấy
thứ đồ bí mật này rất hợp để làm quà.
Anh tặng Đàm Viên Viên một món đồ trang trí nhỏ, còn tặng Chu Quân chiếc máy
ảnh mà anh ta khao khát từ lâu.
Số tiền nhỏ đó không đáng gì với anh, nhưng lại thể hiện được sự cảm kích
giữa hai người, mua được vẻ thân thiện của bạn cô, thu hoạch quá lớn. Hơn nữa,
anh rất hiểu tính cách Khánh Đệ, giúp đỡ trực tiếp dù cô có nhận cũng chẳng vui
vẻ gì. Chu Quân là người thông minh, Khương Thượng Nghiêu ngầm bày tỏ cho anh ta
biết nên trả lương và thưởng cho Khánh Đệ hợp lý hơn, đồng thời mỗi khi Khánh Đệ
nghỉ phép cũng thuận lợi hơn.
Nhưng, Chu Quân sao lại chẳng hiểu ý anh? Anh ta cũng định từ chối, song vô
tình vừa nhận được một hợp đồng quảng cáo. Hợp đồng ấy không giống như chụp ảnh,
mà là video quảng cáo cần sử dụng máy ảnh đó.
Ham muốn khó kìm nén, nghĩ đi nghĩ lại Chu Quân vẫn nhận chiếc Hasselblad, có
điều tối đó nhân lúc Khánh Đệ và Đàm Viên Viên xuống nhà mua bia, anh ta đã tặng
lại Khương Thượng Nghiêu một món quà nhỏ.
Chu Quân vẻ mặt thần bí, lưu luyến không nỡ nói: "Thứ này không đắt tiền bằng
Hasselblad, nhưng nếu tôi nổi danh rồi thì chắc chắn nghìn vàng cũng chẳng đổi
được".
Đó chính là bức ảnh nhỏ của Khánh Đệ. Dây váy của cô tuột xuống vai, hai tay
ôm gối bán nude ngồi xổm dưới đất, tựa như cảm nhận được cả nỗi đau tới vỡ vụn
của trái tim, hai mắt mở to nước mắt giàn giụa, vô cùng đơn độc và tuyệt
vọng.
Ngón tay Khương Thượng Nghiêu thoáng run rẩy, gần như nhìn thấu nỗi thống khổ
khắc cốt ghi tâm của người yêu. Qua ánh mắt cô, anh có thể nhìn thấy những gì cô
thấy, sự tuyệt vọng khiến người ta xót xa tới cực độ.
Khương Thượng Nghiêu kỳ lạ nhận ra đó là cái gì. Anh xin lỗi, anh mím chặt
môi, trái tim thắt lại nhả ra ba chữ.
"Theo tôi, cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn, ít nhất thì người ta cũng
tốt hơn anh." Chu Quân nói thế
Tần Thạnh đang giới thiệu Diệp Thận Huy với Khánh Đệ. Cô cười dịu dàng, rất
hài hòa với khí chất trầm tĩnh toát ra từ người cô, nhưng vẻ mặt cô càng điềm
tĩnh, thì trong lòng Khương Thượng Nghiêu càng cuồn cuộn nổi sóng.
Họ quen nhau thế nào? Quen bao lâu rồi? Đã đến bước nào rồi? Hương vị chua
nồng của cơn ghen bỗng chốc trào dâng, nghĩ đến cảnh cô nắm tay người khác, dùng
ánh mắt chăm chú từng dành cho mình nhìn người khác mỉm cười, trái tim anh quặn
đau đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
"Không cần giới thiệu nữa, đây là vợ tôi." Anh không khách khí nói thẳng với
Tần Thạnh, ánh mắt quấn chặt lấy Khánh Đệ. Khánh Đệ nghe xong cắn chặt môi, mặt
thoáng ửng hồng, ánh mắt hiện vẻ hoảng hốt.
Sự hoảng hốt đó thật sự đã khiến cơn giận của anh bùng nổ. Khương Thượng
Nghiêu chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới phản ứng của hai người bên cạnh
nữa. Anh bước đến kéo tay Khánh Đệ, lúc này mới quay sang nói với hai người kia:
"Diệp đại ca, Bí thư Tần, xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt".
