wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm: “?”
Thẳng nam sắt thép như các cậu mời một người xa lạ ngủ chung giường dễ dàng vậy à.
Cậu lắc đầu từ chối: “Không cần.”
Theo lý mà nói, trước kia không phải chưa từng ngủ chung, sống với nhau mấy năm, bụng dưới có nốt ruồi ở đâu đều nắm rõ.
Chỉ là hiện tại ngoài gương mặt kia, đối với cậu Trì Vọng không khác gì người xa lạ, không thể tỏ ra thân thiết được.
Huống hồ, hai thằng con trai mà nằm chung với nhau cả đêm, khó tránh khỏi việc đụng chạm tay chân.
Lỡ đâu nửa đêm quen thói làm gì đó, thì xấu hổ lắm.
Nếu đến khách sạn thuê phòng ngủ một đêm....
Hiện tại không xu dính túi, chỉ sợ có khi phải mượn tạm số tiền 250 để cứu mạng.
Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cậu, Trì Vọng nhún vai, cũng không ép người ta ở lại, thuận miệng nói: “Vậy bây giờ cậu về nhà, hay ngủ lang ngoài đường?”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm nhìn đồng hồ, định xoay kim quay về thời gian tiết tự học buổi tối.
Dù sao theo dõi cũng có kết quả rồi, xác nhận Trì Vọng không làm chuyện xấu, cũng không cần thiết phải ở lại đây.
Đầu ngón tay đặt lên kim đồng hồ, thong thả xoay ngược lại. Cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, đến 12 giờ 1 phút, kim đồng hồ bỗng khựng lại.
Gần như cùng lúc đó, tim cậu đập nhanh hơn, đau đầu chóng mặt, cả người gần như hít thở không nổi.
Cậu nhắm mắt một lát, đợi cảm giác khó chịu giảm bớt lại mở mắt ra, kim đồng hồ ngừng đúng 12 giờ, không thể di chuyển tiếp.
Cái cơ chế xuyên qua này..... mấy lần trước đó rất trơn tru, vào lúc quan trọng như bây giờ thì lại gặp vấn đề.wattpad: duongquannghiii
Chẳng lẽ, chỉ có thể quay ngược thời gian trong ngày?
Chắc không phải đâu nhỉ, đã mở hack thời gian rồi mà còn dính bug, đúng là chẳng đâu vào đâu mà.
Sống không còn gì luyến tiếc, tâm như tro tàn.
Tô Liễm thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa quay lại lúc mình đang hỏi chuyện, cảm giác thiết lập tính cách sắp đi tong rồi.
Cậu cố gắng khống chế cơ mặt, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thật sự chỉ có một cái giường?”
“Ba chúng tôi mỗi người một giường.” Trì Vọng nhìn cậu, dập điếu thuốc vứt vào thùng rác, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nhưng hai thằng con trai ngủ chung giường thì có vấn đề gì đâu?”
“Từ từ.” Cô An Cửu vòng tay ôm lấy bản thân, vẻ mặt hoảng sợ, “Để tôi chuẩn bị tâm lý một chút, tôi còn chưa ngủ chung với người lạ bao giờ.”
“Tôi thì bình thường, nhưng nửa đêm có thể sẽ đạp cậu xuống giường.” Lâm Diễn bình tĩnh trình bày sự thật.wattpad: duongquannghiii
“........” Tô Liễm bị ghét bỏ cảm thấy nghẹn trong lòng.
Người ở dưới mái hiên, bị bắt ba chọn một.
Cậu nhìn Trì Vọng, cố để giọng mình nghe ôn hòa một chút: “Vậy đành làm phiền cậu rồi, tôi đang mệt, muốn đi ngủ ngay bây giờ.”
“Mới trễ một tí thôi mà, sống như người già thế.” Trì Vọng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, “Cảm ơn các anh em đã ủng hộ, hôm nay kết thúc tại đây nhé.”
“Vọng gia đừng khách khí, đến nào các bro, đêm nay làm một trận, quyết chiến đến hừng đông.”
