wattpad: duongquannghiii
Vừa dứt lời, không khí trầm mặc.
“800 năm rồi ông đây chưa tập thể dục giữa giờ bao giờ.”
Trì Vọng bị chọc cười: “Cậu đặt cược cái này, lần đầu tiên tôi nghe được kiểu cược kỳ quái như vậy đấy, nghĩ gì vậy?”
Tô Liễm lạnh nhạt trả lời: “Do cậu kiến thức hạn hẹp.”
Cố An Cửu tưởng tượng ra cảnh hai người đứng tập thể dục theo loa phát thanh trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, cậu ta cười run mỡ: “Cậu có yêu cầu tư thế tiêu chuẩn cỡ nào không? Ví dụ như vầy?”
Vừa nói vừa dang tay làm động tác đại bàng giương cánh.
Tô Liễm nhìn cậu ta, nghĩ thầm cậu ngược lại quên chuyện do cậu gây ra rồi nhỉ.
“Vẫn là đánh một trận đi, đơn giản lại thô bạo.”
Trì Vọng cuốn tay áo đồng phục lên, tầng tầng lớp lớp vải dệt chồng chất lên nhau, để lộ một đoạn bắp tay chắc khỏe.wattpad: duongquannghiii
Đã lâu không đánh nhau, tay cũng hơi ngứa ngáy.
Cố tình người ta không tiếp chiêu, còn khiêu khích ngược lại một câu: “Đại ca Trường số 3 chỉ đến thế thôi? Không dám cược?”
Bùng nổ khiêu khích, không cho từ chối.
“Hầy, hai chúng ta dù ai thua, trước công chúng đều rất mất mặt.”
Trì Vọng trầm tư một lát, sau khi suy nghĩ kỹ càng, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu: “Đổi cái khác đi, hay là cược tôi uống canh dưỡng sinh của cậu một tháng? Đủ thành ý chứ?”
Hắn nhắc đến ba chữ kia, dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, cứ như bị dị ứng.
Tô Liễm lắc đầu: “Không đổi, lúc nãy cậu đồng ý rồi.”
Còn canh dưỡng sinh, phiên bản cải tiến chắc chắn sẽ vào bụng cậu thôi.
Không biết tại sao người này lại cố nhấp với việc tập thể dục như vậy, Trì Vọng hỏi: “Tôi nói này, chẳng lẽ cậu không sợ người thua là cậu hả?”
Tô Liễm dựa vào cửa cười, chậm rãi nói: “Sợ chứ, nên càng thấy kích thích.”
Từ lần đầu gặp nhau, người này luôn mặt liệt, cái kiểu mà bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên đấm người ta. Lúc này bỗng nhiên cười lên, khóe môi hơi nhếch, đuôi mắt cong lên, ánh nhìn khiêu khích bay đến đây, lại sinh ra vài phần yêu nghiệt một cách khó hiểu.
Trì Vọng nhìn chằm chằm cậu một lúc, ma xui quỷ khiến gật đầu: “Vậy quyết định như thế đi.”
Chắc mình bị bỏ bùa rồi, hắn nghĩ.wattpad: duongquannghiii
Giọng nói của Tô Liễm chứa ý cười: “Tôi rửa mắt mong chờ.”
“Được rồi, nếu đã chốt tiền cược, ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ hết nhé.” Cố An Cửu thần bí thò qua, cười hề hề, “Tôi hóng hớt tí được không?”
Tô Liễm bây giờ tâm trạng không tệ, đại phát từ bi nói: “Cậu hỏi đi.”
Cố An Cửu giả vờ ho khan, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng: “Nghe đồn cái lần mà cậu một chọi năm, lý do là vì cậu cướp bạn gái của một vị đại ca, cho nên mới đến tìm cậu gây chuyện, thật hay giả?”
Ý cười vừa xuất hiện liền biến mất, Tô Liễm chậc một tiếng: “Lời đồn còn nói gì nữa?”
“Khó nói lắm.” Cố An Cửu rụt cổ, rất là hèn, “Tôi sợ bị đánh.”
“Nói đi, tôi không làm gì đâu.”
“Nói cậu hoành đao đoạt ái* thì thôi lại còn làm lớn bụng người ta đồng thời ngoại tình với bốn cô gái đã có bạn trai khác nên mới bị năm người gom lại thành một nhóm tìm đến cậu một chọi năm đều là Tieba nói tôi chỉ là một thành phần hít drama thôi.”
