Khương Thượng Nghiêu nhìn Diêu Nhạn Lam đang ra sức bảo vệ mình đấu khẩu với
em trai, tâm trạng vui vẻ, nên nói mọi người chọn đi đâu tùy thích, anh mời.
Đều là những đứa trỏ to xác, có thể nghĩ ra nơi nào cao cấp chứ, đối với họ
mà nói, có thể vào quán thịt dê ăn một trận no nê đã là tốt lắm rồi.
Quán thịt dê Lão Đồng Gia ngoài địa điểm không được tốt lắm ra, còn lại thứ
gì cũng tốt, lại là thương hiệu lâu năm, mùa này khách trong quán không hề ít
hơn bình thường.
Mấy người bọn họ vừa vào quán, Diêu Cảnh Trình đã liếc ngay thấy một chiếc
bàn trống, kéo Ái Đệ đang nhắc đi nhắc lại câu "Trương Quốc Vinh đẹp trai quá,
đẹp trai quá" tới lần thứ mười lăm ngồi xuống, định gọi Khánh Đệ, nhìn theo tầm
mắt cô, bất giác sững người lại, ngay sau đó quay sang nháy mắt nói với Ái Đệ:
"Suỵt, fan của em kìa, hay là ra chào một tiếng?".
Khương Thượng Nghiêu cũng để ý đến biểu hiện khác thường của hai chị em, hỏi:
"Hai em quen à?".
Thẩm Khánh Đệ còn chưa kịp giải thích đây là anh họ của cô, thì bàn bên đã có
một người khác đứng dậy đi về phía này, tuổi tác không nhiều hơn họ là bao
nhiêu, dáng người vừa cao vừa to con, đầu lại húi cua, càng khiến những thớ thịt
trên khuôn mặt nổi rõ hơn. Tư thế bước đi của người đó cũng rất ngông nghênh,
khiến mọi người xung quanh đều phải dạt ra để tránh.
Từ xa anh ta đã cất tiếng oang oang: "Thẩm Ái Đệ, giả vờ không quen biết phải
không?".
Vào lúc nhìn thấy anh ta, Ái Đệ hành động thần tốc dùng tay kéo sụp mũ xuống
che mắt, hai cánh tay chống lên bàn, giấu mặt vào trong đó. Nghe thấy anh ta gọi
mình, biết có trốn cũng không được, đành kéo mũ lên ngồi thẳng dậy, cổ vươn cao
rất hiên ngang đĩnh đạc.
Thấy người đó khí thế hung hăng, Diêu Cảnh Trình lập tức đứng dậy, thuận tay
nhặt một đôi đũa trên bàn lên, Khương Thượng Nghiêu chau mày, kéo tay Diêu Nhạn
Lam nấp sau lưng mình.
Cảnh tượng ấy bảo Khánh Đệ không thở dài sao được
Cô tự trào mím môi, trên khuôn mặt lại nở nụ cười hời hợt khách sáo thường
thấy, nhìn về phía sau lưng người thanh niên hung hăng kia, gọi một liếng: "Anh
Hoài Nguyên!".
Khuôn mặt đầy thịt của người đi trước đột nhiên cứng lại, quay người hỏi:
"Ngụy Tử, cậu quen à?".
Nụ cười tươi rói như gió xuân của Ngụy Hoài Nguyên cũng không thể xua tan
được không khí gượng gạo hiện tại, không đợi anh ta lên tiếng, Thẩm Ái Đệ nghển
cổ, khinh khỉnh nói với người thanh niên đứng trước: "Anh họ tôi, làm sao? Nhiếp
Tiểu Tứ, da mặt anh lại ngứa ngáy rồi phải không? Một cái bạt tai còn chưa đủ
chứ gì? Còn muốn bà cô ra tay tặng thêm cái nữa?". Lần này không giống lần
trước, bên cạnh cô có Diêu Cảnh Trình, có anh Khương, có chị gái có anh họ, còn
cả đám người đang ngồi ăn trong quán, Thẩm Ái Đệ không sợ.