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trong tay anh không có bất kỳ phản kháng nào. Khương
Thượng Nghiêu vẫn nắm chặt, không cho cô cơ hội được thoát ra. Anh cứ thế kéo cô
xuống lầu, chẳng buồn quay đầu lại.
Dù Diệp Thận Huy là người giao thiệp rộng, chuyện gì cũng gặp rồi, nhưng vẻ
gượng gạo của cảnh lén lút rồi bị bắt tại trận thế này rất ít phải chứng kiến,
đặc biệt một trong hai nhân vật chính lại là bạn tốt của mình. Cho tới khi hai
người kia khuất bóng khỏi đầu cầu thang, Diệp Thận Huy mới quay đầu nhìn Tần
Thạnh.
Diệp Thận Huy rất hiểu tính cách và phẩm chất của người bạn này, cũng chưa
từng nghe nói Tần Thạnh là người thích nhòm ngó vợ người khác, nhưng nghĩ đi
nghĩ lại, lý do nào cũng không thể giải thích nổi tình cảnh tối nay. Vì vậy ánh
mắt thăm dò của Diệp Thận Huy mang theo cả chút nghi ngờ.
Vẻ mặt Tần Thạnh vẫn rất ngượng ngùng, ngoài ra, ánh mắt còn có cả nỗi buồn
bã, "Tứ ca...", sau đó thở dài, "Đôi khi chậm một bước là muộn cả đời".
Bước chân Khương Thượng Nghiêu vừa dài vừa gấp, khiến Khánh Đệ mặc váy bó
phải khó khăn lắm mới bước kịp để sóng đôi cùng anh, nhưng tay vẫn bị anh nắm
chặt tới phát đau. "Anh nhẹ thôi, em đau tay quá." Cô khẽ cầu khẩn.
Anh mở cửa xe, đẩy cô vào trong. "Tim anh còn đau hơn." Anh áp sát gần vào
cô, cố ý hạ thấp gằn giọng nói bởi tâm trạng anh đang phải kiềm chế hết sức.
Khánh Đệ quan sát khuôn mặt phẫn nộ của anh, đôi mày chau lại như cố nén cơn
giận và nỗi ghen tuông xuống, thật là gượng gạo. Tức giận nhìn cô chằm chằm vài
giây, rầm một tiếng, anh đóng cửa xe lại, vòng qua ghế bên kia. Khánh Đệ cúi đầu
nhẹ bóp bàn tay đỏ hồng, cố gắng che giấu nụ cười trên môi. Cô nghĩ, hình như
đây là lần đầu thấy anh ghen, bộ dạng thật quá đáng yêu.
Lên xe, anh cố ý quay mặt đi không nhìn cô, không khí đặc quánh như nghe thấy
cả hơi thở nặng nề của anh. Một lúc sau khi anh bình tĩnh lại, Khánh Đệ vẫn giữ
im lặng, lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh khi cho xe chạy ra khỏi công viên Hà
Loan.
Những ánh đèn đường lướt qua, càng khiến khuôn mặt anh rõ nét trong bóng tối,
ánh mắt nhìn thẳng kiên định. Khánh Đệ nghĩ, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ nhất
thời không biết nên nói gì, muốn hỏi rất nhiều, nhưng giả dụ câu trả lời chẳng
như mong muốn, thà không hỏi còn hơn.
"Anh biết Tần Thạnh là ai không?" Cô cố ý chọc tức anh.
Anh lạnh lùng liếc xéo cô một cái, rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Sau một
hồi trầm mặc, Khánh Đệ gần như từ bỏ câu hỏi này, anh mới trả lời: "Là con trai
lớn của Tần Bá Viễn, cháu đích tôn của Tần Trọng Hoài".
Giọng anh bình thản, tựa như hai người kia chẳng phải là nhân vật đáng để anh
nhắc đến.
Khánh Đệ cười thầm, ngay sau đó nụ cười cứng lại trên môi.
"Trong mắt anh, anh ta cũng chỉ là người bình thường thôi, từ người giỏi tới
người không giỏi cũng chỉ khác biệt nhau ở giây lát."