(*: Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác))
Không dám ngắt câu, Cố An Cửu một hơi nói xong, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, run như cầy sấy.
Gió đêm thổi qua khe cửa, vù vù lạnh cả người, không khí trong phòng đông cứng, an tĩnh một cách quỷ dị.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm xoay xoay khớp ngón tay một chút, vang lên tiếng lạch cạch giòn tan.
Trì Vọng ngước mắt nhìn chằm chằm gương mặt phòng đối diện, ôi trời, yêu nghiệt biến thành sát thủ trong một giây, cả người bốc sát khí.
Hắn chậm rãi nói: “Đã đánh cược rồi, đừng giết người.”
Tô Liễm thả lỏng bàn tay, lạnh lùng liếc cái cục trên mặt đất: “Tin giả, vậy mà cậu cũng tin được.”
“Chủ yếu là trong tin đồn người ta kể có đầu có đuôi lắm, nghe nói một trong số mấy người bạn gái còn là hotgirl của Trường số 8 hiện tại đó.”
Cố An Cửu chậm rãi đứng lên, nhìn vẻ mặt rất thất vọng, còn chèn thêm một câu, “Hôm qua tôi xem hình chụp, thật sự rất xinh đẹp.”
Ngu ngok vật họp theo loài, Tô Liễm lười cãi lại, quay đầu vào phòng.
Đứng mỏi cả chân, Trì Vọng vẫy tay chào, đẩy cửa vào phòng: “Ngủ ngon các anh em, mai gặp.”
Nhìn căn phòng đối diện trống rỗng, Tô Liễm hỏi: “Cậu ấy ở một mình một phòng à?”
“Đúng vậy.” Lúc này Bạn nhỏ nói lắp lại trả lời rất nhanh, câu tiếp theo lại lắp tiếp, “Cậu ấy là phú, phú, phú...”wattpad: duongquannghiii
“Phú nhị đại.” Lâm Diễn tốt bụng giúp cậu ta nói nốt, “Gia đình Vọng gia rất giàu, cậu ấy giúp tôi quản lý tiệm net kia thật sự chỉ vì thích kiếm tiền thôi.”
Tô Liễm đang cởi nút tay áo thì khựng lại, Trì Vọng mà cậu quen, trong nhà nghèo xém rớt mồng tơi, không giống giả vờ tí nào.
Lúc đó vừa mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, chỉ có hai bộ tây trang đổi qua đổi lại để mặc, cổ tay áo ma sát đến trắng bệnh. Khi ấy Tô Liễm vẫn chưa tốt nghiệp đại học, hai người nghèo đồng bộ, khoảng thời gian đó có thể dùng gió thảm mưa sầu để hình dung.
Quá khứ đau thương, nghĩ lại mà kinh.
Có lẽ sau này xảy ra chuyện gì, nên người này mới thay đổi hoàn toàn như vậy.
Tô Liễm rũ mắt, không biết rốt cuộc là khi nào, biến cố mới phát sinh.
“Hình như cậu rất quan tâm đến Trì Vọng.” Lâm Diễn im lặng nhìn chằm chằm cậu một lát, trong mắt ngập tràn tò mò nghiên cứu.
Tô Liễm hồi thần, tiếp tục duy trì lớp vỏ lạnh lùng cứng rắn, lạnh nhạt nói: “Không có, thuận miệng hỏi thôi.”
Cậu vừa nói xong thì một tiếng 'TIMI' vang lên, lại thêm một câu: “11 giờ rồi tôi ngủ đây, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.”wattpad: duongquannghiii
Ý tứ rất rõ ràng, buổi tối đừng có lăn lộn ồn ào.
Cố An Cửu bị âm thầm uy hiếp, bàn tay béo đang gõ bàn phím run lên, ngoan ngoãn chỉnh thấp độ sáng màn hình.
Hết cách rồi, người ta có nắm đấm cứng lắm, chỉ có thể cúi đầu với thế lực tà ác trong phòng.
-
Đã lâu rồi Tô Liễm không trải nghiệm cảm giác ngủ chung phòng 4 người, lúc này đầu đau muốn nứt.