Vừa dứt lời Diêu Cảnh Trình lập tức quay lại nhìn nó với vẻ mặt sợ hãi như
muốn nói "Đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa", Thẩm Khánh Đệ cũng trừng mắt
nhìn em gái, anh chàng tên Nhiếp Tiểu Tứ kia nghe thấy vậy miệng méo xẹo, nhe
nửa hàm răng ra hằm hè định động thủ, Diêu Cảnh Trình bước nửa bước giơ ngực ra
chắn ngang trước mặt anh ta, đồng thời nói: "Nhiếp Tiểu Tứ, lần trước chúng ta
đã nói chuyện này cho qua rồi, còn gì nữa thì tới tìm tao đây".
Bên này Ngụy Hoài Nguyên cười híp mắt kéo tay Nhiếp Tiểu Tứ, khuyên giải nói:
"Sao thế sao thế? Có giao tình với em họ tôi à? Có gì từ từ nói, đại lão gia mà
lại thô lỗ với con gái thế sao được".
Thẩm Ái Đệ khẽ lầm bầm: "Ai có giao tình với anh ta, tên béo chết tiệt không
biết tự về mà soi gương", bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của chị gái, nó vội vàng im
miệng.
Ngụy Hoài Nguyên vẫn đang từ tốn khuyên giải: "Chẳng trách tôi thấy cậu không
nói không rằng đã đi sang bên này, thì ra là người quen cả. Em gái tôi tính cách
nóng nảy, nếu có đắc tội với cậu thì coi như nể mặt tôi đây. Được rồi, được rồi,
so đo với con nhóc đó thì còn gọi gì là đàn ông nữa".
Sắc mặt Nhiếp Tiểu Tứ cũng dịu lại, Ngụy Hoài Nguyên càng cười tươi hơn: "Kêu
em gái tôi sang uống với cậu hai chén, thế là được chứ gì?".
"Còn lâu!" Thẩm Ái Đệ nói lớn. Vừa nói xong nhìn bộ dạng bị bẽ mặt của Ngụy
Hoài Nguyên, nghĩ bình thường Ngụy Hoài Nguyên đối với nó cũng không tệ, nên khẽ
bổ sung thêm một câu: "Anh Hoài Nguyên, hôm nay em đến đây cùng bạn. Muốn uống
rượu thì để lần sau đi được không?".
Sắc mặt sa sầm vừa rồi của Ngụy Hoài Nguyên đã khôi phục lại được phần nào vẻ
tươi sáng, nói: "Cũng phải, quên mất còn có các bạn của em", nói xong anh ta đưa
mắt liếc nhìn người có vẻ như nhiều tuổi nhất trong nhóm, rồi bất giác sững
lại.
Sau vai người thanh niên cao lớn trước mặt anh ta kia lấp ló nửa khuôn mặt,
khuôn mặt trắng muốt mịn màng, trên đó khảm một đôi mắt tròn to đen như sơn,
nhìn về phía anh ta ánh mắt tinh nhanh thu hút. Khi bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn
lại, đôi mắt ấy thoắt sáng lên, rồi thu người về, chỉ còn thấy một nửa người và
mái tóc buộc đuôi ngựa sau gáy.
Ngụy Hoài Nguyên phản ứng rất nhanh, ánh mắt anh ta sững lại chưa đến một
giây, đã lại tươi cười nhìn Khương Thượng Nghiêu hỏi: “Cậu là…”.
Khương Thượng Nghiêu đứng bên cạnh quan sát đã lâu, ngay cả khi Diêu Cảnh
Trình chuẩn bị động thủ anh vẫn bình tĩnh như không, lúc này chỉ điềm đạm cười,
nói: "Tôi là anh của họ".