Không biết ai thét to một câu, đám người nhốn nháo tản ra.
Cố An Cửu nhớ rõ pháp luật bảo hộ trẻ vị thành niên, nhanh tay túm một tên Tóc Vàng lại: “Tháng sau cậu mới đủ 18 tuổi, lăn đê, không được lên mạng.”
“Anh Cửu, tuổi không cần phải chính xác đến ngày sinh như vậy đâu, còn có một tháng nữa thôi, bốn bỏ năm lên xem như tròn 18 rồi đi.” Tóc Vàng bị túm kêu la om xòm, style từ đầu đến chân rất HKT, mặt thì trông hèn mọn vô cùng.
Cố An Cửu bị chọc tức cười: “Vậy giới tính cũng không cần phải rõ ràng lắm đâu, linh hoạt lên, cậu mặc đồ nữ đón khách đi, tôi trả lương 250 cho cậu.”
“......Em vẫn cần mặt mũi.” Tóc Vàng giọng nhẹ nhàng hơn, kì kèo thương lượng: “Chỉ một tiếng thôi? Hoặc hai mươi phút?”wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng chân dài bước ngang qua, cười mắng: “Thật sự không được, dưới lầu có tiệm net đen xuống lầu quẹo phải không tiễn.”
“Éo nhé, ông đây có liêm sỉ, sẽ không đưa một đồng nào cho đối thủ đâu!” Tóc Vàng vuốt vuốt mũi, héo úa nói.
Tô Liễm cầm cặp sách đi đằng sau, thấy đám loi choi này bị dạy bảo ngoan ngoãn có xu hướng cải tà quy chính, cảm thấy hình tượng đại ka yang hồ của Trì Vọng trong mắt mình tốt hơn một chút.
“Kệ bọn họ đi.” Trì Vọng hất cằm về phía cuối hành lang, đi nhanh hơn, “Đi nào ông cụ non, tôi dẫn cậu đi ngủ.”
Lời này nghe cứ sai sai, Tô Liễm cất bước đuổi kịp, nhìn chằm chằm bóng người phía trước: “Cậu còn có chút tử tế đấy nhỉ.”
“Sợ nam sinh cấp 3 đẹp trai ngây thơ như cậu phải lưu lạc đầu đường, lỡ xảy ra chuyện gì lòng tôi không yên.”wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng duỗi tay mở cửa phòng, ánh đèn vàng nhạt rọi sáng căn phòng hơi lộn xộn, nhưng lại có cảm giác ấm áp.
Hắn lấy một tấm ga trải giường từ trong tủ ra, giải thích nói: “Mới sửa chữa xong chưa kịp dọn, cậu là người đầu tiên nằm lên giường tôi đấy, vui không, vinh hạnh không?”
Lời nói liên tục truyền vào tai, Tô Liễm rất muốn chặn miệng hắn lại.
Trì Vọng mà cậu quen, cả ngày bận bịu làm việc, ít nói, nhưng cảm giác rất chững chạc, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Còn cái điệu bộ cà chớn hiện tại, thật sự khó mà quen nổi.
Tổ Liễm đảo mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại cái giường nhỏ, giường chỉ rộng 1m2, hẹp một cách tàn ác.
Cậu nhìn xung quanh, đành chấp nhận: “Tôi ngủ sô pha.”wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng nhướng mày, tốt bụng nhắc nhở: “Sô pha rất nhỏ, sẽ lăn xuống đất.”
“Tư thế ngủ của tôi rất tốt.”
“Sao cậu biết, ngủ chung với người khác rồi à?”
“Sao cậu biết tôi không biết?”
Ngủ với cậu chứ còn ai.
Tô Liễm hừ nhẹ, lúc đó mỗi ngày cậu đều tỉnh dậy trong lòng ngực Trì Vọng, mấy năm như một, tư thế không chút thay đổi.