Mấy thằng bạn cùng phòng ai cũng có tật lúc ngủ, một tên ngủ không yên ổn chân đạp ầm ầm vào khung giường, một tên tiếng ngáy vang như tiếng hát xa, một tên thì nói mớ lắp bắp, đa dạng đủ kiểu.
Cái vận may này, ban nhạc nửa đêm trong phòng ngủ đều gom hết vào cái phòng này rồi.
Ngủ chập chờn cả đêm, Tô Liễm nhìn chằm chằm trần nhà trắng phát sáng, trong đầu thì niệm chú Đại Bi.wattpad: duongquannghiii
Trong lúc khó ngủ, chợt nhớ đến những ngày ở cùng Trì Vọng. Tư thế ngủ của người ấy rất tốt, không nhúc nhích, cũng không có tư thế kì quái, vừa nhắm mắt là có thể ngủ đến hừng đông.
Chỉ là, với quan hệ nửa sống nửa chín hiện tại của họ, ngủ chung giường không ổn lắm.
Lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ sáng hôm ngủ lại tiệm net, càng không ổn hơn.
Tô Liễm xốc chăn lên, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, mở đèn trên bàn học, ôn lại những kiến thức chính trong tiết tự học tối qua.
6 giờ 50, ba người khác lục tục rời giường, phòng ngủ lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Cố An Cửu bò xuống thang, mơ màng nhìn đèn bàn học: “Không thể nào, cậu nghiêm túc đánh cược thế à? Mở đèn đọc sách cả đêm nữa chứ.
“Chuông báo reo cả đêm, không ngủ được.”
“Có à, sao tôi không nghe thấy?”
Bởi vì ngài chính là cái chuông đó đấy.
Vì tình hữu nghị giữa bạn cùng phòng, cậu nhịn, không nói ra.
Tô Liễm đóng sách bài tập ngập chữ lại, vào phòng tắm rửa mặt, nhìn gương đánh răng một cách máy móc.wattpad: duongquannghiii
Mặt gương phản chiếu một gương mặt không có chút máu, mắt xanh đen.
Rửa mặt xong, tiện tay ném bàn chải đánh răng vào ly, chỉ hướng 6 giờ.
Hôm nay bói toán không tốt cũng không xấu, miễn cưỡng chấp nhận được.
Ngày thi, bầu không khí trong trường vô cùng khẩn trương. Đám học sinh nước đến cổ mới nhảy đi tới đi lui, tiếng bước chân dồn dập chợt gần chợt xa, Tô Liễm ngẩng đầu mắt nhìn trời, cuộc sống vườn trường đơn giản nhưng phong phú đã lâu mới cảm nhận được.
Hình như xuyên trở về cũng không phải là quá tệ.
Vào phòng thi, Tô Liễm tìm được chỗ ngồi của mình, không có gì bất ngờ, bàn cuối cùng, mấy bàn trước đó trống không.
Ba người kia thì ngồi rải rác, cậu nhìn sang bên cạnh, không ngờ Trì Vọng lại ngồi gần bàn đầu.
Nhưng thật ra cũng không có gì đáng để vui mừng, thậm chí trong lòng không hề dao động.
Hạng nhất đếm ngược và hạng mười đếm ngược có gì khác nhau không? Không có.
Chuông báo giờ thi vang lên, Trì Vọng trùng hợp quay đầu lại đây, bắt được ánh mắt nhìn lén của người nào đó, hai người cách mấy bàn, ánh mắt chạm nhau.
Tô Liễm không né tránh, chỉ nhướng mày khiêu khích nhìn hắn, lại chỉ chỉ tay vào bài thi, nhắc nhở cuộc đánh cược tối qua.wattpad: duongquannghiii
“Cố lên.” Trì Vọng chống cằm, làm khẩu hình không tiếng động với cậu.
Còn rất tôn trọng đối thủ đánh cược ha.
“Trong phòng thi, không được châu đầu ghé tai.”
Giám thị là một cô gái trẻ tuổi, nhìn chằm chằm cái phòng toàn học tra này, rốt cuộc không đủ tự tin: “Cũng không được nhìn đông nhìn tây và gian lận, các em không trốn được con mắt theo dõi của giám thị đâu.”
Trong phòng học vang lên tiếng cười rải rác, phảng phất như đang ác ý khiêu khích.
