wattpad: duongquannghiii
Trên ngọn cây lờ mờ, ve kêu râm ran.
Âm thanh rè rè của điều hòa, cùng với tiếng phấn viết trên bảng đen xoạt xoạt, khiến lòng người thêm phiền.
“Tô Liễm, lại ngủ, cậu lên giải bài này đi.”
Tiếng gọi tên vang lên từ xa, mơ hồ không rõ.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm xoay xoay cánh tay bị đè hơi tê, thong thả ngẩng đầu, nheo mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Trên bảng đen rậm rạp chữ, rối loạn khó nhìn hơn cả lịch khám bệnh.
Thầy giáo vẻ mặt 'quen rồi' nhìn chằm chằm tóc mái lòa xòa vì ngủ gục trước trán cậu, giơ tay đẩy mắt kính: “Nếu không biết làm thì ra cuối lớp đứng đi.”
Tô Liễm không lên tiếng, chỉ hơi rũ mắt. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào vải tay áo, chất liệu vải acrylic màu xanh biển, có hơi thô ráp.
Rất quen thuộc, đồng phục vạn năm không đổi của trường Trung học số 8.
Trong cơn hoảng hốt, như một giấc mộng, đôi mắt trợn tròn, một giây trước còn là bác sĩ Tô mặc áo blouse trắng, một giây sau đã quay trở lại thành học sinh cấp ba.
Ôi đm, không hổ là đại sư, thật sự có thể xuyên trở về này.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm là người cầm dao mổ lên thì theo chủ nghĩa khoa học, đặt dao mổ xuống thì ánh sáng huyền học dẫn lối.
Lúc này quay về thời cấp ba, cậu càng kính sợ với các vị thần hơn.
Chỉ là, cậu mãi không chịu trả lời giáo viên, trong phòng học bắt đầu nhỏ giọng xì xào.
“Đại ca trường năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, tôi cảm thấy Mắt Kính sắp nổi điên rồi...”
“Mắt Kính có làm sai đâu? Chỉ là không thích có người ngủ trong giờ học thôi mà.”
“Tiết tự học buổi tối cũng gọi Liễm ca lên giải đề, còn kiên trì hơn cả Đường Tăng đi thỉnh kinh, viết ra chữ nào đâu?”
“Còn ngơ ngác à? Xuống dưới lớp đứng đi.”wattpad: duongquannghiii
Thầy giáo đã quen với việc này, gõ bảng đen quở trách sâu xa: “Sắp đến kì thi thử rồi, tôi đã nói bao nhiêu lần, hiện tại không cố gắng, thi đại học chỉ vào được mấy trường chẳng ra gì, tập trung cho tôi...”
Tô Liễm liếc mắt thấy trên tay mình xuất hiện một cái đồng hồ. Mặt đồng hồ màu xanh biển, kim đồng hồ đang chạy từng giây một, nhắc nhở thời gian đang trôi qua.
Cậu lười mở miệng, thong thả nhích ghế đứng lên, dạo bước đến trước bảng đen.
Đề bài là hình học không gian, trên hình hộp chữ nhật bị vô số phấn màu khác nhau cắt ngang cắt dọc, nhìn cực kì rối mắt.
Cậu xoay người cầm một viên phấn, nhanh chóng giải đề, tiện tay vẽ thêm giao tuyến phụ.
Đề lớp 11, nhắm mắt cũng giải được.wattpad: duongquannghiii
Trong hai phút ngắn ngủi, chữ viết xinh đẹp lấp hết nửa bảng đen. Tính nhẩm xong, dứt khoát lưu loát viết xuống đáp án: DE=4.
Chờ cậu dừng viết, cả đám người bên dưới cùng nhau thở phào một hơi. Phòng học nháy mắt nổ tung chảo, đồng loạt ồ lên.
Thầy giáo hoàn hồn từ trong hoảng hốt, lại giơ tay đẩy cái kính dày 8 độ lên, nhìn kỳ từ đầu đến cuối.
Không giống như làm đại, từng bước rõ ràng, đúng hết toàn bộ.
Hắn vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm viên phấn trên tay Tô Liễm, rồi nhìn sang gương mặt tỉnh rụi của cậu, mới tin rằng vừa rồi không phải là ảo giác.
Tô Liễm bóp bóp viên phấn trên tay, ném một phát rơi thẳng vào hợp đựng phấn.
Một tiếng cạch vang lên, viên phấn xiêu vẹo chỉ xoay vào một hướng.
Một góc vuông, dự báo hôm nay đại cát*.