Được khen tư thế ngủ rất ngoan vô số lần, cậu bùng nổ tự tin, sô pha tuy hẹp, nhưng cậu đảm bảo sẽ nằm yên không nhúc nhích.
Trì Vọng chậc một tiếng, quay đầu ra ngoài: “Được rồi, tùy cậu vậy, tôi vẫn còn vài chuyện chưa giải quyết, không cần chờ tôi đâu.”
“Khoan đã, tiệm net này do cậu mở? Không phải cậu chưa thành niên à?” Tô Liêm hỏi.
Trì Vọng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên gương mặt cậu, suy tư hỏi: “Sao cậu biết tôi chưa thành niên?”
“........ Đoán.”
“Tiệm net của Lâm Diễn, tôi hỗ trợ quản lý thôi.” Ngón tay Trì Vọng bật mở công tắc đèn ở cửa, vẻ mặt như không có gì.
Tô Liễm nghĩ đến dáng vẻ trứng chọi đá lúc mới gặp Trì Vọng, không nhịn được hỏi thêm: “Mười mấy tuổi không lo học hành cho tốt, kiếm tiền làm gì, cậu rất thiếu tiền à?”
“Tiền thì không thiếu, nhưng tôi cảm thấy bản thân tôi rất có đầu óc kinh doanh, hơn nữa tôi hưởng thụ quá trình kiếm tiền.”
Nói đến đây, Trì Vọng lên tinh thần, tự biên tự diễn: “Sau này tôi sẽ mở một công ty chắc chắn có thể đưa ra thị trường, cậu tin không?”
Có chí thì nên ha, hắn nói đúng thật, nhưng miệng lưỡi quá mức trung nhị.
Tô Liễm cạn lời, xuất phát từ nghiệp vụ bác sĩ cậu có lòng tốt nhắc nhở: “Khuyên cậu nên đi ngủ sớm, miễn cho tráng niên rụng tóc.”
Trì Vọng ngẩng đầu cậu một cái: “Hình như cậu rất thích quan tâm chuyện của người khác nhỉ?”
“Ai rảnh, lăn đi.” Có lòng tốt mà không được báo đáp, Tô Liễm giận dỗi ném cặp lên sô pha, nếm có hơi mạnh nên chứng minh thư rớt khỏi ngăn nhỏ, rơi xuống đất.
Trì Vọng khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm hình chụp trên thẻ: “Phải công nhận rằng, chứng minh thư của cậu trông cũng đẹp trai đấy.”
Sau đó còn chêm thêm: “Chỉ thua tôi một tí thôi.”
“...... Trả cho tôi.” Tô Liễm duỗi tay, giọng nói có hơi mất kiên nhẫn.
Trì Vọng nhìn xuống hàng dưới, tầm mắt dừng lại: “Khoan đã, ngày 5 tháng 9, hôm nay là sinh nhật cậu? Trùng hợp vậy à?”
Sự thay đổi tính cách của Trì Vọng khiến tâm trạng bị ảnh hưởng, không nhắc đến chuyện này thì chính Tô Liễm cũng quên mất.wattpad: duongquannghiii
Sinh nhật đối với cậu mà nói, càng như một lời nguyền hoặc ác mộng, không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn cậu.
Ngày cậu hai mươi tuổi, mưa to như bão, cậu đứng trên sân thượng của bệnh viện lung lay sắp gục ngã. Nếu không phải hôm đó gặp được Trì Vọng đi ngang qua vươn tay níu lấy cậu, có khi cậu sẽ chết.
Không ngờ xuyên về quá khứ, vận mệnh đã sắp đặt sẵn, cùng ngày sinh nhật 17 tuổi, Trì Vọng lại giúp đỡ cậu.
Tô Liễm rất tin thần tin Phật, cậu nghĩ, đây có phải là tiền duyên chưa dứt mà Phật Tổ nói không.
“Đang hỏi cậu đấy, hôm nay sinh nhật thật à?” Trì Vọng hỏi mà không thấy cậu hé răng, tay cầm chứng minh thư quơ quơ trước mặt cậu.