Giám thị mặt cứng đờ, bỗng vỗ hai phát xuống bàn: “Yên lặng, lo làm bài đi.”
Tô Liễm nghĩ thầm, Trì Vọng chắc không sa đọa đến mức gian lận trong thi cử đâu ha, điều này thì cậu vẫn tin tưởng hắn lắm.
Xa cách mấy năm lại quay về phòng thi, không ngờ cảm giác lại không mấy xa lạ.
Ngòi bút viết xoành xoạch, còn 20 phút nữa là hết giờ thi, Tô Liễm bình tĩnh quan sát phòng thi một lát.
Người vùi đầu ngủ, kẻ vò đầu bứt tai, lén lún, làm gì cũng có.
Chỉ có Trì Vọng, sau lưng thẳng tắp, cây bút trên tay viết nhanh đến độ thấy được bóng mờ.
Tô Liễm cong khóe môi, tốt lắm, vẫn có tính háo thắng.wattpad: duongquannghiii
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, chuông vừa reo, mọi người ủ rũ đứng dậy, nộp bài lên.
Cửa phòng thi mở ra, một đám người như ong vỡ tổ ùa ra ngoài, tụ lại từng nhóm rủ nhau đi ăn cơm trưa, hành lang đông nghìn nghịt trong chớp mắt.
Trì Vọng từ đằng sau đi đến, như thân quen choàng vai Tô Liễm, nhiệt tình quan tâm: “Làm bài được không?”
“Cũng tạm.” Tô Liếm hất cánh tay kia xuống, trả lời rất thật thà.
Trì Vọng gật đầu, rất đồng tình hù dọa cậu: “Tôi cảm giác lần này thi tốt lắm, ngại ghê, cậu lo tập bài thể dục cho quen động tác đi ha.”
Vọng trong cuồng vọng, người cũng như tên.
Tô Liễm: “........”
Cậu nghi ngờ trong từ điểm của Trì Vọng không có hai chữ khiêm tốn.
“Nè, tôi hỏi các cậu, câu cuối cùng chọn đáp án nào?” Cố An Cửu thò đầu lại gần, tức giận bất bình nói, “Đề viết gì tôi còn chẳng hiểu nữa.”wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng: “B”
Lâm Diễn: “A.”
Tô Liễm: “C.”
“Mọe, tôi chọn D, đủ bốn đáp án ha.” Cố An Cửu vuốt ngực, tự cảm thán, “Ôi, không hổ là chúng ta.”
Tô Liễm: “.........”
Ba người, thế mà không có nổi một người chọn đúng, mua xổ sổ xác suất trúng thưởng còn cao hơn họ.
“Một đám học dốt còn có mặt mũi so đáp án.” Một nam sinh đeo kính miệng lẩm bầm, đi ngang qua họ, hung hăng đụng bả vai Tô Liễm.
Trì Vọng chậc một tiếng, há miệng gọi người lại: “Ngải Học Tập*, đụng người ta mà không biết xin lỗi à?”
(*: tui đã tra cả raw tiếng trung và thiệt sự là Ngải Học Tập nha:'> ở đây chữ Ngải còn đồng âm với chữ Ái nghĩa là yêu, nên tên bạn này đọc kiểu Yêu Học Tập á =]]]])
“Đứng chắn đường, đồ học dốt.” Ngải Học Tập duỗi tay đẩy mắt kính, có chút chán ghét liếc mắt nhìn đám người, trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm tay cắm túi quần, giọng lạnh nhạt: “Có cái miệng để nói chuyện, chắn đường không biết mở miệng nói một tiếng để người ta né à?”
Tuy rằng biết mấy người này không có ai dễ chọc, nhưng Ngải Học Tập người này tự cao, trong lòng khinh thường đám rác rưởi thành tích hạng bét.
Ỷ vào thành tích của mình tốt, luôn được giáo viên yêu thương, gã tiếp tục nói chuyện không buông tha người ta: “Học dốt chính là học dốt, chắn đường mà còn muốn người ta xin lỗi?”
“Một tiếng học dốt hai tiếng học dốt, giọng điệu kiểu này, thành tích của cậu tốt lắm à?” Tô Liễm nhàn nhạt đặt câu hỏi.