(*: Bạn Liễm thỉnh thoảng sẽ ném một vật có dạng thẳng dài xem vật đó xoay hướng như thế nào để tính xem hôm nay hên hay xui.)
Kết quả bói toán không tệ, tâm trạng Tô Liễm lập tức vui vẻ hơn nhiều. Cậu về chỗ ngồi xách cặp lên, nói một câu “Bụng đau”, rồi bước thẳng ra khỏi phòng học.
Xa xa vang lên tiếng giáo viên: “Đáp án đúng, đúng rồi, nhưng quá trình cũng, cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tư duy khi các em giải đề toán hình....”
Tô Liễm đi từ cửa hông ra ngoài, ngựa quen đường cũ rời khỏi cổng trường Trung học số 8, đi lang thang trên đường không có mục tiêu.wattpad: duongquannghiii
Lấy điện thoại trong túi ra nhìn, là Iphone6 kiểu dáng xưa cũ gần như bị đào thải rồi, trên màn hình hiển thị thời gian: Ngày 4 tháng 9 năm 2018.
Xác nhận một lần nữa, hiện tại là tám năm trước, cậu đã quay lại năm 17 tuổi.
Trái tim đập mạnh, như gợn sóng trên mặt nước yên tĩnh.
Nếu xuyên về thành công, vậy Trì Vọng đã chết năm 25 tuổi, hiện tại vẫn đang sống tốt.
Nghĩ đến cái tên này, lục phủ ngũ tạng của cậu như trộn lại với nhau, đau thấu tim.
Trì Vọng ung thư phổi thời kì cuối, trước khi chết, lời cuối của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai cậu: “Anh xin lỗi, anh nuốt lời mất rồi. Tô Tô à, em quên anh đi.”
Cả người cậu run run cúi xuống trao hắn nụ hôn cuối cùng, sau đó trơ mắt nhìn đường cong trên điện tâm đồ biến thành một đường thẳng băng. Cậu hận bản thân là bác sĩ ngoại khoa, bó tay không thể làm gì được.wattpad: duongquannghiii
Tình yêu khắc cốt ghi tâm đang ở giai đoạn nồng nàn nhất, bỗng không còn nữa.
Mẹ nó quên kiểu gì? Không thể quên được.
Các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ khác nhau, cậu từng đối mặt với nhiều người đau đớn chết đi trong tra tấn của bệnh tật, sớm đã bình tĩnh với cái chết.
Những chuyện sau khi Trì Vọng chết, chôn cất, tổ chức lễ tang, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, một tay cậu làm gọn gàng ngăn nắp.
Người ngoài nhìn vào bàn tán, yêu nhau mấy năm mà lúc người yêu chết vẫn bình tĩnh như vậy, đúng là lạnh lùng.
Chỉ khi đám người ra về, thần kinh luôn căng chặt của Tô Liễm mới thả lỏng được một chút, còn lại nỗi mê mang vô biên và cô độc.
Tựa như đột nhiên bị bỏ rơi, không biết phải đi đâu về đâu.wattpad: duongquannghiii
Cậu ngồi trước mộ một ngày một đêm, tay chân chết lặng, mưa to xối xả.
Mãi đến khi có một ông lão tóc tai bù xù cầm một chiếc ô màu đen đến che trên đầu cậu.
Người nọ lấy ra một cái đồng hồ không biết từ đâu ra ném vào ngực cậu, lải nhải: “Đảo ngược thời gian, tìm ra nguyên nhân, có lẽ sẽ thay đổi được kết cục, muốn thử không?”
Tô Liễm như nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức trả lời: “Tôi cần phải làm gì?”
“Đặt một điểm thời gian cố định, nhắm mắt lại, cậu sẽ trở lại thời điểm trước đó....”
Tiếng còi rất to vang lên bên tai, cùng với lời nhục mạ bằng giọng địa phương của tài xế: “Nhìn đường đê, mù à?”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm bỗng bừng tỉnh, nhìn đèn đỏ chuyển thành xanh, cậu nhanh chân chạy qua bên kia đường.
Trì Vọng từng nói hắn học trường Trung học số 3, cùng một thành phố với Trung học số 8, không cách quá xa.
Cậu lấy tai nghe từ túi quần ra đeo lên, tiện tay mở radio, radio đang phatsd một bài hát thương cảm, lời ca rất hợp với tình hình hiện tại.
Buổi tối đường phố càng thêm ầm ĩ, người đi đường vội vàng lướt qua cậu, các hàng quán hỗn loạn bên đường bốc lên mùi cay nồng nặc.