Ngụy Hoài Nguyên khẽ sững lại lần nữa, thầm nghĩ Khánh Đệ, Ái Đệ ngoài mình
là anh ra còn có anh nào nữa? Định mở miệng hỏi tiếp, nhưng thấy đối phương lại
có bộ dạng kiệm lời như vàng.
"Anh Hoài Nguyên." Khánh Đệ đứng bên cạnh gọi: "Tối qua bố em vừa nhắc đến
anh đấy, bác gái nói anh về Vấn Sơn rồi, bố em còn nhắc không thấy anh đến chơi,
Tết cũng không được ngồi uống với anh một bữa".
Mọi người đều sững lại, không ngờ vào lúc này mà Khánh Đệ lại mang chuyện nhà
ra để nói với anh họ, chỉ có Khương Thượng Nghiêu là thấp thoáng như nở nụ cười
trên môi.
Những lời của Khánh Đệ khiến không khí dịu xuống rất nhiều, Ngụy Hoài Nguyên
định thần lại, thuận đà nói tiếp: "Em về bảo cậu hai ngày nữa anh tới chơi, sẽ
mang mấy chai rượu ngon ở tỉnh về biếu cậu", nói xong kéo Nhiếp Tiểu Tứ: "Được
rồi người anh em, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau". Trong lòng anh ta có
chuyện, nên không còn kiên nhẫn nữa, thấy Nhiếp Tiểu Tứ vẫn còn đang trừng mắt
hằm hè với tên tiểu tử khác như đang chọi gà, bất giác bực bội, vừa khuyên Nhiếp
Tiểu Tứ vừa gọi phục vụ tính tiền.
Tất cả thực khách trong quán thịt dê quan sát theo dõi cho tới tận lúc này,
thấy có vẻ như sẽ không có chuyện đánh đấm xảy ra, nên bắt đầu mất hứng quay lại
cầm đũa rót rượu tiếp tục ăn uống. Em gái phục vụ sợ xảy ra xô xát sẽ không ai
thanh toán, nên đã tính sẵn đứng chờ. Nghe Ngụy Hoài Nguyên gọi, tay run run đưa
tờ hóa đơn ra.
Nhiếp Tiểu Tứ vẫn chưa nguôi giận, trước khi đi còn tức tối nhìn về phía Diêu
Cảnh Trình khẽ gật đầu: "Mày được lắm, Diêu Cảnh Trình, tới tìm mày phải
không?", nói rồi nhân lúc Diêu Cảnh Trình không để ý, bàn tay lo lớn đưa ra túm
lấy gáy cậu ta, dùng lực đẩy một cái, khiến Diêu Cảnh Trình ngã dúi dụi.
Trên tay Diêu Cảnh Trình vẫn cầm đôi đũa, hét lên một tiếng lao tới định nhằm
thẳng vào mắt Nhiếp Tiểu Tử mà đâm, nhưng bị một lực mạnh kéo giật lại phía sau,
thì ra bị Khương Thượng Nghiêu kéo về chỗ cũ.
Phía bên kia Nhiếp Tiểu Tứ cũng bị Ngụy Hoài Nguyên ôm chặt eo kéo đi, vừa đi
vừa quay đầu lại nói: "Tới tìm mày, anh đây nhớ rồi!".
Không khí lạnh lẽo trong quán dần dần tan biến náo nhiệt trở lại. Mấy người
bọn họ sau khi trải qua chuyện này, đều không còn thấy ngon miệng nữa. Ánh mắt
Diêu Nhạn Lam vẫn còn sợ hãi, lo lắng hỏi: "Cảnh Trình, sao em lại gây sự với
loại người đó?".
Diêu Cảnh Trình không trả lời, chỉ tức giận quay sang trừng mắt nhìn Ái Đệ
đang ngồi bên cạnh, ném mạnh đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn để hả giận, sắc
mặt Ái Đệ u ám, buồn bực ngồi gảy gảy những vết bẩn nhiều năm đã khô lại trên
khăn trải bàn.