Cố An Cửu tức tốc phân rõ trận doanh địch ta, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Anh Liễm, nó là hạng một lớp chúng ta.”
Ngải Học Tập ngước cằm, kiêu ngạo nói: “Cũng là hạng 10 toàn khối.”
“Đúng là vẫn hơi kém.” Tô Liễm chép miệng, có chút tiếc nuối nói: “Còn cần nỗ lực thêm.”
Ngải Học Tập tức đến mức bật cười: “Cậu thì hơn tôi hai chữ đếm ngược ha, à đúng rồi, cậu còn chẳng phải là hạng 10 đếm ngược, cậu là...”
“Đếm...ngược...hạng...nhất...”
Nhả từng chữ như tiểu học, cố ý nói lớn tiếng, giọng nói còn ngập tràn trào phúng.
Tô Liễm nhấc mí mắt: “Muốn đánh cược không.”wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu nghiện đánh cược à?”
Lỡ mà thua, không biết vị này định so cái gì nữa.
Xung quanh đã tụ tập một đám người hóng hớt, ai cũng dựng tai lên nghe ngóng.
Hít drama không kén chọn lớn nhỏ, trong đám người có người ồn ai: “Đừng từ chối, cược đi, ai thua phải gọi ông nội.”
“Tạm thời tôi chưa có ý định nhận cháu trai.” Tô Liễm mặt rất tỉnh, nhàn nhạt nói, “Nếu ai thua, phải đến phòng phát thanh mượn loa trường hô năm lần 'Tôi là đồ khốn nạn', phải dùng tên thật, cược xếp hạng lần thi thử này, cược hay không?”
“Anh Liễm anh điên rồi hả?” Cố An Cửu điên cuồng lôi kéo góc áo cậu, thấp giọng vỗ về, “Đừng nóng đừng nóng, chúng ta cược với nhau là được rồi, đừng làm bản thân mất mặt, có được không?”
“Quyết định vậy đi, mọi người đều nghe rõ đó, không được đổi ý.” Ngải Học Tập hừ lạnh một tiếng, ôm sách kiêu căng ngạo mạn xoay người.
Chưa đi được hai biết, gã đã bị Trì Vọng túm cổ áo: “Còn chưa xin lỗi Tô Liễm.”
“Xin lỗi, được chưa.” Ngải Học Tập nắm chắc phần thắng, khiêu khích hất cằm, “Bạn học Tô Liễm, tôi chờ tin tốt của cậu.”wattpad: duongquannghiii
Nhìn chằm chằm dáng vẻ diễu võ dương oai của gã, Lâm Diễn khinh thường nói: “Thằng đần này, đúng là ngứa đòn mà.”
“Đêm nay tôi bỏ thuốc xổ cho cậu ta có kịp không? Ít nhất thiếu điểm thi lý, có khi anh Liễm có chút phần thắng.” Cố An Cửu sờ sờ cằm, nghiêm túc tự hỏi, “Loại thuốc xổ nào hiệu quả tương đối mạnh nhỉ?”
Lâm Diễn lấy di động ra, nghiêm túc nói: “Hay để tôi tra thử xem?”
Nhờ sự tấu hài của hai người, Tô Liễm lại cảm thấy tâm trạng rất tốt: “Đi, mời các cậu ăn cơm.”
Trì Vọng không biết vị bạn cùng bàn mới này uống lộn thuốc gì, chẳng lẽ hôm nay thi ngữ văn xong choáng váng luôn?
Ván cược nhìn là biết thua này, hắn cảm thấy lo lắng thay cho tương lai của bạn học Tô Liễm.
Vào căn tin, mùi cơm bay bốn phía, Tô Liễm mới có cảm giác não hoạt động cả một buổi sáng, thật sự có hơi đói. Vừa mới nói mời khách, mạnh tay trả hết tiền cơm của bốn người, thẻ cơm vốn đã chẳng nhiều giờ càng bần cùng hơn.
Tô Liễm bưng khay thức ăn trầm tư suy nghĩ, có nên đến tiệm net góp vốn không nhi, kiếm ít tiền cũng được.wattpad: duongquannghiii
“Nghĩ gì đấy?” Trì Vọng ngồi bên phải, chân dài không an phận, ngồi không ra ngồi.