Tô Liễm chậm rãi đi đến gần Trung học số 3, cậu đang suy nghĩ có cách nào để lẻn vào trong.
Đảo mắt một vòng, cậu nhìn thấy một bóng người lưu loát trèo lên bờ tường, đang chuẩn bị nhảy xuống.wattpad: duongquannghiii
Trong miệng người nọ còn ngậm nửa điếu thuốc hút dở, tàn thuốc đỏ tươi, bốc ra khói trắng nhàn nhạt, bao phủ khuôn mặt người nọ mơ hồ, chỉ còn lại hình dáng hư vô.
Cậu dừng bước chân, tiếng ồn ào náo động và tiếng nhạc bỗng chốc như tắt hẳn, cả thế giới yên tĩnh trong một giây, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của cậu.
Chờ đến khi khói thuốc tan đi, rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt người.
Tóc mán trên trán thiếu niên bị gió thổi bay bay, ngũ quan sắc nét, gương mặt góc cạnh rõ ràng. Mí mắt hơi mỏng rũ xuống, làm sự sắc bén trên gương mặt nhạt bớt.
Đồng phục màu xanh nhạt lỏng lẻo vắt trên vai, khóa kéo kéo một nửa, để lộ cố áo thun đen mở rộng ở trong, cả người toát lên hơi thở chẳng có tí đứng đắn nào.
Trùng hợp thật, hôm nay quả nhiên đại cát.
Trái tim co chặt thong thả giãn ra, Tô Liễm bước nhanh đến gần, dừng chân ngay trước bờ tường, ánh mắt tham lam ngước đầu nhìn người.
Hai tầm mắt gặp nhau, tròng mắt đen nhánh ủ dột đối diện bỗng trở nên sâu thẳm. Sâu không thấy đáy, như là lốc xoáy, khiến người yêu không tự kìm hãm được bước đến càng gần.
Tô Liễm gần như thở không nổi, ngực phập phồng kịch liệt. Một tiếng “Anh Trì” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, trong lòng bắt đầu chua xót.wattpad: duongquannghiii
“Nhìn cái gì?” Thiếu niên giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào mặt, có chút ướt át, như là sương lạnh sau cơn mưa.
Tô Liễm đè nén cảm xúc, nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt dần hoang mang.
Lớn lên đúng là giống nhau như đúc, nhưng khi chất khác xa với người bạn trai yêu nhau mấy năm của cậu, như hai người khác nhau vậy.
Trì Vọng hai mươi mấy tuổi luôn mặc chính trang không chút cẩu thả, nói chuyện ôn hòa, cử chỉ cẩn thận, không dính đến thuốc lá và rượu.wattpad: duongquannghiii
Có đôi khi cậu cảm thấy người ấy không giống người bình thường, hoàn mỹ không có gì để bắt bẻ.
Nhìn trái nhìn phải, chẳng liên quan cái đếch gì đến tên lưu manh ngồi xổm trên tường hút thuốc lá này.
Sợ mình nhận nhầm người, Tô Liễm nuốt nước bọt, gọi gàng dứt khoát hỏi: “Bạn học ơi, cậu tên gì thế?”
Bạn học lưu mạnh vẻ mặt hơi hãm, môi mỏng nhấp điếu thuốc, khói thuốc nhàn nhạt tràn ra từ môi: “Trì Vọng, vọng trong cuồng vọng.”
Thấy người kia bất động, hắn cất giọng lười biếng nhắc nhở: “Bạn học này, cậu đỡ tôi trèo tường trốn học nhé.”
Không hề che giấu, đúng là rất cuồng.
Tô Liễm bị sự đối lập cực đồ này chọc giận đến bật cười, rung động trong chớp mắt đã bị gió thổi bay sạch.wattpad: duongquannghiii
Cậu tháo tai nghe cuộn lại cất vào túi quần, trả lời một cách mỉa mai: “Ai rảnh, có giỏi thì đi cửa chính ấy.”
Trì Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn bảo vệ cổng chính đang ngủ gật cách đó không xa, ngón tay chỉ vào dãy phòng hỏng, lại chỉ chỉ xuống chân, vẻ mặt như đang nhìn thấy một tên ngốc.
“Chưa học toán hả? Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là một đoạn thẳng.”
Tô Liễm: “........”
Mẹ nó trình độ toán học cấp tiểu học của cậu mà còn dám không biết xấu hổ đem ra khoe khoang? Trì Vọng 17 tuổi có vẻ đầu óc cũng không được thông minh lắm nhỉ.