Tiếng đũa rơi xuống đất, Khánh Đệ nhìn em gái, hiểu ngay có lẽ em gái mình
lại làm gì đó khiến Diêu Cảnh Trình phải gánh họa giúp, bối rối định chào ra về,
lại thấy Khương Thượng Nghiêu vỗ về ôm chặt vai của Diêu Nhạn Lam, ngồi xuống
trước, cầm thực đơn lên thản nhiên nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Gọi đồ ăn
đi. Ai cũng đói rồi. Phải nói trước, trong túi anh chỉ còn một trăm năm mươi tệ,
tiết kiệm chút nhé".
Khánh Đệ cũng ngồi xuống theo, vờ cúi xuống nhặt đũa, giấu mặt dưới gầm bàn
cười thầm.
Cái gọi là ân oán giang hồ, ban đầu chẳng qua chỉ là ý khí tranh chấp.
Ý là vẻ mặt, khí là tâm trạng.
Nói một cách đơn giản thì, tôi nhìn anh thấy rất ngứa mắt, lại thêm lúc ấy
tâm trạng đang ở trạng thái cực đoan, thế là kết ân kết oán.
Diêu Cảnh Trình không phải tên ngốc, câu "Tới tìm mày! Anh đây nhớ rồi!"
Nhiếp Tiểu Tứ nói, cậu ta nghe thấy, lập tức để tâm ngay. Người khác nói câu này
có lẽ là để dọa nạt, nhưng em trai của Nhiếp Nhị gia mà đã nói như thế thì nhất
định hắn sẽ làm thật. Thế cho nên sau khi nhập học, cậu ta chỉ ước khắp người
đều mọc mắt để có thể quan sát tám phương bốn hướng trên đường mình đi học, vì
sợ Nhiếp Tiểu Tứ tìm người tới chỉnh mình.
Khương Thượng Nghiêu nói cùng lắm thì để hắn đánh một trận cho hả giận, sau
này tránh đám người đó ra, thời gian lâu dần mọi việc rồi cũng sẽ nhạt đi. Dù
sao ở Vấn Sơn, Nhiếp gia cũng là bọn côn đồ, trong những năm tích góp thế lực,
kẻ thù lớn nhỏ tiềm ẩn hay lộ diện nhiều không kế xiết. Diêu Cảnh Trình chỉ là
một chú cá vàng nhỏ bé giữa bầy cá mập hung hãn mà thôi.
Nhưng bản thân cậu ta lại không nghĩ như thế
Mặc dù nói từ nhỏ cậu ta đã coi Khương Thượng Nghiêu như anh ruột của mình,
thậm chí coi anh là tấm gương để noi theo, cậu ta có thể học anh trai cách hiếu
thuận chăm sóc người trong gia đình, nhưng cậu ta lại không thể đóng cửa nhà
suốt ngày, sống an phận như anh được.
Bảo cậu ta để đám Nhiếp Tiểu Tứ đánh một trận, sau này làm sao còn có thể làm
người ở Vấn Sơn nữa, làm sao còn dám nhìn mặt đám huynh đệ mà trước kia cậu ta
đã cười nhạo nữa? Huống hồ, lần trước ở phòng máy Thẩm Ái Đệ bị Nhiếp Tiểu Tứ
xốc lên hôn mấy cái, chuyện này đối với đám người xung quanh đang ra sức reo hò
cổ vũ kia vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cậu ta lại muốn ra mặt. Nếu
biết có thể ngăn được việc bỉ ổi đó, mà cậu ta lại buông tay bỏ mặc thì có còn
là đàn ông nữa không?
Vì vậy, trên đường đi học về đạp xe tới cửa ngách của khu tập thể đường sắt,
bị người nào đó dùng chân đạp lên bánh sau của xe, tiếp đó bị kéo vào trong con
hẻm đối diện với cửa ngách, Diêu Cảnh Trình mới cảm thấy hối hận vô cùng. Cậu ta
hối hận lần trước tại sao lại không cất con dao găm đó cho kỹ, lại để anh Khương
thu mất chứ?