"Nói chuyện tử tế bình thường không được sao?" Khánh Đệ chau mày,
"Anh...".
Tiếng phanh gấp khiến lời Khánh Đệ đột ngột im bặt, rồi liên tục nghe thấy
tiếng bánh xe chà xát với mặt đường, Khương Thượng Nghiêu nghênh ngang dừng xe
giữa đường lớn, cánh tay giơ ra, nâng cằm Khánh Đệ lên, bắt cô phải nhìn thẳng
vào mình. “Muốn anh phải nói tử tế thế nào? Cả thế giới này đều biết em có quan
hệ với Tần Thạnh, chỉ mình anh là không biết. Anh và anh ta cùng ngồi ăn cơm bao
nhiêu lần, thì bị người ta cười thầm bấy nhiêu lần! Còn nữa, mới về nhà được hai
ngày đã vội vội vàng vàng hẹn hò với anh ta, đấy là còn bị anh bắt gặp, anh
không bắt gặp thì sao? Bị người ta chụp mũ lên đầu che cả mắt, anh còn có thể
nói năng tử tế thì không phải đàn ông nữa, mà là cái bình phong rồi!"
Nghe thấy mấy từ cuối, Khánh Đệ cố nhịn cười, lặng lẽ quan sát người đàn ông
đang lửa giận phừng phừng này. Hơi thở của anh gấp gáp, ánh mắt hằn rõ vẻ tức
giận và đau lòng, gân xanh nơi thái dương giật giật, nghiến chặt răng, dường như
đang dùng hết sức để kiềm chế.
"Bạn, chỉ là bạn."
Trong phút chốc, lửa giận nơi mắt anh càng bốc cao, từng từ, từng từ hỏi cô,
"Vậy sao em lại đỏ mặt?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ lườm anh.
Câu trả lời khiến anh nghệch ra, tiếng còi xe phía sau giục giã, anh bực bội
bấm mấy tiếng đáp lại. Sau tiếng còi dài, anh thăm dò hỏi tiếp: "Vừa rồi em sợ
gì chứ?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Hình như anh chưa
hỏi em, em cũng chưa nhận lời".
Anh ngượng ngùng nhìn cô chăm chú, cổ họng như mắc nghẹn nói không ra lời,
lực ở tay thả lỏng hơn, những ngón tay vuốt ve cằm cô, cuối cùng chầm chậm trượt
xuống cổ cô. Đột nhiên anh cúi đầu, ngậm chặt hai môi cô cắn một cái. Khi Khánh
Đệ kêu một tiếng bất mãn, anh mới từ từ ngẩng mặt lên, mắt thâm sâu, tâm trạng
kỳ lạ như bất chợt trào dâng, như có cả niềm vui.
"Em cố ý phải không?" Anh trầm giọng hỏi.
"Chỉ mình anh được phép động chút là vờ đáng thương, lừa bịp em, khiến em đau
lòng thương xót, quan tâm mà không kịp an ủi, còn không cho phép em..."
Lúc này anh chỉ muốn cuốn chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang cằn nhằn không ngớt
kia, hoặc còn muốn trừng phạt nụ cười tinh quái vừa rồi của cô. Anh càng tiến
sâu, cô càng ra sức tránh. Vào giây phút đạt được tâm nguyện, anh thỏa mãn rên
lên một tiếng hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, ngực áp sát vào cơ thể mềm mại
của cô, gần như muốn ôm cô sang hẳn ghế lái ngồi.
Lúc hơi thở bắt đầu đứt đoạn, anh mới bừng tỉnh, đặt Khánh Đệ ngồi lại ghế
phụ, nhấn ga vọt đi.
Hơi thở Khánh Đệ thoáng như ngừng lại. Cô vờ tỏ ra trấn tĩnh nhìn thẳng phía
trước. Không khí trong xe tĩnh lặng, kiểu tĩnh lặng này thật vô cùng đặc biệt,
mê mị, quấn quýt, khiến người ta lười biếng chẳng muốn cố gắng gì cả. Trong lúc
hít thở, cảm nhận được sự chuyển động xung quanh, như sắp xảy ra chuyện gì,
nhưng lại không thể nào kháng cự, đành lặng lẽ chờ đợi.