“Nhường đường một chút, tôi muốn nhảy.” Trì Vọng ngồi nửa xổm, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Liễm đang chắn đường.
“Trốn học đi đâu?” Tô Liễm đứng yên tại chỗ, không chịu nhường.
Trì Vọng kẹp điếu thuốc quen tay búng búng, mày rậm nhếch lên: “Cậu chưa từng trốn học à? Người cùng đạo, chớ hỏi con đường phía trước.”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm nhịn xúc động muốn đánh người, tay để trong túi quần nắm lại: “Nói tiếng người đi.”
Trì Vọng cảm thấy người này lạnh mặt lo chuyện bao đồng có hơi thú vị, thêm một câu: “Tiết tự học buổi tối chán quá, đến Bóng Đêm ngủ bù.”
Bóng Đêm, tên của club nào à? Nghe tên là biết không phải nơi đứng đắn gì rồi.
Mặt Tô Liễm lạnh hơn: “Còn sớm mà ngủ cái gì?”
“Nửa đêm phải thức ra sức kiếm tiền, mệt lắm.” Trì Vọng dùng hết kiên nhẫn, tiếp tục hút nốt điếu thuốc.
Tô Liễm nhíu mày: “Tiếp khách?”
“Ừ, xem như thế đi.”Trì Vọng nghiêm túc nghĩ nghĩ, hơi gật đầu.
Tô Liễm hoàn toàn cạn lời, đây là nghèo đến mức 17 tuổi đã đi bán thân?
Cậu rốt cuộc xuyên về đây vì thằng ngốc nào vậy?wattpad: duongquannghiii
Filter hoàn mỹ đẹp đẽ của Trì Vọng mấy năm yêu đương, trong ba phút, hoàn toàn nát bét.
Cơn gió thoảng nhẹ qua, khói thuốc nhàn nhạt tản ra cộng thêm vẻ mặt ngứa đòn, như lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhớ đến báo cáo ung thư phổi thời kì cuối tình trạng nguy kịch kia, Tô Liễm bực mình cướp lấy điếu thuốc cháy đỏ, dí lên bức tường dơ bẩn để dập tắt.
Cậu bình tĩnh lùi về phía sau ba bước, bỗng nhấc chân đá người kia té lại vào trong: “Xin lỗi, lỡ chân.”
Lỡ chân trong cố ý nhé.wattpad: duongquannghiii
Bị đạp lọt tường, Trì Vọng va lưng vào thân cây đằng sau, kêu rên một tiếng, mày nhăn chặt.
Hắn cắn răng đứng lên, một lần nửa lưu loát leo lên bờ tường nhảy ra ngoài, bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ áo Tô Liễm.
Kéo một phát, đè người lên tường. Khoảng cách giữa hai người chợt thu hẹp, chóp mũi như sắp đụng vào nhau.
Tầm mắt bị che, trong bóng đêm dày đặt, Tô Liễm không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy một hơi thở xa lạ đang bao quanh mình, mang theo cảm giác đè ép mãnh liệt.
Tô Liễm mặc cho người túm, trong hơi thở quấn quít lẫn nhau, nhướn mày hỏi: “Sao nào, muốn đánh trả à?”
Đánh một trận cũng tốt, vừa đỡ nỗi phiền lòng.
Trì Vọng hơi rũ mắt, không có động tác gì.
Mấy năm nay hắn rửa tay gác kiếm, đã sớm thoải ẩn khỏi chức đại ka yang hồ.
Nhưng một đạp lúc nãy thật sự rất tàn nhẫn, thiếu chút nữa đưa hắn đi chầu ông bà luôn rồi.
Gương mặt lạnh lùng hơi cứng đầu trước mắt, lúc trừng người ta đuôi mắt hơn nhướn lên, mí mắt rất hẹp, có vẻ bạc tình.wattpad: duongquannghiii
Hắn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay ra, giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo người kia.
“Vọng gia không nhỏ mọn như vậy đâu, người anh em này tay chân linh hoạt nhỉ, xem ra cũng lăn lộn yang hồ rồi. Hôm nay anh mời, bao ghế ở Bóng Đêm cho cậu, xem như làm quen một người bạn mới.”
Tô Liễm: “.........”
Mời cái quằn què.
Tốt lắm, thêm một tật xấu nữa, lăn lộn trong yang hồ.
Cậu nhíu mày, có hơi hối hận vì đã hấp tấp xuyên về thời gian quá sớm.
Trì Vọng của hiện tại, từ sợi tóc đến cách ăn nói, đều làm cậu bực bội.