Mấy bàn chân mang giày đinh kiểu quân đội thi nhau đạp, Diêu Cảnh Trình hai
tay ôm chặt lấy đầu bảo vệ mặt. Biết là chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cậu ta
quyết định, nhắm chuẩn thời cơ, ôm chặt lấy một cái chân kéo lại phía mình, rồi
dùng sức lao cả người lên. Ném mạnh chiếc cặp sách trên tay về phía trước, định
hất ngã người bên cạnh để cướp đường chạy về nhà.
Nhưng rốt cuộc thì mấy nhân vật mà Nhiếp Tiểu Tứ đưa đến đều là đám người coi
việc đánh đấm như chuyện cơm bữa, cầm dao đâm người không chớp mắt, tên bên cạnh
đó không hề bị Diêu Cảnh Trình xô ngã, ngược lại khi cậu ta lao đến, kẻ nằm dưới
đất lăn một vòng bật dậy, chửi một câu: "Mẹ nó chứ, gan lì thật", còn chửi chưa
xong đã đứng thẳng lên bẻ quặp cánh tay Diêu Cảnh Trình ra phía sau, tiện đà đẩy
mạnh về phía trước.
Diêu Cảnh Trình lại bị đẩy vào giữa đám người kia, ngay sau đấy những gót
giày tiếp tục tới tấp nện xuống ngực và phần lưng, cậu ta cúi gập người đụng
phải tường, mạnh tới mức nổ đom đóm mắt. Vết bầm dưới mắt phải còn chưa tan hết,
lần này mắt trái lại bị thương. Chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt ướt rườn rượt, mọi
vật trước mắt bỗng như mờ đi. Nhìn thấy máu, Diêu Cảnh Trình nhất thời mất đi lý
trí, trước đó còn có ý định bỏ chạy, lúc này lại chỉ nghĩ: Ông mày không sống
được, thì cũng phải kéo một thằng đi theo.
Đám côn đồ kia thấy cậu ta hung hăng như con thú nổi điên bị giam giữ lâu
ngày, càng cao hứng, ra sức chửi rủa không ngớt, gót chân giáng xuống cũng chẳng
tiếc sức.
Đúng lúc này, phía đầu con hẻm vang lên tiếng kim loại đập vào nhau loảng
xoảng, đám côn đồ của Nhiếp Tiểu Tứ sau khi nhìn rõ người vừa đến, quay sang
nhìn nhau, rồi phá lên cười.
Con hẻm này buổi sáng là chợ rau, đến buổi chiều vào giờ tan học thì rất ít
người qua lại, mà cho dù vừa rồi có người đi qua, thấy đám côn đổ đang hung hăng
ẩu đả, cũng phải tránh từ xa rồi. Giờ ngay đầu hẻm lại xuất hiện một thanh củi
khô trên vai vác ống nước mạ kẽm đang lao về phía bọn chúng, chắc chắn là đồng
bọn của tên tiểu tử này. Chỉ có điều sắc mặt tên đồng bọn mới đến này trắng
bệch, cổ mỏng manh nghển dài như cổ cò, cánh tay gầy đét, tay trái bị gãy vẫn
còn đang bó bột, người ngợm như thế mà cũng đến trợ giúp, chẳng phải không biết
tự lượng sức mình hay sao?
Nhìn thấy năm sáu tên đang vây lại tấn công Diêu Cảnh Trình, người nào người
nấy đều cao hơn cậu ta cả cái đầu, khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Mai vẫn không
để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nó rất gầy, gầy tới mức nổi hết cả gân, tay phải cầm
ống nước múa điên cuồng, những tiếng tạt gió vù vù lướt qua tai, mấy lên kia
không cầm vũ khí, lùi lại phía sau mấy bước, tạo thành hình vòng cung. Hoàng Mao
dừng lại, cũng chẳng buồn nhìn về phía Diêu Cảnh Trình, chỉ chống ống nước xuống
đất đứng nhìn chằm chằm đám người kia.