Tô Liễm đang trong dòng hồi ức, mu bàn tay vô thức cọ xát túi quần, giống như bị phồng, chạm vào rất đau.
Mãi một lúc lâu cậu mới nhớ đến việc trả lời vấn đề: “Ừ, là hôm nay.”
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Trì Vọng gãi gãi tóc, thấp giọng cười khẽ, “Chỗ tôi không có bánh kem, hay tôi thắp nến cho cậu ước nguyện?”
Dứt lời hắn tắt đèn phòng, móc bật lửa trong túi quần ra.
'Xoẹt' một tiếng, ngọn lửa nhỏ bốc lên, ánh sáng chập chờn mỏng manh.
Tô Liễm rũ mắt đè nén cảm xúc: “Không cần, tôi nhận ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn mừng sinh nhật.”
“Một năm chỉ có một lần thôi, cậu phải biết quý trọng chứ.”
Trì Vọng dùng khuỷu tay chạm chạm cậu, cầm bật lửa thúc giục: “Nhanh, ước đi, gió thổi tắt lửa bây giờ.”wattpad: duongquannghiii
Người này không chỉ ngốc nghếch, còn ấu trĩ, kém rất xa Trì Vọng trầm ổn kia.
Chỉ là khi hắn nói lời này, đồng tử đen nhánh bị ánh lửa soi sáng ngời.
Tô Liễm bỗng nhiên cảm thấy, thiếu niên tuổi 17, nhiệt huyết rực rỡ như ánh mặt trời, hình như cũng không phải là chuyện xấu nhỉ.
Cậu nhắm mắt nghĩ thầm, mặc kệ sẽ ra sao, hy vọng Trì Vọng có thể sống lâu trăm tuổi.
Sau đó mở mắt thổi vào bật lửa, ánh lửa chợt tắt, căn phòng rơi vào bóng tối.
Giọng nói của Trì Vọng chậm rãi vang lên, tuy rời rạc nhưng lại rất chân thành: “Vậy chúc nguyện vọng của cậu trở thành sự thật nhé.”
Tô Liễm nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn trong bóng đêm, nhất thời không phân biệt được thời gian và không gian, có chút hoảng hốt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, hình bóng của thiếu niên dần rõ ràng, hư ảo trở thành chân thật. Gương mặt kia như trùng lặp với gương mặt trong trí nhớ của cậu, ngũ quan thâm thúy càng trở nên sắc bén hơn.
Ngón tay thon dài kia chơi bật lửa, xoay tới xoay lui có chút nhàm chán, đây là thói quen mà Trì Vọng của cậu không có.
Rốt cuộc vẫn không quá giống nhau.
Tô Liễm buồn bã mất mát nói: “Cảm ơn.”
“Hay là, trong tiệm net có loa, tôi phát tặng cậu một bài hát chúc mừng sinh nhật free nhé?”
Trì Vọng có tinh thần, giọng nói như mang theo ý cười: “Trung Anh Thái Singapore Indonesia, muốn nghe phiên bản nào? Hoặc mở một bài sôi nổi tí cho đỡ buồn?”
Người này rất có tài năng phá hủy bầu không khí, Tô Liễm hiện tại vô cùng phiền não: “......Xin cậu đấy, đừng giỡn nữa, tôi chuẩn bị ngủ rồi.”
Hiện tại tiệm net người người tấp nập, cậu không có mặt mũi để lại mất mặt trước toàn dân thêm lần nữa đâu.
Tên ngốc này, thật sự chẳng có điểm nào liên quan đến người cậu thích cả.
Trì Vọng à một tiếng, giọng điệu nghe như rất tiếc nuối.
Hắn khom lưng cầm chăn trên giường ném lên sô pha, sau đó tiêu sái xoay người đi ra ngoài, để lại căn phòng trống rỗng.