Khách sạn của vợ lão Lương dù chỉ là khách sạn ba sao, nhưng Khương Thượng
Nghiêu ở lâu, lại là khách hàng có mối quan hệ, nên phục vụ đặc biệt chứ không
bình thường. Hai nhân viên gác cửa bên ngoài sảnh vừa thấy bóng xe anh lập tức
ra đón. Khương Thượng Nghiêu xuống xe, vòng qua bên Khánh Đệ. Cửa vừa mở, bắt
gặp đôi mắt thâm trầm đen láy đó, anh hít sâu một hơi, tim rung động, giơ hai
tay ra định ôm cô xuống.
Mặt Khánh Đệ thoáng ửng hồng, nhanh chóng ngăn đôi tay đầy dục vọng của anh
lại. Anh ném chìa khóa cho người gác cửa, rồi sải từng bước dài kéo cô vào thang
máy.
Cửa thang máy còn chưa khép hẳn, anh đã vội vã kéo cô vào lòng, tì vào tay
vịn màu đồng bên trong. Lúc xúc động có chút không khống chế nổi sức mạnh, Khánh
Đệ ấm ức khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó bị anh ngậm chặt hai môi.
Nụ hôn kéo dài từ tầng một lên tầng chín. Cửa thang máy mở ra, Khánh Đệ khẽ
tránh đầu sang một bên, vừa thở được một hơi đã lại bị anh ngậm chặt. Bàn tay
anh di chuyển đến eo cô, ngay sau đó cô có cảm giác mình bị bế bổng lên.
Tà váy quấn lấy chiếc quần dài của anh, anh ngậm chặt môi cô, nuốt hết cả hơi
thở lẫn không khí của cô, dựa vào cảm giác mà lần mò vào phòng.
Anh đặt Khánh Đệ xuống. Chiếc lưỡi nhỏ của cô khiêu khích quanh vòm miệng
anh, mang lại cảm giác thật tuyệt diệu. Khương Thượng Nghiêu run lên, đánh rơi
chiếc thẻ từ trong tay xuống đất.
Anh quỳ xuống nhặt lên, nhưng đôi chân trắng nõn kia thu hút sự chú ý của
anh. Khương Thượng Nghiêu vừa lần mò tìm trên sàn, vừa vuốt ve chân cô, rồi khẽ
hôn lên đó.
Môi cùng bàn tay anh bắt đầu trượt dần lên trên, từ bắp chân tới đầu gối.
Thấy tay anh sắp trượt vào váy, Khánh Đệ đột nhiên khôi phục lý trí, khẽ khàng
nhắc, "Camera".
Anh dùng gót chân đóng cửa lại, ngón tay không thể khống chế lần ra sau lưng
kéo khóa váy xuống.
Anh hỏi trong hơi thở đứt quãng: "Anh ta từng hôn em thế này chưa?".
Một lúc sau, Khánh Đệ mới hiểu ra anh đang hỏi ai, "Chưa".
"Thế này thì sao?"
Bàn tay nóng bỏng của anh áp sát vào da thịt mềm mại của cô, cùng lúc đó ấn
cô xuống, "Chưa".
Đôi môi anh quấn quýt bên môi cô, nhiệt độ trong phòng như cao thêm mấy phần,
Khánh Đệ thở gấp hôn lên cổ anh, tay đặt lên tấm lưng trần của anh, lúc này mới
nhận ra anh còn nóng hơn cô.
"Thế này thì sao?"
Mắt anh dục vọng mờ đục, cố gắng chống chọi với sự khiêu khích của cô. Cách
một lớp chăn mỏng vẫn thấy nỗi thèm khát của anh, trong lòng cô càng thêm khao
khát mãnh liệt. Sự giày vò đó khiến cô không kìm được trừng mắt lườm, "Khương
Thượng Nghiêu, trong lòng anh, em là loại người ấy sao? Anh có làm hay không?
Không thì mau mặc quần áo rồi ra ngoài đi!".
Anh kinh ngạc lườm lại cô, sau đó thì thầm, "Không trừng phạt em không được
rồi!".