Bộ dạng nhếch nhác lại bất cần đời như thế ý nghĩ cùng lắm thì tất cả cùng
chết một lượt như được khắc trên mặt khiến đám người kia có chút bất ngờ.
Diêu Cảnh Trình hoảng loạn đưa tay lên vuốt mặt, cũng chẳng màng đến việc máu
dính đầy tay, cúi xuống nhặt cặp sách của mình lên. Cậu ta và Hoàng Mao trong
tay có thanh vũ khí dài như thế cho dù có bị vây chặt lại, thì cũng không dễ gì
mà để người khác tiếp cận được.
Bên phía đối phương có một tên hung hăng định thử xông lên cướp ống nước trên
tay Hoàng Mao, Hoàng Mao đánh thẳng tới, ống nước mạ kẽm nhằm vào cổ họng tên
kia mà quét đến, tên đó vội vàng lùi về phía sau để tránh, gần như lùi hẳn lại,
trong mắt hiện lên ý định rút lui.
Tên cầm đầu có lẽ thấy nếu tiếp tục đánh cũng chẳng thuận lợi nữa, lão đại đã
dặn chỉ cần khiến Tiểu Tứ hả giận là được rồi, dù sao Diêu Cảnh Trình đã phải đổ
máu, tiếp tục lằng nhằng gây thêm phiền phức càng không đáng. Thế là tên đó hét
vào mặt Diêu Cảnh Trình: "Tiểu tử, biết chuyện gì rồi chứ? Lần sau có tán gái
thì cũng phải nhìn trước ngó sau, đừng gây sự với người không nên gây sự, đem
mạng mình ra để thí, biết chưa hả?".
Bọn chúng đến nhanh, rút còn nhanh hơn, chẳng bao lâu đã biến mất khỏi con
hẻm.
Diêu Cảnh Trình thở phào nhẹ nhõm, chân cũng theo đó mà mềm nhũn ngồi bệt
xuống đất. Vừa dùng tay áo lau máu ở má vừa hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Biết tôi có
chuyện à?”
"Cậu nói sau khi vào học sẽ không đến chỗ Tang Cẩu nữa, tôi đến để xem cậu có
tiền mời tôi ăn cơm hay không?" Hoàng Mao đưa ống nước cho cậu ta: "Tôi nhặt
trên khu đất đang xây dựng gần nhà cậu, mẹ kiếp, không có nó hôm nay hai đứa
mình lại phải vào bệnh viện lần nữa rồi".
Diêu Cảnh Trình chống một đầu ống nước xuống để làm trụ bám đứng dậy, cười
mắng: "Vậy mang về nhà mà thờ đi. Mà này, cậu đến để mời tôi đi ăn cơm phải
không? Mấy ngày hôm nay tôi không ở đó kiếm được bao nhiêu tiền rồi?".
"Một gói mỳ Can Thúy.”
Hoàng Mao khô khốc nói xong, nghĩ đến điều gì đó, liền nở nụ cười hiếm
hoi.
"Đừng chỉ nhớ đến mỳ Can Thúy nữa, cậu mau trả hết nợ cho mình.” Diêu Cảnh
Trình tóm lấy cánh tay của Hoàng Mao, mượn lực để đứng vững rồi đi về phía
trước, nói bổ sung: "Còn chưa trả xong hôm nay đã sạch rồi".
Trong lòng cậu ta rất bất mãn, nhưng trước đó dưới sự cứng rắn của anh
Khương, đành ngoan ngoãn hứa sẽ không làm cho Tang Cẩu nữa. Nhưng tối nay, sau
giờ tự học, cậu ta lại nhìn thấy chiếc xe con hiệu Toyota của anh Tang Cẩu đỗ
đợi trước cổng trường, Diêu Cảnh Trình do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết
định lên xe.