Hai người đối diện nhìn nhau, bỗng cậu nhớ đến lời cuối cùng của đại sư kia: “Cái giá phải trả là, một khi xuyên về, cậu không thể quay lại tương lai nữa.” Hôm nay có lẽ hoa mắt nhìn nhầm quẻ tượng rồi, đây rõ ràng là đại hung thì có.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm thấp giọng thầm mắng một câu thô tục, mệt mỏi dựa lưng vào bờ tường phía sau, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Đầu ngón tay chạm lên mặt đồng hồ trên tay trái, vô thức xoay kim đồng hồ đến khi không thể xoay được nữa.
Cảnh hai bên đường tua nhanh, cơ thể như bị đẩy mạnh với đường hầm thời không, cậu một lần nữa quay về lúc mới tỉnh dậy trong lớp học.
Tô Liễm không thể tin tưởng nhìn thoáng qua đồng hồ, vẻ mặt hơi sụp đổ.
Phắc, lại quay về?
“Tô Liễm, lại ngủ, cậu lên giải bài này đi.”
Lời nói của giáo viên, cảnh tượng y như đúc lại tái hiện, giống như quỷ đả tường* vậy. Không để Mắt Kính dài dòng thêm, Tô Liễm nhanh chóng xách cặp bước lên bục giảng, cầm phấn làm bài.
(*Trong một vùng không gian cố định cứ đi lòng vòng mãi không thoát được)
Lần này làm rất ngắn gọn, trực tiếp viết luôn đáp án: 4.
Viên phấn một lần nữa bị ném vào hộp, vẫn tạo thành góc như lần trước.
Không hề nhầm, quẻ tượng thật sự là đại cát.wattpad: duongquannghiii
“Âu mài gót, hôm nay anh Liễm không ngủ à?”
“Càng khủng bố hơn là, có khi cậu ta còn đang nghe giảng, làm đúng đáp án mà thầy giáo đưa ra kìa!”
“Cả cái bảng đen lung tung rối loạn vậy mà tìm được đáp án chính xác, cậu ấy cải tà quy chính rồi à?”
“Khoan đã, hình như đáp án là 4 thật đó....”
Tô Liễm trong ánh mắt khiếp sợ của cả lớp, công thức hóa phun một câu “Bụng đau” rồi bước ra khỏi phòng học.
Ngón trỏ đặt lên kim đồng hồ, lần này xoay kim thuận chiều, Trì Vọng như bóng ma, một lần nữa ngồi xổm trên bờ tường ngậm thuốc lá đối mặt với cậu.wattpad: duongquannghiii
Tô Liêm chớp chớp mắt, ngắm nhìn gương mặt kiêu ngạo trên kia một lần nữa, cậu đã hiểu ý nghĩa của điểm thời gian cố định.
Chọn một khoảng thời gian muốn xuyên, thời gian trong khoảng đó là trục hoành, cậu có thể tùy ý qua lại các mốc trong khoảng thời gian này.
Cậu chỉnh kim đồng hồ dừng tại hình ảnh Trì Vọng đáp lời cậu, nghe nói xàm nhiều mệt lắm.
Lúc này cậu trực tiếp dụi tắt điếu thuốc, lui về sau vài bước, một lần nữa nhấc chân, đạp người kia té lăn quay khỏi bờ tường.
Xoay kim đồng hồ lặp đi lặp lại ba lần, lần sau đá còn nhuẫn nhuyễn hơn lần trước, vài lần như thế mới cảm thấy hả giận.
Hôm nay đại cát, đúng chứ không sai.
Tô Liễm chỉa mũi chân xuống đất, xoay xoay cổ chân, cảm giác tức giận đã giảm bớt.
Cậu nhìn chằm chằm Trì Vọng trước mặt, tư thế đè người lên tường vẫn cứ kiêu ngạo khó thuần, ngũ quan sắc bén bừa bãi, nhìn kiểu gì cũng rất hoang dại.wattpad: duongquannghiii
Dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi, có lăn lộn xã hội thì cũng chưa nên cơm nên cháo gì đúng không?
Cậu có rất nhiều thời gian, có thể dạy dỗ từ từ.
Lần thứ tư xoay kim đồng hồ, Trì Vọng lặp lại giới thiệu thêm một lần: “Tôi là Trì Vọng, vọng trong cuồng vọng.”
Tô Liễm đứng tại chỗ, cằm nâng lên, tay đút túi quần: “Tôi là Tô Liễm, Liễm trong thu liễm.”
- --------------------
wattpad: duongquannghiii