Hắn gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén của Tô Liễm, giới thiệu: “Đây là đặc sản của Trường số 3, tôi chưa ăn đâu, cậu thử xem?”
Tô Liễm sửng sốt một giây, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, muốn nói lại thôi.
Chó ngáp phải ruồi, không ngờ hắn lại gắp đúng món mình thích nhất, kỳ quái.
“Không cần nhìn tôi cảm động như vậy, chỉ là một miếng thịt kho tàu thôi.”
Không biết có phải hôm nay ánh mắt trời quá gắt hay không, nụ cười của Trì Vọng trông lóa cả mắt.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm mím môi, gắp miếng thịt lên bỏ vào miệng, nhảy ra mấy chữ: “Ừm, ăn ngon lắm, cảm ơn.”
“Đừng, khách, sáo.” Gằn từng chữ một, cười càng tươi hơn.
Ba người ngồi nói đông nói tây đủ thứ chuyện, Tô Liễm ít nói, căn bản không tìm thấy chỗ để chen lời vào được, nên tập trung ăn cơm.
Cố An Cửu là dân buôn dưa chính hiệu, từ trong trường đến ngoài trường, khối 10 đến khối 12, không biết nói sao mà đề tài lại vòng về Tô Liễm.
“Cho tôi hỏi nhé, tại sao cậu lại chuyển đến đây?” Cố An Cửu thật sự không nhịn được, đôi mắt tràn ngập tò mò trông mong nhìn cậu.
Tô Liễm thong thả ung dung ăn canh: “Muốn đổi một nơi mới, thay đổi tâm trạng.”
Lời này vừa nói xong, ba người kia nhanh chóng liếc mắt trao đổi với nhau, các loại suy đoán buột miệng thốt ra.
Lâm Diễn: “Bị chia tay.”
Cố An Cửu: “Đến theo đuổi tình yêu.”
Nghe xong hai phiên bản suy đoán, Trì Vọng bổ sung thêm một câu: “Nếu bởi vì tình yêu, thì không đáng đâu.”
Lần này Tô Liễm phá lệ hỏi tiếp: “Tại sao?”
“Ủa đúng à? Thật sự do chia tay?” Trì Vọng nhìn vẻ mặt buồn bã mất mát của cậu, có chút ngoài ý muốn.
Tô Liễm ậm ờ: “Cũng gần như thế.”
Cố An Cửu hóng được drama, hận không thể buôn dưa ngay lập tức tại hiện trường căn tin: “Trời xanh ơi! Đại ca trường số 8 khổ sở vì tình, đau lòng chuyển trường, tin tức động trời!”
“Cậu nhỏ giọng tí đi.” Lâm Diễn dùng khăn giấy bịt cái mồm như cái loa của cậu ta lại: “Thịt viên còn không đút no cậu à.”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm liên tục thất thần, cho nên xuyên về, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Vấn đề này, hiện tại cậu chưa biết đáp án.
Vạch trần vết thương của người ta, không khí im lặng, không ai dám tiếp tục đề tài này.
Trì Vọng chống cằm nhìn chằm chằm cậu một lúc, đường đường là coolboy, chắc đến người yêu cũ lại giọng điệu mất mát, lông mi rất dài rũ xuống, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy bi thương, nhìn thì đúng là bị tổn thương không nhẹ, còn rất sinh tình.
Ngó trái ngó phải, ngó kiểu gì cũng thấy đáng thương, để mình khai sáng vậy.
“Cậu ấy, nhìn thì lạnh như băng, nhưng lại khá tốt, còn biết nấu canh dưỡng sinh cho tôi.”
Trì Vọng nổi lòng thương hại, kiên nhẫn an ủi cậu: “Không sao cả, chia tay thì chia tay, tìm người khác tốt hơn. Người yêu cũ của cậu rõ là mắt mù, cô ta không có trái tim, vô tình, vô sỉ.”
Tô Liễm rũ mắt, được rồi, cho anh cơ hội, để anh tự mắng bản thân vài câu.
Cậu xoay kim đồng hồ, tới lui ba lần, càng nghe càng thấy buồn cười.
Đang cố nín cười, lại nghe Trì Vọng chốt lại một câu: “Nói ngắn gọn, người chia tay với cậu, là một tên ngốc.”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, như suy tư gật đầu: “Đúng là vậy đấy.”
wattpad: duongquannghiii