Tang Cẩu nhìn cậu ta thăm dò từ trên xuống dưới: "Nhận không ra nữa, tiểu tử
cậu cũng lì lợm gớm nhỉ? Gây sự với ai không gây, lại dính ngay vào anh em nhà
họ Nhiếp".
Con người Tang Cẩu không xấu xí hung dữ như cái tên, đôi mắt ti hí đảo liên
tục nhìn giống con chuột hơn.
Diêu Cảnh Trình không hỏi anh ta nghe được tin tức về chuyện xảy vào buổi
chiều đó ở đâu, Vấn Sơn nhỏ bé thế này, ai chẳng biết ai? Điều mà cậu ta đang
suy nghĩ đó là liệu Tang Cẩu có phải người của anh em họ Nhiếp hay không, có
phải lại ra mặt vì Nhiếp Tiểu Tứ không? Lúc này cậu ta cảm thấy thất vọng vô
cùng, sau khi nỗi thất vọng qua đi, trong lòng nghĩ chẳng phải lại đến bệnh viện
sửa chữa linh kiện một lần nữa sao? Có phải mang thai đâu, sợ gì chứ? Thế là, vẻ
mặt cậu ta tỏ ra rất bất cần.
Nào ngờ Tang Cẩu thấy cậu ta hồi lâu không nói không rằng, túm chặt lấy cằm
cậu ta kéo mặt quay lại, nhờ ánh đèn yếu ớt mờ ảo trong xe nhìn kỹ, rồi nói:
"Vẫn ổn, ra tay vẫn còn niệm tình, Nhiếp Lão Nhị làm việc cũng không tuyệt tình
lắm. Có điều, thế này thì khó giải quyết rồi". Anh ta nói xong liền trầm ngâm,
bộ dạng có vẻ khó hiểu.
Diêu Cảnh Trình không thể che giấu nổi sự tò mò trong mắt, Tang Cẩu thấy ngay
liền cười cười nói: "Thôi bỏ đi, vốn định hỏi chú xem có muốn báo thù không, nếu
muốn hả giận anh sẽ giúp chú. Nhưng nhìn thế này thì, chẳng qua cũng chỉ là đám
trẻ con đánh lộn thôi. Anh cả nghĩ quá rồi".
Diêu Cảnh Trình nghe đến hai từ báo thù, bất giác thấy cảm động trong lòng.
Nếu để giới giang hồ Vân Sơn biết Nhiếp Tiểu Tứ cũng chẳng làm được gì trước mặt
cậu ta... Cậu ta có thể tưởng tượng được có bao nhiêu ánh mắt sùng bái đang nhìn
mình. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến anh trai của Nhiếp Tiểu Tứ là Nhiếp Nhị,
tâm trạng cao ngạo của Diêu Cảnh Trình lập tức rớt xuống đất: "Anh Tang Cẩu, anh
đối tốt với huynh đệ bọn em, bọn em trong lòng đều biết".
"Ha ha, chỉ là tiện tay thôi. Anh mày cũng có tư thù, chú gây sự với Nhiếp
Tiếu Tứ, anh còn gây sự với nhân vật phiền phức hơn... Nhiếp Nhị. Vì vậy..."
Tang Cẩu thở dài: "Có những việc không thể không làm".
Bộ dạng bất đắc dĩ của Tang Cẩu không phải vờ vịt, mà những lời đầy ẩn ý của
anh ta khiến trí tò mò của Diêu Cảnh Trình lại bị đẩy lên cao. Có điều trong
giới có những chuyện không đến phiên đám tép riu như cậu ta can thiệp, vì vậy
Diêu Cảnh Trình đành phải im lặng, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tâm tư.