Tô Liếm cởi giày nằm xuống, đắp chăn lên, cảm giác mọi chuyện vẫn không có tí chân thật nào. Đã qua giờ sinh học của cậu, mí mắt nặng trĩu nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Sau này Trì Vọng xảy ra chuyện gì, mới có sự thay đổi hoàn toàn về cả tính cách lẫn thói quen như vậy?wattpad: duongquannghiii
Chính cậu tự biết tính cách của bản thân khá kém, dễ nổi nóng, lại đụng phải Trì Vọng tính tình ôn hòa tinh tế, mấy năm nuông chiều cậu có chút cậy sủng mà kiêu.
Nhưng hiện tại, cái người nuông chiều cậu đã không còn nữa, cậu lại về với trạng thái cô độc, lẻ loi một mình.
Rõ ràng là người kia chủ động đến bên cạnh cậu, chớp mắt đã biến mất tăm hơi rồi.
Gánh nặng đêm dài, Tô Liễm quấn chặt chăn, rơi vào giấc ngủ không quá yên ổn.
-
3 giờ sáng, Trì Vọng ngáp lên ngáp xuống vào phòng, Tô Liễm đã lăn đến mép sô pha, lung lay sắp ngã.wattpad: duongquannghiii
Tấm chăn hơi mỏng đã rơi xuống đất, vạt áo hoodie trắng bị vén lên cao, để lộ vòng eo hơi gầy nhưng rắn chắc. Lại nhìn lên trên một chút, gương mặt lạnh lùng vô cảm kia có hơi tái nhợt, bị ánh trăng soi vào như trong suốt, mang cảm giác yêu ớt lạnh thấu xương.
Chỉ là, cánh tay thon dài kia buông thỏng xuống, năm ngón tay túm lấy vải ghế sô pha, cứng đầu không muốn té xuống, trông rất buồn cười.wattpad: duongquannghiii
“Tư thế ngủ của cậu tốt thật đấy.” Trì Vọng nghiến răng, nắm lấy cánh tay thon gầy, đặt về trên bụng nhỏ.
Tô Liễm hơi hơi nhíu nhíu mày, xoay người nằm nghiêng, hơi thở bị vải áo thun rộng phịch của Trì Vọng chặn lại, rầu rĩ ra tiếng: “Mẹ nó anh là cái đồ nói không giữ lời.”
(Editor: đoạn này Tô Tô đang nói mớ với Trì Vọng trưởng thành nên gọi là anh nhé, sau này đoạn nào ẻm hồi tưởng về Trì Vọng cũng để là anh)
Ngủ một giấc tính tình cũng kém như vậy, giỏi lắm.
Trì Vọng nằm không cũng trúng đạn một cách khó hiểu nhìn chằm chằm gương mặt gần như chôn vào bụng hắn kia, duỗi ngón tay búng búng, thấp giọng hỏi: “Này, có muốn lên giường ngủ không?”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm lẩm bẩm một tiếng, nghe không rõ nói gì đó, ngay sau đó há mồm hung hăng cắn đầu ngón tay của hắn, hung mãnh như một bé chó săn vậy.
“Đờ mờ, cậu đúng là khắc tinh của tôi mà.” Trì Vọng nhanh chóng rút ngón tay về, bên trên hiện rõ một vòng dấu răng.
Quan tâm đúng chỗ, tận tình tận nghĩa, hắn làm người tốt như thế là đủ rồi.
Mới vừa xoay người, nghe thấy sau lưng bùm một tiếng, âm thanh rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Trì Vọng khiếp sợ, quay đầu thấy người nọ ngửa đầu nằm trên sàn nhà, tóc tán loạn trước trán. Hai mắt nhắm nghiền, chỉ là nếp nhăn giữa mày càng nhăn sâu hơn.
Còn dám tự nhận tư thế ngủ tốt, tôi điên rồi mới tin cậu.wattpad: duongquannghiii
Trời sắp vào thu, buổi tối ngủ trên sàn nhà rất lạnh. Hắn nhìn hai giây, vẫn nổi lòng trắc ẩn.
“Nể tình hôm nay sinh nhật cậu, không so đo với cậu vậy.” Trì Vọng thấp giọng nói một câu, lại xoay người.
Một tay choàng qua cổ, một tay luồn qua gối, khom lưng bế người lên, rồi cẩn thận đặt xuống giường. Chăn bị cuộn lại ném lên giường, vừa đúng vị trí che ngang đoạn eo lộ ra.
Trì Vọng xoay người lại cởi áo ra, leo lên giường nằm.
Hắn vừa mới đưa tay lên kê đầu, hơi thở của người sau lưng đã đến gần như có như không, lúc sâu lúc cạn, có chút phát ngứa.
Hơi thở kết hợp với bầu không khí khô ráo oi bức, cả người hắn đổ một lớp mồ hôi, mỏng, có hơi dính nhớp.
Có một câu nói không hề sau, hai thằng con trai nằm chung một cái giường thật sự rất chật.
Cảm nhận được bên cạnh có người, Tô Liễm theo thói quen xê dịch lại gần, ậm ờ nói: “Ngủ ngon.”
Đáp lại cậu là tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trì Vọng đã ngủ say.
Đồng hồ sinh học của Tô Liễm rất chính xác, 6 giờ sáng tự động thức dậy.
Đêm qua mơ thấy vài giấc mơ lung tung rối loạn, cậu mê mang trong giây lát, mới phản ứng được bản thân đang ở đâu. Chớp chớp mắt, đập vào mặt là một gương mặt đang ngủ kề sát rạt, gần đến mức có thể thấy rõ lông mi và góc cằm sắc nhọn. Nửa khuôn mặt của người nọ bị chăn phủ, hình như bị ánh mặt trời làm chói mắt, đưa tay kéo chăn lên che mặt lại.
Tình huống gì đây, chắc mình còn đang nằm mơ nhỉ.
Tô Liễm nhắm mắt nằm thêm một lát, nhưng bàn tay chạm vào một nguồn nhiệt nóng hổi, cậu bỗng nhiên mở mắt.
Bàn tay của cậu, đang nằm chễm chệ trên cơ ngực rắn chắc của Trì Vọng. Đốt ngón tay trắng nõn đặt trên màu da lúa mạch khỏe mạnh, màu sắc đối lập tác động mạnh đến thị giác.
Bị tác động Tô Liễm tỉnh ngủ trong một giây: “?”
Rõ ràng cậu ngủ trên sô pha mà, sao đột nhiên chuyển chỗ ở một khoảng cách xa vậy? Chẳng lẽ cậu mộng du, nửa đêm mơ màng tự động bò lên giường?
Suy nghĩ này khiến anh bạn luôn lạnh lùng bình tĩnh có hơi hoảng hốt, đến tai cũng ửng hồng.
Mẹ nó quá mất mặt, tranh thủ người ta còn chưa dậy, chạy thôi.
Tô Liễm cẩn thật rụt tay lại, xốc một góc chăn lên.
Vừa mới nâng chân còn chưa đặt xuống đất, Trì Vọng đột nhiên mở mắt. Giống như hiện trường bắt tại trận, cười như không cười nhìn cậu.
Tô Liễm càng hoảng hốt, tay chân luống cuống xoay kim đồng hồ.
Trong vòng một ngày vẫn xoay được, không vi phạm quy tắc.wattpad: duongquannghiii
Nhưng người này ngủ không sâu, Tô Liễm xoay tới xoay lui mấy lần, tốn bao nhiêu công sức thử đủ loại tư thế hoa hòe lòe loẹt xuống giường, động tác càng lúc càng nhẹ nhàng, vẫn cứ bị bắt tại trận.
Trì Vọng chớp mắt, trong mắt có cười: “Cậu chạy cái gì?”
Tô Liễm mệt tim mệt thân, khuỷu tay chống trên giường bỗng mất sức chống đỡ.
Cả cơ thể đè ập lên người người ta, nhìn rất giống cố ý nhào vào ngực.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút nóng.
wattpad: duongquannghiii