Tang Cẩu đang ngồi dựa vào thành ghế đột nhiên cúi người về phía trước, mười
ngón tay đan vào nhau đặt trên miệng mình, nhìn chằm chằm Diêu Cảnh Trình không
chớp mắt: "Nghe nói chú và Nhiếp Tiểu Tứ trước kia còn là anh em, anh không làm
khó chú, anh chỉ cần chú đến gặp Nhiếp Tiểu Tứ nhận lỗi, không cần biết chú làm
thế nào, cách chú tự nghĩ. Anh chỉ cần chú lại thân thiết với hắn như ngày
xưa...".
Tang Cẩu dừng lại không nói nữa, đảo mắt nhìn xung quanh. Những người trên xe
trước đó đã xuống cả rồi, Diêu Cảnh Trình hiểu đây có lẽ là chuyện cơ mật, bất
giác ngay cả hơi thở cũng trở nên căng thẳng, đợi câu nói tiếp theo của Tang
Cẩu: "Sau đó đưa hắn đến chỗ của chúng ta".
Sự giảo hoạt trong mắt Tang Cẩu, nụ cười nhếch mép ý vị sâu xa của anh ta nói
với Diêu Cảnh Trình rằng, đây là một âm mưu, và cậu ta là một mắt xích trong đó.
Diêu Cảnh Trình có đôi chỗ chưa hiểu tại sao? Đến sòng bạc đánh bài thì hậu quả
nghiêm trọng nhất cũng chỉ là khuynh gia bại sản, nhưng Nhiếp Tiểu Tứ xảy ra
chuyện anh trai hắn lại chịu ngồi im chắc? Còn Tang Cẩu có bản lĩnh gì mà định
gây sự với Nhiếp Nhị?
Tang Cẩu như nhìn thất tất cả những câu hỏi hiện lên trong mắt của Diêu Cảnh
Trình, dựa lưng vào thành ghế, nói: “Những chuyện khác chú không phải lo, chỉ
cần nói có làm hay không thôi. Cứ nghĩ tới việc có một ngày Nhiếp Tiểu Tứ phải
quỳ trước mặt chú như một con chó xin tha mạng, chú có thấy đã hay không?".
Diêu Cảnh Trình vẫn giữ im lặng, bởi vì cậu ta nhớ đến câu nói của Khương
Thượng Nghiêu: "Người tham gia không ít, sóng càn quét qua", cậu ta đang băn
khoăn không biết lần này sóng sẽ càn quét ai? Nhiếp gia ở Vấn Sơn ngửa tay gọi
mây úp tay gọi mưa hay vị đại ca có nụ cười bức người đang ngồi trước mặt này?
Nhưng kết cục cuối cùng, dù thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới cậu ta.
Diêu Cảnh Trình hỏi: "Anh Tang Cẩu, nếu em nói không làm thì sao?”.
Tang Cẩu ngồi đối diện vỗ vai cậu ta, cười híp mắt lại thành một đường chỉ
nhỏ: "Anh sẽ không nhìn đàn em của mình bị bắt nạt mà không lên tiếng, yên tâm,
anh nhất định sẽ giúp chú tìm lại công bằng. Nhiếp Tiểu Tứ dám đánh huynh đệ của
anh, anh có chết cũng phải cho hắn một bài học, hơn nữa... sau chuyện đó toàn
Vấn Sơn sẽ biết chú không phải người dễ bị bắt nạt".
Trong đầu Diêu Cảnh Trình đột nhiên xuất hiện hình ảnh cao lớn và khuôn mặt
dữ tợn của Nhiếp Nhị, tưởng tượng cảnh bị một người như thế coi là kẻ thù, cuối
cùng đành phải trở thành con chó của nhà họ Tang... cậu ta hít một hơi thật sâu.
Nhìn vào đôi mắt đang cười híp mắt của Tang Cẩu hồi lâu, càng cảm thấy sống lưng
ớn lạnh.
Rất lâu sau đó, cậu ta từ từ gật đầu.